Sáp Huyết
Chương 3 : Khổ chiến
Trăng sáng dòm người, gió lùa lành lạnh. Một cơn gió núi thổi qua, bóng cây lắc lư như ma quỷ đang nhe nanh múa vuốt.
Địch Thanh tuy gan lớn, nhưng tới đây cùng Quách Tuân, giống như một chiếc thuyền nhỏ đơn độc trôi nổi trên biển rộng mênh mông, trong lòng không khỏi thấp thỏm, luôn nhìn về phía Quách Tuân.
Địch Thanh nhìn về phía Quách Tuân, Quách Tuân lại chỉ nhìn Kim Phật ở giữa Tứ Đại Thiên Vương.
Trong lòng Địch Thanh khẽ động, thầm nghĩ vị tượng Kim Phật kia lẽ nào chính là Di Lặc phật chủ? Nhưng mà nhìn từ xa Kim Phật này to gấp mấy lần thân thể người thường, rất lâu rồi vẫn không thấy động đậy, thoạt nhìn giống như một con rối, sao có thể là phật Di Lặc?
Người kia mang mặt nạ quỷ nhỏ giọng nói: "Phật chủ đang chúc phúc cho muôn dân, lúc này không thể cắt ngang, chờ một lát nữa rồi hãy qua đó."
Quách Tuân gật gật đầu, nhìn chằm chằm pho tượng Kim Phật kia, nghĩ thầm: Căn cứ vào tin tức của Diệp Tri Thu, Phật Di Lặc thực ra ẩn thân ở bên trong Kim Phật, làm ra vẻ thần bí mê hoặc lòng người, bản thân mình mặc dù trà trộn tiến vào, cần phải vượt qua gần ngàn dân chúng ở đây, hạ gục chặn đường Tứ Đại Thiên Vương, lại đánh chết Phật Di Lặc trong Kim Phật, tuyệt không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng mà... Tin tức Diệp Tri Thu có đáng tin tuyệt đối hay không? Quách Tuân là người nhìn giống như thô lỗ, nhưng lại cực kỳ cẩn thận, không sợ khó mà thoát thân, chỉ sợ một kích này không trúng, hậu hoạn vô cùng.
Đúng lúc này, Quách Tuân đột nhiên cảm giác được có chút không đúng, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết vấn đề ở chỗ nào. Chỉ thấy một vài người dân đang quỳ rối rít ngẩng đầu nhìn lên trời, cảm xúc dâng trào.
Quách Tuân ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy được ở góc đông nam nhanh chóng tụ lại một đám mây đen cuồn cuộn. Đám mây này tới rất nhanh, không cần nhiều thời gian, đã che một nửa trăng sáng, trải qua thời gian chén trà nhỏ, mây đen đã che kín bầu trời khuất hoàn toàn mặt trăng.
Địch Thanh lại phát hiện trước mặt Tứ Đại Thiên Vương đều để một chén nước, trước mặt mỗi người dân đang quỳ, cũng có một chén nước trong vắt, không biết có tác dụng gì. Những người này có nam có nữ, có già có trẻ, thoạt nhìn giống như cả nhà đều kéo tới đây. Địch Thanh thấy vậy, đột nhiên nhớ tới đại ca, trong lòng một phen ấm áp, cảm thấy những người này chắc chắn là thường dân lương thiện, cũng không thấy phật Di Lặc kia hung ác ở chỗ nào, Quách Tuân lần này tiếp nhận ý chỉ của triều đình đến tiêu diệt Di Lặc giáo, cũng không được danh chính ngôn thuận.
Bầu trời ảm đạm, lửa trại hừng hực, khói nhẹ tràn ngập không gian, tinh thần quần chúng cuộn trào mãnh liệt, khiến cho tình hình trong thung lũng Phi Long mù mịt khó tả. Mắt thấy những thường dân sắp rối loạn, lúc này một tiếng hét lớn truyền đến đinh tai nhức óc, mọi người đột nhiên đều yên lặng, nhìn về phía đài cao. Chỉ thấy Tăng Trưởng Thiên Vương đột nhiên vung bội kiếm lên, hét lớn: "Yêu nghiệt đã hiện, phật chủ trừ ma!"
Trì Quốc Thiên Vương cũng nhấc đao lên hét lớn: "Phật chủ cứu thế, phổ độ chúng sinh!"
Chắc chắn địa vị hai vị Thiên Vương Tăng Trưởng, Trì Quốc trong lòng dân chúng cực cao, tiếng hét như sấm, dân chúng xôn xao đã dừng lại, lúc này lại nghe một thanh âm từ bi truyền đến: "Trăng vàng hết sáng, yêu nghiệt đã sinh. Tâm như gương sáng, phổ độ chúng sinh.” Giọng nói là từ phía Kim Phật truyền đến, có thể thấy môi của Kim Phật khẽ hé ra khép lại.
Địch Thanh nhìn thấy pho tượng đại phật này nói chuyện giống như một người sống, trong lòng lấy làm kinh ngạc.
Lúc này mây đen che khuất vầng trăng, gió cũng hết lạnh, không trung tràn đầy khí tức âm u, dân chúng cũng thì thầm "Trăng vàng hết sáng, yêu nghiệt đã sinh. Tâm như gương sáng, phổ độ chúng sinh..."
Dân chúng càng đọc càng nhanh, càng đọc càng gấp, hết thảy già trẻ nam nữ đều giống như bị ma nhập. Địch Thanh vốn đang cảm thấy phật Di Lặc hoà nhã dễ gần, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh này, tim không khỏi đập loạn nhịp.
Quách Tuân nghe được Phật chủ nói, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, thầm nghĩ nếu không phải phật Di Lặc, ai lại có bản lĩnh mê hoặc chúng sinh? Y đã chắc chắn phật Di Lặc ở bên trong Kim Phật, nhìn qua thấy khắp nơi đều lặng yên, bèn tìm cơ hội ra tay, thấy giữa đám dân chúng lại có mấy cấm quân ẩn nấp, hóa ra đám người trà trộn vào trên người đã có sẵn ký hiệu bí mật, người bên ngoài mặc dù nhìn không ra, nhưng Quách Tuân vẫn có thể nhận ra. Mặc dù mấy người này bôi đen mặt, nhưng Quách Tuân nhìn vào khuôn mặt, vẫn ngờ ngợ nhận ra mấy người này chính là Quách Mạc Sơn, Trương Hải và Vương Tắc, không khỏi mừng thầm, thầm nghĩ mấy người này trong cấm quân đều cực kỳ nhạy bén, võ công cũng không tệ, có bọn họ giúp đỡ, khả năng thành công sẽ cao hơn. Quách Tuân cũng không đem Địch Thanh tính ở trong đó, hắn mang Địch Thanh theo là có dụng ý khác.
Đột nhiên thấy trên mặt mát lạnh, Quách Tuân mới phát hiện rằng trời đã mưa, những giọt mưa lộp bộp rơi xuống, mưa đến rất nhanh, thoáng cái đã như trút nước.
