Sát Phá Lang - Hồng Y Quả
Chương 50 : Mọi người đều biết
Chân Chính và Giả Tấn Xuyên nhảy xuống xe ở trạm địa phủ.
“Người quen? Chân gia các cậu quen biết thật rộng. Ngay cả bên này cũng có người quen.” Giả Tấn Xuyên nhớ vừa rồi Chân Chính nói đến đây tìm người quen.
“Không, cậu cũng biết.” Chân Chính kéo tay y đi tới trước.
“Tôi cũng biết.” Không phải chứ? Trước kia y ‘kính sợ’ quỷ thần như thế, sao có người quen ở bên này được? Lẽ nào… là mẹ y?!
Giả Tấn Xuyên chìm trong suy đoán, hoàn toàn không cự tuyệt Chân Chính kéo tay mình. Có lẽ, y đã quen rồi.
Địa phủ hoàn toàn khác với Giả Tấn Xuyên tưởng tượng, không hề có đại điện cổ đại âm trầm khủng bố như trong phim, căn bản là tòa nhà cao hiện đại hóa.
Trước cửa địa phủ, thỉnh thoảng có hộ vệ đi tới lui tuần tra. Tính ra bên trong cũng thủ vệ nghiêm ngặt.
“Không tệ! Bên trong còn có hệ thống an toàn tiên tiến nhất.” Chân Chính cứng mặt nói.
“A?!! Không phải chứ?! Hiện tại quỷ cũng hiện đại hóa như thế?!”
Thấy Giả Tấn Xuyên kinh ngạc, Chân Chính trợn trắng mắt: “Quỷ chẳng qua là người chết thôi. Cậu cho rằng những khoa học gia đó đi đâu hết rồi? Nếu có thể cống hiến ở nhân gian, xuống đây không thể tiếp tục phát huy sao?”
“Ồ, có lý!” Giả Tấn Xuyên bừng tỉnh đại ngộ: “Vậy chúng ta làm sao?”
“Tìm người quen dẫn qua.” Chân Chính nói xong, lấy di động ấn vài cái, điện thoại kết nối: “Này, tôi đến rồi.”
Không đến ba phút, trong cửa thủy tinh tự động bước ra một con quỷ.
Giả Tấn Xuyên vừa nhìn, được rồi, quả nhiên là người quen. Đây không phải là lão quỷ đã gặp trong sự kiện tống táng quỷ – lão Trần đó sao?!
Lần trước Chân Chính thực hiện lời hứa, đốt máy tính, mạt chược và các vật phẩm cho lão Trần. Lúc mua máy tính giấy còn tặng kèm di động. Sau đó lão Trần không biết làm sao lấy được thẻ điện thoại đường dài chuyên dụng giữa minh giới và nhân gian, ngay lập tức gọi điện cho Chân Chính, bảo hắn đốt thêm chút đồ. Hai người cứ thế ‘cấu kết’ với nhau.
Đối phương vừa thấy Giả Tấn Xuyên, liều trêu đùa: “Dô, ngươi cũng đến à? Đúng là như hình với bóng, phu xướng phụ tuỳ a.”
“Phụ cái đầu đó! Ai là phụ hả!” Giả Tấn Xuyên mắng: “Đúng rồi, sao ông ở đây?”
“Thế nào? Tiểu tình nhân của ngươi không cho ngươi biết? Hôm nay ta đến tham tuyển nhân viên công vụ, thành tích của ta lần này là đầu bảng, đã được địa phủ tuyển dụng, tháng này chính thức đi làm.”
Xì! Xem bộ dáng đắc ý đến đuôi cũng vẫy vẫy kia kìa. Giả Tấn Xuyên chép miệng: “Minh giới các người hết quỷ rồi sao? Không phải đang lễ sao? Sao các người còn phải đi làm?”
“Tăng ca đó. Lễ tết mới là thời kỳ bận rộn nhất, bù cả đầu. Ai bảo chúng ta là đầy tớ của quỷ dân chứ?” Lão Trần dùng vẻ mặt non nớt nói lời thành thục, ngữ khí đó nghe thế nào cũng thấy đầy vẻ nhà quan.
“Ồ, nói thế những ‘người công tác dưới đất’ các người cũng không dễ dàng. Giả Tấn Xuyên trêu đùa.
“Đúng thế. À mà lần này các ngươi tìm ta, nghe nói muốn vào tham quan hả?”
Giả Tấn Xuyên liếc nhìn Chân Chính, xem ra hắn không nói thật với lão Trần. Giả Tấn Xuyên ăn ý tiếp lời: “Đúng vậy, nếu ông là đầu bảng, vậy chức vị chắc không thấp đúng không? Thế nào? Dẫn chúng tôi vào tham quan được không?”
