Sáp Huyết
Chương 51 : Dòng chảy ngầm (p2)
Tên Bất Không trước mặt này có thần trợ giúp hay không, Quách Tuân không dám khẳng định. Nhưng Quách Tuân thấy hai con ngươi gã tràn đầy thần quang giống như có ma lực, vả lại cơ bắp Bất Không như sắt, Quách Tuân thật không dám có chút lơ là nào.
Lưu Thái hậu cũng đang quan sát Bất Không, hồi lâu mới nói:
- Không cần đa lễ.
Chẳng những cơ bắp như sắt, mà giọng nói của Bất Không cũng sắc bén chói tai y như hai cái bạt sắt vỗ vào nhau.
- Phật tử thật lòng muốn kết thân với Đại Tống, khẩn cầu triều đình Đại Tống xuất binh cùng đánh Nguyên Hạo. Thái Hậu nói mấy ngày nữa sẽ có câu trả lời. Hôm nay triệu thần vào cung, phải chăng đã có đáp án?
Gã vô ý mà như hữu ý liếc nhìn Quách Tuân, trong mắt hiện lên cái nhìn quỷ dị.
Lưu Thái hậu chậm rãi đáp:
- Phật tử thật lòng muốn kết thân với Đại Tống, đây là việc may của thiên hạ. Ta đã nói với Lưỡng Phủ, quyết định phong cho Phật tử các chức vụ Ninh Viễn đại tướng quân, Ái Châu Đoàn luyện sứ, Mạc Xuyên Đại thủ lĩnh. Qua ít ngày nữa, Đại Tống còn chuẩn bị phát triển giao dịch trà và ngựa với các ngươi, không biết ý của ngươi ra sao?
Bất Không thẳng thắn hỏi:
- Vậy còn chuyện xuất binh thì sao?
Lưu Thái hậu lạnh nhạt nói:
- Phật tử muốn kết thân với Đại Tống, Triệu Đức Minh cũng muốn như thế. Ta không thể coi trọng bên này mà xem nhẹ bên kia. Qua vài ngày nữa ta sẽ viết một lá thư khuyên y bãi binh là được. Mà dù cho Triệu Nguyên Hạo không bãi binh, với thực lực của Phật tử, muốn đánh bại y cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Chỉ mấy câu này thôi mà bà ta đã dễ dàng hóa giải đòi hỏi của Bất Không, ngay cả Quách Tuân cũng có chút bội phục.
Hào quang trong mắt Bất Không thoáng hiện rồi biến mất. Hai tay gã kết ấn nói:
- Vậy chuyện Ngũ Long thì sao?
Phía sau rèm, giọng nói của Lưu Thái hậu có chút âm trầm:
- Ta muốn hỏi một câu, các ngươi làm sao biết Ngũ Long ở trong tay ta?
Bất Không mỉm cười.
- Trí tuệ của Phật tử có thể thông thần, từ lâu đã biết vật này nằm trong tay Thái Hậu. Thật ra thì viên Ngũ Long này vốn là vật của Phật tử, hoàng đế Chân Tông chỉ là mượn tạm, bây giờ dùng đã nhiều năm rồi, cũng nên sớm trả lại?
Ngũ Long này cực kỳ thần bí. Lưu Thái hậu không biết nhiều, giờ nghe Bất Không nói như thế thì trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Song bà ta không khỏi nghĩ, bọn chúng nhất nhất muốn Ngũ Long, chẳng lẽ nói... ban đầu người hủy tượng phật không phải là bọn chúng sao? Nhưng trừ những tên Lạt Ma này ra, còn có ai cũng muốn đánh cắp Ngũ Long chứ?
Quách Tuân đột nhiên nói:
- Tiên đế đã băng hà gần mười năm rồi.
Bất Không nói:
- Vị này là Điện tiền thị vệ Quách đại nhân Quách Tuân của Chân Tông năm đó sao?
Thấy Quách Tuân gật đầu, Bất Không nói:
- Chân Tông mặc dù đã khuất, nhưng vật mượn cũng nên trả lại, chẳng lẽ không đúng sao?