Những người dân đứng ở trong mưa, mặc cho mưa rơi, cũng không có người nào động đậy. Quảng Mục Thiên Vương có con cự mãng quấn thân bỗng nhiên đứng dậy hét lớn: "Phật chủ cầu phúc, trời ban nước thánh."
Đa Văn Thiên Vương mang dù cũng đứng dậy quát lên: "Nước thánh vô căn, gột ác tẩy trần."
Tứ Đại Thiên Vương cùng nhau bưng chén nước trước mặt lên, cùng nói: "Nước thánh vô căn, gột ác tẩy trần!" Bọn họ bưng chén nước uống một hơi cạn sạch, đám dân chúng cũng uống theo. Ba người Quách Mạc Sơn do dự một chút, cuối cùng Vương Tắc bưng lên uống hết, còn Quách Mạc Sơn và Trương Hải thì lại thừa lúc mọi người không chú ý, đổ nước xuống đất.
Thì ra ba người đã phụng mệnh ẩn nấp tại phụ cận Bạch Bích lĩnh này từ rất sớm, nghe được tin dân chúng tham gia ở nơi này, bèn tìm thời cơ trà trộn tiến vào. Người dân hội họp ước chừng một nghìn người, nhưng người kiểm soát thì lại không nhiều, nên để cho ba người bọn họ dễ dàng trà trộn vào. Sau khi bọn họ tới được thung lũng Phi Long, mỗi người đều lấy một chén nước thánh đặt ở trước mặt, nước thánh này cũng không có điều gì khác thường, chẳng biết dùng như thế nào, nhưng cũng không dám hỏi. Tính cách Quách Mạc Sơn, Trương Hải cẩn thận, không dám uống nước, Vương Tắc lại nghĩ, chén nước này hơn ngàn người uống, dù sao cũng không đến mức là độc dược, cho nên vẫn uống.
Trong mưa mọi người tràn đầy tiếng động lớn rầm rĩ. Quách Mạc Sơn, Trương Hải vốn tưởng rằng đổ chén nước đi sẽ không có người chú ý, nhưng không ngờ Quảng Mục Thiên Vương đột nhiên quát lớn: "Vì sao hai người các ngươi không uống?"
Cả người Quảng Mục Thiên Vương bay vút lên, con mãng xà trên người đột nhiên lượn vòng lên xuống, cả người lẫn rắn đều nhìn về phía Quách Mạc Sơn.
Hai người Quách, Trương thầm kêu khổ, không ngờ Quảng Mục Thiên Vương lại có con mắt sắc bén đến như vậy, Tăng Trưởng Thiên Vương vừa nhấc chân, bước xuống đài gỗ, chậm rãi đi về phía Quách Mạc Sơn, hét lớn: "Ngươi là gian tế ở nơi đâu?"
Lời Tăng Trưởng Thiên Vương còn chưa dứt đã đưa tay rút kiếm. Chỉ nghe một tiếng Sang lang, thanh kiếm dài hơn bốn thước đã được hắn nắm chắc ở trong lòng bàn tay, vẽ lên một vệt ánh sáng trên không trung. Hắn không hề tiến lên, lấy thân kiếm chỉ hướng, nói: "Giết!"
Chữ Giết vừa ra khỏi miệng Tăng Trưởng Thiên Vương, đã nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết truyền đến, Địch Thanh thấy thế, chợt cảm thấy lạnh sống lưng. Thì ra hai người Quách, Trương không sao, nhưng có hai người thường dân đột nhiên nắm lấy hai người khác bên cạnh, cắn một phát vào cổ họng đối phương. Người bị cắn cố gắng giãy dụa, nhưng cuối cùng cũng đuối sức, chỉ trong chốc lát đã không còn động đậy.
Hai người sống sờ sờ đã bị cắn chết.
Sắc mặt Quách Mạc Sơn, Trương Hải thay đổi lớn, nhìn thấy trong mắt những người xung quanh đều lột ra ánh mắt như dã thú, không khỏi hoảng hốt.
Đa Văn Thiên Vương khoan thai nói: "Di lặc hạ sinh, tân phật độ kiếp, sát nhân thiện nghiệp, lập địa thành Phật, giết một người làm Nhất trụ Bồ Tát... Giết mười người làm Thập trụ Bồ T át. . ."(*) Hắn chưa nói xong, tình hình trong thung lũng Phi Long đã hoàn toàn không thể kiểm soát được nữa. Thường dân ở đây giống như phát điên cắn xé lẫn nhau, khóe miệng đều mang theo nụ cười khiến người ta lạnh tim.
Địch Thanh thấy có hai người giống như một cặp vợ chồng bóp cổ lẫn nhau như hai người xa lạ, có người phụ nữ cắn xé lẫn nhau, cực kỳ quái dị, có hai người giống như huynh đệ trở mặt thành thù, tay đấm chân đá. Ban đầu trong cốc vốn rất yên bình, thoáng cái đã trở thành địa ngục nhân gian. Hắn lúc này mới hiểu rõ vì sao Quách Tuân nhất định phải diệt trừ phật Di Lặc, máu tanh tàn nhẫn ở đây thật sự khiến người ta vô cùng căm phẫn.
Quách Mạc Sơn, Trương Hải đã rơi vào trong vòng vây đánh của dân chúng.
Quách Tuân thất kinh, chợt nhớ tới chuyện cũ, thầm kêu không xong.
Lúc đầu Bắc Nguỵ dưới thời Tuyên Vũ đế, vùng Ký Châu có một người tên là Pháp Khánh, tự xưng mình là Tân Phật, sáng lập cái gọi là Đại Thừa Phật, phong Lý Quy Bá là Thập trụ Bồ Tát. Giáo phái khác đều chú trọng việc tu tâm dưỡng tánh, khuyến khích làm việc thiện cứu giúp người, còn Tân Phật này lại coi trọng việc giết người thành Phật, hơn nữa chủ trương giết càng nhiều người càng tốt. Đại Thừa Phật có một thứ thuốc mê làm lệch lạc tâm tính, có thể khiến cho cha con xích mích, vợ chồng thành thù, sau này Pháp Khánh, Lý Quy Bá dấy lên sóng gió khôn cùng, cuối cùng bị triều đình trấn áp, không ngờ tới hôm nay, việc cũ lại tái diễn.
Nhưng tên phật Di Lặc có ý làm phản này, vì sao lại muốn tín đồ của mình giết hại lẫn nhau ở thung lũng Phi Long?
Quách Tuân không có thời gian nghĩ nhiều, khẽ hú một tiếng, cả người đã nhảy lên không trung, mũi chân liên tiếp điểm vài cái, giẫm lên đầu thường dân mà bay qua.
Tiếng hú vừa mới phát ta, người đã ở giữa không trung, tiếng hú còn chưa dứt, cả người Quách Tuân đã vọt lên đài cao.
