Sát Thủ Của Mùi Hương

Chương 94 : Anh ấy là bạn trai của tôi

"Tinh Nhiên, Tinh Nhiên" Giọng ai đó cứ liên tục gọi bên tai, Tinh Nhiên mở mắt ra đã thấy một trần nhà lạ lẫm. Đột nhiên hình ảnh về cái chết của ba đứa trẻ đó lại tái hiện trong mắt cô, cô khủng hoảng ngồi dậy ôm đầu hét lớn "Khôngggg...aaaaa" Tư Đồng giật cả mình, liền vịn hai vai Tinh Nhiên lại nói "Tinh Nhiên, cô sao vậy? Bình tĩnh lại đi" Tinh Nhiên chợt nhìn sang cô gái bên cạnh, vầng trán cô nhễ nhoãi mồ hôi, ngạc nhiên lên tiếng "Tư Đồng, cô là Tư Đồng?" Tư Đồng gật đầu khẽ trả lời "Phải là tôi, là tôi đây, cô đừng sợ" Tinh Nhiên mím môi đi, ôm chầm lấy Tư Đồng bật khóc nức nở. Tư Đồng ngạc nhiên trước biểu hiện sợ hãi của Tinh Nhiên thì bèn hỏi "Bình tĩnh và kể cho tôi nghe, bấy lâu nay cô đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tinh Nhiên cắn răng, buông Tư Đồng ra nói với giọng nghẹn ngào bất lực "Tôi thật sự chỉ muốn chết đi, Tư Đồng, tôi mệt mỏi lắm rồi" Nghe vậy lòng Tư Đồng chợt nhói đi, lại tiếp lời an ủi "Hiện tại cô cứ ở đây với bọn tôi, đừng suy nghĩ gì cho đến khi cô tĩnh tâm trở lại" Tinh Nhiên dụi mắt mình, lau vệt đi nước mắt và mồ hôi trên trán hỏi "Cũng được, nhưng sao tôi lại ở đây? Đây là đâu?" Tư Đồng mỉm cười trả lời "Lúc sáng tôi từ siêu thị mua ít đồ và trên đường trở về nhà, chợt thấy có một cô gái nằm ngất bên lề đường và vội chạy đến xem, Tinh Nhiên tôi cũng thật không ngờ đó lại là cô nên mới đưa cô về đây, còn đây là nhà của bạn trai tôi, anh ấy rất tốt nên cô không cần phải lo lắng đâu" Nghe vậy Tinh Nhiên chợt ngạc nhiên hỏi "Bạn trai? Cô có bạn trai rồi sao?" Tư Đồng bật cười "Phải, để tôi đưa cô đi gặp anh ấy nhé" Tinh Nhiên gật đầu thì Tư Đồng liền vui vẻ nắm lấy tay cô đi ra ngoài phòng mất. Phía ngoài phòng khách, Thần Dương đang xem tivi, tâm trí anh vừa lo lắng cùng cực vì khi sáng anh đưa Tư Đồng đi siêu thị mua ít đồ vặt, không ngờ lại tình cờ nhìn thấy Tinh Nhiên ngất xỉu bên lề đường. Anh đã không muốn quan tâm đến chuyện bên ngoài nên cố ý lái xe nhanh cho qua, nào ngờ Tư Đồng lại nhìn thấy có người ngất qua phản chiếu hình ảnh trên gương chiếu hậu trước xe. Thế là cô ra lệnh anh phải dừng xe ngay lập tức, anh cũng không thể cải lệnh phu nhân của mình, bèn gạt dừng xe và thế là Tư Đồng lại mang về nhà một thứ mà anh cho là của nợ, hơn hẳn lại còn là người quen biết. Lúc này trên cầu thang, Tinh Nhiên quay sang nhìn Tư Đồng hỏi "Nhà bạn trai cô rộng nhỉ? Anh ấy là một doanh nhân sao?" Tư Đồng che miệng cười nói "Cũng có thể nói như vậy, dù sao anh ấy là một người rất tốt, cô thử tiếp xúc sẽ biết" Tinh Nhiên gật đầu, nghe vậy cũng vui thay cho Tư Đồng vì đã tìm được nơi dựa dẫm đáng tin cậy. Nhưng vừa bước xuống phòng khách, ngoài tiếng tivi và máy lạnh chưa tắt ra thì