Sát Thủ Của Mùi Hương

Chương 90 : Trúng độc

"Ông vẫn còn nghĩ đến chuyện tối đêm qua sao? Ông chủ Diệp" Tiểu Nhất bật hỏi, mắt nhìn ông chủ Diệp đang trầm lặng đối diện bàn ăn kia. Ông cầm một miếng khăn giấy lên, chỉnh chu lau sạch miệng mình rồi đáp "Chuyện tối qua ta không suy nghĩ thêm được gì nữa, cứ quên và ăn đi" Tiểu Nhất bèn cắn răng im lặng, một chuyện hệ trọng liên quan tới ông chủ Diệp như này càng khiến anh không thể nào bỏ qua được. Ông chủ Diệp lại lên tiếng hỏi "Phải rồi, ta hỏi cậu một chuyện được không?" Tiểu Nhất ngạc nhiên, bèn hỏi lại "Ông chủ muốn tôi làm việc gì?" Ông chủ Diệp đảo ánh mắt nghiêm ngặt nhìn về đám thuộc hạ được bố trí canh gác xung quanh, trải dài tận trong nhà ra tới cổng, ông khẽ hỏi với giọng điệu nghiêm nghị "Tháng này có người nào vừa mới vào không? Cao tầm 1m8, dáng người không gầy cũng không béo không?" Nghe vậy Tiểu Nhất ngạc nhiên "Nhưng sao ông chủ Diệp lại hỏi vậy? Lẽ nào..." "Phải, đó là dáng người đã tấn công ta đêm qua, ta nghi ngờ đó không phải người ngoài, cậu hiểu ý ta chứ?" Tiểu Nhất căng hai mắt kinh ngạc "1m8, ngài chắc hắn cao tầm 1m8 chứ? Hay là hơn thế nữa?" Ông chủ Diệp trả lời "Lúc đó tối như vậy nên ta chỉ có thể đoán được hắn cao tầm 1m8 thôi, cao hơn thì ta không thể nói chính xác được" Chợt Tiểu Nhất sờ cằm mình bèn nghĩ ngợi điều gì đó, sau đó nhìn ông chủ Diệp tiếp hỏi "Thế hắn có nói gì không? Ngài có biết giọng hắn không?" Ông chủ Diệp ngạc nhiên đáp "Không, hắn chẳng nói gì dù trước và sau khi tấn công ta, nhưng sao cậu lại hỏi vậy?" Tiểu Nhất bật im lặng, bèn đứng dậy quay mặt nói "Tôi đi vệ sinh một lát" Cứ thế anh nghoảnh lưng đi trước mặt ông chủ Diệp khiến ông lấy làm lạ. Lúc này thay vì đi vệ sinh, Tiểu Nhất lại sờ cằm mình suy nghĩ không dứt đi trên dãy hành lang dài thượt lẩm bẩm "1m8...1m8 ư?" Bất chợt thay có bóng người cao lớn lướt qua, làm anh ta sực bật giác dừng chân ngừng hẳn suy nghĩ của mình, quay mặt lại dần, đúng là bóng người ấy, một người đàn ông cao lớn vừa đi ngang qua anh trong phút chốc. Tiểu Nhất to mắt đứng nhìn, phong điệu của anh ta thật lạnh lùng và trầm mặc, làm cả người Tiểu Nhất cứng nhắc một hồi. "D...dừng lại" Tiểu Nhất mấp môi, vớ tay tới bóng lưng đang đi dần xa trước mặt mình. Đúng vậy, đó chính xác là người đàn ông hôm qua anh đã va chạm phải, người đàn ông lạ mặt đó vẫn còn ung dung lảng vảng đi trong căn biệt thự này. "Đứng lại" Tiểu Nhất lên giọng nói to, đôi chân người đàn ông kia cũng bật chốc dừng lại thì Tiểu Nhất bắt đầu nheo mày hỏi lớn "Anh là ai? Thuộc bên chức vụ canh giữ ở đâu