Mọi người bị tiếng hú của y làm giật mình, phút chốc yên lặng. Tứ Đại Thiên Vương nghe được tiếng hú đều kinh ngạc khó hiểu, không ngờ trong thung lũng Phi Long ngoài bọn người Quách Mạc Sơn, không ngờ còn có cao thủ ẩn nấp. Trì Quốc Thiên Vương thấy Quách Tuân vọt tới, bèn hét lớn: "Yêu nghiệt phương nào? Đến đây chịu chết!" Cổ tay hắn khẽ lật, thanh đao lớn đã rơi vào tay, trong tiếng hét lớn, đã chém tới đỉnh đầu Quách Tuân. Đao phong pha lẫn với nước mưa, ập thẳng xuống mặt Quách Tuân, thanh thế làm người ta kinh ngạc. Với một đao này, hắn vốn muốn dồn Quách Tuân xuống phía dưới đài, hòng cùng với thường dân đã bị ngấm thuốc vây khốn Quách Tuân.
Quách Tuân hừ lạnh một tiếng, không lùi lại mà còn tiến tới lướt qua lưỡi đao đang tới sát. Lưỡi đao sắc bén chém rách một mảnh vạt áo của Quách Tuân, nhưng y đã nắm lấy cổ tay của Trì Quốc Thiên Vương, đoạt lấy khảm đao của hắn, trở tay giật một chỏ vào giữa ngực đối phương.
Sau một tiếng Phanh thật lớn, Trì Quốc Thiên Vương lùi mấy bước về phía sau, cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, không khỏi kinh hãi vô cùng. Hắn thân là hộ pháp tọa hạ bên người phật Di Lặc, là một trong Tứ Đại Thiên Vương, võ công cao cường không cần nói cũng biết, nhưng Quách Tuân bất ngờ đánh ra một chiêu đã đoạt được binh khí của hắn, còn thiếu chút nữa đánh cho hắn hộc máu, quả thực Trì Quốc Thiên Vương chưa bao giờ gặp qua ai võ công cao như kẻ này.
Trong lòng Quách Tuân cũng thấy hơi run rét lạnh, một cú thúc chỏ này của y dù vội vàng đi chăng nữa thì cũng có thể dễ dàng đánh gục một con trâu, vốn tưởng rằng dù không thể đánh gục Trì Quốc Thiên Vương, cũng có thể đánh gãy vài chiếc xương ngực của hắn, không ngờ Trì Quốc Thiên Vương khí lực hùng tráng, một chỏ này chỉ khiến hắn thối lui vài bước.
Quách Tuân ứng biến cực nhanh, đoạt lấy đao đẩy lui địch, lại tiến lên một bước, thanh đao mang theo những giọt mưa hóa thành một vòng cung lạnh lẽo, chém về phía Trì Quốc Thiên Vương. Trì Quốc Thiên Vương không dám tiếp chiêu, lăn một vòng ngay tại chỗ, đã chui xuống dưới đài gỗ. Quách Tuân bức lui Trì Quốc Thiên Vương, không do dự nữa, ngưng tụ sức mạnh toàn cánh tay, quát một tiếng chói tai: "Yêu nghiệt, nhận lấy cái chết đi!" Lúc này một tia chớp từ không trung "rẹt rẹt" đánh xuống, rạch qua mọi nơi. Đơn đao trong tay Quách Tuân như tia chớp bay ra, bổ thẳng vào bụng phật Di Lặc.
Quách Tuân ra chiêu, hư hư thực thực, dẫn dụ Trì Quốc Thiên Vương, nhưng vẫn còn lưu lại toàn bộ sức lực ám sát phật Di Lặc. Một đao này bắn ra, thẳng như sét đánh, phật Di Lặc vốn cồng kềnh thì làm sao có thể tránh khỏi một đòn cực mạnh này chứ?
"Ầm" một tiếng, Kim Phật nổ thành từng mảnh nhỏ, Quách Tuân một chiêu trúng đích nhưng cũng thất kinh, hoá ra phật Di Lặc tuy rỗng, nhưng ở trong đó không có ai cả!
Di Lặc phật chủ không ẩn thân trong Kim Phật, vậy vừa rồi rốt cuộc là ai mê hoặc lòng người?
Quách Tuân không kịp nghĩ nhiều, cảm thấy bản thân đã bị hãm sâu vào trong gọng kìm. Quách Tuân đánh ra, Tăng Trưởng Thiên Vương còn ở dưới đài nên không kịp cứu viện, Trì Quốc Thiên Vương cũng bị Quách Tuân bức lui xuống dưới đài, nhưng bên cạnh phật Di Lặc còn có hai Thiên Vương là Quảng Mục và Đa Văn. Hai người này vừa thấy Quách Tuân đánh nát Kim Phật, đã sớm tức giận không thể kiềm chế, một cầm thiết giản, một nắm bảo tán, hai người cùng xông tới đánh Quách Tuân.
Quách Tuân bỗng phát hiện ra võ công Tứ Đại Thiên Vương này đều cực cao, bọn Tác Minh, Côn Tử vốn không thể so sánh được.
Song giản Quảng Mục Thiên Vương một công một thủ, trong nháy mắt đã xuất ra bảy chiêu, bao vây kín trên dưới trái phải Quách Tuân, Đa Văn Thiên Vương chỉ hét lớn một tiếng, mũi tán đâm tới. Hai người này phối hợp cùng nhau, uy lực không thể tính toán được.
Quách Tuân chỉ lui một bước ra ngoài hơn một trượng, tránh được một kích kinh thiên của hai đại Thiên Vương. Y nghiêng người liếc qua, thấy đám Quách Mạc Sơn đã lâm vào giữa biển người, vô cùng chật vật, cũng không thấy bóng dáng Địch Thanh đâu, mà hai đại Thiên Vương Tăng Trưởng, Trì Quốc tay cầm trong tay lợi nhận đã bay lên trên đài.
Đánh hay lui? Trong đầu Quách Tuân đã hiện lên cái ý nghĩ này, hai vị Thiên Vương là Quảng Mục và Đa Văn đã đánh tới lần nữa. Quách Tuân lui về sau một bước, thân thể hơi cong lại, giống như con báo đanh rình mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.
Không giết được phật Di Lặc thì sẽ giết hai tên Thiên Vương này, vì triều đình trừ họa!
Quách Tuân nghĩ tới đây, liền ngưng tụ sức mạnh toàn thân. Y vốn gặp mạnh càng mạnh, lúc này dù thân bị vây hãm, nhưng không hề sợ hãi một chút nào.
Trong lòng hai đại Thiên Vương sợ hãi, rốt cuộc đã ngừng thế tiến công lại. Mới vừa rồi mặc dù chỉ giao thủ hai chiêu, nhưng hai người này đều hiểu rõ người tên là Quách Tuân này võ công cực kì cao cường, biết hắn nếu dồn sức đánh một đòn, nhất định sẽ vô cùng uy mãnh.
