Sát phá lang 2
Chương 82 : Manh mối
Trường Canh bình tĩnh trả lời: “Chờ chút.”
Nói xong, y mặt không biểu cảm đóng cánh cửa gỗ, dựa lưng lên đó, hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn định lại, ra dấu nói với Cố Quân: “Nghĩa phụ, đầu lĩnh phản quân muốn gặp người, làm thế nào đây?”
Cát Bàn Tiểu sợ hết hồn, vô thức nín thở, chỉ chốc lát đã biến mặt mình thành quả cà.
Phản ứng của Cố Quân lại rất kỳ lạ.
Trường Canh thấy y hơi sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười, vẫn là nụ cười như nắm chắc thắng lợi, hiểu ngầm với ai đó.
“Đúng thật là mới buồn ngủ đã có người tặng gối mà,” An Định hầu chỉ sợ thiên hạ không loạn kia nói, “Rất nhiều năm rồi ta chưa được gặp thủ lĩnh phản quân sống.”
Cát Bàn Tiểu rất dễ lừa, thấy Cố Quân không để tâm, lập tức không hề cảnh giác mà thả lỏng theo, giống như sắp gặp kì trân hi thế chứ chẳng phải thủ lĩnh phản quân vậy!
Trường Canh lại không chịu nghe y nói bậy, sắc mặt căng thẳng vô cùng, đủ loại nghi ngờ tích tụ trong lòng nhiều ngày liền nhất thời chui ra hết, lại ra dấu hỏi: “Thủy quân Giang Nam và Huyền Thiết doanh ở đâu?”
Lúc này, mù như Cố Quân, cũng nhìn thấy màu xanh xám trên mặt Trường Canh.
Tuy Trường Canh không rõ lắm “Lâm Uyên các” rốt cuộc là gì, nhưng khúc mắc giữa Cố đại soái và Hộ Quốc tự ai ai cũng biết, việc khác không nói, nếu trên tay Cố Quân có người, cần chi dẫn Liễu Nhiên hòa thượng theo cho chướng mắt?
Lần trước ở Nhạn Hồi, là có mật chỉ của Hoàng thượng, lần này Cố Quân chạy đến Giang Nam thuần túy là tự tiện bỏ việc, bên cạnh có mấy huyền ưng thị vệ là tốt lắm rồi, binh ở đâu ra?
Và ban nãy nữa, vì sao mỗi lần trước khi nói chuyện Cố Quân đều dừng giây lát, mới thất lễ tùy tiện mở miệng cắt ngang Liễu Nhiên?
Giống như chuyên môn kiếm chuyện với Liễu Nhiên vậy. Tuy trong âm thầm Cố Quân có chút đáng ghét, nhưng trên chính sự tuyệt đối không nên gây sự vớ vẩn.
Chớp mắt, trong lòng Trường Canh thậm chí lướt qua một phỏng đoán đáng sợ: Cố Quân liệu có phải là làm bộ, y thật sự nghe không rõ họ nói chuyện, nhìn thủ ngữ của Liễu Nhiên mới suy đoán ra người khác nói gì?
Ý nghĩ này lóe lên, Trường Canh thoạt tiên cảm thấy không thể tưởng tượng, đủ các việc nhỏ nhặt cổ quái mấy ngày qua đều hiện lên trong lòng.
Đầu tiên, Cố Quân không hề là người trầm mặc kiệm lời, nhưng mấy ngày nay, vô luận họ ở riêng hay tụ lại một chỗ, Cố Quân chưa từng “nói” chuyện với y, mọi trao đổi cần thiết cơ hồ đều thông qua thủ ngữ, người Đông Doanh dọc đường đều đề phòng nghiêm ngặt như vậy sao? Đúng rồi, trừ phi hòa thượng bất luận thế nào đều chỉ có thể dùng thủ ngữ có mặt.
Thứ hai, Cố Quân lấy thân phận hương sư trà trộn lên thương thuyền, thiên hạ hương sư bất nhập lưu cả đống, vì sao y lại phải ngụy trang thành một “hương tiên sinh”? Nghĩ kỹ lại thì, việc này chẳng những không có tác dụng gì tốt, còn tăng thêm không ít phiền toái, cực dễ bại lộ, Trường Canh không tin Cố Quân chỉ là vì tôi luyện kỹ năng biểu diễn.