chẳng còn thấy hình bóng của Thần Dương đâu cả. Tư Đồng chợt ngạc nhiên, đi tới cầm điều khiển tivi lên mà nghiến răng nắm thật chặt trong phẫn nộ. Tinh Nhiên đứng phía sau, nhìn bóng lưng Tư Đồng đang run lên từng bậc với sát khí thật nồng nặc, cô e dè hỏi "Tư...Tư Đồng, cô...không sao chứ?" Tư Đồng quay lại, co bàn tay bóp nát chiếc điều khiển tivi khiến Tinh Nhiên trố mắt nhìn, sau đó cắn răng nói "Anh ấy lại bỏ trốn nữa rồi" ... Phía bên kia, Thần Dương thắng gấp xe vào lề đường, anh thở dốc vuốt ngược mái tóc mình mà nhẹ nhõm, cũng may khi vừa nghe thấy giọng của Tư Đồng và Tinh Nhiên đang đi trên lầu xuống, anh đã nhanh chóng co đuôi leo lên xe bỏ chạy mất dạng. Anh sợ phải thừa nhận mối quan hệ của anh và Tư Đồng với người khác, và chuyện này đã lấn áp tạo cho anh một nỗi áp lực không hề nhẹ. Tại phòng khách nhà của Quân Thần Dương. Tinh Nhiên nâng niu cốc trà nóng lên tay, nhè nhàng thổi nguội đi rồi hỏi "Cô nói bạn trai cô không muốn công khai mối quan hệ của cô và anh ta à?" Tư Đồng ngồi bên cạnh tức tối nói "Đúng vậy, kể từ lúc quen nhau tới bây giờ, mỗi khi tôi có ý định muốn gặp gia đình anh ấy và tính đến chuyện kết hôn, anh ấy đều lờ đi chẳng nhắc đến, cô nghĩ xem có phải anh ấy đang âm thầm hẹn hò với người con gái khác bên ngoài không?" Tinh Nhiên sờ cằm nghĩ một hồi, bèn gật đầu đáp "Chuyện này thì tôi không biết rõ cho lắm, nhưng nếu anh ta không muốn công khai rõ ràng mối quan hệ với cô thì có lẽ anh ta đang thật sự âm thầm hẹn hò với một cô gái khác bên ngoài rồi" Nghe vậy trái tim Tư Đồng bỗng nhói lên, cô ôm hai đầu gối co lại trên ghế sofa hỏi "Không thể nào, nếu thật sự là như vậy thì tôi phải làm sao đây chứ?" Tinh Nhiên trả lời "Dù sao đây cũng chỉ là giả thiết của tôi, cô cũng có thể quan sát thái độ của anh ta, nếu một người yêu cô thật lòng thì anh ta sẽ chăm sóc cô chu đáo khi bị bệnh, anh ta sẽ hỏi cô muốn ăn gì? Thích những gì? Tìm hiểu mọi sở thích của cô" Tư Đồng chợt ngạc nhiên, nhưng nghĩ kĩ lại những điều đó Thần Dương chưa hề hỏi cô dù chỉ một lần, cô mấp môi tủi thân nói "Nhưng anh ấy chưa hề làm cho tôi những điều đó, anh ấy còn thậm chí chẳng hỏi tôi thích gì? Anh ấy cũng không biết món tôi thích" Nghe giọng Tư Đồng rưng rưng như muốn khóc, Tinh Nhiên ôm lấy cô vỗ vai an ủi "Thôi nào, cũng có thể anh ta bận bịu công việc nên chẳng có thời gian quan tâm cô thì sao?" Sở dĩ Tinh Nhiên nói như vậy, vì nghĩ bạn trai Tư Đồng là một người khá bận rộn, với căn nhà rộng lớn mà chỉ có hai người sinh sống thế này thì anh ta cũng phải có chức phận gì đó cao lắm, và những người như vậy thường rất ít có thời gian quan tâm đến bạn gái, cũng như chính gia đình của mình. Bỗng dưng Tư Đồng cắn răng tức giận nói "Bận bịu công việc cái gì chứ? Lúc nào anh ta chả ở nhà