Sáp Huyết
Chương 57 : Chém giết (p4)
Vừa dứt lời liền có đám người khiêng cây gỗ to phá cửa. Một tiếng “rầm” thật lớn vang lên, cửa son ngã xuống. Hạ Tùy hăng máu dẫn đầu xông vào tiền thính, vượt qua hậu đường rồi chạy nhanh về hướng tả hữu sương.
Địch Thanh và Trương Ngọc thấy việc hệ trọng như vậy, mặc dù trong lòng thấp thỏm lo âu, nhưng cũng có chút hưng phấn. Sắc mặt Lý Vũ Hanh lại tái nhợt, có vẻ sợ sệt. Ba người chạy một mạch dọc theo đường mòn, vòng qua hòn non bộ, đình đài lầu các, rồi tiếp tục chạy thêm một lúc nữa mới đến được hậu hoa viên. Tào phủ rất lớn, tuyết đọng rất dày, vô cùng hoang vu. Trương Ngọc thấy thế, nhịn không được thở dài:
- Cả đời Tào Lợi Dụng hào hoa xa xỉ không chịu trói buộc, không ngờ sau khi chết thì Tào gia lại suy tàn đến thế.
Địch Thanh khẽ suỵt:
- Cẩn thận.
Hắn thấy Lý Vũ Hanh theo sát phía sau mình, mỉm cười nói:
- Không cần sợ, ngươi chưa từng giết người sao?
Lý Vũ Hanh khẩn trương đến nỗi cả người run rẩy, nói:
- Ngay cả gà ta cũng chưa từng giết huống chi là ngươi? Trời ơi, ta cứ tưởng rằng sau khi gia nhập cấm quân sẽ được hưởng phúc, đâu ngờ còn phải bắt nghịch tặc. Nhìn thanh thế của bọn họ như vậy, khẳng định tên nghịch tặc này rất hung ác. Các ngươi nhất thiết phải cẩn thận.
Giọng nói y phát run, rất bất an.
Trương Ngọc và Địch Thanh đều lắc đầu thở dài. Nhìn Lý Vũ Hanh thường ngày thô kệch, không ngờ lại là người nhát gan đến thế.
Địch Thanh an ủi:
- Vũ Hanh, ngươi đừng lo lắng. Chúng ta nhiều người, không cần phải sợ.
Hắn đưa mắt nhìn quanh, thấy băng tuyết bao trùm hậu hoa viên, xa xa có chuồng ngựa, nhưng sớm đã không còn con ngựa nào. Cách chuồng ngựa không xa là giếng nước, thùng nước đã lâu không sử dụng nằm lăn lóc ở bên cạnh, khiến cảnh vật càng lộ ra vẻ thê lương.
- Đi tới kiểm tra chuồng ngựa nào. Xung quanh đây xem ra chỉ có chỗ đó là tên nghịch tặc có thể ẩn nấp.
Trương Ngọc nhíu mày nói.
Ba người sóng vai nhau đi về phía chuồng ngựa. Trong chuồng ngựa là một mảng âm u, nhìn không rõ cảnh vật trong đó. Chuồng ngựa này rất lớn, chỗ bên trái có cái lán chất đầy cỏ khô cho ngựa ăn. Trương Ngọc nhặt một cục đá từ trên mặt đất ném vào. "Độp" một tiếng, trong bầu không khí yên tĩnh của hậu hoa viên nghe càng thêm đáng sợ. Lý Vũ Hanh rùng mình, thấy chuồng ngựa không có bất kỳ động tĩnh gì, run giọng nói:
- Không có ai cả. Trương Ngọc, Địch Thanh, hay là chúng ta ngồi ở đây một lát đợi tin tức của những người khác, đừng mù quáng mà xông vào.
Địch Thanh đột nhiên chun mũi, khẽ ồ lên một tiếng. Trương Ngọc và Lý Vũ Hanh rùng mình, vội hỏi:
- Gì thế?
Địch Thanh nhìn về phía góc chuồng ngựa, nói:
- Nơi đó không phải tuyết, mà là hoa mai, có hương thơm tỏa ra từ đó.
Bên cạnh chuồng ngựa này có một bụi hoa mai trắng như tuyết. Địch Thanh nhìn thấy hoa mai thì nhớ tới cô gái, trong lòng cảm thấy ấm áp. Hắn thầm nghĩ, xem ra nàng lại uổng công chờ đợi rồi. Trời ơi...