“Đương nhiên, ta là quỷ tài đó nha, sao có thể làm chức vị thấp? Nói thật cho ngươi biết, hiện tại ta đang làm việc ở cần quản ban.”
“Đó là bộ phận gì?” Giả Tấn Xuyên chưa từng nghe qua.
Lão Trần trợn trắng mắt: “Vừa nhìn đã biết ngươi chưa từng làm quan chức. Cần quản ban chính là công tác tổng vụ, không những quản hậu cần, ngay cả bảo vệ cũng do chúng ta quản.”
Giả Tấn Xuyên và Chân Chính nhìn nhau, quản bảo vệ?
“Vậy tốt quá, nếu vậy thì xin lãnh đạo dẫn chúng tôi đi tham quan đi.”
“Ngươi cho rằng muốn vào là có thể vào sao? Bên trong phòng vệ rất nghiêm ngặt. Quỷ bình thường đều không thể vào, huống hồ các ngươi còn là người!”
Chân Chính vẫn luôn trầm mặc cuối cùng mở miệng: “Một rương kim nguyên bảo, mười chiếc xe!”
Lão Trần sáng mắt: “Thêm một máy bay tư nhân nữa.”
“Thành giao!”
Thấy hai người là cặp bạn lang sói, Giả Tấn Xuyên không khỏi cười nói: “Này! Ông như vậy là đang nhận hối lộ tham ô đó.”
“Nói bậy gì đó? Đây là bạn bè nhân giới nhất quyết muốn đốt cho ta, ngươi không thể vu nhọ tình bạn của chúng ta!” Lão Trần hùng hồn nói.…
Gấu trúc hiện tại vô cùng khẩn trương, vì nó đang ăn.
Vốn dĩ ăn cơm thì không có gì phải khẩn trương, nhưng nếu có mười mấy cặp mắt nhìn chằm chằm mọi hành động của mình, bạn có thể không khẩn trương sao? Bạn có thể ăn uống như bình thường sao?
Lúc ăn cơm tối, gấu trúc được dẫn đến tẩm cung lão long vương, cùng cả nhà Safin ăn cơm.
Quả nhiên là rồng sinh chín con, mỗi người mỗi vẻ. Mấy anh chị của Safin tuy đều có ngoại hình hoa lệ, cao quý. Nhưng khí chất đều khác nhau. Họ vừa ăn cơm vừa dùng ánh mắt nghiên cứu không chút dấu tích đánh giá đứa em dâu tương lai.
Nhị hoàng tẩu của Safin là người rất hiền lành, nhưng lại rất đơn thuần, nói chuyện không suy nghĩ. Cô ngồi bên trái gấu trúc, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn phần mông của nó.
“Ừm, không tồi không tồi, mông rất lớn, chắc chắn có thể sinh!”
Gấu trúc mới ngậm một họng canh nghe câu này lập tức phun ra.…
Đầu óc Hư Không Già La chìm vào hỗn loạn. Ý thức mơ mơ hồ hồ, tuy cậu nỗ lực dùng ý chí giữ tỉnh táo cho mình, nhưng ngược lại càng ý thức được rõ ràng lửa dục đang bừng cháy trên người mình.
Hư Không Già La năm nay chỉ có 16 tuổi, từ nhỏ cậu đã thể hiện là thiên tài kết giới siêu phàm, là niềm kiêu ngạo và tiêu điểm của tộc. Tất cả thời gian của cậu đều cống hiến cho tu luyện. Một chút hứng thú cá nhân duy nhất chính là lên mạng tra tin tức. Đừng nói ***, trong thế giới tình cảm, cậu chỉ là một tờ giấy trắng. Cậu chưa từng thử qua cảm giác kịch liệt lại khó nhịn thế này.
“Thật… thật khó chịu.” Hư Không Già La kéo áo mình. Trong người hình như có mầm lửa đang cháy, nhiệt độ cao từ bụng truyền đi khắp cơ thể, cậu cảm thấy mình sắp sửa bùng cháy.
Thương Lan chậm rãi ưu nhã cởi nút áo của Hư Không Già La, cơ thể thơm tho, non mịn của thiếu niên cứ thể trần trụi hiện ra trước mắt hắn.
Không hổ là đại thiếu gia, thân phận tôn quý, thân thể này rõ ràng non mịn, trắng trẻo hơn người bình thường, làn da trơn láng mịn màng, đầy dẻo dai.
Màu da trắng trẻo bị dục vọng nhiễm lên màu đỏ như hoa hồng, một đóa hoa yêu kiều nở rộ chờ người ngắt hái.
Thương Lan vô cùng vừa lòng với xúc cảm trên tay và những gì mắt thấy.