Thứ ba là một chi tiết nhỏ, Liễu Nhiên hòa thượng vào phòng Cố Quân không gõ cửa – là hòa thượng kia to gan lớn mật không biết lễ phép… hay là Liễu Nhiên biết gõ cũng vô dụng?
Những điểm đáng ngờ này vốn Trường Canh nên nghĩ đến từ sớm, nhưng Cố soái tọa trấn trung quân lâu, có khí chất khó mà tả rõ, làm cho người ta tự dưng liền tin tưởng mọi sự y đều nắm trong tay, những người khác chỉ cần mặc y sai sử là được, bất tri bất giác liền lơ là rất nhiều chỗ không tự nhiên.
Cát Bàn Tiểu phát hiện thần sắc Trường Canh khác thường, không rõ nguyên do, nhìn người này lại ngó người kia.
Địch Tụng bên ngoài lại gõ nhẹ cửa, cao giọng nói: “Tướng quân nhà ta đang chờ, xin Trương tiên sinh hãy mau lên.”
Cố Quân vỗ vỗ vai Trường Canh, kề tai thấp giọng nói: “Huyền Thiết doanh ở đây, không cần sợ.”
Nói xong, y lấy miếng vải đen che mắt đưa cho Trường Canh, ra hiệu bảo bịt giúp mình.
Trường Canh nhận mảnh vải, thần sắc không rõ ràng chốc lát, đoạn che lên mắt Cố Quân.
Ở chỗ Cố Quân không nhìn thấy, Trường Canh trước tiên lắc đầu với Cát Bàn Tiểu.
Cát Bàn Tiểu còn chưa kịp ngộ ra ý của y là gì, thì thấy Trường Canh hướng về phía mình nói không to không nhỏ: “Nghĩa phụ, người còn như vậy, là con không nhận người nữa đâu.”
Cát Bàn Tiểu trợn tròn mắt: “Hả?”
Cố Quân mỉm cười, vẫy tay với hướng Cát Bàn Tiểu: “Hai ngươi đừng tán dóc nữa, đi theo ta, lát nữa không được rời khỏi ta, đến mở mang kiến thức cũng không tệ đâu.”
Cát Bàn Tiểu lại lần nữa đần thối ra vì đối thoại râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Lòng Trường Canh thì chùng xuống – y thật sự không nghe thấy, y chỉ nhờ vào cách nào đó biết mình đang nói chuyện với Cát Bàn Tiểu, vậy mắt y phải chăng cũng…
Nhưng mấy ngày hôm trước rõ ràng còn ổn mà.
Không đợi y nghĩ kỹ, Cố Quân đã dẫn đầu đẩy cửa đi ra ngoài.
Tim Trường Canh hụt một nhịp, gần như kích động đuổi theo đỡ, lúc này y đã chẳng màng ngượng ngùng không quen, căng thẳng dùng một tay nắm cánh tay Cố Quân, tay kia thì vòng qua lưng, kinh hồn táng đảm ôm hờ người nọ.
Cố Quân tưởng biến cố thình lình xảy ra khiến Trường Canh bất an, ung dung vỗ ngược cánh tay Trường Canh.
Trường Canh: “…”
Xét theo thủ đoạn của Cố Quân với người mình cũng hư hư thực thực, y đã phân không rõ tiểu nghĩa phụ thật sự thoải mái, hay chỉ làm bộ không sợ hãi gì.
Địch Tụng chờ ở cửa thấy Trường Canh và Cát Bàn Tiểu đi theo Cố Quân, liền cười nói: “Mời Trương tiên sinh đi bên này. Ồ, vị đại sư và cô nương kia không ở đây sao?”
“Cô nương không hợp thủy thổ, đại sư ở lại chăm sóc rồi,” Trường Canh nhìn lướt Địch Tụng một cái, toàn bộ tinh lực tập trung vào Cố Quân, còn phải bớt thời gian trong bông chêm kim mỉm cười nói, “Sao vậy, tướng quân muốn chúng ta đến đông đủ, để lão nhân gia kiểm tra à?”
Địch Tụng khách khí nói: “Công tử nói gì thế.”