Trương Ngọc thở phào nói:
- Địch Thanh, đến lúc này mà ngươi còn để ý hoa mai?
Địch Thanh ngượng ngùng dời ánh mắt đi. Hắn đột nhiên nhìn chòng chọc vào mặt đất nói:
- Các ngươi xem đây là dấu vết do vật gì để lại?
Dưới ánh trăng mờ nhạt, ba người thấy trên mặt tuyết trắng bạc có hai hàng dấu vết hình bán nguyệt. Những hình bán nguyệt này lớn cỡ nắm tay, ở ven rìa còn có ba vết răng in sâu vào mặt tuyết, xếp thành một kí hiệu kéo dài tới miệng giếng.
Trương Ngọc ngồi xổm xuống dán mắt nhìn dấu vết này rồi ngạc nhiên nói:
- Cái này không phải là dấu chân người, nhưng đây cũng không phải là dấu chân thú vật. Cả đời ta chưa bao giờ nhìn thấy loại dấu vết kỳ quái này.
Địch Thanh vừa định đi dọc theo dấu vết này tìm kiếm, nhưng bị Lý Vũ Hanh kéo lại. Lý Vũ Hanh nói:
- Địch Thanh, dấu vết này kỳ quái quá, hay là chúng ta đợi Hạ Tùy đến rồi hãy quyết định tiếp.
Địch Thanh cười khổ nói:
- Đến khi đó nếu như bọn họ hỏi chúng ta ở đây làm gì, chẳng lẽ chúng ta nói ngồi ở đây chờ sao? Vậy thì quá bẽ mặt.
Lý Vũ Hanh xấu hổ buông tay ra, lẩm bẩm nói:
- Bẽ mặt dẫu sao vẫn tốt hơn toi mạng.
Địch Thanh không quan tâm. Hắn bước dọc theo dấu vết tiến về phía miệng giếng, thấy những dấu vết này kéo dài đến cạnh giếng thì không thấy nữa liền không khỏi cảm thấy kỳ quái. Trương Ngọc cũng đến bên cạnh giếng, nhìn khắp bốn phía, cau mày nói:
- Đây là cái gì vậy, lẽ nào dẫn vào trong giếng ư?
Anh ta vừa định nhìn vào trong giếng nước thì Địch Thanh đột nhiên cảm thấy có điều không ổn, ánh sáng vào trong đầu hắn chợt lóe lên, vội kéo Trương Ngọc lại, hét lên:
- Cẩn thận!
Không biết vì sao vào thời khắc này, Địch Thanh lại có cảm giác ru sợ mà trước nay chưa từng có, trong giếng có chứa mối nguy cực lớn!
Đúng lúc này, trong giếng có một luồng ánh sáng vô cùng chói mắt phát ra. Luồng ánh sáng này cực sáng, trong nháy mắt đã áp chế ánh trăng trên trời, vô cùng kỳ dị. Ánh mắt ba người đều bị cuốn hút theo luồng sáng này, trong luồng sáng bất ngờ phân ra một vệt sáng lạnh, đâm về phía cổ họng Trương Ngọc.
Là thứ gì ở trong giếng vậy? Chẳng lẽ đây là giáo đồ Di Lặc mà bọn người Hạ Tùy muốn bắt?
Địch Thanh hét lớn một tiếng, thò tay rút đao chém một nhát về phía vệt sáng đó. Vệt sáng này là kiếm, trong giếng có người!
Địch Thanh lập tức chém ra một đao, công địch tất cứu. (đánh vào nơi yếu hại của địch để buộc y phải phòng thủ).
Một đao này của hắn không tính là cao siêu, nhưng thời điểm ra đao lại vô cùng chuẩn xác, kẻ này nếu muốn giết Trương Ngọc thì phải để cái mạng lại. Ai ngờ kẻ này trở kiếm, ánh kiếm đột nhiên bay vút lên, đâm trúng vào cổ tay Địch Thanh. Địch Thanh thét lên một tiếng đau đớn, đơn đao rời khỏi tay bay vọt lên không.
