Sát thủ chi tình
Chương 11 : Hồi gia
Hàn Diệp Y thu hết biểu tình của mọi người vào trong mắt, nàng không có ngạc nhiên lắm. Cũng không trách bọn họ biểu hiện quá khoa trương. Nàng biết sự xuất hiện của Lãnh Minh Vũ sẽ làm cho người khác nghi ngờ, nhưng mà nàng biết chắc chắn hắn sẽ không hại nàng. Cho dù biểu hiện ngây ngô của hắn lúc là thật lúc là giả, hắn thực sự đến từ cổ đại. Nhìn khí phách từ con người hắn, hình thái bề ngoài của hắn. Hơn hết, nàng biết hắn có nội công, hơn nữa nội công rất thâm hậu. Điều này hắn vô tình để lộ khi thấy nàng vào trong máy bay. Mà theo suy nghĩ của hắn, là nàng bị con quái vật nuốt vào trong bụng. Chậc… suy nghĩ hơi buồn cười. Nhưng mà nàng lại cảm thấy rất ấm áp, hắn thực sự lo lắng cho nàng. Âm mưu lần này nhắm vào nàng, hoàn toàn không hề liên quan đến hắn. Nàng tin tưởng hắn, hắn sẽ không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với nàng.
Nhắc tới âm mưu lần này, nàng bỗng nhiên nghĩ đến nam nhân bí ẩn lần trước. Linh cảm của nàng cho rằng, hắn có liên quan đến âm mưu lần này. Nàng thật không thích cái cảm giác bị người khác tính kế. Hắn bất kể là ai, cũng đã định sẽ là đối thủ của nàng rồi.
Ba người Cẩm Ngọc, Phong, Lôi sau mấy phút khoa trương thì đã hồi thần trở lại. Một kẻ hi hi ha ha, một kẻ điển hình thê nô, một người trong mắt chỉ có máy tính là thân nhân còn có một người quanh năm mặt không đổi sắc. Bỗng nhiên ngồi hết lại trên ghế, nhìn chằm chằm nam nhân đang ngồi bên cạnh lão đại bảo bối của mình.
“ Anh tên là gì?” Cẩm Ngọc mở lời trước.
“ Lãnh Minh Vũ.” Hắn đáp,
“ Anh làm nghề gì?”
“ Nghề?” Đôi mắt ai đó mờ mịt, nhìn sang Diệp Y.
“ Giống như địa vị, chức vụ….” Hàn Diệp Y kiên nhẫn trả lời. Bốn người được dịp mở to mắt.
“ Vương gia.” Lãnh Minh Vũ quay sang nhìn bốn người nói, cả người anh tản ra một khí phích vương giả cao cao tại thượng.
“ Cái gì? Vương gia? Anh đến từ quốc gia nào?”
“ Thiên Nguyệt vương triều.”
“ Trời ạ! Ý là anh là từ cái nơi cổ lỗ sĩ tới hả?”
“ Cổ lỗ sĩ là gì?”
……
Không để ý vô số biểu hiện của mấy người kia, Hàn Diệp Y kéo Lãnh Minh Vũ đứng dậy. Trước khi quay người bước đi còn không quên nhắc nhở mấy người.
“Cẩm Ngọc, Vũ cần một thân phận.”
“ Dạ”
“ Phong, Lôi tìm người đứng đằng sau vụ ám sát chủ tịch tập đoàn Nam Phương.”
“Dạ”
“ Nguyệt, truy tìm tung tích của nam nhân bí ẩn lần trước.”
Nhìn thấy Cẩm Nguyệt gật đầu, rồi mới bước đi. Lãnh Minh Vũ còn ngơ ngác bất tri bất giác bị Diệp Y nhét vào ô tô từ lúc nào. Cho đến khi cảm giác quay cuồng bắt đầu nổi lên ở trong đầu mới lấy lại tinh thần. Vội vàng vận công điều tức cơ thể, cảm giác buồn nôn mới từ từ giảm xuống rồi tiêu biến.
“ Diệp, giờ chúng ta đi đâu?”
“ Về nhà gặp lão bất tử.”
“ Người đó là ai?”
“ Lão cha.”
“Ách…” Chẳng lẽ quan hệ của hai người không tốt sao, nhưng mà nhìn thấy ý cười, ôn nhu trong mắt Hàn Diệp Y, hắn cảm giác tình cảm của cha con nàng rất đặc biệt. Không biết, cha nàng có chấp nhận hắn không? Hắn biết, ở Thiên Nguyệt vương triều hắn là một vương gia, quyền lực chỉ dưới một người, nhưng mà ở nơi này. Hắn cảm thấy mình thật nhỏ bé.
“Nghĩ gì vậy?” Nhìn vẻ mặt suy tư của Lãnh Minh Vũ, nàng có thể đoán được hắn đang nghĩ cái gì. Đơn giản thôi, một người đang ở một vị trí cao giờ lại cần một thân phận mới.
“ A! Không có.” Đáp lại nàng là một nụ cười thật dễ thương, hắn cảm thấy có nàng thật tốt.
“ Còn mệt không?”
“ Không có, điều tức một chút là tốt rồi.” Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, tim của hắn ngày càng đập rộn. Ai! Ở cùng với nàng thật là tra tấn hắn mà.
Hàn Diệp Y cũng không hỏi nữa, chỉ nhắc hắn nhắm mắt nghỉ một lúc rồi chầm chậm điều khiển xe về biệt thự Hàn gia. Nàng lần này mang hắn về thẳng nhà chắc chắn sẽ kích thích lão cha nàng. Không biết lần này, mấy bộ đồ gốm sứ cha nàng lại giấu ở đâu đây? Nàng biết, lão cha nàng đặc biệt thích đồ sứ cho nên đó cũng là nhược điểm của ông. Nàng nhớ có lần không cẩn thận làm vỡ mất một cái bát tô nhà Tống, cha nàng ngồi nhặt từng mảnh vụn một sau đó gói vào một cái túi rồi để vào trong hòm ôm đi ngủ. Làm cho nàng vừa bực vừa buồn cười lại thương hắn. Thế là, nàng cùng với Phúc bá lật tung cả thành phố tìm đồ gốm sứ cổ. Cũng may hiệu quả làm việc của Uy Long bang cực cao. Chỉ một đêm, mang tới cho nàng gần chục bộ. Khiến cho cha nàng đến lúc ngủ cũng cười ha ha. Sự việc kéo dài đến cả tháng trời. Nhiều lần lão cha bắt nàng đi xem mặt, nàng biết ông đã có tuổi, lại chỉ một mình điều ông muốn duy nhất là nàng tìm được hạnh phúc. Nhưng mà, lão cha làm việc cũng quá khoa trương đi. Hết tiệc này tiệc nọ, mừng dự án, kí kết hợp đồng, hay buôn bán vũ khí. Một tháng không biết bao nhiêu lần, nàng đành phải lấy mấy cái đồ cổ ra đe dọa, lão cha mới giảm khoa trương một ít. Hai tháng ba lần…
Lão cha, lần này con mang con rể về cho lão cha đây….
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
46 chương
37 chương
41 chương
49 chương
115 chương