Sát phi, rất dũng cảm

Chương 11 : Tiểu hầu tử.​

“Tiểu thư, hôm nay thật sự là làm nô tì sợ muốn chết, nô tì thực sợ người sẽ giết công chúa!” Thu Cẩn mặt trắng bệch, trải qua hai ngày này, nàng ta không chút nghi ngờ, chủ tử lãnh khốc hiện tại sẽ không chút do dự bẻ gãy cổ Hạ Hầu Thanh Nghiên. Đó là công chúa a! Phong Thiên Hoa liếc mắt một cái, đem cởi ra áo khoác rườm rà trên người, khinh thường nói, “Giết nàng ta? Còn không cần ta động thủ.” Chỉ là một Hạ Hầu Thanh Nghiên, nàng căn bản không để vào mắt, không giết là vì không đáng để nàng ra tay. Thu Cẩn pha cho nàng một chén trà, vừa xem sắc mặt Phong Thiên Hoa vừa nói, “Chuyện của công chúa nhất định là Nhị tiểu thư ở giữa làm khó dễ, nhưng hoàn hảo, lương tâm nàng ta chưa mất hết, biết cầu tình cho tiểu thư.” Trào phúng nhếch môi, Phong Thiên Hoa nhấc chén trà uống một ngụm, “Nàng ta cầu tình không phải vì lương tâm chưa mất, mà là nàng ta sợ bị liên lụy.” Thu Cẩn ngẩn ra, trong viện một tiếng mắng tức giận bén nhọn truyền đến, “Phong Thiên Hoa, ngươi có đầu óc hay không, ngay cả công chúa cũng dám đánh, Tần vương dám đắc tội!” Phong Thiên Tuyết hùng hổ lao vào, “Ngươi có mấy cái đầu, thế nào không giống mẹ ngươi chết ở bên ngoài, ngươi còn sống cả nhà đều bị ngươi hại chết!” Nheo mắt lại, Phong Thiên Hoa như trước nhàn nhạt uống trà, không chút để ý hỏi, “Chết ở bên ngoài? Các ngươi kỳ quái vì sao ta còn sống trở về, mà không bị người ta nửa đường giết chết có phải không?” Lời nói của Phong Thiên Tuyết cũng không giống nói bừa, nếu không phải theo bản năng có dự tính như vậy thì không thể nói trôi chảy như vậy, xem ra việc ám sát kia chính là mẹ con các nàng làm. Được lắm! Nàng sẽ cho các nàng biết, kết cục đắc tội nàng, không chỉ đơn giản đền mạng như vậy! Không ngờ nàng lại để ý những lời này, Phong Thiên Tuyết nhất thời có chút ngây ra, liền phản ứng lại, thanh thanh cổ họng quát, “Ngươi có chết hay không liên quan gì tới ra, nhưng ngươi không cần không có đầu óc làm xằng làm bậy, làm chuyện ngu xuẩn rước họa sát thân cho vương phủ.” Nói xong, nàng ta nhấc tay, ra một cái tát. Khóe môi nhếch lên, dễ dàng kiềm chế cánh tay nàng ta, đặt ở đỉnh đầu nàng ta. Phong Thiên Hoa từ trên cao nhìn xuống nàng ta, chậm rãi nói, “Làm xằng làm bậy? Mẹ con các ngươi phái người giết ta, lại tính hủy đi dung mạo của ta, như vậy cho dù an phận thủ thường, theo khuôn phép cũ thì sao?” Phong Thiên Tuyết hoảng sợ, liều mạng giãy dụa, “Bọn ta không làm cái gì hết, ngươi không cần vu oan giá họa, có bản lĩnh thì đưa chứng cứ ra đây.” “Chứng cứ? Vậy cho ngươi nhìn chứng cứ.” Nàng nói xong, thong thả lấy từ trong lòng ra một lọ thuốc, đúng là thuốc trị thương Phong Thụy An đưa cho hôm qua. Phong Thiên Tuyết trợn trừng mắt, lúc nhìn thấy lọ thuốc lập tức bất an cùng khẩn trương, vẻ mặt thất thố, “Đây là cái gì…Ta…Ta không biết!” Quả nhiên là các nàng động tay chân! Phong Thiên Hoa trào phúng cười, dùng mũi ngửi một chút, không chút để ý trầm ngâm, “Không biết…” Phút chốc, đôi mắt ngoan lệ nhíu lại, bàn tay trắng nõn vừa đưa qua, nước trong bình thuốc ào ào đổ xuống hai má Phong Thiên Tuyết. đồng thời, lời nói chứa đầy sát khí. “Vậy cho ngươi thử một lần!” “Đừng…Đừng…A!” Thân thể Phong Thiên Tuyết run rẩy kịch liệt, đau đớn nóng rực từ xương mu bàn chân truyền đến, sắc mặt nàng ta trắng bệch như tờ giấy, kêu thê lương thảm thiết, bỗng nhiên, tròng mắt vừa trợn, hôn mê bất tỉnh. Ăn miếng trả miếng, đây chính là bắt đầu! Phong Thiên Hoa gọi người đem nâng nàng ta đi, bỗng nhiên, khóe môi lạnh lùng cong lên, đôi mắt sắc bén nheo lại, chén trà trong tay ném ra. Chén trà ở trên không trung vẽ lên một đường cong hoàn hảo, xé gió mà đi không vỡ một mảnh, đập vào nóc nhá trống rỗng. “Nghe lâu như vậy, các hạ không cảm thấy nhàm chán?” Tiếp nhận trà Thu Cẩn lần nữa châm, phất tay bảo nàng ta đi ra ngoài. “Ai