nhàn rỗi đọc báo, xem tivi, thi thoảng lại có mấy cuộc gọi gọi đến thế là bỏ đi mất dạng cho tới sáng, hỏi đi đâu thì lại bảo công việc, tôi không tin chút nào, chắc chắn là đang vụng trộm rồi, bạn trai cô có như vậy không chứ?" Tinh Nhiên sực im lặng, cô biết Tước Thần chưa bao giờ để cô một mình, anh luôn chăm sóc cô tận tình mọi lúc mọi nơi, cô chỉ cần nói đói, tự khắc anh sẽ lặn lội ra ngoài mua đồ ăn mang về, cô chỉ cần nói bản thân thích món đồ kia, tự khắc anh sẽ mua lấy nó và mang đến cho cô những thứ tốt nhất. Lúc này cô cảm thấy nực cười, cười nhạo chính bản thân mình vì đã chọn công việc lên hàng đầu, nhẫn tâm để người đàn ông mình yêu thương nhất phải đứng trông chờ sớm khuya, chờ tới lúc cô trở về và yên giấc trên giường ngủ, anh mới thật sự an tâm không lo nghĩ ngợi. "Hức...hức" Chợt Tinh Nhiên bật khóc làm Tư Đồng ngạc nhiên, tiếng khóc càng lúc càng lớn khiến Tư Đồng lúng túng hỏi "Tinh Nhiên, cô sao vậy? Sao lại khóc vậy chứ?" Tinh Nhiên giẫy dụa nước mắt mình nhìn Tư Đồng với đôi mắt đỏ ao đẫm lệ. Thật sự thì cô chỉ muốn một điều ước, nếu được quay lại tất cả, cô chỉ ước mình chưa từng gặp anh. ... Buổi chiều, Tống Lục Tài trở về nhà mình, hắn đáp người ngồi vào ghế sofa, vớ tay lấy ly nước lọc trên bàn uống sạch không còn một giọt. Trúc Nhi lướt ngang qua hắn, nét mặt không mấy quan tâm thì hắn liếc mắt lên tiếng "Cô xem Tống thiếu ta là pho tượng sao?" Trúc Nhi sực dừng chân, quay mặt lại nhìn hắn hỏi "Anh cần tôi giúp gì à?" Hắn đặt ly nước rỗng lên bàn, gác chân này lên đầu gối kia, dựa lưng ra ghế sofa ra bộ dạng thảnh thơi hỏi "Hôm nay cô ta có đi làm không?" Cô cúi mắt đáp "Có, cô ta có nói hôm nay sẽ ở lại tăng ca làm bù, nên chắc tối mới về được" Nghe vậy Tống Lục Tài sờ cằm mình, bỗng dưng đứng dậy cười nhếch nói "Vậy sao? Xem ra bổn thiếu gia có việc làm rồi đây" Nói xong hắn bước lên lầu mất, biểu hiện gian xảo như đã nghĩ ra kế hoạch gì đó nên vô cùng vui vẻ khiến Trúc Nhi thấy lạ. ... Buổi tối tại tập đoàn CPF. "Cạch cạch cạch". Tiếng gõ bàn phím máy tính vang lên liên hồi, trong văn phòng vắng lặng chỉ còn ba người làm việc. Bỗng một cô gái đứng dậy, cô ta căng hai tay lên cao để giản động cơ thể, sau đó nhìn sang Vô Dao nói "Quản lí, em làm xong việc rồi nên có lẽ về trước đây" Nghe vậy Vô Dao liếc mắt sang cô gái kia, nhìn cô ta đang sắp xếp đồ đạc lại trên bàn làm việc của mình thì cô đáp "Vậy à, thế cô về trước đi, ngày mai nhớ nộp tài liệu cho tôi là được" "Vâng" Cô gái kia vui vẻ, ôm sấp tài liệu vào người rồi nhìn sang một nhân viên nam còn lại trước mặt nói "A Minh, tôi cũng về trước đây, anh và quản lí ở lại làm việc vui vẻ nhé" A Minh nhìn cô ta, gãy đầu cười ngại đáp "Vậy cô về đi, ngày mai gặp" "Được, mai gặp" Cô ta đáp, vẫy tay chào tạm biệt sau đó