Đây vốn là mấy tiểu đảo hoang vắng, rải rác trên mặt nước Đông Hải như cứt dê, hòn lớn nhất đại khái một ngày có thể đi một vòng trên đảo, nhỏ một chút thì đại khái chỉ có một mẫu vuông, chiến hạm hải giao đậu la liệt, giữa có xích sắt bốc khói trắng lắc lư nối liền, bốn phương thông suốt, nhìn từ xa như một tòa thành nổi trên mặt biển vậy.
Trường Canh vừa đi, vừa vẽ khái quát đôi chút những điều tai nghe mắt thấy vào lòng bàn tay Cố Quân. Đồng thời, trong lòng thiếu niên không nhịn được trỗi lên nghi vấn – dải tiểu đảo này vị trí quả thật kín đáo, chở lén ít tử lưu kim đến nơi đây, chỉ sợ đích xác là không dễ bị phát hiện, nhưng ở đây đã sắp dựng thành tiên sơn Bồng Lai rồi, thủy quân Giang Nam chết hết rồi sao?
Hay là trong thủy quân Giang Nam căn bản có người của họ?
Y đang nghĩ ngợi lung tung, thì Địch Tụng dẫn đường đột nhiên dừng lại.
Một đám người trông như vũ nữ gót sen nhẹ nhàng đi qua trước mặt, họ đi trên xích sắt đu đưa, như chân không chạm đất, trong khói trắng mờ ảo, hệt một nhóm tiên tử vậy.
Nữ tử bạch y dẫn đầu ôm một cây đàn trong lòng, thấy Địch Tụng thì dừng lại vén áo chào. Nàng không thể nói là rất xinh đẹp, ngũ quan bình thường, như phủ một tầng sa, toàn thân không mảy may có chỗ nào gai mắt, thoạt nhìn rất thoải mái, nhưng vừa quay mặt đi, lại có phần không nhớ nổi nàng trông thế nào.
Địch Tụng: “Không dám, mời Trần cô nương đi trước, đừng để tướng quân đợi lâu.”
Nữ nhân cũng không chối từ, gật đầu thăm hỏi, ôm đàn cúi chào, nhanh nhẹn đi qua, mùi an thần hương phả vào mặt.
Trường Canh nhìn thấy khóe môi Cố Quân hơi cong lên, như là cười.
Cùng lúc đó, thiếu niên Đông Doanh do Tào Nương Tử đóng giả chạy lên một con thuyền nhỏ không hề hút mắt, thủ vệ đang ngủ, Tào Nương Tử chắp tay sau lưng, cầm một cây thiết bổng, tiến lại gần.
Vóc dáng gã ta nhỏ gầy, tay chân dường như cũng nhanh nhẹn hơn người khác một chút, tới gần thủ vệ kia, đối phương cũng chưa có phản ứng, Tào Nương Tử nhờ ánh trăng trên biển ngó kẻ đang há mồm ngáy, thấy nước miếng chảy tới tận cổ, liền yên tâm, nghĩ bụng: “Khó coi quá!”
Một đợt sóng biển dịu dàng lướt qua, thuyền hơi rung, thủ vệ trở mình, suýt nữa ngã khỏi ghế, chép miệng tỉnh dậy, lúc này mới giật mình phát giác bên cạnh có người. Thủ vệ kia ngồi dậy, nhìn thấy một thiếu niên Đông Doanh không rõ nam nữ đứng trước mặt, giòn giã dùng tiếng Đông Doanh chào hắn.
Thủ vệ liền thả lỏng, dụi mắt, đang định nhìn người trước mắt cho rõ, Tào Nương Tử đã vung gậy đập vào gáy hắn.
Thủ vệ chẳng rên được tiếng nào ngã sấp xuống.
Kẻ hành hung vỗ vỗ ngực, luôn miệng nói: “Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết.”
Tào Nương Tử vẻ mặt hoảng sợ, tay lại không chậm trễ, thuần thục lấy một xâu chìa khóa treo trên hông thủ vệ, quay người chui vào khoang thuyền. Nơi đó quả nhiên như lời người chỉ gã tới nơi này nói, có một phòng giam, nhốt hai ba mươi người dáng vẻ như công tượng. Tào Nương Tử mới lộ diện, bên trong đã truyền đến một tiếng hô nhỏ như chim sợ cành cong: “Có giặc Oa!”
“Suỵt-” Tào Nương Tử thấp giọng chụp cái mũ cao lên đầu mình, “Ta không phải người Đông Doanh, ta là được An Định hầu Cố đại soái dẫn đến bình phản loạn, thả các vị ra ngoài trước.”