nha, thật sự là kinh ngạc, nhanh như vậy đã bị phát hiện, bổn hoàng tử còn chưa xem đã nghiền!” Một giọng nói trêu tức vang lên, Hạ Hầu Tử nhẹ nhàng tránh đi “ám khí”, từ trên nóc nhà đáp xuống đất, cầm lấy trà Phong Thiên Hoa uống qua một ngụm uống cạn, sau đó lại ngồi xuống. “Cửu hoàng tử, nơi này không phải rạp hát, ngươi không thể tùy ý ra vào.” Phong Thiên Hoa không chút khách khí hạ lệnh trục khách, khó chịu nhìn cái chén hắn dùng qua. “Bổn hoàng tử biết, cho nên mới nhìn lén a.” Hạ Hầu Tử ở trên ghế tựa ngụy biện, miễn cưỡng nhắm mắt lại, một bộ vô lại. Tốt mã dẻ cùi! “Ngươi nếu như muốn chết, cứ việc ở lại…” Phong Thiên Hoa chán ghét nhíu mày, bỗng nhiên mắt chợt lóe, ý cười lan tỏa phun ra, “Tiểu Hầu Tử!” Ba cái chữ nói ra, Hạ Hầu Tử nguyên bản khuôn mặt lưới biếng, đột nhiên trở nên nhăn nhó, trên mặt trong nháy mắt biến đổi không ngừng. Hắn bịt tai nhảy dựng lên, nhấc tay chỉ vào Phong Thiên Hoa, không nhịn được nữa quát to, “Câm miệng, câm miệng cho bổn hoàng tử, bằng không bổn hoàng tử diệt cả nhà ngươi, ngũ mã phanh thây, thiên đao vạn quả, chôn thây hoang dã, tiên thi ba ngàn…” Nói năng lộn xộn, thẹn quá hóa giận mắng, Hạ Hầu Tử ở trong phòng phát điên đi đi lại lại, trên trán đổ đầy mồ hôi. Dứt khoát, hắn dừng lại bước chân, nghiến răng nghiến lợi nhìn nữ nhân đối diện không chút để ý cười, nghiến răng, nghiến răng, lại nghiến răng! Phong Thiên Hoa ngạc nhiên với hiệu quả rõ rệt như dựng sào thấy bóng như vậy, tươi cười khóe môi lại càng lớn, hôm nay, Thu Cẩn hồi báo với nàng về tên của tất cả hoàng tử, lúc nói đến Hạ Hầu Tử, nàng liền nhếch miệng, đối với cao nhân đặt tên kia tán thưởng không thôi! Hạ Hầu Tử… Tiểu Hầu Tử! “Ngươi…Ngươi… Ngươi còn cười, không cho phép, bổn hoàng tử lệnh cho ngươi không được cười!” Phụ hoàng a, chỉ biết ngài không thích ta, nhiều ca ca có tên nho nhã đại khí như vậy, chỉ có một mình hắn lại như thế này, Hạ Hầu Tử, Hầu Tử, hắn bị người cười mười sáu năm, bắt đầu từ lúc còn nhỏ, ai dám nhắc đến ba chữ này, tuyệt đối chết còn là nhẹ! Rốt cục không có người dám cười hắn nữa, nhưng mà hôm nay nữ nhân không biết sống chết này… Thế nhưng! Thế nhưng… Hạ Hầu Tử dừng chân, cắn môi, hét lớn một tiếng đi qua, hung tợn rống, “Ta muốn giết ngươi!” Trong lòng vài phần dễ chịu, Phong Thiên Hoa không chút sợ hãi, eo nhỏ khẽ lượn, giây lát đã phía sau hắn, tay đằng đằng sát khí đã để trên cổ hắn. Da thịt nhẵn nhụi, nháy mắt bị mảnh chén sứ trong tay nàng xẹt qua thành một vệt hồng. “Còn muốn đánh sao, thật rõ ràng, ngươi vô luận là uống rượu hay võ công, nhất định không phải là đối thủ của ta.” Phong Thiên Hoa kiêu ngạo nói, thản nhiên nhún vai, một chút cũng không để hắn vào mắt. “Hừ, muốn giết cừ giết, nhưng…Nhưng không được gọi ta là…” Hắn trừng trừng mắt, bĩu môi nói, trên khuôn mặt tuấn mỹ chưa hết vẻ trẻ con, lại có vài phần đáng yêu. Phong Thiên Hoa thu tay lại, theo thói quen lấy ra khăn tay lau lau năm ngón tay, lại tùy tiện vứt bỏ chỉ vào ngoài cửa ghét bỏ nói, “Nếu không muốn nghe, thì lập tức biến mất trước mặt ta!” Trong khi nam tử ánh mắt nổi giận phun lửa, nàng cười khẽ bổ sung, “Về sau cũng không cần xuất hiện!” Hạ Hầu Tử nắm chặt tay, rất muốn lao đến nữ nhân đáng giận này, vừa ngoan tuyệt vừa thông minh, nhưng mà hắn đánh không lại nàng… Nghĩ đến đây không khỏi uất ức không thôi, đều muốn hộc máu! Nữ nhân biến thái này, hắn nhất định phải báo thù hôm nay! “Hừ! Ngươi chờ đó cho bổn hoàng tử, bổn hoàng tử nhất định bắt ngươi trả giá đại giới!” hắn nói xong, bên hông lấy ra phiến quạt giấy quạt liên hồi, thở phì phì đi ra ngoài. Bỗng nhiên, khóe mắt liếc đến ngoài viện có người đang đến gần… Trong khi Phong Thiên Hoa lắc đầu bĩu môi khinh thường, thân hình hắn nháy mắt thay đổi thành phong lưu phóng khoáng, khóe môi nhếch lên nụ cười tự cho là mê người, cực kỳ tao nhã bước chậm ra ngoài.