vậy?" Anh ta sực im lặng, Tiểu Nhất có thể nhận được sự buốt lạnh đến mức co cứng trong cơ thể qua bóng lưng người đàn ông này. Nhưng khi anh ta bắt đầu quay lại, Tiểu Nhất sực giật mình to mắt nhìn, gương mặt này... thật vô cùng xa lạ đối với anh. "Anh là ai vậy? Dường như tôi chưa từng thấy anh qua lại trong Diệp Gia bao giờ" Anh ta im lặng, đưa ánh mắt ma mị nhìn Tiểu Nhất một hồi thì Tiểu Nhất liền cắn răng nói "Trả lời đi, hay...ngươi chính là kẻ đã tấn công ông chủ Diệp đêm hôm qua?" Người đàn ông đó vẫn im lặng, mái tóc đen phủ xuống che đi cả đôi mắt bí hiểm, dáng người thẳng đứng hai tay bỏ vào túi quần mình. Tiểu Nhất đã hết khả năng kiên nhẫn, chân dần bước tới người đàn ông kia thì bất ngờ anh ta lại quay lưng bỏ chạy khiến Tiểu Nhất ngạc nhiên, liền nhanh chóng đuổi theo trong suy nghĩ (Quả nhiên chính là hắn, chính hắn là tên đã ám sát ông chủ Diệp tối qua) Nhưng bóng lưng người đàn ông ấy đã rẽ sang trái bên cuối hành lang, và anh ta đã luồn lách lên cầu thang bộ tối om phía trên trong tích tắc, Tiểu Nhất chạy phía sau, đến phần chân cầu thang bộ thì anh bỗng dừng lại, đổ mồ hôi đầy trán mà thở dốc nhìn lên các bậc thang tối tăm như địa ngục. "Chết tiệt, hắn trốn thoát rồi" Tiểu Nhất lẩm bẩm, bộ mặt tức tối không chịu được. "Aaaaaaaa" Bỗng nhiên có một tiếng hét vang dội đã bất ngờ vang lên ngay cách anh tầm 10 mét, và đặc biệt đó là tiếng của nam nhân. Tiểu Nhất sực giật mình, đành từ bỏ việc truy tìm dấu vết của người đàn ông kia rồi lập tức lao về phía vừa có tiếng hét lớn ấy trong vội vã. Chạy tới phòng khách, Tiểu Nhất đã không ngờ được trước mặt mình là một điều tồi tệ xảy ra, Tiểu Cường hắn đang nằm trên thảm trải dưới sàn, mồm mép chảy cả bọt sủi hai bên, hai mắt mở to cực độ thật đáng sợ, co giật liên hồi sau đó tắt thở chết đi mất. Tiểu Nhất mở to miệng và mắt trong kinh ngạc, vội lao tới lây người Tiểu Cường liên hồi "Này mày sao vậy? Tiểu Cường, tỉnh dậy đi" Nhưng lúc này anh đã chợt nhận ra Tiểu Cường đã chết, chết trong tư thế không nhắm mắt, thật bi thảm. Tên Tiểu Hổ đứng gần đó, hắn run như cầy sấy, hai mắt chuyển động khủng hoảng tái mặt nhìn xác của Tiểu Cường trước mắt, tâm hồn hắn đang bất ổn không thốt nên lời thì đúng lúc ông chủ Diệp chạy đến lên tiếng hỏi "Có chuyện gì vậy?" Ông lao tới, nhìn xác của Tiểu Cường dưới chân Tiểu Nhất mà hoảng loạn cực độ. Tiểu Nhất đứng dậy, hai lòng bàn tay nắm chặt nói với giọng điệu lạnh buốt đến tê cả sóng lưng "Hắn chết rồi" Nghe vậy ông chủ Diệp bàng hoàng sửng sốt "Chuyện gì đã xảy ra? Mau kể cho ta nghe ngay" ... 