Lúc Trường Canh đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Cố Quân dựa lên đầu giường, trên đầu gối đặt ngang một thanh cát phong nhận loang lổ, trên khuôn mặt tái nhợt có sự quạnh quẽ khó nói thành lời. Mặc dù không nghe thấy tiếng mở cửa, Cố Quân vừa cảm giác được gió lùa qua khe cửa, lập tức thu liễm biểu cảm: “Sao ngươi trở lại…” Y vốn tưởng là Thẩm Dịch đi rồi quay lại, nào ngờ ngẩng đầu xuyên qua kính lưu ly thấy rõ người vừa vào, một câu tức khắc nghẹn lại. Tay Cố Quân không dễ nhận thấy mà vuốt nhẹ cát phong nhận của Đàm tướng quân, nhủ thầm một tiếng “toi rồi”, trở tay không kịp mà nghĩ bụng: “Bây giờ mình giả ngất còn kịp không?” Trời đất chứng giám, đây là lần đầu tiên từ thuở lọt lòng Cố đại soái sợ đến mức muốn lâm trận bỏ chạy. Thế nhưng trời đất không chứng giám. Trường Canh đi thẳng đến trước mặt, điềm nhiên nắm tay Cố Quân, ngón tay đặt trên mạch, lẳng lặng bắt mạch một hồi, lần này Cố mù dở rốt cuộc nhờ kính thấy rõ y, mấy ngày không gặp, Trường Canh gầy đi trông thấy, môi hơi xanh như không thở nổi hoặc trúng độc, thần thái như gắng gượng ra, còn bên trong chỉ là cái xác rỗng. Sự xấu hổ trong lòng Cố Quân hơi giảm đi, y nhíu mày nói: “Bị thương ở đâu rồi, lại đây ta xem.” “Không hề gì, tuy Trần cô nương tự xưng chưa xuất sư, nhưng quả thật là thánh thủ đương thời.” Trường Canh dừng một chút, lại tiếp, “Ngươi khỏe là ta cũng không sao.” Trường Canh tuyệt đối không chịu dồn khí xuống đan điền rồi nghển cổ tru lên như Thẩm Dịch, ngón tay y còn đặt trên mạch môn của Cố Quân, bởi vậy cả câu Cố Quân cơ bản không nghe thấy mấy chữ, chỉ nhận được ánh mắt như thực thể đó. Cố Quân: “…” Tiểu tử, nói cái gì thế hả? Ngay sau đó, tay Trường Canh xuôi theo cổ tay y trượt xuống, nắm tay Cố Quân vô cùng tự nhiên. Sau khi trọng thương hoặc bệnh nặng người ta thường không đủ khí huyết, dù là tháng Năm tháng Sáu cũng dễ bị lạnh tay chân, Trường Canh liền nâng tay y lên, đặt trong lòng bàn tay mà xoa bóp, thần sắc nghiêm túc cực kỳ, chẳng những chú ý đến mỗi một huyệt vị trên tay, còn không bỏ qua chỗ mẫn cảm nhất giữa kẽ tay, thường xuyên dùng ngón tay lướt nhẹ qua, để trắng trợn nhắc nhở Cố Quân biết rằng – không phải ta đang hiếu thuận ngươi, mà là thương ngươi, đừng lừa mình dối người nữa. Cố Quân: “… Sàm sỡ nghĩa phụ ngươi chưa đủ hả?” Trường Canh ngẩng đầu nhìn Cố Quân nở nụ cười, mặt mày y rất anh tuấn, là loại anh tuấn đặc thù của người mang huyết thống ngoại tộc, sắc bén đến có phần không hợp lẽ thường, nhưng khí chất lại bình hòa tột cùng, khoác thêm áo cà sa có thể giả mạo cao tăng đi lừa bịp, vừa mâu thuẫn vừa kín kẽ mà áp chế sự sắc bén sinh ra đã có, lúc cười lại có vẻ hơi ngọt ngào. Cố Quân cách kính lưu ly bị lóa mắt một chút – khi tâm tính một người bắt đầu phát sinh biến hóa, thị giác cũng không tự chủ được thay hình đổi dạng theo. Y không thể không thừa nhận, trong chớp mắt, sắc tâm của y rung động một chút khó lòng tả được. Cố Quân không phải lão hòa thượng, có thể nảy sắc tâm bất cứ lúc nào, tuy y không phải loại hoàn khố hành vi phóng đãng, cũng tự biết đó chủ yếu là do bình thường không có điều kiện, chứ không phải không muốn, bởi vậy cũng không tiện giả đứng đắn quá mức. Nhưng xét cho cùng đó không phải