Sát Phá Lang - Hồng Y Quả
Chương 39 : Muốn luyện thần công, trước hết phải…
Nhân lúc Giả Tấn Xuyên còn đang ôn lại chuyện cũ thương tâm, Chân Chính lại dính lên lần nữa, dùng tay nâng cằm y, lại một nụ hôn.
“Ưm, ưm!” Thật quá đáng! Vừa rồi phản kháng không được, cậu còn dám làm nữa sao?! Giả Tấn Xuyên lần này rất kiên quyết, dùng sức thật mạnh đẩy đối phương ra.
Bốn môi tách ra, còn phát ra tiếng ‘bẹp’, thanh âm đó lớn đến mức người xung quay đều quay sang nhìn.
Mặt Giả Tấn Xuyên không khỏi đỏ bừng lên, mất hết mặt mũi rồi! Y đẩy Chân Chính đang có ý đồ lại gần lần nữa ra, co chân chạy vào nhà vệ sinh.
Mọi người chắc chắn đều hiểu lầm rồi. Sau này y làm gì còn mặt mũi nhìn đồng đội nữa chứ?!!
Giả Tấn Xuyên mở vòi nước, vốc nước mát lên mặt, nhiệt độ trên mặt cuối cùng cũng giảm xuống. Nhìn chính mình trong gương, y hơi nhíu mày, bộ dạng mình bây giờ, dùng cách nói của Thập Tứ Nguyên chính là ‘xuân tình phơi phới’!
Y thở dài, chuyện sao lại biến thành thế này chứ? Tất cả đều phải bắt đầu nói từ mười hôm trước…
…
“Thần công bẩm sinh hòa hợp?! Đó là thứ gì?” Sao nghe thế nào cũng thấy giống tên của tổ chức tà giáo gì vậy? Giả Tấn Xuyên không khỏi hoài nghi nhìn Thập Tứ Nguyên.
Thập Tứ Nguyên vẫn mang vẻ mặt huênh hoang nằm trên sô pha, mở gói khoai tây chiên nhai rôm rốp. Nghe nghi vấn của Giả Tấn Xuyên, nó lười biếng liếc nhìn y một cái: “Thiếu kiến thức! Thần công bẩm sinh hòa hợp là thuật pháp tổ truyền của Chân gia chúng tôi.” Khi nói, nó vẫn không ngừng nhét khoai chiên vào miệng, văng tung tóe tùm lum.
Nó lại trảo ly coca bên cạnh uống vài hớp, nói tiếp: “Điều chính yếu của thần công này chính là âm dương điều hòa, tương trợ tương thành. Bình thường mà nói đều là một nam một nữ kết làm bạn đời, song song tu luyện.”
Giả Tấn Xuyên đánh ra một cái: “Tôi hiểu rồi! Chính là song tu trong tiểu thuyết đúng không?!” Tiểu thuyết huyền huyễn y rất thích xem, lần này Thập Tứ Nguyên cuối cùng cũng nhìn thẳng vào y: “Không sai, bẩm sinh hòa hợp tức là hỗn độn sinh nhị nguyên, nhị nguyên sinh âm dương, âm dương sinh lưỡng cực…”
Chưa đợi nó nói xong, Giả Tấn Xuyên đã chen vào: “Không phải đi? Sao tôi nhớ là âm dương sinh thái cực, thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái?”
Thập Tứ Nguyên bị chọc dựng lông, nhe răng nanh ra: “Ta nói thế nào chính là thế đó! Ngươi chen mồm vào làm gì?! Dù sao âm dương là cha mẹ của vạn vật. Chỉ cần làm được âm dương điều hòa, tương trợ tương thành thì có thể đạt đến cảnh giới chí cao, luyện thành thần công!” Nói một hồi, nó lại trở nên nhiệt huyết. Chỉ thấy con mèo mập này hai chân chạm đất, đứng thẳng lên, trong mắt thiêu cháy ngọn lửa.
“Ồ. Cứ coi là vậy đi, vậy chúng tôi luyện với ai đây? Hai chúng tôi đều là nam mà.” Giả Tấn Xuyên cũng lười tranh cãi với nó, tính toán với một con mèo thì được ích gì?
“Vốn bình thường là một nam một nữ song tu, nhưng thể chất của hai người quá mức đặc thù, hắn là người chí âm chí sát, ngươi là mạng tứ trụ thuần dương. Quả thật là trời sinh để hợp tác! Không ai thích hợp luyện thần công này hơn các ngươi!”