Đêm dần khuya, trên ba quang nơi mặt biển bốc hơi lên một tầng sương mù mỏng.
Liễu Nhiên và một hắc y nhân tay chân nhanh nhẹn chui vào một khoang thuyền, bên trong chỉnh tề xếp mấy chục bộ cương giáp.
Liễu Nhiên xách một cái túi, lấy một cái lọ bên trong, quay người ném cho đồng bạn, hai người nhìn nhau, đồng thời bắt đầu phun mực của con mực lên cương giáp.
Địch Tụng dẫn bọn Cố Quân lên một hải giao không có gì là đặc biệt.
Dây cáp còn chưa đi hết, đã loáng thoáng nghe thấy tiếng cười và tiếng nhạc trong khoang thuyền, ngay nháy mắt Địch Tụng bước lên sàn thuyền, dị biến chợt sinh ra.
Trong góc đột nhiên truyền ra một tiếng gầm hết sức quen thuộc với Trường Canh, tiếp đó, khói trắng phụt lên, một thiết khôi lỗi nấp trong bóng tối chợt bước ra, vung đao chém Cố Quân.
Ngay cả Địch Tụng cũng bất ngờ không kịp chuẩn bị, lập tức sợ quá kêu to một tiếng, ngồi phịch xuống đất.
Trường Canh theo phản xạ muốn rút kiếm, lại bất ngờ bị người đẩy một phát, xô kiếm quay về.
Ngay sau đó, trong lòng Trường Canh trống rỗng, Cố Quân tai mắt bất tiện lại từ sau đao của thiết khôi lỗi lật người qua, thân hình gần như thoải mái, mũi chân thảnh thơi điểm nhẹ đầu vai quái vật, chỉ một thoáng, ánh đao sáng loáng trong tay thiết khôi lỗi chiếu một đường dài nhỏ trên mặt y.
Đồng tử Trường Canh co lại – chậm đã, không phải y bịt mắt và không nghe thấy sao?
Ánh đao kia giây lát mất đi, ngay sau đó, Cố Quân biến mất ở phía sau thiết khôi lỗi, tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên giữa bầu trời đêm, lại bỗng ngừng bặt luôn.
Địch Tụng run rẩy.
Động tác của thiết khôi lỗi lên cơn dừng giữa không trung, tiếp đó, thi thể một người Đông Doanh bị ném tới. Trường bào của Cố Quân tung bay trong gió biển, y đứng trên boong tàu, cầm yêu đao của người Đông Doanh kia, lấy một tấm khăn tay lau lau với vẻ ghét bỏ, sau đó hơi ngẩng đầu, không coi ai ra gì mà chìa một tay ra.
Trường Canh yết hầu khẽ nhúc nhích, tim đập như nổi trống, lập tức tiến lên đỡ y.
Cố Quân mở miệng: “Nếu đây là thành ý của tướng quân, chúng ta thật sự không đến cũng thế.”
Địch Tụng lau mồ hôi ròng ròng xuống má, đang định mở miệng thì lại bị Cố Quân chặn luôn.
“Không cần giải thích,” Cố Quân nhàn nhạt nói, “Kẻ điếc không nghe thấy.”
Dứt lời y quay người muốn đi, đúng lúc này, cửa khoang thuyền ca múa vang trời đột nhiên mở ra.
Hai hàng tư binh sóng vai đi ra, chừa lại một lối, Trường Canh quay đầu lại, thấy trong khoang thuyền có một nam tử trung niên mặt trắng không râu, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Quân mà cao giọng nói: “Trương tiên sinh dừng bước!”
Cố Quân mắt điếc tai ngơ, Trường Canh viết lên lòng bàn tay y: “Tặc thủ ra rồi.”
Cố Quân nghĩ thầm: “Nhi tử à, hắn không phải tặc thủ.”
Người trung niên kia đứng dậy, chắp tay nói: “Tại hạ nghe đại danh Trương tiên sinh từ lâu, cẩu Hoàng đế kia có nhân tài như vậy lại không biết dùng, đúng thật là vận số đã hết.”
Cát Bàn Tiểu càng nghe càng hồ đồ, nghĩ bụng: “Trương tiên sinh không phải tên giả Hầu gia tùy tiện lấy à? Nghe danh đã lâu ở đâu? Lời khách khí này thật giả dối.”
