Sáp Huyết
Chương 19 : Kinh diễm (1)
Xuân đi xuân đến, mai rụng tuyết tàn.
Thời gian như nước tẩy sạch những dấu vết còn sót lại của tháng năm. Tuy trận đánh ở thung lũng Phi Long trời long đất lở, quỷ dị khó lường, nhưng thời gian cũng đã qua lâu, ngoại trừ những người trong cuộc ra thì đã không còn mấy ai nhớ được tình cảnh thảm liệt và quỷ dị lúc đó.
Nhưng chỉ cần là người đã từng trải qua thì cả đời này sẽ không quên được hết thảy những việc đã xảy ra lúc ấy!
Cuối xuân năm nay là mùa cỏ cây sinh sôi, đàn chim oanh bay hót, trong và ngoài Anh Vũ lâu ở phủ Khai Phong ồn ào náo nhiệt không ngớt, cấm quân qua lại nhộn nhịp như những chú kiến.
Bởi mấy ngày này là lúc tổ chức Ma Khám cấm quân rất lớn, cho nên cấm quân kinh thành đến tham gia sát hạch rất đông.
Đại Tống trọng văn khinh võ, khoa cử thường xuyên được tổ chức nhưng nếu không phải thời kì đặc biệt thì rất ít khi tổ chức võ cử. Quân nhân nếu không có lai lịch xuất thân, trong triều không có người nói giúp, để được từ sương quân được bổ sung vào cấm quân, con đường thăng chức duy nhất chính là tham gia Ma Khám. Người có thể đi vào trong Anh Vũ lâu thi diễn võ nghệ, chức vị thấp nhất cũng phải là Phó Đô Đầu trở lên, mà phần lớn quan quân cấp thấp nếu muốn thăng chức, cũng chỉ có thể tiến hành sát hạch ở Bát Đại doanh bên ngoài Anh Vũ lâu.
Trong Kiêu Võ doanh thuộc Bát Đại doanh, có quan giám thị hô to:
- Vương Khuê thi tiễn.
Một người ra khỏi hàng. Mọi người thấy người này mặt đen như than, tuổi tác cũng không lớn lắm, vừa bước lên đứng ở trên võ trường thì cả người đã tỏa ra một luồng khí tức lẫm liệt dũng mãnh. Lúc này có người đưa cho gã một chiếc cung cứng, hai tay Vương Khuê dùng sức đã kéo căng cung cứng khiến cho mọi người phấn khích ủng hộ không ngớt.
Đám cấm quân chỉ trỏ, một người nói:
- Nếu lần này Vương Khuê vượt qua được khảo hạch thì sẽ trở thành Phó Đô Đầu rồi. Sau này chúng ta sẽ không còn nhìn thấy hắn ở đây nữa.
- Đương nhiên rồi, ngươi cho là ai cũng giống như ngươi sao? Nhìn ngươi xem, mấy năm nay chẳng có tiến bộ một tí gì, chín năm qua chưa vượt qua được một cuộc khảo hạch nào, đến bây giờ cũng chỉ là một Thừa Cục mà thôi. Người nhà Vương Khuê không có ai ở trong triều mà hắn lại có được chí khí như vậy, mỗi một cuộc khảo hạch đều vượt qua, một cơ hội nhỏ cũng không bỏ lỡ, từ một quân nhân tầm thường đã tiến lên được Quân Đầu, thoắt cái lại sắp trở thành Phó Đô Đầu rồi, thật đúng là một hán tử.
Người bị chất vấn kia bất mãn nói:
- Vậy thì sao chứ? Cũng chỉ là một Đô Đầu thôi, bên trên còn có Đô Ngu Hầu và Chỉ Huy Sứ. Chỉ Huy Sứ ở trong kinh thành thì được coi là cái gì? Nếu như ngươi không vào được Tam Ban thì cả đời này cũng chỉ là quân nhân thấp kém. Chỉ có gia nhập vào Tam Ban sứ thần thì mới thật sự có triển vọng. Dù Vương Khuê có dũng mãnh đi chăng nữa, nếu muốn tiến nhập vào Tam Ban sứ thần thì sợ rằng râu cũng đã bạc trắng rồi? Nỗ lực như thế để chui vào Tam Ban thì cũng đã sắp về trời rồi, tội gì chứ?
Người lúc trước thở dài, lại nói tiếp:
- Nói thì nói thế, nhưng mà được thăng chức bao giờ cũng là chuyện tốt, giống như làm Tương Ngu Hầu dù sao cũng tốt hơn so với Thừa Cục.
Nói xong gã cười đắc ý. Vốn dĩ gã chính là quan cấp bậc Tương Ngu Hầu, cao hơn Thừa Cục một bậc, nói vậy chính là để châm chọc đối phương.