Máu phọt ra, từng chấm nhỏ trên không trung như hoa mai nở rộ. Hoa mai này chưa tàn, trường kiếm đã hóa thành Độc Long bay tới cắn thẳng vào cổ họng Địch Thanh. Địch Thanh mặc dù có thể liều mạng, nhưng chưa bao giờ thấy qua kiếm pháp tàn nhẫn, độc ác và nhanh đến thế.
Trong chớp mắt, Địch Thanh đã không thể tránh thế kiếm đâm tới. Ngay khoảnh khắc giữa ranh giới sự sống và cái chết, hai chân Địch Thanh bị ai đó kéo mạnh. Hắn bất ngờ ngã xuống, điều này vượt ra ngoài dự liệu của kẻ đó, nhờ vậy mà Địch Thanh đã tránh được một kiếm trí mạng này.
Người kéo ngã Địch Thanh chính là Trương Ngọc. Thời điểm Trương Ngọc bị một kiếm kia đâm vào yết hầu, trong đầu đã nghĩ đến chữ “chết”, nhưng Địch Thanh cứu anh ta một mạng. Trương Ngọc tìm được đường sống từ trong chỗ chết, chẳng những không khiếp sợ mà còn sục lên dũng khí vô biên. Anh ta biết tay kiếm này võ công rất cao nhưng anh ta vẫn xông tới, bởi vì Địch Thanh đang gặp nguy hiểm.
Đường sống chết.
Sống chết cũng thường được xác định chỉ trong chớp mắt. Bởi vì sự can đảm của Trương Ngọc và anh ta cách Địch Thanh rất gần, nên anh ta đã cứu được Địch Thanh một mạng trong đường tơ kẽ tóc. Nhưng trường kiếm kia lại như rồng, chỉ rùng mình một cái hóa thành một vệt sáng đâm vào bả vai Trương Ngọc, máu tươi bắn ra tung tóe. Trương Ngọc không rên lên một tiếng nào, ôm Địch Thanh lăn một vòng đến bên cạnh chuồng ngựa. Hai người nhảy bật lên, chăm chăm nhìn vào đối thủ như mãnh thú rình mồi, không mảy may sợ hãi.
Mặc dù võ công của hai người không cao tuyệt, tài nghệ cũng không vô song, nhưng cả hai đều có dũng khí mãnh liệt, có nghĩa khí quên mình. Bọn họ vừa trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết nên đều vô cùng tín nhiệm đối phương. Họ biết hiện giờ nếu muốn bảo toàn tính mạng thì chỉ có thể dựa vào dũng khí, dựa vào sự chu toàn, sự đồng lòng của huynh đệ bọn họ.
Khoảng cách giữa kẻ xuất kiếm và hai người Địch Thanh chỉ hơn một trượng, nhưng gã bị dũng khí của hai người bức bách nên tạm thời không dám tiến lên.
Cuối cùng Địch Thanh cũng đã nhìn thấy rõ mặt mũi của kẻ đó. Đột nhiên hắn như thể bị búa tạ đập mạnh vào ngực, cả người run rẩy. Kẻ xuất kiếm mặc áo xanh, tóc đỏ, mắt trợn trừng, vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ và uy nghiêm, đây là Tăng Trưởng Thiên Vương, người mà trước đây Địch Thanh đã đâm chết!
Tăng Trưởng Thiên Vương vẫn chưa chết? Hay là y đã chết rồi và đây chỉ là quỷ hồn của y trở về báo thù?
Địch Thanh không tin! Trước đây Địch Thanh rõ ràng đã đâm một kiếm xuyên qua tim Tăng Trưởng Thiên Vương, sau đó Quách Tuân cũng chứng thực rằng Tăng Trưởng Thiên Vương đã chết, nhưng không có cách gì tra ra thân phận của y. Người chết không thể sống lại, vậy kẻ trước mắt là ai đây?
Địch Thanh đang chìm trong suy tư thì có tiếng huýt sáo vang lên, thì ra Lý Vũ Hanh đang huýt sáo. Lý Vũ Hanh thấy chiến đấu kịch liệt, không dám đến gần. Nhưng y vẫn làm được chuyện có ích, đó là báo động cầu viện. Tiếng còi vừa cất lên, từ phía mai đình, rừng trúc cũng truyền đến tiếng huýt sáo chói tai, đây chắc là Lý Giản đang cầu viện.
Trong Tào phủ này không chỉ có một kẻ địch là Tăng Trưởng Thiên Vương?
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
36 chương
369 chương
249 chương