“Đợi một chút, đang nói tôi và Chân Chính đó hả? Chúng tôi đều là nam?! Tôi nhớ song tu trong tiểu huyết đều phải gì gì đó mà!” Đừng đùa chứ, muốn y làm cùng một người đàn ông? Vậy không phải thành giảo cơ sao?! Hơn nữa đối tượng còn là tên mặt liệt chết toi… Giả Tấn Xuyên không khỏi nhìn sang Chân Chính đối diện. Lúc này, đối phương cũng đang nhìn mình. Không biết có phải là ảo giác hay không, y lại cảm thấy trong đôi mắt vạn năm trầm lắng của đối phương có mầm hỏa dục vọng, nhìn thẳng tắp làm mình toàn thân khó chịu.
“Chậc chậc chậc, ta nói ngươi xem tiểu thuyết gì vậy chứ? Thật không sạch sẽ!” Thập Tứ Nguyên không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để đào khoét nỗi khổ của người khác: “Thật ra song tu này chỉ cần hai người đạt được cảnh giới tâm thân tương hợp, thì đã đại thành. Nhưng, hiện tại các ngươi chỉ còn mười ngày, muốn đạt được cảnh giới cao như thế trong thời gian ngắn thế này gần như không thể. Vậy các ngươi chỉ có thể chọn đi đường tắt…”
Không chịu nổi con mèo mập nói toàn điều huyền cơ, Giả Tấn Xuyên chen vào: “Bớt dài dòng đi, mau nói!”
“Tâm không đạt được tương hợp, vậy trước hết tương hợp thân đi. Đây là cách nhanh nhất!” Ngữ khí của Thập Tứ Nguyên thản nhiên cứ như đang nói hôm nay không mua được cá, thì cứ ăn gà trước đi.
“Cái gì?!!” Giả Tấn Xuyên bật dậy khỏi ghế: “Tương hợp thế nào?! Không phải là muốn tôi và cậu ta làm, làm…” Y ‘làm’ nữa ngày, cũng không tiện nói ra chứ đó.
“Tình!” Thập Tứ Nguyên giúp y nói xong: “Nếu các ngươi có thể làm được, với điều kiện mệnh cách của bản thân các ngươi, sẽ có thể lập tức đạt được công lực tầng một.” Thấy Giả Tấn Xuyên tức giận nhìn mình, như muốn nhào lên đánh nhau, Thập Tứ Nguyên lập tức chuyển lời: “Nhưng mà, cũng không hẳn nhất định phải làm thế.”
Giả Tấn Xuyên thở phào nhẹ nhõm, nó mới nói tiếp: “Chỉ cần trong mấy ngày này, các ngươi như hình với vóng, tiếp xúc thân thể với nhau, rồi tu luyện theo những gì quyển sách này viết. Ta nghĩ trong mười ngày muốn luyện thành tầng một vẫn là có hy vọng.”
“Thật sự chỉ cần như vậy là được rồi sao?” Giả Tấn Xuyên không tin lắm, nghe có vẻ không đơn giản như thế. Hơn nữa hiện tại y vẫn rất do dự. Tuy thời gian này hai người sớm chiều bên nhau, ấn tượng của y với Chân Chính đã có thay đổi, ở chung cũng coi như hòa hợp, nhưng muốn cùng đối phương tiếp xúc cơ thể thân mật, y vẫn không qua được ải tâm lý.
Thập Tứ Nguyên lại bỏ miếng khoai chiên vào miệng: “Nếu ngươi muốn mau một chút cũng được, chỉ cần mỗi ngày không ngừng cùng Chân Chính làm…” Lúc này Chân Chính trừng mắt nhìn nó một cái, nó xém nữa bị nghẹn khoai chiên, vội uống một hớp coca: “Làm cái…. chuyện thích làm. Vậy ta bảo đảm, mười ngày sau các ngươi có thể đến tầng hai, triệu hoán Dương Viêm trượng và Âm Nguyệt kiếm. Có hai vũ khí này rồi, các khác ta không dám nói, nhưng muốn đánh bại mấy thứ lang thang của tổ 38 đó dễ như thái rau.”