quay đi bước chân ra khỏi cửa mất. Cả căn phòng dần trở nên im ắng, A Minh chợt liếc sang Vô Dao đang làm việc gần đó, thấy cô vẫn chăm chú không rời mắt khỏi màn hình máy tính thì anh cảm thấy ngượng ngùng dần vì không khí căng thẳng đến mức nặng nề, nhất là khi trong văn phòng chỉ còn mỗi hai người làm việc. Tuy anh đã làm ở đây 2 năm, nhưng việc anh không thể che giấu chính là mình lại đi yêu thầm Vô Dao. Anh thích ánh mắt cô, từng giọng nói và cử chỉ lạnh lùng, thông minh lại sắc sảo toàn vẹn. Nếu không vì Vô Dao, anh đã không thể gắng gượng ở lại đây làm việc suốt bây lâu thời gian ấy. Các đồng nghiệp đều nói anh thích trèo cao, dù biết mình chỉ là một nhân viên quèn dưới cấp của cô, bảng lương ít ỏi cùng với căn nhà thuê không đủ chi trả. Nhưng vì biết tin Vô Dao không có bạn trai, lại bận rộn sớm tối vì công việc, anh lại càng yêu thích người con gái này hơn rất nhiều. Lúc này Vô Dao đã đói bụng rã rời, vì từ chiều đến giờ ngoài công việc ra thì cô quên mất phải ăn tối, cũng vì giúp Khiết Tường có thể thuận lợi hơn, cô đã cố gắng để hoàn thành xong công việc trước thời hạn. Bỗng A Minh đi tới, đặt ly nước cam lên bàn cô lên tiếng "Quản lí, đây là nước cam tôi mới pha, tuy có chút vụn về và bỏ rất nhiều đường, nếu ngọt quá thì cô bỏ qua cho tôi nhé" Vô Dao ngạc nhiên, nhìn nét mặt và cử chỉ của A Minh thật ngại ngùng, mắt anh ta liếc sang chỗ khác thì cô nhận lấy ly nước cam kia, ngớp một ngụm sau đó bật cười hỏi "Cảm ơn, nhưng anh vẫn chưa về sao A Minh?" A Minh nhìn cô trả lời "À tôi vừa xong việc của mình, dù sao ở lại phụ giúp quản lí một chút là chuyện bình thường, với lại đã muộn như vậy quản lí cũng nên về sớm nghỉ ngơi, công việc để hôm sau làm cũng được mà" Vô Dao bật cười, vừa sấp xếp các sổ sách trên bàn gọn lại rồi đáp "Thật ra tôi cũng xong việc cả rồi, với lại anh cũng về trước đi, kẻo gia đình lại lo lắng" A Minh gãy đầu nói "À không, tôi sống một mình ở đây, về sớm hay về muộn gì cũng như nhau cả thôi, mà cô định về một mình sao?" Vô Dao gật đầu "Phải, tôi đều về một mình mà" Nói xong, cô mang túi xách lên vai rồi quay bước đi dần, nhưng chợt quay mặt lại nhìn A Minh tiếp lời "Anh cũng về đi, ngày mai phải đến sớm đấy" Dứt lời cô bước ra ngoài mất, A Minh liền nắm chặt hai lòng bàn tay mình, dù đã lâu như vậy nhưng anh vẫn không có can đảm bày tỏ tình cảm này với cô, nếu cứ như vậy mãi anh sợ bản thân sẽ khó giải thoát thứ lưu luyến này, vậy nên tối hôm nay anh nhất định phải nói ra hết tất cả, cho dù bị từ chối anh cũng bằng lòng. Một lúc sau Vô Dao bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô đi theo lối hành lang dẫn ra bãi đậu xe, nhưng khi vừa cầm chìa khóa đi đến chiếc xe của mình, cô phát hiện một bánh xe trước đã bị thủng lốp mất thì liền cao mày không