người khác, mà là Tiểu Trường Canh của y. Cố Quân thật sự không thể xuống tay được. Ngay khi lương tri được tí ti đứng thành một hàng khiển trách y, bỗng nhiên Trường Canh không hề báo trước đưa tay cởi quần áo y. Cố Quân đang chột dạ rụt lại theo bản năng, lập tức đau đến méo mặt. Trường Canh chính trực mà lấy thuốc để bên cạnh tới, ra dấu chế nhạo: “Thay thuốc thôi – ta có phải cầm thú đâu.” Kỳ thực Cố Quân lo mình là cầm thú hơn, định thần lại không khỏi dở khóc dở cười, bụng nghĩ “sao lại thành như thế”, nhất thời bất đắc dĩ bật cười, vừa cười liền đụng trúng phần ngực bụng xương chưa lành, cười không được mà nhịn cũng không xong, thật khó tả. Trường Canh vội nói: “Được rồi được rồi, ta không trêu nữa, đừng lộn xộn.” Y không dám ghẹo Cố Quân nữa, tạm thời lấy ra sự nghiêm túc của đại phu, cẩn thận cởi quần áo thay thuốc giúp Cố Quân, hì hục một lúc, cả hai đều toát mồ hôi, Trường Canh dùng lụa mảnh lau người cho Cố Quân, thuần thục như là làm không biết bao nhiêu lần rồi, Cố Quân nhất thời lại nhớ tới lời Thẩm Dịch nói, thần sắc trên mặt hơi thu đi, hỏi khẽ: “Sao lại tự tay làm việc này? Không thích hợp.” Trường Canh ánh mắt tối đi, kề vào tai y nói: “Không có gì là không thích hợp cả, ngươi bây giờ còn khỏe mạnh ở đây nói chuyện với ta, bảo ta làm thế nào cũng được.” Y tới quá gần, như vành tai và tóc mai chạm nhau, tai Cố Quân hơi ngứa, nhưng chẳng có cách gì – trốn xa lại không nghe thấy. Cố Quân thở dài: “Làm khó ngươi hôm ấy…” “Đừng nói nữa,” Trường Canh khẽ cắt ngang, “Đừng khiến ta nhớ lại, Tử Hi, hãy tội nghiệp ta một chút đi.” Cố Quân vẫn chưa quen với cách xưng hô này, môi mấp máy, song dường như không còn mặt mũi nào yêu cầu Trường Canh gọi mình là “nghĩa phụ” nữa. Vừa rồi có một nháy mắt, Cố Quân muốn theo đề tài đem chuyện dưới thành hôm đó ra nói thẳng – không cầm được lòng là không cầm được lòng, nhưng về sau phải làm thế nào đây? Mặc cho Trường Canh cứ thế lầm đường lạc lối mà đoạn tử tuyệt tôn sao? Cho dù bản thân Cố Quân lão binh lưu manh này không biết xấu hổ, không để ý danh phận phụ tử ngày xưa, nhưng đường đường Nhạn thân vương ủy thân cho một nam nhân, tương lai triều đình giang hồ người ta sẽ nhìn y thế nào? Không thể – đừng nói Trường Canh là phượng tử hoàng tôn, dẫu y chỉ là một thường dân, thân hoài tài hoa và trí dũng ngăn cơn sóng dữ này, làm sao Cố Quân có thể để y vì mình mà chịu nhục được? Đáng tiếc, lời vừa nhẫn tâm chuẩn bị sẵn ra đến môi lại bị Trường Canh chặn về, Cố Quân lại lỡ mất một cơ hội thoát thân. Trường Canh gục lên vai Cố Quân, tránh đi vết thương, ôm y một lúc, hồi lâu mới dằn được sự nôn nóng trong lòng. Cảm thấy lúc nữa có thể mình vẫn nên đến chỗ Trần cô nương châm một hồi, mấy bữa nay ngày càng không kìm nén được Ô Nhĩ Cốt, tiếp tục như vậy sớm muộn sẽ có chuyện. Trường Canh định thần lại, lưu luyến lui ra một chút: “Hôm nay không nóng, bên ngoài thái dương cũng không tệ, ra ngoài ngồi một lúc đi? Như vậy mới có lợi cho thương thế.” Cố Quân: “… Cái gì?” Trường Canh một lần nữa dùng thủ thế. Cố Quân nghĩ ngợi một thoáng, sau đó trả lời như đinh đóng cột: “… Không đi.” Phơi nắng thì y không có ý kiến, nhưng y biết ít nhất trong vòng hai ngày mình không cách nào tự dùng chân mình ra