Lúc này bầu trời đột nhiên tối sầm lại, Quách Tuân lúc này mới phát hiện mưa lớn ào ạt không ngờ đã tưới nước dập tắt đống lửa lớn nhất, mạnh nhất ở trước đài. Đống lửa lớn đột nhiên tắt đi, trong cốc chìm vào bóng tối, trước mắt Quách Tuân chỉ lưu lại hai vệt bóng của đối thủ, trong lòng khẽ động, lặng lẽ không một tiếng động bước ngang ba bước.
Trên không đột nhiên có tiếng gió thổi rất mạnh, ẩn trong đó còn có tiếng kim loại sắc bén, bỗng một tia sét rạch ngang bầu trời, rọi sáng bốn phía. Hai đại Thiên Vương đều là người có kinh nghiệm phong phú, thấy ngọn lửa đột nhiên vụt tắt, dựa vào địa thế quen thuộc, chỉ bằng trực giác, không hẹn mà cùng đánh về phía Quách Tuân.
Nhưng ngay lúc sét đánh, hai người chợt phát hiện ra rằng Quách Tuân đã biến mất không thấy tăm hơi, không khỏi kinh ngạc vô cùng.
Lúc này chỉ nghe thấy một tiếng hét động trời truyền đến: "Yêu nghiệt nhận lấy cái chết!" Quảng Mục Thiên Vương chỉ thấy một cơn gió mạnh cuốn tới bên người mình, vội hét lớn một tiếng, song giản hợp lại, đánh về nơi phát ra luồng gió. Chỉ nghe vang "Ầm" một tiếng, tia lửa bắn ra bốn phía, Quảng Mục Thiên Vương chỉ thấy được một thanh đao giáng xuống, trong lòng kinh hãi, chưa kịp ra chiêu lần nữa, đã thấy một nắm đấm to dần, như sấm sét đánh thẳng vào mặt hắn. Quảng Mục Thiên Vương kêu một tiếng thảm thiết, như diều đứt dây bay ra, lúc rơi xuống mặt đất, vặn vẹo hai cái, đã không còn động đậy gì nữa.
Một quyền này của Quách Tuân vốn cực kỳ cương mãnh, giống như chùy sắt, không chỉ phá nát khuôn mặt Quảng Mục Thiên Vương, mà còn đánh gãy cổ hắn.
Quách Tuân một kích trúng đích, thuận tay lấy một cây thiết giản của đối thủ, nhanh chóng lui về phía sau. Mới vừa rồi y nhặt đao lên, ném đao dụ địch, thừa dịp Quảng Mục Thiên Vương đã ra chiêu xong, một đòn giết địch. Kinh nghiệm tác chiến của y cực kỳ phong phú, biết địch mạnh ta yếu, chỉ có thể tùy thời diệt trừ bớt phe cánh của phật Di Lặc.
Quảng Mục Thiên Vương đã chết, Đa Văn Thiên Vương không hề sợ hãi mà còn phẫn nộ, trong tiếng hét, đã vọt về phía Quách Tuân, hắn vung trường tán lên, đâm xuống liên tục, nhưng đều đâm vào khoảng không. Đa Văn Thiên Vương không tìm ra vị trí của đối thủ, tức giận vô cùng, quát lớn: "Lăn ra đây cho ta!" Lúc này bầu trời vừa xuất hiện một tia sét, chiếu sáng xung quanh, Đa Văn Thiên Vương đột nhiên phát hiện, hóa ra Quách Tuân ở ngay phía bên trái hắn mấy trượng, bèn hét lớn một tiếng vọt tới.
Tia chớp qua đi, khắp nơi lại tối đen như mực, xòe bàn tay ra cũng không thấy năm ngón.
Quách Tuân thấy Đa Văn Thiên Vương vọt tới, tránh sang ngang vài bước, hắn đã nhận ra cái trường tán của Đa Văn hết sức ảo diệu, không chỉ có công dụng giống trường thương, nếu như liều lĩnh tiếp chiêu, cũng không nắm chắc được phần thắng. Quách Tuân mới tránh được hai bước, đột nhiên cảm thấy nguy hiểm tăng lên, không chút do dự nhảy sang một bên.
Một đường kiếm phút chốc đánh xuống, suýt nữa là đánh trúng Quách Tuân. Chỉ cần y chậm một bước, e là đã bị thanh kiếm này chém thành hai mảnh. Trong lòng Quách Tuân thấy sợ hãi, biết Tăng Trưởng Thiên Vương đã bay lên đài gỗ yểm trợ, đột nhiên kiếm chiêu lại đánh tới, Quách Tuân không rõ tình huống thế nào, cũng không dám tiếp chiến, lại né tránh sang ngang một bên.
Quách Tuân mượn bầu trời tối đen để che giấu hành tung của bản thân, đi lại nhẹ nhàng giống như con báo. Chẳng ngờ bước thêm một bước, dưới chân vang lên một tiếng Rộp, hóa ra y đã lui đến bên cạnh mấy mảnh vỡ tượng Kim Phật. Mặc dù trong mưa to gió lớn, nhưng Tăng Trưởng Thiên Vương vẫn nghe được rõ ràng, thanh cự kiếm vung lên, hùng hổ đâm tới.
Quách Tuân lùi thật nhanh, thầm nghĩ phải mau lui xuống dưới đài, dọc theo đường đi lại làm dấy lên tiếng rộp rộp’, không ngờ vừa mới lui được hai bước, đột nhiên cảm thấy có một vật sắc đâm vào bên hông. Quách Tuân kinh hãi, nhanh nhẹn vặn người, chỉ nghe Xuy một tiếng, một vật bén nhọn đã đâm vào bụng y. Quách Tuân hét lớn một tiếng, đem đơn giản ném tới, chỉ nghe Lạc một tiếng đã đánh gãy vật kia, cùng lúc đó một chưởng nhanh chóng đánh tới giữa ngực Quách Tuân.
Một chưởng này uy lực cực lớn, Quách Tuân mượn lực rút lui, bay ra khỏi đài gỗ, rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi. Trong lòng y càng thêm hoảng sợ, không biết ở đâu ra một kẻ địch lợi hại như vậy?
Mới vừa rồi Quách Tuân mượn ánh chớp, đã sớm thấy phía sau có mấy mảnh vỡ Kim Phật, không có gì khác, chẳng ngờ lại có người xuất hiện như ma quỷ, đánh y bị thương nặng.
Quách Tuân lộn xuống dưới đài, dưới một tia sét đánh xuống, y chỉ thấy được trên đài có thêm một người, mặt đeo mặt nạ, cười tươi hớn hở, giống như phật Di Lặc, liền hiểu ra, thì ra người đánh y bị thương chính là Di Lặc phật chủ mà y tìm không thấy. Một đao vừa rồi của y mặc dù đánh vỡ Kim Phật, nhưng người này có lẽ ẩn thân phía dưới đài gỗ, nhẫn nại không chịu xuất hiện, đợi đến thời khắc mấu chốt, mới cho Quách Tuân một đòn trí mạng.