vui "Chết rồi, xe bị thủng lốp mất rồi" Thế là cô đành đi ra ngoài, định sẽ đón taxi về nhà vì trời đã tối. Ngay lúc ấy có một chiếc xe lạ đậu gần đó, Tống Lục Tài vừa nghoáp dài uể oải vì đã ngồi trong xe suốt hai giờ đồng hồ, nhưng chợt thấy Vô Dao bước ra khỏi công ty, nhìn cô đang đứng bên lề đường ngó qua ngó lại thì hắn sực ngồi thẳng lưng, nhíu mày nghĩ (Cuối cùng cũng ra rồi, nhưng hôm nay cô ta không đi xe riêng sao?) Vô Dao đứng loay hoay ngó nghiêng ngó dọc một lúc nhưng chả thấy chiếc xe taxi nào dạo ngang qua lại, cô đi tới đi lui, đi xui đi ngược, tự thầm trách bản thân sao lại xui xẻo thế này, xe bị thủng lốp, đã vậy còn không có một chiếc xe đưa đón trở về, nhưng đột nhiên có một chiếc xe lạ chạy đến dừng ngay trước mặt cô. A Minh chòm người ra ô cửa xe, thoạt nhìn Vô Dao lên tiếng "Quản lí, cô vẫn chưa về sao? Hay để tôi đưa cô về nhà nhé" Vô Dao ngạc nhiên, nhưng đành bật cười trả lời "Ơ không cần đâu, tôi đợi một chút là có taxi đi ngang ấy mà" Nghe vậy A Minh bước xuống xe, đi tới cô tiếp lời "Nhưng trời đã tối rồi, không khí lại lạnh như vậy mà cô còn đứng đây thật khiến tôi không yên tâm, cứ lên xe đi, tôi đưa quản lí về" Cô e dè một lúc, nhưng lại mỉm cười từ chối khéo bảo "Không, anh cứ về trước đi, tôi tự mình về được" Thấy cô cứ một mực từ chối mình, A Minh bèn nhìn cô nói "Tôi biết cô sẽ từ chối đi cùng một nhân viên thấp hèn như tôi, quản lí à" Vô Dao bỗng ngạc nhiên, đưa tay cố giải thích "À không, không phải, anh hiểu lầm rồi" Chợt A Minh mím môi lại, sau đó co hai lòng bàn tay mình cố lấy hết dũng khí, nhìn thẳng trực diện Vô Dao nói lớn "Nhưng cho dù có thế nào, tôi cũng đã quyết định hôm nay sẽ nói ra hết tất cả cho cô biết, quản lí, tôi thật sự rất thích cô, xin hãy đồng ý hẹn hò với tôi" Lời thổ lộ vừa dứt, ánh đèn xe cũng chíu rọi chói chang vào hai người từ đằng sau. Tống Lục Tài lái xe đi tới, lại còn ngang nhiên dừng lại sau xe A Minh. Hắn bước xuống xe, hai tay bỏ vào túi quần đi tới, lúc này A Minh vẫn không quan tâm đến bên ngoài có thế nào, quyết một mực sẽ thổ lộ tất cả với người con gái trước mắt. "Quản lí, thật ra tôi đã thầm thích cô hai năm nay, và lời nói của tôi hoàn toàn là sự thật, xin cô hãy...xin cô hãy..." Anh ta cứ lấp mấp, đầu cúi xuống đất ngại ngùng đến đỏ chín cả mặt. Vô Dao chớp mắt nhìn anh ta, nhưng lại quay sang một bên vì nghe thấy có tiếng bước chân bước tới. Tống Lục Tài đang bỏ hai tay vào túi quần, lượn lẹo bước tới cô trước ánh đèn pha xe của hắn, còn nghênh mặt dám cười giễu trêu đùa "Không ngờ cô Dao đào hoa đến vậy? Lại có người thầm yêu đơn phương tận hai năm cơ đấy?" Vô Dao ngạc nhiên, A Minh cũng ngẩn mặt nhìn sang, cô lại mấp môi nhìn hắn hỏi "Tại sao anh lại ở đây?" Hắn phớt lờ câu hỏi của cô, liếc mắt sang A Minh