ngoài đi dạo được – Cố Quân không hề muốn biết Trường Canh định đưa mình ra bằng cách nào. Trường Canh dùng thủ ngữ hỏi: “Không phải ngươi không thích ru rú trong phòng à?” Cố Quân nghiêm mặt đáp: “Bây giờ thích rồi.” Trường Canh tựa hồ khá hết cách với y, bỏ thuốc xuống, đứng dậy đi luôn. Ngay khi Cố Quân cho rằng mình đã đuổi được người ta rồi, Trường Canh lại vòng về, cầm một tấm chăn mỏng, chẳng thèm phân bua bọc lấy Cố Quân, sau đó hai tay ôm tiểu nghĩa phụ không đủ sức phản kháng, vững vàng bế ra cửa. Cố Quân: “…” Muốn tạo phản hả! Vừa vặn lúc này Thẩm Dịch hốt hoảng đào tẩu không yên tâm, rối rắm suốt dọc đường, cuối cùng lại quay về, nào ngờ gặp ngay phải tình cảnh này, lập tức run như cầy sấy, vấp bậc cửa hầu phủ ngã sấp mặt. Trường Canh hơi sửng sốt, rồi ngay lập tức mặt không đỏ thở không loạn hỏi: “Thẩm tướng quân đánh rơi cái gì à?” Thẩm Dịch cười gượng, lồm cồm bò dậy phủi bụi đất, lại giấu đầu hở đuôi xóa đi nửa dấu chân bị trượt: “Không quan trọng, đánh rơi một dấu chân thôi… Ha ha, à ừm… Ta ừ à… Không quấy rầy nữa.” Nói xong, tên kỳ lạ ăn cây táo rào cây sung này quay người bỏ chạy thục mạng, chỉ sợ Cố Quân giết người diệt khẩu. Trong viện đã kê sẵn ghế nằm, Trường Canh thả Cố Quân tức sùi bọt mép xuống, lại rút cát phong nhận của Đàm tướng quân khỏi tay y, đặt trên bàn trà bên cạnh, thản nhiên cười nói: “Sao nào? Có một năm Trừ tịch ta ngại bên ngoài đông người không muốn đi đâu, chẳng phải là ngươi trước mặt mọi người khiêng ta ra như thế này à?” Cố Quân mặt không biểu cảm nói: “… Cho nên các ngươi hôm nay cá muối sống lại, xếp đội tới tìm ta báo thù rửa hận.” Trường Canh bật cười to. Cười xong, y lấy một thứ từ trong tay áo, đặt vào tay Cố Quân: “Cho này.” Cố Quân chạm tay vào chỉ cảm thấy lạnh ngắt, y hơi đẩy kính lưu ly kẹp trên mũi, thấy rõ đó là một cây sáo nhỏ bằng bạch ngọc, cả vật thể như dương chi, một khối hoàn chỉnh điêu thành, chất ngọc cực nhẵn, trông như một thanh cát phong nhận thu nhỏ, tay cầm trên cát phong nhận, phù điêu thậm chí đường ra của mũi đao đều mô phỏng như đúc, phần đuôi khắc một chữ “Cố”. (Dương chi cũng là một loại bạch ngọc) Mới nhìn Cố Quân còn tưởng chữ đó là y tự khắc, quả thực có thể lấy giả tráo thật. “Cây bằng trúc trước kia đã mất rồi nhỉ,” Trường Canh nói, “Kinh thành khô hanh, để lâu sẽ nứt, lần đó đã nói là sẽ làm cái tốt hơn cho ngươi mà.” Cố Quân vuốt nhẹ cây sáo ngọc, hơi thất thần nói: “Kỳ thực ta không có một thanh cát phong nhận khắc tên mình.” Trường Canh ngồi xuống trước mặt y, cẩn thận pha trà, bình gốm bốc lên khói đặc, súc ba cái chén, một cho Cố Quân, một cho chính mình, còn một đặt trước thanh cát phong nhận của Đàm Hồng Phi. “Ngay cả Thẩm Dịch cũng có, chỉ mỗi ta là không, lúc trẻ luôn cảm thấy Huyền Thiết doanh là gông xiềng lão Hầu gia đè trên người ta, cả đời này không tự do đều là vì nó.” Lớn lên lại cảm thấy cây gậy huyền thiết có khắc tên này như một bức di thư không tiếng động, mà Cố Quân y không cha không mẹ không vợ không con không vướng bận, nhân thế mênh mang, phong di thư này chẳng biết nên để lại cho ai, chỉ cầm trong tay đã cảm thấy cô khổ không nói nên lời, làm tiêu mòn chí khí- Trước mặt Trường Canh, Cố Quân nuốt lại câu sau, chỉ dặn dò: “Đều là oán