Quách Tuân đã hiểu rõ mọi chuyện, lại nghe phía sau xuất hiện một cơn gió mạnh, có người bay nhào đến, một đao bổ tới. Quách Tuân xoay giản lại, chỉ nghe thấy tiếng Leng keng, thiết giản rơi xuống đất, Trì Quốc Thiên Vương đã thừa dịp sơ hở đánh tới.
Đầu khớp xương Quách Tuân bị đánh trúng một chưởng, thiếu chút nữa gãy nát, cánh tay không còn chút sức lực nào, vậy mà lại có thể ngăn cản một kích của Trì Quốc Thiên Vương, chỉ thấy trên bầu trời từng đường sấm sét đánh xuống, trời lúc sáng lúc tối, lại thấy ba người trên đài cao đã nhảy xuống, y thầm kêu khổ: "Lẽ nào lão tử ngang dọc một đời, hôm nay phải lập địa thành Phật sao?"
Trì Quốc Thiên Vương thế đao như sấm, hùng hổ chém tới không ngừng, Quách Tuân tay không tấc sắt nên chỉ có thể liên tục bước lui. Bỗng có một người bay ngang qua ôm lấy Quách Tuân, khặc khặc cười quái dị không ngớt. Trì Quốc Thiên Vương mừng rỡ vì thấy người kia ăn mặc như dân thường, chắc là tâm thần còn mê muội bởi thuốc cho nên mới ôm lấy Quách Tuân.
Mắt thấy Quách Tuân bị thương nặng không thể giãy dụa được, Trì Quốc Thiên Vương không do dự chém xuống một đao, dù có chém người dân kia thành hai mảnh cũng không động lòng.
Trì Quốc Thiên Vương vừa vung đao chém xuống, bỗng giật mình khi thấy Quách Tuân vốn đang bị kẻ thường dân kia ôm chặt không thể giãy dụa lại đột nhiên né tránh, hắn đang định đuổi theo thì bất ngờ cổ tay người dân kia khẽ rung lên, một vệt sáng xanh từ ống tay áo bay ra đâm trúng vào ngực Trì Quốc Thiên Vương!
Trì Quốc Thiên Vương hét to một tiếng rồi xoay người ngã quỵ xuống, trong mắt còn tràn đầy vẻ ngạc nhiên không thể tin được. Lúc nãy hắn chém xuống một đao, nhưng Quách Tuân giảo hoạt lại giả vờ không tránh thoát, còn sử dụng thủ đoạn độc ác đánh lại, cho nên hắn chỉ tập trung vào Quách Tuân. Thật không ngờ tên dân thường đần độn kia đột nhiên ra tay, hơn nữa lại xuất ra kiếm pháp cực kỳ cao siêu.
Sự tình phát sinh đột ngột khiến Di Lặc phật chủ và hai Thiên Vương Tăng Trưởng, Đa Văn đều không kịp cứu viện. Ba người lập tức nhảy tới, vây Quách Tuân và người dân kia vào giữa.
Quách Tuân loạng choạng sắp ngã nhưng vẫn còn có thể cười được: "Xem ra mạng lão tử hãy còn lớn lắm, ngươi không ngờ cũng có thể trà trộn vào đây." Trì Quốc Thiên Vương vừa chết, Quách Tuân liền nhấc cán khảm đao lên thì cảm thấy rất nặng nề, trong lòng y chùng xuống, biết rằng lúc nãy tiêu hao sức lực cực lớn.
Người kia đáp: "Có sống được hay không, còn phải xem vận khí của ngài." Trong giọng nói của y tràn đầy vẻ thân thiết, "Ngài..." Hắn vốn định hỏi thương thế Quách Tuân có nặng không, nhưng thấy ba người kia đã vây quanh nên đành nuốt lời muốn nói vào trong.
Mưa lớn tầm tã, ai nấy đều ướt đẫm nước mưa. Nhưng kẻ thường dân này được mưa gột rửa thì càng lộ ra vẻ sắc sảo giống như trường kiếm được tôi luyện.
Đa Văn Thiên Vương kinh ngạc thốt lên: "Diệp Tri Thu? Bộ đầu kinh thành Nhất Diệp Tri Thu?"
Người kia mỉm cười đáp: "Chính là tại hạ."
Y chính là người thanh niên trẻ tuổi mà Địch Thanh đã gặp tại huyện nha, cũng chính là bộ đầu nổi tiếng trên kinh thành Diệp Tri Thu với ngoại hiệu Nhất Diệp Tri Thu.
Diệp Tri Thu thấy Đa Văn Thiên Vương nhận ra mình, mặc dù trên mặt vẫn tươi cười nhưng trong tâm xoay như chong chóng, suy nghĩ xem mấy người trước mặt này rốt cuộc là ai?
Lần này Quách Tuân phụng chỉ đến Phần Châu, lấy danh nghĩa là chiêu mộ cấm quân nhưng thực chất ngầm phối hợp với bộ đầu phủ Khai Phong Diệp Tri Thu tiêu diệt thanh thế đang càng lúc càng lớn của Di Lặc giáo. Diệp Tri Thu linh hoạt nhạy bén, võ công cao cường, sau khi tới Phần Châu đã điều tra ra nơi đặt sào huyệt của Di Lặc giáo, hơn nữa còn trà trộn được tiến vào. Quách Tuân có thể biết được mật hiệu Di Lặc giáo cũng là nhờ Diệp Tri Thu cả. Quách Tuân sợ rút dây động rừng nên không mang quân đến tiêu diệt trực tiếp mà quyết định bắt kẻ cầm đầu.
Diệp Tri Thu tán thành kế hoạch của Quách Tuân nên cũng cải trang thành dân thường tiến vào trong cốc, chờ thời trợ giúp Quách Tuân.
Vừa rồi Quách Tuân một kích thất thủ khiến Diệp Tri Thu cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không hiểu vì sao. Hơn nữa trên đài lại tối đen nên Diệp Tri Thu không thể làm gì khác hơn là chờ ở dưới đài, đợi thời cơ thích hợp xông ra cứu viện. Hắn biết Quách Tuân võ công cao cường nên không ngại việc Quách Tuân có thể đối phó Tứ Đại Thiên Vương hay không. Nhưng Di Lặc phật chủ đột nhiên ở đâu xông ra đánh Quách Tuân bị thương làm Diệp Tri Thu cứu viện không kịp.
Trong thời điểm Quách Tuân nguy hiểm nhất, Diệp Tri Thu đã xuất hiện đúng lúc, cùng Quách Tuân liên thủ giết chết Trì Quốc Thiên Vương. Nhưng lúc này phật Di Lặc cùng Tăng Trưởng, Đa Văn Thiên Vương vốn chưa bị thương tổn gì, trong khi Quách Tuân bị thương không nhẹ. Bọn họ lấy hai địch ba mà muốn thoát khỏi nơi đây an toàn thì chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.