“Ưm ~” Hư Không Già La cảm giác được dưới bụng mình căng cứng, bộ vị nào đó xung huyết cứng ngắc. Thật muốn tiểu… không đúng, đó không phải cảm giác tiểu, đó là gì? Tay cậu bất giác mò xuống hạ thân.
Thương Lan thưởng thức thiếu niên trước giờ luôn cao ngạo hiện đang trầm luân, giãy dụa trong biển dục, tâm tình vô cùng tốt đẹp.
Hắn xấu xa cản tay Hư Không Già La lại, cúi đầu phả hơi nóng vào lỗ tai cậu: “Ngươi biết làn da tiếp xúc với Dục thần tuyền thủy thì sẽ thế nào không?”
Mặt Hư Không Già La nhiễm màu đỏ mê người, hai mắt khẽ híp, khóe mắt chảy ra chút lệ, hàm răng cắn chặt môi, hoàn toàn là bộ dáng mê loạn, làm sao còn nghe rõ lời hắn?
Thương Lan chậm rãi cởi quần áo mình, vừa tiếp tục cười xấu xa nói: “Sẽ phát tình đó. Giống như động vật giống cái, nhất định phải tiếp nhận động vật giống đực cưỡi. Nếu không quan hệ thì sẽ rất tệ. Vì ngươi ta đã không tiếc bỏ vốn gốc nha ~”
Ngược với bộ dạng tao nhã thong dong vừa rồi, Thương Lan gấp rút cởi quần Hư Không Già La.
Tiểu gia hỏa đã bừng bừng xung huyết không ngừng chảy ra *** dịch thấm ướt quần lót màu trắng, ẩn ẩn có thể thấy được bảo bối màu hồng bên trong.
Thương Lan cách chiếc quần lót, dùng ngón tay cọ lên phần đỉnh.
Không ngờ chỉ đơn giản cọ qua như thế, Hư Không Già La đã không chịu đựng nổi, bắn ra.
Cậu run rẩy co giật vài cái, quần lót màu trắng đã bị thấm ướt…
Quần lót đã vô dụng, Thương Lan cởi nó ra. Khi nhìn thấy tiểu gia hỏa vừa phát tiếc, lúc này đã vô lực rũ xuống, Thương Lan huýt sáo. Đúng là cực phẩm! Ngay cả nơi này cũng xinh đẹp như thế.
Lông mao thiếu niên ít và mềm, dưới đó là tiểu gia hỏa tĩnh lặng nằm yên, mang màu hồng đỏ như mật đào. Bất luận hình dạng hay màu sắc đều vô cùng hoàn mỹ.
Thương Lan tách hai chân cậu ra, hơi nâng lên, tỉ mỉ thưởng thức mật huyệt non nớt.
Chỉ thấy nơi đó như đã chín, huyệt khẩu xưng đỏ, màu sắc mê người. Hắn vươn tay vào, quả nhiên niêm mạc đã xung huyết. Xem ra đã hoàn toàn chuẩn bị tốt. Ngón tay của hắn không tốn chút sức đã đi vào, thăm dò khai thác bên trong.
Hư Không Già La sau khi đã phát tiết một lần, ý thức hơi thanh tỉnh một chút, nhưng toàn thân tê liệt vô lực, hoàn toàn bị dục vọng thao túng. Cậu xấu hổ nhắm mắt, vô thức khép hai chân, muốn che giấu chỗ bí mật của mình. Không ngờ động tác này không những hút chặt tay Thương Lan, khiến hắn vào càng sâu, hơn nữa còn khiến dục niệm của Thương Lan bùng lên.
X! Đúng là yêu tinh trời sinh! Mê chết hắn rồi!
Thương Lan rút ngón tay ra khỏi mật huyệt của Hư Không Già La. Hậu huyệt như muốn níu giữ, khi ngón tay rút ra, nó phát ra tiếng ‘phốc’ *** đãng. Thậm chí từ trong cửa động còn chảy ra một chút niêm dịch trong suốt.
Hắn đưa ngón tay ẩm ướt ra trước mặt Hư Không Già La: “Ngươi xem, ngươi thật ướt. Cứ như vừa tiểu, đính đầy tay ta. Thật ra ngươi là con gái đúng không? Tiểu huyệt đáng yêu của ngươi sẽ tiết dịch!” Thật ra đây chẳng qua là hiệu quả thúc tình của Dục thần tuyền thủy, nhưng Thương Lan lại cố ý dùng ngôn ngữ tục tĩu kích thích cậu.