khiến anh ta giật cả người, cười nhếch nói "Tống thiếu ta có một lời chân thành dành cho ngươi, loại người như cô ta là thứ con gái bạo lực, tốt nhất đừng động vào" Vô Dao bật cao mày, tự hỏi cái tên khốn Tống Lục Tài này rốt cuộc là đang muốn giúp cô hay là giết cô đây, vả lại cái câu "thứ con gái bạo lực" là ý gì chứ? Bỗng A Minh nhìn sang Vô Dao hỏi "Quản lí, đây là..." Vô Dao nhìn anh ta, sực bất giác nghĩ ra điều gì đó, liền đưa tay nắm mạnh cổ áo Tống Lục Tài xuống mình thì hắn ta cao mày nhăn mày hỏi "Cô đang làm cái..." Hắn chưa kịp dứt hết câu, đã bị Vô Dao đưa tay bịt mồm khóa miệng, sau đó cô quay sang A Minh đáp "Như anh thấy đấy, anh ấy là bạn trai của tôi" Nghe vậy A Minh sực ngỡ ngàng, tên họ Tống lại không uất phục chịu hợp tác, ấp a ấp úng dù đã bị tay cô vịn chặt mồm mép không thốt nổi nên lời. Cô kéo lê cổ áo Tống Lục Tài lên chiếc xe đậu phía sau xe A Minh, thậm chí còn vặn chìa khóa có sẵn trong xe hắn ta rồi lái đi dần. Sau khi Vô Dao đã lái xe tên họ Tống kia đi mất dạng, A Minh chợt mỉm cười buồn dưới môi lẩm bẩm "Thế là tốt rồi" ... Phía bên kia, Vô Dao dừng xe lại trước một cột giao thông báo hiệu đèn đỏ. Tống Lục Tài ngồi ghế bên cạnh cô, nét mặt không phục lên tiếng "Cô dám lấy ta ra làm bia chắn đạn, cô hay lắm" Cô bật cười, vuốt lọn tóc bên tai mình đáp "Đó là cách tốt nhất để từ chối tình cảm của người khác rồi còn gì" Hắn lại cười "chậc" một tiếng, sau đó nhìn sang cô với ánh mắt ranh ma hỏi "Nhưng dù gì cô cũng đã thừa nhận nói ta là bạn trai của cô, cho nên cô cũng phải chịu trách nhiệm với câu nói của mình đi chứ?" Vô Dao ngạc nhiên, nhíu mày hỏi lại "Chịu trách nhiệm cái gì chứ?" Hắn chòm người tới cô, ép sát cô vào cửa kính xe bên kia thì cô lấp mấp hỏi "Anh...anh định làm gì?" Hắn nâng cằm cô lên, khẽ giọng ác ma đáp "Tôi muốn cô chịu trách nhiệm, chẳng hạn như..." Hắn nói đến đây, liền nhìn vào bờ môi nhỏ nhắn của cô, cô lại đỏ mặt lên vì hơi thở ấm áp của hắn phà vào mặt, bất an đến mức nổi cơn ớn lạnh dọc cả sống lưng. Cô bất ngờ phản xạ tự nhiên, dùng khuỷu tay mình chấn mạnh vào cổ họng hắn khiến hắn văng cả xác lẫn hồn ra phía sau cửa xe bên kia. Cả người hắn đập mạnh vào cửa, mắt và mồm mở to cùng cực thì cô ôm người mình lại cao mày nói "Đừng có giở mấy trò trẻ con đó với tôi, đáng đời cái tên khốn nhà anh" Cô nói tới đây, chợt thấy biểu hiện hắn thật kì lạ, toàn thân hắn cứng nhắc như tượng, nằm co cứng bên ghế xe thì cô chòm người tới lây hắn hỏi "Này, anh bị sao vậy?" Hắn vẫn không thốt nổi lời nào, không cử động, cũng không nhúc nhích thì cô lại sợ hãi tột độ, cố lây người hắn hỏi "Anh bị sao vậy? Đừng làm tôi sợ chứ?" Hắn vẫn im lặng, đau đớn nằm co cứng, nước bọt chảy xuống tận kẽ mồm thì cô vội lái xe đi, đưa hắn đến bệnh viện gần nhất có thể.