khí lúc chưa hiểu chuyện, ngươi nghe vậy rồi thôi, đừng nói ra ngoài, để tránh dao động quân tâm – Lão Đàm trâu điên kia không uống trà đâu, ngươi có rượu chứ?” “Ừ, nghe xong quên rồi.” Trường Canh nói, “Không có rượu, Đàm tướng quân uống trà, ngươi uống nước lã, hai vị quân gia dùng tạm đi.” Cố Quân: “…” Y phát hiện Trường Canh ngày càng không khách khí với mình! “Mấy hôm nay theo người của Hộ bộ kiểm kê của cải một chút,” Trường Canh rót hai chén trà một chén nước, dùng tay ra dấu, “Tồn kho của Kinh Tây bị Hàn thống lĩnh dùng một mồi lửa đốt trụi, hao tổn của thủ thành cũng rất nặng, phía Bắc nguồn cung cấp đã đoạn, chỉ sợ còn đánh tiếp, thì chúng ta thật sự khó mà duy trì, Lý Phong nhờ ta tới hỏi xem ngươi có ý kiến gì.” Triều đình rộng lớn, vậy mà vừa đánh trận thì, đòi tiền không có tiền, đòi nhiên liệu không có nhiên liệu, kỳ lạ lắm thay. “Không ý kiến, chỉ có thể đình chiến.” Cố Quân xoay chén, “Kỳ thực Tây Dương hao tổn nhiều hơn ta, không chỉ là thủy lục hai quân vây khốn kinh thành, họ còn cung ứng hỏa cơ cương giáp cho mười tám bộ biên cảnh và chư quốc Tây Vực, đánh đến bây giờ vô công mà về, cũng không phải chuyện vẻ vang, vị tất kéo dài được hơn ta.” “Quân Tây Dương rút về trên biển, sẽ không dễ dàng chịu thôi,” Trường Canh nói, “Bỏ ra nhiều như vậy mà phí công vô ích, Giáo hoàng Tây Dương trở về cũng không ăn nói nổi, họ đành phải tử chiến đến cùng – hiện tại họ quay về Đông Doanh đảo nghỉ ngơi tu chỉnh, nếu xuất binh chiếm Giang Nam, từ nam về bắc giằng co với triều đình, chúng ta sẽ rất bị động.” Đại Lương quá lớn, mà triều đình lại nghèo rớt mồng tơi, thật sự rất dễ dàng được cái này mất cái khác. “Ừm… Nếu không được thì phái người đến Tây Vực một chuyến, minh hữu Lâu Lan lúc ấy cuối cùng chưa kịp trở mặt, chỉ cần chưa đến nông nỗi chúng bạn xa lánh, cứ thử xem có thể buôn lậu một ít không.” Cố Quân bình thản bưng chén trà nho nhỏ lên, cầm bằng ba ngón tay, tìm “Đàm tướng quân” cạn chén nói, “Huynh đệ, Nhạn vương điện hạ không có rượu, bảo hai ta miễn cưỡng, ta quản y không được, ngươi cũng miễn cưỡng đi.” Trường Canh im lặng kính chén với thanh cát phong nhận vô chủ kia, uống một hơi cạn sạch, lại đổ chén của Đàm Hồng Phi xuống đất. Lấy trà thay rượu, tế rượu làm an. Trường Canh một ngữ thành sấm – mười ngày sau, quân Tây Dương từ bỏ kinh thành, thay đổi phương hướng, lại lần nữa đổ bộ từ Giang Nam, thế như chẻ tre, hai ngày một đêm đã xông vào thành Lâm An, vùng cá gạo trù phú nhiều thế hệ giàu sang bị chiếm đóng, các đại thế gia hoảng sợ, một phần sớm đã thu gom châu báu nữ trang nghe gió mà chạy, một phần ngoan cường chống cự, không địch lại, sau khi bị bắt tự sát tuẫn tiết. Lý Phong lại dùng Chung Thiền lão tướng quân, một lần nữa mặc giáp trụ ra trận, dẫn đám người Diêu Trấn cùng tàn binh chắp vá mà thành trong tay xông ra tiền tuyến. Cố Quân gắng gượng bò dậy, vội vàng gặp mặt lão sư xa cách nhiều năm, không kịp chuyện trò, ở ngoài thành một chén rượu đục tống biệt quân Nam chinh, dõi theo lão tướng quân tóc hoa râm lên ngựa mà đi. Ngày hôm sau, An Định hầu và Thẩm Dịch cùng đi Tây Bắc. Nhạn thân vương Lý Mân trùng chỉnh phòng ngự kinh kỳ, tổng lĩnh lục bộ, bắt đầu kiếp sống “lương đống” dỡ chỗ này đắp chỗ kia.