“Làm cái đầu mi chứ làm?! Tôi không làm!” Giả Tấn Xuyên nghĩ, không phải chỉ vì một cái nhiệm vụ sao, không cần phải dâng cả bản thân mình luôn?!
“Không làm?! Lần này ngươi đến là làm nhiệm vụ đó. Nếu Chân Chính tiếp tục như thế, đừng nói vòng thi đấu sau, chỉ vòng này thôi tính ra đã phải mất mạng rồi. Ngươi còn mặt mũi gì trở về gặp lãnh đạo? Ngươi làm sao báo cáo với cấp trên?!” Thập Tứ Nguyên bắt đầu uy bức.
“Tôi, tôi… cậu ta có thể không tham gia thi đấu bỏ quyền luôn.” Giả Tấn Xuyên nghĩ nửa ngày, không biết nên phản bác thế nào.
Đôi mắt vẫn luôn nhìn chăm chú Giả Tấn Xuyên tối đi, Chân Chính nói: “Đừng bức cậu ấy, tôi muốn thi đấu là vì nghĩa vụ gia tộc. Cậu ấy là vô tội bị liên lụy vào. Tôi biết, người giống như tôi, mọi người đều không muốn dính phải sát khí trên người tôi. Muốn cậu ấy phải thường xuyên tiếp xúc thân thể với tôi là quá làm khó rồi.” Nói xong, hắn còn tự cười nhạo mình.
Giả Tấn Xuyên vẫn luôn tưởng tượng, mặt liệt như Chân Chính khi cười trông sẽ thế nào? Tuy hắn thường xuyên căng mặt, nhưng tướng mạo hắn tuấn tú, nếu có thể cười, chắc chắn rất đẹp. Nhưng, vừa rồi nhìn thấy nụ cười nhạo xuất hiện trên gương mặt vạn năm vô tình kia, không những không đẹp như trong tưởng tượng, mà còn có cảm giác lạc lõng khó nói. Giả Tấn Xuyên không khỏi che ngực, tại sao vừa rồi y cảm thấy trái tim như bị hung hăng nhéo một cái, thật khó chịu?
Y nhất thời bị bầu không khí cảm nhiễm, buột miệng nói ra một câu khiến sau này y hối hận xanh ruột: “Ai nói chứ? Luyện thì luyện!”
Đôi mắt ảm đạm của Chân Chính bỗng sáng lên: “Thật sao?!”
Kỳ thật, vừa nói xong câu đó, y đã hối hận, nhưng thấy đối phương đã có sức sống trở lại, đôi mắt còn mang chút trông mong nhìn mình, y không khỏi vô thức gật đầu: “Ừ.”
“Tốt lắm!” Thập Tứ Nguyên rất vừa lòng, ném cho họ một quyển sách: “Luyện theo đó đi.”
Từ đó hai người bắt đầu cùng ra cùng vào, sống cuộc sống như hình với bóng. Thậm chí ngay cả khi đi tắm đi vệ sinh hai người cũng làm chung. Chỉ ngày đầu tiên Giả Tấn Xuyên đã cảm thấy vô cùng không quen, đặc biệt là lúc tắm. Đi vệ sinh cùng nhau còn không là gì, cứ coi như đi vệ sinh công cộng. Nhưng khi tắm thì y rất khó xử, họ đều là người phương nam, không thích tắm nhà tắm công cộng như người phương bắc, cho nên không quen cùng người khác ‘chân thành tương kiến’ như vậy. Y yêu cầu Chân Chính ra ngoài đợi, nhưng đối phương vô cùng kiên trì, còn lấy quyển mật tịch đó ra lật đến trang những điều cần chú ý: Phàm luyện công này, trước khi đạt được tầng đầu tiên, nhất định phải như hình với bóng. Nếu hai người cách nhau hơn một xích, thì công sức trước đó đều bỏ phí.
Bất đắc dĩ, hai người vẫn phải tắm chung. Nhưng suốt quá trình, Giả Tấn Xuyên đều quay lưng về phía Chân Chính, không dám nhìn thân thể đối phương. Nhưng phòng tắm khách sạn rất nhỏ, hai người đàn ông chen chúc trong không gian nhỏ hẹp đó, thân thể khó tránh khỏi đụng chạm, mỗi lần đến lúc đó, Giả Tấn Xuyên đều nhanh chóng co sang một bên.