Quách Tuân hờ hững đáp:
- Vật mượn đương nhiên phải trả, nhưng nếu không phải mượn thì đương nhiên không cần phải trả lại. Tiên đế giữ Ngũ Long mười năm, băng hà gần mười năm, ta biết Phật tử bây giờ cũng chỉ khoảng ba mươi. Lẽ nào tiên đế lại đi mượn đồ của một đứa trẻ mới hơn mười tuổi thôi sao?
Bất Không mỉm cười đáp:
- Chuyện này vô cùng huyền diệu, khó mà nói chi tiết được. Nhưng ta nghĩ rằng dù cho Thái Hậu có vật này, chắc hẳn cũng không biết tác dụng của nó.
- Lẽ nào ngươi biết sao? Nếu không ngại, ngươi nói ra nghe xem. Nếu Thái Hậu thấy các ngươi thật sự cần dùng gấp, nói không chừng sẽ cho các ngươi mượn Ngũ Long một thời gian.
Quách Tuân ra vẻ thoải mái nói.
Ánh mắt Bất Không chợt lóe sáng, lát sau mới nói:
- Đó là vật của Thần. Phật tử sử dụng để kết nối với trời.
Lưu Thái hậu không nhịn được quát:
- Nói bậy nói bạ!
Thái độ của bà ta uy nghiêm, giọng nói vốn luôn ôn hòa nhưng chẳng biết tại sao bây giờ lại đột nhiên giận dữ.
Bất Không thở dài nói:
- Nếu Thái Hậu không tin, thì cứ coi Ngũ Long vô dụng đi. Vậy thì hãy thương tình mà ban nó cho Phật tử chúng ta. Không biết ý của Thái Hậu ra sao?
Lưu Thái hậu thoáng chút ngạc nhiên, bà ta không ngờ rằng Bất Không lại cung kính đến thế. Bà ta xưa nay rất có tâm cơ, chỉ là đang nghĩ, lần này CốcTư La đặc ý phái Bất Không đến đây muốn lấy Ngũ Long mà biểu hiện thì vừa cứng vừa mềm, khẳng định trong đó tất có kỳ quái. Mặc dù không biết công dụng của Ngũ Long, nhưng bà ta nhất định không thể đưa cho bọn chúng! Năm đó tên ma quỷ kia từng nói, ở bên trong Ngũ Long có một bí mật rất lớn, ‘có nó có thiên...’ song gã chưa nói hết câu thì đã chết rồi. Chẳng lẽ ý gã là ‘có nó có thiên hạ’ sao? Nếu đúng là như vậy thì không thể để thứ đó lưu lạc bên ngoài. Còn nếu như gã định nói ‘có nó được thiên thần tương kiến’(gặp được thần tiên) thì sao chứ? Vậy đúng là gặp quỷ rồi. Nghe nói Phật tử CốcTư La rất cơ trí, y khao khát Ngũ Long đến thế, nhất định là có bí mật kinh thiên ẩn giấu trong đó.
Tên ma quỷ trong suy nghĩ của Lưu thái hậu tất nhiên là Chân Tông Triệu Hằng đã băng hà. Đến bây giờ bà ta vẫn còn hận Triệu Hằng, mà vì sao lại hận thì chỉ có chính bà ta mới biết được!
Song phụ nữ đều như thế cả, thứ mà người ta càng muốn đoạt được thì họ lại càng muốn. Còn ngược lại thì họ cũng không muốn! Lưu Thái hậu cũng là phụ nữ nên thái độ không khác gì. Trước đây đối với bà ta, Ngũ Long không quan trọng lắm, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nhưng từ khi Ngũ Long bị trộm, bà ta liền cảm thấy không ổn, từ đó mới căn dặn Diệp Tri Thu tận lực tìm kiếm tung tích của Ngũ Long. Lần này thấy Bất Không cũng có hứng thú với Ngũ Long, bà ta càng thêm tò mò.
Nhưng Lưu Thái hậu căn bản không có Ngũ Long, nên không có cách nào ban cho. Bà ta trầm ngâm một lát rồi nhìn Quách Tuân hỏi:
- Quách khanh gia, ý của khanh thế nào?
Quách Tuân hiểu ý nghĩ của Thái Hậu, đột nhiên quay qua Bất Không nói:
- Sáng nay ta ăn cơm, còn thừa lại nửa bát.
Lưu Thái hậu ngẩn ngơ, Bất Không cũng ngạc nhiên buột miệng hỏi:
- Vậy thì sao nào?