Quách Tuân hiểu rõ tâm ý của Diệp Tri Thu, không muốn hắn phân tâm nên lặng lẽ nói: "Ta không sao, giết đám người này thêm lần nữa cũng không thành vấn đề." Thực ra y cũng đang miễn cưỡng chống đỡ, vừa nãy trúng một kiếm lại thêm một chưởng, ngay cả việc cử động cũng khiến cho lồng ngực vô cùng đau nhức.
Đống lửa lớn mặc dù đã tắt nhưng sấm sét cái nọ nối tiếp cái kia cứ đánh xuống mãi không dứt, rọi sáng mọi vật xung quanh rõ như ban ngày. Diệp Tri Thu thầm nghĩ sấm sét đan xen liên tục như thế này xem chừng cả đời cũng khó gặp, rốt cuộc làm cho hắn và Quách Tuân không còn chỗ ẩn trốn, đúng là ông trời không có mắt mà.
Lúc này gần nghìn dân thường đã chết hết một nửa, Quách Tuân và Diệp Tri Thu mặc dù hoảng sợ trước cảnh tượng tàn nhẫn này nhưng bây giờ không rảnh bận tâm đến.
Trên mặt Di Lặc phật chủ trước sau vẫn mang theo nụ cười hiền từ nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ hung ác không cách nào che đậy được. Năm người giống như tượng gỗ đứng im không cử động, thường dân tuy điên cuồng nhưng vẫn giữ vẻ tôn kính đối với Di Lặc phật chủ, chỉ ở bên ngoài cắn xé nhau.
Lại là một đường sấm sét rạch ngang bầu trời đêm. Di Lặc phật chủ đột nhiên gào lên một tiếng, cả Quách Tuân và Diệp Tri Thu đều nghe không hiểu hắn nói cái gì. Tiếng gào vừa dứt thì đã thấy hai Thiên Vương Tăng Trưởng, Đa Văn cùng lúc nhào tới đánh Quách Tuân.
Diệp Tri Thu vẫn đứng yên vì y phát hiện hai tròng mắt Di Lặc phật chủ như ngọn đao đã nhắm vào người y. Chỉ cần y hơi động đậy, e rằng sẽ phải gánh chịu đòn công kích lợi hại nhất của Di Lặc phật chủ.
Kẻ phản nghịch mê hoặc nhân tâm này dĩ nhiên võ công cực kỳ cao!
Quách Tuân đỡ trái hở phải, nhìn qua là biết y đã bị trọng thương, sẽ không còn chống đỡ được bao lâu nữa. Tăng Trưởng Thiên Vương kiếm quang như tuyết, Đa Văn Thiên Vương trường tán như băng, dưới sự tấn công điên cuồng của hai người thì Quách Tuân đã bị đông cứng lại. Di Lặc phật chủ dù vẫn đứng yên bất động nhưng đã nắm chắc thắng lợi trong tầm tay.
Mưu đồ của Di Lặc phật chủ rất rõ ràng, đó là giết Quách Tuân rồi diệt Diệp Tri Thu!
Diệp Tri Thu cảm thấy toàn thân mình giống như từ dưới nước chui lên, nước mưa từ trán, chảy qua mí mắt, rồi men theo cằm nhễu từng giọt xuống đất, y chưa chớp mắt lần nào nhưng trong lòng đã sớm cảm thấy nặng nề, bản thân không nắm chắc phần thắng.
Dưới chân Quách Tuân bỗng dưng lảo đảo một cái, trường kiếm của Tăng Trưởng Thiên Vương đã lướt xuống chém một nhát vào cánh tay y, máu tươi bắn ra phút chốc đã bị nước mưa hòa tan. Quách Tuân quát lớn, chém lại một đao. Trong lòng Diệp Tri Thu vui mừng vì biết chắc một đao này của Quách Tuân ít nhất cũng có thể cầm hòa, nhưng không ngờ Đa Văn Thiên Vương giương rộng trường tán đỡ lấy một đao này của Quách Tuân.
Một đao của Quách Tuân chém vào đỉnh tán liền bị bắn ngược lại, toàn bộ lực lượng của đao đã bị hóa giải. Đại tán của Đa Văn Thiên Vương không biết làm bằng chất liệu gì mà lưỡi dao sắc bén nhứ thế mà cũng không thể phá được. Đa Văn Thiên Vương đỡ được đơn đao, bỗng nhiên gào to, trường tán biến thành thương đâm tới Quách Tuân.
Diệp Tri Thu cuối cùng cũng ra tay, mũi chân điểm nhẹ làm ra vẻ muốn chạy về phía Quách Tuân. Di Lặc phật chủ lặng lẽ mỉm cười, thoáng cái đã tới sát bên người Diệp Tri Thu. Diệp Tri Thu khẽ quát một tiếng rồi bỗng nhiên xoay người, thanh quang trong tay vừa hiện lên đã đâm về phía Di Lặc phật chủ liên tiếp ba kiếm. Chiêu này của y chính là dương đông kích tây, dụ dỗ đối thủ đến đây rồi chớp cơ hội đả thương kẻ địch.
Dường như Di Lặc phật chủ đã sớm dự liệu trước chiêu này, chỉ trong chớp mắt bất ngờ lui về phía sau, thân hình lơ lửng giống như ma quỷ. Một chiêu đầy tính toán của Diệp Tri Thu không ngờ lại rơi vào khoảng không. Trong lòng Diệp Tri Thu kinh hãi nhưng tên đã rời cung không thể dừng lại được, y hú dài một tiếng, thanh kiếm trong tay ngoằn ngoằn ngoèo ngoèo tạo thành cái lồng bao vây bốn phương tám hướng Di Lặc phật chủ.
Kiếm xẻ giọt mưa, bầu trời tràn đầy hàn mang. Sấm sét đùng đùng kích động sát khí ngút trời.
Di Lặc phật chủ lui về sau vài bước, cứ mười chiêu mới đánh trả hai, ba chiêu. Lòng Diệp Tri Thu vừa gấp vừa giận vì biết mình đã rơi vào tròng của đối thủ. Hắn biết bản lĩnh của mình và Di Lặc phật chủ ngang nhau nhưng bản thân bị vây khốn chắc chắn sẽ bất lợi hơn, đối thủ chỉ cần có thể cuốn lấy hắn, hắn chưa đánh đủ trăm chiêu thì vẫn chưa thể phân thắng bại với Di Lặc phật chủ được.
Nhưng Quách Tuân thì không còn kiên trì được bao lâu nữa!