10 phút sau, xác của Tiểu Cường được đem đi mất. Tiểu Nhất và Tiểu Hổ ngồi trên ghế sofa đối diện ông chủ Diệp, ông hỏi "Hai cậu mau kể lại mọi chuyện cho ta nghe, tại sao Tiểu Cường lại chết?" Tiểu Nhất đáp "Tôi đang đứng ở hành lang đằng xa thì nghe có tiếng hét thật lớn, vội vã chạy tới xem thì đã thấy Tiểu Cường..." Nói đến đây, anh cắn răng mình trong nghẹn nghào thì ông chủ Diệp lại chuyển mắt nhìn sang Tiểu Hổ hỏi "Thế còn cậu? Cậu đã ở chung với Tiểu Cường từ nãy tới giờ phải không?" Tên Tiểu Hổ vẫn hoang mang không dứt, mắt chuyển sang đĩa trái cây nằm trên bàn trước mặt ông chủ Diệp không chịu thốt lời nào thì Tiểu Nhất đã quay sang nhìn hắn cao giọng nói "Mày mau kể đi chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tiểu Hổ mấp môi, ngón tay run run bắt đầu giơ lên chỉa vào đĩa trái cây trên bàn trước mắt lấp mấp sợ hãi "Là nó...chính là nó" "Gì chứ?" Tiểu Nhất ngạc nhiên tiếp hỏi "Có chuyện gì với đĩa trái cây này sao? Hay là..." Tiểu Hổ căng cả hai mắt nói "Đĩa trái cây này có độc, chính tên Tiểu Cường đã ăn nó, còn rủ tao ăn cùng nữa, tao sẽ chết, tao sẽ chết đúng không?" Hắn bật phắt đứng dậy hoang mang tột độ thì ông chủ Diệp nhíu mày lên tiếng "Bình tĩnh đi, vậy ra nguyên nhân là do đĩa trái cây này" Ông nhìn qua đĩa trái cây bao gồm một quả lê, vài ba quả mận, một ít nho tươi thật bình thường, nhưng không ngờ nó lại được tẩm độc trong đó. "Nhưng tại sao Tiểu Cường lại chết còn mày thì không?" Tiểu Nhất thắc mắc hỏi thì Tiểu Hổ trả lời "Tao không biết, thấy Tiểu Cường hắn vớ lấy chùm nho lên ăn rất ngon nên tao cũng ăn chùm bên cạnh còn lại, đột nhiên Tiểu Cường hắn ôm cổ rên rỉ dữ dội, ngã ngay trước mặt tao rồi sủi bọt chết đi, tao sợ hãi liền nhả cả nho trong cổ họng mình ra ngay lập tức, nhưng mà tại sao tao không chết nhỉ?" Hổ hắn vừa dứt lời thì một tên thuộc hạ bên ngoài cũng bước vào cúi đầu trước ông chủ Diệp bẩm báo "Ông chủ, đã kiểm tra chất độc trong miệng Tiểu Cường, nó đúng như tôi nghĩ đó là chất Kali Xyanua, sau khi chết...trong miệng hắn vẫn còn một ít vỏ nho dính bên kẽ răng, tóm lại nguyên nhân chính là do phần trái cây hắn ăn có vấn đề" Nghe vậy ai nấy đều ngạc nhiên, ông chủ Diệp cũng sực câm lặng đi như hiểu ra điều gì đó thì Tiểu Nhất thắc mắc lên tiếng hỏi "Nhưng tôi đang thắc mắc làm sao hắn có thể cho độc vào nho được?" Tiểu Hổ nghe vậy bèn run bật bật, vẫn còn trong trạng thái hoang mang nói "Không thể nào, vậy tao sẽ chết như Tiểu Cường phải không?" Tiểu Nhất đáp "Đồ ngốc, chất độc đó chỉ cần ăn phải thì mày sẽ chết ngay sau vài phút, nhưng nãy giờ đã hơn 15 phút chẳng phải