Cố Quân không kiêng dè, nghiêng đầu hỏi Trường Canh: “Hắn nói gì thế?”
“Nói kính đại danh người đã lâu, Hoàng đế không dùng người là tìm đường chết.” Trường Canh viết ngắn gọn, trong tích tắc, y đã xâu chuỗi tiền căn hậu quả.
Đúng rồi, Cố Quân ban đầu chỉ giả làm một hương sư trà trộn lên thương thuyền.
Hương sư giống với những thuyền công và hộ vệ Đông Doanh đó, tuy cũng cần người mình, nhưng dù sao cũng là một tiểu nhân vật, vì sao tặc thủ chỉ đích danh muốn gặp y?
Hoặc là thân phận họ bại lộ, hoặc chính là người của hòa thượng thông qua phương pháp nào đó, tạo một thân phận giả cho Cố Quân!
Lập tức, Trường Canh nhớ tới nụ cười mỉm sau khi thoáng sửng sốt của Cố Quân lúc nghe thấy tặc thủ muốn gặp y, trong lòng lại mất vui – y biết từ khi đó rồi sao?
Cách một năm, lúc nhìn Cố Quân y không còn cần ngẩng đầu, thiết oản khấu đặc chế cho thiếu niên dĩ nhiên đã không đeo được nữa, y thậm chí cảm thấy Cố Quân không mặc giáp trụ một tay là ôm được.
Nhưng khoảng cách dài lê thê đuổi kiểu nào cũng không kịp đó lại lần nữa trỗi lên trong lòng thiếu niên.
Cố Quân không quay đầu lại, lãnh đạm gật đầu.
Người trung niên chắp tay nói: “Vừa rồi tuy là mọi rợ Đông Doanh không hiểu lễ phép, nhưng mỗ và Trương tiên sinh vốn không quen biết, lại thấy tôn giá tai mắt bất tiện, mỗ tuy sớm đã nhận được thư tiến cử, không tránh khỏi còn chưa biết chỗ cao minh của cao nhân, ha ha, lần này xem như được mở mang kiến thức – Khinh Nhứ, mau rót rượu cho Trương tiên sinh, tạ tội thay ta.”
Trường Canh ngắn gọn truyền lại câu nói nhảm của người trung niên kia cho Cố Quân, còn chưa viết xong đã thấy một người trong bàn tiệc đứng dậy, là nữ nhân bạch y vừa nãy gặp gỡ trên đường.
Nàng rót một bát rượu với khuôn mặt không cảm xúc – không phải một ly, mà là một bát.
Nữ nhân khoan thai đi tới, cũng không nói gì, trực tiếp đưa đến trước mặt Cố Quân.
An thần hương vừa rồi ngửi thấy cùng gió biển hất vào mặt, nàng tuy chỉ là hạng con hát, nhưng dung sắc cử chỉ không có mị thái, ngược lại có chút lãnh ý hờ hững.
Cố Quân nhận rượu từ tay nữ nhân, tựa hồ cúi đầu ngửi một chút.
Sau đó trên mặt y xuất hiện nụ cười mỉm đầu tiên, đoạn y thấp giọng cảm ơn, Trường Canh chưa kịp ngăn cản, thì Cố Quân đã bưng bát uống cạn.
Nữ nhân theo quy củ nhìn xuống, hơi khom người lui ra một bên, người trung niên thấy thế cười to nói: “Trương tiên sinh thật thống khoái, ta rất thích người thẳng thắn như vậy.”
Trường Canh lập tức nôn nóng, nắm tay Cố Quân, viết: “Có độc thì phải làm thế nào?”
Cố Quân nhất thời còn tưởng là tặc thủ không mắt kia hỏi, bình tĩnh trả lời: “Muốn độc chết một hương tiên sinh mắt mù tai điếc, e rằng các hạ phải mất công tìm chút dược không vị.”
Trường Canh: “…”
May mà thái độ ban đầu của Cố Quân đã hết sức ngạo mạn, câu này tuy nghe hơi thẳng tuột, nhưng cũng không có vẻ đặc biệt khác thường.
Đồng thời, y càng xác định, Cố Quân thực sự không nghe thấy, không giả vờ chút nào.
Người trung niên nói: “Mau mời, xin mời ngồi.”
Lúc này Trường Canh không còn dám làm trò, một năm một mười truyền đạt cho Cố Quân.