Hai người Tăng Trưởng và Đa Văn cứ một chiêu nối tiếp một chiêu, Quách Tuân liên tục thối lui, sắc mặt tái nhợt. Y đang nghĩ xem làm sao phá thế công của địch thì bỗng nhiên cảm thấy dưới chân bị cái gì xiết lấy, không khỏi kinh hãi. Y liếc mắt nhìn xuống thì nhận ra có một con mãng xà quái dị cuốn quanh mắt cá chân mình, con mãng xà quái dị này thân thể phình ra quấn chặt lấy Quách Tuân.
Mãng xà di chuyển rất lặng lẽ, Quách Tuân hoàn toàn không phát hiện ra.
Quách Tuân không ngờ mình giết chết Quảng Mục Thiên Vương, giờ con rắn của hắn lại báo thù cho chủ. Mãng xà này cực kỳ to khỏe, chỉ trong chốc lát Quách Tuân đã không thể nào thoát khỏi nó! Quách Tuân cổ tay vừa chuyển, đao đã chém trúng thân thể mãng xà, nhưng da mãng xà trơn bóng, hơn nữa cánh tay Quách Tuân bị nó quấn lấy, không thể phát ra được nửa phần sức lực mà chỉ cắt một vệt máu trên thân mãng xà.
Mãng xà đang quấn chặt Quách Tuân bỗng há cái miệng to như chậu máu nhắm đầu Quách Tuân mà cắn, y bất đắc dĩ phải quăng đao lấy tay bóp chặt cổ mãng xà. Y biết rằng dù cho ngăn chặn được mãng xà thì cũng khó chống lại công kích của hai đại Thiên Vương. Nhưng tính mệnh chưa tắt thì cố gắng sống được phút nào hay phút đó.
Tăng Trưởng, Đa Văn mừng rỡ, không ngờ lại có điều ngoài dự liệu xảy ra, Tăng Trưởng cười một tràng thật dài định xông tới thì tự nhiên cảm thấy mắt cá chân cũng bị quấn chặt. Tăng Trưởng kinh hãi cúi đầu nhìn xuống, đoán rằng còn có một con mãng xà bò lên người mình nhưng không ngờ bị một thanh trường kiếm đâm xiên từ dưới lên trên, cắm phập vào trong cơ thể hắn.
Tăng Trưởng Thiên Vương gầm rú một tiếng động trời, thanh kiếm giơ lên nhưng cánh tay mới dừng ở giữa không trung thì người đã ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống. Một kiếm này thật hiểm, đâm từ sườn Tăng Trưởng Thiên Vương xuyên tới tận tim. Dù y là một người dũng mãnh nhưng cũng không thể chịu nổi một đòn trí mạng này.
Người đâm ra một kiếm ấy là Địch Thanh!
Địch Thanh không chết!
Hoá ra khi dân chúng phát cuồng, Quách Tuân đi trước ám sát Di Lặc phật chủ, người mang mặt nạ quỷ còn lại thấy vậy, cả người run rẩy bèn âm thầm tìm chỗ trốn. Địch Thanh vốn không biết Di Lặc giáo xử lý người phạm tội cực kỳ tàn nhẫn như vậy nên khi nhận ra bản thân mình mang đến đây một kẻ ám sát thì làm sao không sợ hãi cho được? Địch Thanh tránh khỏi cuộc chiến, nhìn thấy dân chúng điên cuồng thì cảm thấy rất kinh hãi. Nhưng hắn luồn lách ở phố chợ, sớm học được khả năng cầu sinh bèn nhanh trí giả vờ ngã xuống..
Những người dân này đã uống phải mê dược nên thần trí đã sớm mất hết, chỉ biết cắn xé người đứng xung quanh mà không để ý đến động tĩnh ở dưới chân. Địch Thanh nằm bẹp trên mặt đất, tuy rằng cả người đầy bùn nhưng không bị tổn thương gì. Hắn ở bên ngoài cố gắng né khỏi những bước chân lộn xộn dẫm lên, nhặt vội một thanh trường kiếm rồi cố gắng hết sức bò về phía đài gỗ. Hắn muốn giúp Quách Tuân!
Địch Thanh chưa bao giờ gặp phải trận đánh kịch liệt như vậy, hai bên sử dụng toàn là chiêu thức hiếm thấy, thân pháp cực nhanh, ra tay tàn nhẫn, trước đây hắn chưa từng thấy qua. Lấy việc hắn đánh nhau với Tác Minh và Côn Tử trước đây mà so với cuộc chiến của những người này thì chỉ giống như trẻ con chơi đùa với nhau. Địch Thanh hiểu rõ hắn không thể giúp gì hết nhưng hắn cũng không thể ngồi yên như không có gì được.
Mặc dù ở cùng Quách Tuân một thời gian không lâu lắm, thế nhưng Quách Tuân cởi mở thẳng thắn, cơ trí chính trực không thể không làm cho Địch Thanh cực kỳ kính phục. Địch Thanh không muốn nhìn Quách Tuân xông pha một mình như vậy.
Nhưng Địch Thanh biết với võ công kém cỏi của hắn, bất ngờ xông vào là chuyện vô ích, cho nên hắn nằm bẹp xuống mặt đất giả vờ như đã chết, trường kiếm trong tay cũng cho vào trong bùn, chú ý động tĩnh của Quách Tuân và tìm kiếm cơ hội.
Rồi biến động lớn xảy ra khi Quách Tuân bất ngờ bị mãng xà quấn lấy, Địch Thanh cả kinh, nhìn thấy Tăng Trưởng Thiên Vương di chuyển đến gần hắn, Địch Thanh biết rằng mình không được phép dây dưa, bèn cắn răng đưa tay trái tóm lấy cổ chân đối phương, vung trường kiếm đâm xuyên một nhát từ dưới lên trên. Tăng Trưởng Thiên Vương đâu ngờ được người chết ở đây cũng sẽ ra tay, tuy có võ công cao cường nhưng ở khoảng cách quá gần nên đã bị Địch Thanh giết chết.
Địch Thanh một kiếm trúng đích thì trong lòng lấy làm vui mừng lắm, hắn còn chưa kịp đứng dậy thì đã nghe Quách Tuân kêu lớn: "Cẩn thận!" Trong lòng Địch Thanh phát run, lập tức lăn mình khỏi chỗ đang nằm. Hắn chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh lướt qua sát mặt rồi đâm vào mặt đất. Thì ra Đa Văn Thiên Vương thấy Tăng Trưởng Thiên Vương bị giết thì phẫn nộ không kiềm chế được. Hắn cùng Quảng Mục, Tăng Trưởng, Trì Quốc tình như anh em, chẳng ngờ hôm nay đánh một trận mà Tứ Đại Thiên Vương đã chết mất ba người, Đa Văn Thiên Vương căm uất muốn chết, thầm nghĩ trước hết phải giết được Địch Thanh rồi sẽ tới Quách Tuân. Hắn vung trường tán đâm tới, thấy Địch Thanh thân pháp thấp kém, võ công không cao thì càng giữ vững ý định diệt trừ Địch Thanh trước tiên.