mày còn sống sờ sờ đó hay sao?" Tiểu Hổ gãy đầu mình ngơ ngác hỏi tiếp "Vậy có nghĩa là phần nho tao ăn không có độc?" "Phải, và tất cả những chuyện xảy ra từ tối qua và hôm nay, đều nhắm vào ta" Ông chủ Diệp nhắm mắt giải thích, biểu hiện ông không hề lo lắng dù đã biết trước việc có người cố ý muốn giết mình. Tiểu Nhất chợt lên tiếng "Ông chủ Diệp, ông..." Chợt ông chủ Diệp đứng dậy quay lưng nói "Ta muốn được yên tĩnh trong phòng, phần trái cây trên bàn dọn dẹp cẩn thận đi, kẻo có người ăn phải" Nói xong ông đi mất, thái độ như không hề có ý định muốn điều tra hung thủ là ai thì Tiểu Nhất chợt cắn răng nghĩ ( Chuyện này vừa xảy ra khi mình đang đuổi theo tên lạ mặt đó, phải rồi, lúc nãy hắn vừa từ hướng phòng khách đi ra hành lang, sau đó mới lướt qua mình, không lẽ...) Lúc này lòng Tiểu Nhất như đã đoán ra câu trả lời, liền nhìn Tiểu Hổ bên cạnh hỏi gấp "Này, lúc nãy mày và Tiểu Cường ở đây có để ý đĩa trái cây này có từ khi nào không?" Tiểu Hổ lắc đầu đáp "Không, bọn tao vừa vào phòng khách đã thấy nó được đặt sẵn trên bàn nên tiện tay ăn vụng một chút, thật không ngờ Tiểu Cường hắn..." Tiểu Nhất lại hỏi "Vậy lúc nãy mày có thấy bóng dáng ai lạ mặt xuất hiện ở đây không? Một tên có thân hình cao ráo, mặc đồ đen như chúng ta, mày có thấy không?" Tiểu Hổ ngạc nhiên trước thái độ hỏi gấp gáp của Tiểu Nhất, hắn trả lời "Không...tao không thấy, nhưng mà..." Hắn bắt đầu nhớ lại giây phút lúc đó, phải, chính xác hắn và Tiểu Cường khi vừa mới bước vào phòng khách, đã có một người vội vã đi ra còn đụng phải vai Tiểu Cường khiến hắn ta quay lại nhăn mặt cáo mày nói lớn "Này ngươi không có mắt sao?" Nhưng vừa dứt lời, tên kì lạ đó đã nhanh chóng bước đi hụt bóng mất, thấy cũng không có gì đáng để ý, thế là hai tên bỏ qua sự chú ý của mình mà tiếp tục đi vào phòng khách. Lúc này Tiểu Hổ sực nhớ ra bèn hấp tấp trả lời "Phải, tao có thấy một tên, hắn mặc đồ đen y hệt như chúng ta, dáng người gầy và đầu cứ cúi xuống đất bước đi rất vội vã, bọn tao còn chưa hề nhìn thấy rõ mặt hắn nữa thì hắn đã đi về hướng rẽ sau vườn cây và biến mất rồi" Tiểu Nhất chợt căng cả mặt lẩm bẩm suy nghĩ "Rẽ hướng ra vườn cây sao? Nhưng lúc nãy tên kia là đi ra ở hành lang mà, vậy là thế nào?" Thấy Tiểu Nhất đang suy nghĩ gì đó, Tiểu Hổ lại thắc mắc hỏi "Mà có chuyện gì sao? Sao mặt mày căng thẳng quá vậy?" Tiểu Nhất không trả lời, bước chân lơ Tiểu Hổ đi ra ngoài mất khiến hắn nhíu mày khó hiểu. Vừa bước ra vườn cây rậm rạm phía sau căn biệt thự, Tiểu Nhất đi dọc qua các thân cây to xung quanh, đây là nơi thoáng mát lại yên tĩnh, lâu