Quách Tuân chậm rãi nói:
- Cơm đặt trên bàn, ta không ăn không có nghĩa là ngươi có thể ăn. Muốn ăn nhiều hay ăn ít thì phải xem bản lãnh của ngươi!
Cung Trường Xuân bỗng dưng chìm trong nặng nề tĩnh lặng.
Hào quang trong mắt Bất Không lóe lên, gã lạnh nhạt nói:
- Hóa ra Quách thị vệ muốn xem bản lãnh của tại hạ.
Nói xong, gã chậm rãi bước tới gần Quách Tuân. Quách Tuân cũng bước lên phía trước một bước, khóe miệng nở nụ cười:
- Không dám.
Khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng một trượng, nhưng ai cũng không động chân nửa bước. Không khí trong cung Trường Xuân vốn ôn hoà như xuân đột nhiên trở nên lạnh lẽo như băng.
Lưu Thái hậu rùng mình, vừa định gọi thị vệ vào cung hộ giá, đánh đuổi Bất Không ra ngoài, nhưng nghĩ lại nên thôi, bỏ đi ý định này. Bà ta biết Quách Tuân từ trước tới nay luôn thận trọng, giờ muốn ra tay thì nhất định là có lý do. Vả lại bà ta biết trước đây Quách Tuân là Ngự tiền thị vệ bên cạnh Triệu Hằng, võ công rất cao cường nên bà ta đặt niềm tin vào Quách Tuân.
Thế nhưng Quách Tuân vẫn không ra tay, chỉ nhìn Bất Không chằm chằm. Từ lúc Bất Không vào cung, hai tay không ngừng kết ấn, vào thời khắc này cả người gã như bị đóng băng, không động đậy chút nào. Song môi gã lại không ngừng mấp máy giống như đang niệm cái gì đó.
Thật lâu sau, hai người vẫn đứng bất động, bốn mắt nhìn nhau như đao kiếm giao nhau, ẩn chứa đốm lửa. Thái Hậu nhìn qua rèm châu, trong đầu đột nhiên có chút mê man.
Bà ta giật mình kinh hãi, tay vung ra hất chén trà rơi xuống đất, "choang" một tiếng vỡ tan tành. Tiếng vang này phá vỡ bầu không khí ngưng trọng giữa Quách Tuân và Bất Không. Quách Tuân chậm rãi lui về phía sau một bước, lạnh nhạt nói:
- Xem ra chén cơm này, cũng không dễ ăn.
Khóe miệng Bất Không khẽ nở nụ cười, tiếp lời:
- Vậy lần sau ta nếu đến, nhất định sẽ đòi nữa.
Gã bỗng xoay người sải bước rời đi, không thèm hỏi đến chuyện Ngũ Long nữa.
Lưu Thái hậu ngạc nhiên hỏi:
- Quách Tuân, xảy ra chuyện gì?
Mắt Quách Tuân lộ ra vẻ suy tư trả lời:
- Thái Hậu cứ yên tâm, gã sẽ không đòi hỏi Ngũ Long nữa đâu. Về việc tìm bí mật của Ngũ Long, thần sẽ làm tận lực.
Lưu Thái hậu cảm thấy có chút mệt mỏi, khoát tay nói:
- Được rồi, việc này giao cho ngươi xử lý. Nếu có tin tức thì lập tức bẩm báo cho ta.
Bất Không mỉm cười sải bước ra khỏi cung Trường Xuân. Mọi người đều biết đây là sứ giả của Thổ Phiên nên không ai dám cản trở. Khi Bất Không ra khỏi hoàng cung thì kiệu đã chờ sẵn. Những Lạt Ma đứng đó kính cẩn lễ phép giống như thấy thần tiên vậy. Xung quanh không có ai khác, chỉ còn lại gió đao tuyết kiếm. Một cơn gió lạnh thổi qua, nụ cười trên mặt Bất Không chợt tắt. Sau một tiếng “khụ”, gã hộc ra một ngụm máu tươi.
Màu máu đỏ tươi, như hoa mai nở rộ. Cả đám Lạt Ma hoảng sợ, cùng hô lên:
- Đại sư...
Truyện khác cùng thể loại
493 chương
3274 chương
59 chương
303 chương
425 chương
298 chương
145 chương