Địch Thanh mới né tránh ba chiêu thì mồ hôi toàn thân đã toát ra đầm đìa, mặc dù chưa bị đánh trúng chố yếu hại nhưng cũng đã bị thương không nhẹ. Lúc này bầu trời lại có một tia sét rạch qua, Đa Văn Thiên Vương hét lớn một tiếng, đâm tới một chiêu nữa. Địch Thanh hú lên tiếng quái dị rồi trở mình lộn nhào ra ngoài. Trong mắt Quách Tuân chợt hiện lên vẻ kinh hãi, hét lớn: "Coi chừng!"
Cả người Địch Thanh đang ở không trung, không biết phải cẩn thận cái gì. Hắn còn chưa kịp rơi xuống đất thì bỗng thấy mũi tán của Đa Văn Thiên Vương bất ngờ bay ra một tia sáng màu bạc đánh tới phía sau gáy hắn, Địch Thanh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó không còn cảm giác gì nữa.
Quách Tuân phẫn nộ chưa từng thấy! Y nhìn thấy trường tán của Đa Văn Thiên Vương bắn ra ngân châm, Địch Thanh bất ngờ không kịp phòng thủ nên đã bị ngân châm bắn trúng, lực đạo của ngân châm rất mạnh, đâm thẳng vào trong..
Địch Thanh đã chết rồi sao? Y vốn không đáng phải chết!
Quách Tuân đột nhiên thét lớn, âm thanh vang dội như sấm rền.
Đa Văn Thiên Vương một chiêu đánh trúng đích, tin rằng Địch Thanh chắc chắn đã chết nên nỗi uất hận trong lòng cũng giảm đi đôi chút. Hắn vốn định quay lại đối phó với Quách Tuân, thậm chí cảm thấy có chút hối hận vì lãng phí thời gian với tên Địch Thanh này, nhưng hắn nghe được tiếng rống của Quách Tuân thì không khỏi kinh hãi mà quay đầu nhìn lại, tim đập như trống trận.
Quách Tuân sau khi rống lớn một tiếng, thân thể vọt lên cao. Con cự mãng vốn đang quấn lấy Quách Tuân rất chặt nhưng cũng không thể chống chọi được sức lực mạnh mẽ của y mà phải buông lỏng ra. Quách Tuân khẽ điểm mũi chân, khảm đao bỗng nhiên bay lên lọt vào tay y. Lúc ánh chớp lóe lên thì cổ tay y đã xoay tròn chặt đứt đầu mãng xà!
Đầu rắn bay lên, máu tươi phun ra như suối bắn cả vào mặt của Quách Tuân. Khóe mắt, chóp mũi, lỗ tai của y đều có máu tươi. Vì y dùng lực thoát khỏi mãng xà nên khiến cho ngũ tạng bị thương không nhẹ. Nhưng Quách Tuân không thèm để ý tới thương tích của mình mà chỉ nhìn chằm chằm Đa Văn Thiên Vương, buông gọn một câu: "Không giết được ngươi, ta thề không làm người!"
Đa Văn Thiên Vương khiếp sợ vô cùng, trong cuộc đời của hắn chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này. Tuy biết rõ thương thế Quách Tuân rất nghiêm trọng, thân thể của mãng xà vẫn còn quấn trên người Quách Tuân và nếu dốc hết toàn lực đánh một trận, không chừng hắn có thể giết được Quách Tuân nhưng Đa Văn Thiên Vương vẫn không dám tiến lên.
Hắn thậm chí không dám nhìn vào hai tròng mắt của Quách Tuân nữa. Cặp mắt kia tràn đầy sự tuyệt vọng, day dứt, phẫn nộ và điên cuồng, một cặp mắt như vậy khiến cho Đa Văn Thiên Vương mất hết dũng khí chiến đấu.
Quách Tuân kéo thi thể mãng xà tiến về phía trước một bước, hai bước, ba bước ...
Y đi rất chậm nhưng bước chân cực kỳ kiên định, cả người y ướt đẫm, vết máu theo gương mặt chảy xuống từng giọt, giống như giọt nước mắt uất hận.
Lúc này bầu trời lại xẹt qua một tia sấm sét, Quách Tuân cứ tiến tới giống như thần chết đến từ địa ngục, không giết được Đa Văn thì sẽ không trở về địa phủ. Đa Văn Thiên Vương tim đập thình thịch, đột nhiên kêu to một tiếng rồi quay đầu chạy đi, loạng chà loạng choạng một cái đã biến mất vào trong bóng đêm.
Di Lặc phật chủ thấy thế cũng đánh nhử một chiêu rồi cũng lao mình vào trong bóng tối. Diệp Tri Thu còn muốn truy đuổi nhưng thấy Quách Tuân loạng choạng hai cái ngã xuống đất thì không thèm truy đuổi Di Lặc phật chủ nữa, vội lao tới trước mặt Quách Tuân la lên: "Quách đại nhân, ngài sao thế?"
Vừa nãy Quách Tuân vùng mình thoát khỏi sự trói buộc của mãng xà khiến cho ngũ tạng đều bị thương, chỉ dựa vào ý chí kiên cường mới kiên trì được đến lúc này. Thấy kẻ địch đã đi khỏi thì thở không nên hơi, ngã xuống hôn mê bất tỉnh. Nhưng trong lòng hắn vẫn còn bi phẫn nên chỉ mê man chốc lát liền tỉnh lại, lúc này trong thung lũng Phi Long giống như địa ngục trần gian, gần một nghìn thường dân giờ chỉ còn một vài người còn sống. Quách Tuân chật vật đứng lên, lảo đảo đi tới trước mặt Địch Thanh. Trông thấy Địch Thanh vẫn không nhúc nhích, nước mưa lẫn lá khô dính đầy trên mặt Quách Tuân hòa cùng những dòng lệ bi thương chảy tràn...
---------------
Chú thích:
(*)Thập trụ Bồ Tát: Thập trụ vị hay Thập Địa Trụ, Thập pháp trụ, Thập giải là một trong 50 ngôi vị hành trì. Thập Trụ Vị là từ chỉ ngôi vị thứ 11 cho đến ngôi vị thứ 20. Sau khi trang bị xong chất liệu Thập Tín Vị để tu tập. Hành Giả bắt đầu khởi điểm Thập Trụ Vị để tiến hành. Thập Trụ Vị gồm có:
• Sơ phát tâm
• Trì địa tru
• Tu hành trụ
• Sanh quí trụ
• Phương tiện cụ túc trụ
• Chánh tâm trụ
• Bất thối trụ
• Đồng chơn trụ
• Pháp vương tử trụ
• Quán đảnh trụ
Theo như lời của Đa Văn Thiên Vương trong chương này thì giết một người sẽ đạt tới “Sơ phát tâm”, giết mười người sẽ đạt tới “Quán đảnh trụ”.
Truyện khác cùng thể loại
636 chương
249 chương
379 chương
8 chương
370 chương
107 chương
223 chương