lâu ông chủ Diệp lại ra đây để dạo chơi hóng mát. Đầu óc Tiểu Nhất đã bắt đầu rối tung cả lên, trong khi anh đang nghi ngờ người đàn ông trên hành lang lúc nãy bản thân mình gặp chính là hung thủ thì Tiểu Hổ lại khai còn có thêm một người khác đi rẽ ra hướng vườn cây này sau khi rời khỏi từ phòng khách. "Không lẽ hắn rời sang hướng vườn cây rồi đi vào hành lang chỗ mình đứng sao? Không thể nào, từ vườn cây và hành lang hoàn toàn không có cửa thông qua, cửa sổ cũng không có thì làm sao hắn từ vườn đi vào trong nhà được chứ?" Trong lúc Tiểu Nhất đang vò đầu vắt óc suy nghĩ, bỗng anh dừng chân khi phát hiện có thứ gì đó nằm gọn trong một bụi cây quất cao tầm 0,5 met bên cạnh. Anh ngạc nhiên, bèn đưa tay tới cầm thứ đó bị mắc kẹt trong các nhánh cây quất lên, nó là một cây kim tiêm vừa được qua sử dụng, bên trong ống vẫn còn chứa một ít nước màu trắng tinh khiết. Tiểu Nhất bật sửng người hiểu ra điều gì đó nên lẩm bẩm tự hỏi "Tại sao lại có ống kim tiêm ở đây? Không lẽ phần nho lúc nãy..." Chính xác là thủ phạm đã hòa tan chất độc vào trong nước sau đó dùng kim tiêm bơm chất độc vào và tiêm vào phần nho tươi trên bàn, và đây chính là vật chứng cuối cùng của hắn sau khi gây ra cái chết của Tiểu Cường cũng đã bị vứt bừa nơi đây. Nhưng khi Tiểu Nhất đang lân la đoán ra được nhiều tình tiết thì có vài tiếng bước chân đằng sau anh vang lên, Tiểu Nhất giật mình, bật giác quay lại mà ngạc nhiên tái người đi. Người đàn ông lúc nãy trên hành lang và hôm qua anh đã va chạm phải lại xuất hiện bất thình lình sau lưng anh, Tiểu Nhất mấp môi, chợt nhận ra trong người mình chẳng mang theo thứ vũ khí nào để bảo toàn tính mạng, và người đàn ông đó cũng dừng chân lại chỉ cách Tiểu Nhất một khoảng vài bước chân. Mái tóc anh ta rũ rượi dài khuất đi đôi mắt, phong thái vẫn bỏ hai tay vào túi quần thật uy nghiêm thì Tiểu Nhất cao mày lên tiếng hỏi "Lại là ngươi, ngươi đến đây để giấu lại cái này đấy à?" Anh giơ cây kim tiêm lúc nãy đã nhặt được trong bụi quất kia lên trước người đàn ông đó, nhưng anh ta chẳng nói gì thì Tiểu Nhất lại nhếch môi cười khiêu khích "Trúng tim đen rồi chứ gì, ta đã nghi ngờ ngươi là tên nội ván, thâm nhập vào Diệp Gia để giả vờ làm thuộc hạ nhằm mục đích giết ông chủ Diệp, khai thật đi, người là ai hả?" Người đàn ông đó vẫn im lặng, một cơn gió thổi ngang qua làm mái tóc anh ta đung đưa qua lại hé sơ đôi mắt ma mị dưới đôi lông mày ngang. Anh ta chẳng nói gì, bắt đầu bước chân tới Tiểu Nhất khiến anh bật hoảng mấp môi hỏi "Ngươi...ngươi tính làm gì?" (Chết tiệt, mình quên mang theo súng rồi, làm sao đây?)