Hư Không Già La vừa xấu hổ vừa phẫn hộ, há miệng muốn mắng, nhưng một chữ cũng vô lực phát ra. Mà đáng buồn là thân thể hoàn toàn không chịu cậu khống chế, trong ngôn ngữ tục tĩu của đối phương, cậu lại sản sinh khoái cảm cường liệt. Cậu đỏ bừng mặt, khóe mắt chảy ra một giọt lệ, sự sỉ nhục này cậu sẽ ghi nhớ, cậu không báo thù nào thì thề không làm người!
Thương Lan lau đi nước mắt của Hư Không Già La, nhẹ hôn lên đôi môi đỏ yêu diễm của cậu.
Môi lưỡi giao triền, khoái cảm lại ập đến, dục vọng che phủ lý trí, Hư Không Già La lại chìm vào biển dục. Hiện tại cậu không biết gì cả, cậu chỉ muốn, cậu chỉ muốn…
“Muốn sao? Tiểu huyệt của ngươi bắt đầu khép mở rồi? Muốn ta vào sao? Vậy ngươi mở chân ra.” Thương Lan cười tà cúi nhìn thân thể bị dục vọng khống chế, đã trở nên *** loạn không chịu nổi bên dưới.
Đầu óc Hư Không Già La đã hoàn toàn hỗn loạn, tuy không có ý thức gì, nhưng thân thể lại tự động hành động, nghe lời mở rộng chân, gấp rút nghênh đón sự tiến vào của hùng thú.
Thương Lan vừa lòng vuốt đao thịt sậm màu của mình, chậm rãi tiến vào mật huyệt đã hoàn toàn rộng mở. Thật thuận tiện, không cần dùng dịch bôi trơn gì cả, nơi đó đã hoàn toàn ẩm ướt, rất dễ tiến vào.
“A ~”
“Ưm!”
Tiếng rên và tiếng thở cùng vang lên, mật huyệt ấm nóng bóp chặt lại dị thường ẩm ướt mang đến khoái cảm vô thượng cho Thương Lan, hắn chưa từng có cảm giác cường liệt thế này, thực sự quá tiêu hồn!
Mà tiểu huyệt thật tham lam, không những không ngừng hút lấy hắn, còn kéo đao thịt vào sâu hơn.
Hắn vỗ bôm bốp lên bờ mông trắng nõn của Hư Không Già La, lập tức, trên đó liền sưng lên.
Hư Không Già La nhíu mày, bất mãn kháng nghị ra tiếng: “Ưm ~” Âm thanh đó khiến Thương Lan suýt nữa mất khống chế, thực sự quá mức gợi cảm mềm mại.
Đầu Thương Lan nổ cái oành, không còn quan tâm gì nữa, nâng eo đâm rút kịch liệt: “Yêu tinh nhà ngươi! Cho ngươi kêu! Cho ngươi kêu!”
Nhất thời, trong phòng chỉ còn lại tiếng nhục thể va chạm và ngôn ngữ tục tĩu của Thương Lan.
Cao trào sắp đến, dưới bụng Hư Không Già La trào lên một cỗ nhiệt lưu, thấm ướt đao thịt đang cắm sâu của Thương Lan. Bị nhiệt lưu kích thích đột ngột, Thương Lan trút tinh hoa của mình vào trong người Hư Không Già La. Mà hậu huyệt Hư Không Già La căng chặt, như thể muốn hút cạn Thương Lan.
“A ~ a ~ ưm ~” Thân thể cậu khẽ co giật, phân thân màu hồng run rẩy, cũng bắn ra.
Sau khi dục vọng qua đi, Thương Lan cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Tệ thật, đều tại nhóc con quá mê người, làm hắn chìm vào trong loạn tình, quên cho đối phương uống Dục thần tuyền thủy.
Nhìn Hư Không Già La hoàn toàn tê liệt ngã trong lòng mình, Thương Lan lại cười tà. Không sao, họ có thời gian, kỳ phát tình do Dục thần tuyền thủy tạo ra kéo dài tận hai ngày.
“Đại thiếu gia, đừng gấp. Trong hai ngày này, ta sẽ đút no ngươi. Để trong thân thể của ngươi đều là nòng nọc của ta.” Nói rồi lại đưa tay lên bụng Hư Không Già La: “Huyết thống ưu tú nhất của Đẩu gia kết hợp với nam nhân mạnh nhất của Tư Thủy thần tộc chúng ta, sẽ sinh ra hậu đại kiệt xuất nhất. Ta phải cố gắng mới được.”
Hắn buông thiếu niên trong lòng xuống. Lấy trong tủ ra một sợi dây thừng và đạo cụ tình thú.
Hắn híp mắt cười: “Đại thiếu gia, tiếp theo chúng ta làm chút chuyện đặc biệt nhé?”
Truyện khác cùng thể loại
280 chương
84 chương
10 chương
45 chương
34 chương
47 chương