Lúc lấy sữa tắm, Giả Tấn Xuyên cũng không nhìn ra sau, chỉ thò tay ra vị trí đó tìm kiếm. Mò nửa ngày, không mò được sữa tắm, ngược lại mò lên cánh tay đang lấy sữa tắm của Chân Chính.
Giả Tấn Xuyên giật bắn, không khỏi quay đầu nhìn.
Trong khói nóng lởn vởn, thân hình trắng nhưng khỏe mạnh của Chân Chính hiện ra trước mắt y. Không ngờ cái tên có ngoại hình nho nhã đó thì ra lại có thân hình tốt thế này. Giả Tấn Xuyên nhất thời thất thần.
Chân Chính xoa mặt y, ghé vào tai y thấp giọng nói: “Mặt cậu thật đỏ…”
Giả Tấn Xuyên cuối cùng cũng tỉnh táo lại, mặt đỏ muốn nhỏ máu. Y kéo khăn tắm bọc mình lại, mở cửa thủy tinh ngăn cách phòng tắm và nhà vệ sinh, dán lên cửa thủy tinh mát lạnh: “Tôi, tôi tắm xong rồi!”
Chân Chính nhìn cánh tay vừa sờ Giả Tấn Xuyên của mình, nhẹ cười nói: “Ha ha, cậu còn chưa dùng sữa tắm đâu.”
Nếu Giả Tấn Xuyên nhìn thấy nụ cười này, tính ra sẽ vỗ tay hét lớn: “Tôi biết ngay mà, cậu cười lên chắc chắn rất đẹp!”
Trừ như hình với bóng, họ còn phải học thuộc chú ngữ, ngồi thiền tu luyện. Hơn nữa tư thế tu luyện cũng rất không hài hòa, sau lưng, cưỡi ngựa, nghiêng mặt… Giả Tấn Xuyên hoài nghi đây không phải là bí tịch luyện công gì hết, căn bản là xuân cung đồ! Cuối cùng y đành phải chọn tư thế bình thường nhất: Hai người mặt đối mặt, ngồi khoanh gối, hai mặt dán vào nhau, mũi chạm mũi. Hơi thở đối phương phả ra bị mình hít vào, mà hơi thở mình phả ra lại bị đối phương hít vào…
Đã mấy lần Giả Tấn Xuyên không thể chuyên tâm niệm chú, vì đôi môi hơi lạnh của đối phương cứ sơ ý nhẹ chạm vào mình. Y đỏ mặt, miệng tê dại khó chịu…
Vậy cũng thôi đi, khó chịu nhất chính là lúc ngủ buổi tối.
Bắt đầu từ hôm đó, hai người nhất định phải ngủ chung giường, ôm nhau mà ngủ. Vì một xích, chính là 33.3cm. Không phải là khoảng cách quá dài, cái giường hai người này có thể chứa hơn ba người. Nếu không ôm nhau ngủ, trong lúc ngủ nói không chừng sẽ lăn ra xa.
Giả Tấn Xuyên úp mặt vô tường, để Chân Chính ôm eo mình. Sau lưng là ***g ngực của hắn, chân kề chân. Giả Tấn Xuyên chưa từng ngủ thân mật thế này với ai, toàn thân đều không tự nhiên. Y cho rằng sẽ là một đêm khó ngủ, không ngờ, trong tiếng tim đập trầm ổn của đối phương, ý thức y bắt đầu mông lung, dần chìm vào mộng cảnh.
Sau khi Giả Tấn Xuyên ngủ, Chân Chính mới quay người y lại, để mặt hướng về mình. Tay hắn nhẹ vẽ lên mặt đối phương, cái trán ôn nhuận, chân mày rậm, sóng mũi cao, cuối cùng dừng lại trên hai môi khẽ mở của đối phương. Hắn do dự một chút, cuối cùng hôn lên đó…
Giả Tấn Xuyên lúc này nói mớ ‘ưm?’ một tiếng, sau đó lại trở người, quay mặt vào tường. Chân Chính bất đắc dĩ vùi mặt vào cổ Giả Tấn Xuyên, tay ôm eo y. Miệng thầm thì: “Tôi thích cậu. Tôi thật sự thích cậu…”
Lúc này, Giả Tấn Xuyên quay mặt vào tường mở bừng mắt ra, mặt đỏ gay.
Truyện khác cùng thể loại
161 chương
16 chương
59 chương
26 chương
221 chương
21 chương