Đoàn người đi vào khoang thuyền, cô nương lạnh nhạt kia bắt đầu gảy đàn.
Người trung niên: “Vạn hạnh hôn quân kia thất đức, để chúng ta có thể tụ tập anh hùng thiên hạ, quả thật là may mắn cả đời.”
Cố Quân cười khẩy nói: “Ta lại không cảm thấy sống chung một nhà với bọn giặc Oa có gì may mắn.”
Mỗi một lời của y đều chêm gai, sự châm chọc khiêu khích này tự dưng sinh ra một chút khí thế ngoại cao nhân.
Người trung niên không lấy làm giận, hiển nhiên là vì tạo phản, bất cứ giá nào muốn gặp hết quái thai thiên hạ, cười nói: “Kẻ thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, tiên sinh nói như vậy thì hơi bất công rồi. Từ khi Vũ Hoàng đế mở rộng hải vận tới nay, bao nhiêu đồ của dân man di đổ vào Đại Lương ta, chỉ riêng đám khôi lỗi trồng trọt cấp xuống Giang Nam đã có bóng ngoại lai phía sau, chỉ cần có thể thành sự, quan tâm làm gì hắn là người Nhật Bản hay người Tây Dương?”
Hắn đang nói liền cảm khái, liệt ra đủ loại tệ nạn dân gian từ thời Nguyên Hòa tới nay. Trường Canh và Cát Bàn Tiểu bình thường tiếp xúc không phải hòa thượng Hộ Quốc tự thần bí thì là đại nho đương thời hầu phủ dùng số tiền lớn mời đến, chợt nghe luận điệu đâu ra đấy này, chỉ cảm thấy hết sức mới mẻ – không một câu nào chịu được nghiền ngẫm, thật sự là toàn lời nhảm nhí, chẳng hiểu gì sất.
Cố Quân không lên tiếng, chỉ cười khẩy.
Ngồi đâu chừng một nén nhang, y giống như đột nhiên mất hết kiên nhẫn, ngắt lời người trung niên, nói: “Trương mỗ thành tâm đến gia nhập, đại nhân lại tìm một khôi lỗi học vẹt đến tiếp lấy lệ, thật khiến người ta thất vọng.”
Người trung niên kia biến sắc.
Cố Quân không nói hai lời, kéo Trường Canh đứng dậy: “Đã thế, chúng ta nên đi thôi.”
Người trung niên gọi: “Dừng bước! Trương tiên sinh dừng bước!”
Cố Quân mắt điếc tai ngơ.
Đúng lúc này, vệ binh ở cửa đột nhiên tách ra hai bên, một nam tử cao gầy mặc áo khoác dài sải bước đi vào, cất cao giọng nói: “Trương tiên sinh, ngươi thấy Hoàng mỗ đủ tư cách nói chuyện với ngươi chưa?”
Người trung niên nhanh nhẹn đi đến bên cạnh nam tử cao gầy kia, nói với Cố Quân: “Đây là Hoàng Kiều Hoàng đại nhân nhà ta, việc này lớn, cần kiểm tra rõ thân phận tiên sinh, vạn mong tiên sinh thứ lỗi.”
Trường Canh nhíu mày, luôn cảm thấy hai chữ “Hoàng Kiều” hơi quen tai, đang định viết chữ vào lòng bàn tay Cố Quân, lại bị Cố Quân nắm nhẹ ngón tay.
Cố Quân vừa nãy còn điếc đặc không biết làm thế nào mà lại nghe thấy câu này của Địch Tụng.
“Hoàng đại nhân.” Cố Quân thấp giọng nói, “Giang Nam thủy lục Đề đốc, tòng nhị phẩm… Thực khiến ta giật nảy mình.”
Nói xong y chậm rãi tháo mảnh vải che trên mặt, đôi mắt như hàn tinh, nào có vẻ gì là mù?
Y rút tay ra khỏi tay Trường Canh, khoát tay với thiếu niên vẻ mặt lo lắng kia, không mấy nghiêm túc cười nói: “Ôi, Hoàng đại nhân, năm đó khi ta đi theo làm tùy tùng cho Đỗ lão tướng quân, ngươi còn là một tham tướng, từ biệt nhiều năm, còn nhớ ta chứ?”
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
28 chương
332 chương
45 chương
34 chương
227 chương
3 chương