Người kia bị châm chọc đỏ mặt, phẫn nộ nói:
- Lão tử là Thừa Cục thì sao nào? Dù sao lão tử cũng dựa vào năng lực của bản thân mà thăng chức, chứ không giống với một số người, chỉ biết khoác lác, bưng bít mà vượt qua kiểm tra. Đúng là năm nào lão tử cũng dậm chân tại chỗ, nhưng ngược lại có những người năm nào cũng thụt lui. Tuy nhiên người ta vẫn là Thập Tương, còn cao hơn môt bậc so với Tương Ngu Hầu ngươi đó.
Người lúc trước cười nói:
- Người ngươi muốn nói là Địch Thanh?
- Không phải sao, tên khoác lác từ trên trời rơi xuống kia không gì làm không được, nghe nói giết một tên Tăng Trưởng Thiên Vương gì đó. Vốn tưởng rằng Quách Tuân ở trong cấm quân cũng là một người không đến nỗi nào, không ngờ rốt cuộc cũng chỉ là hạng người dùng người theo cảm tính. Địch Thanh này vốn ngay cả sương quân cũng không được xếp vào, thế mà Quách Tuân lại xin công cho Địch Thanh, để hắn vào thẳng cấm quân, hơn nữa còn một bước lên làm Thập Tương... Nhưng tên Địch Thanh này bản lĩnh cái rắm gì cũng không có, thật là khiến cho người ta tức chết mà.
Thừa Cục kia căm giận nói.
Tương Ngu Hầu kia nói:
- Ngươi tức giận là bởi vì Quách Tuân không phải là người thân thích của ngươi sao? Hắc hắc, nói vậy Tăng Trưởng Thiên Vương kia chỉ là Bồ Tát làm từ đất sét, nên mới có thể để cho hắn ta một chiêu thành công nhỉ?
Hai gã đều cười hắc hắc.
Lúc này, trong doanh truyền đến một tràng hò reo ủng hộ, thì ra Vương Khuê đã bắt đầu tiến tới khảo hạch cưỡi ngựa bắn cung, gã phi thân lên ngựa, tay kéo trường cung, bắn một tên trúng hồng tâm, khiến cho mọi người trầm trồ khen ngợi ầm ầm.
- Đây mới là bản lĩnh thật sự!
Tương Ngu Hầu khen ngợi.
- Đương nhiên rồi, nào có như tên Địch Thanh kia, thực là làm mất mặt đồng đội.
Thừa Cục tiếp lời.
Lúc này quan giám thị xướng:
- Vương Khuê loại tốt, Địch Thanh thi tiễn.
Hai gã Thừa Cục và Tương Ngu Hầu nhìn quanh bốn phía, cùng nói:
- Không biết hôm nay hắn còn mặt mũi mà đi ra ngoài không?
Đang ngó nghiêng một hồi thì bỗng nghe có tiếng người nói từ phía sau:
- Tránh đường.
Hai người quay đầu lại nhìn, liền lộ vẻ xấu hổ, cuống quýt tránh sang một bên, hóa ra người lên tiếng chính là Địch Thanh, vừa nãy hắn đứng ở sau bọn họ.
Thời gian đã qua vài năm, Địch Thanh đã cao lên nhiều nhưng cũng gầy đi nhiều. Trên cái trán hắn có một vết sẹo nhỏ giống như nốt ruồi đỏ, bên má trái có xăm hai chữ "Kiêu Vũ", râu dưới cằm mọc lởm chởm, dung mạo rất tiều tụy.
Thấy hai người tránh ra, Địch Thanh chậm rãi đi tới phía trước quan giám thị, đưa lệnh bài ở thắt lưng ra. Quan giám thị kiểm tra tỉ mỉ, xác nhận là thật, liền gật đầu nói:
- Địch Thanh thi tiễn.
Có người đưa cung tên tới, Địch Thanh chậm rãi nhận lấy, nhìn trường cung, vẻ mặt phức tạp, tay khẽ run rẩy.
Quan quân cấp bậc thấp muốn thăng chức, cần phải thi bốn loại kĩ thuật là bộ bắn, cưỡi ngựa bắn, võ nghệ và bắn nỏ. Nếu Địch Thanh muốn từ Thập Tương thăng lên làm Quân Đầu, nhất định phải bộ bắn cung sáu đấu lực, bắn nỏ một tạ bảy đấu lực, cưỡi ngựa bắn ba mũi tên trúng đích, thi diễn võ nghệ, lúc này mới do quan giám thị xét duyệt, quyết định xem có được thăng chức hay không.
Bộ bắn cung sáu đấu lực đối với Địch Thanh lúc trước mà nói, không khó chút nào. Mặc dù hắn võ nghệ không cao, nhưng ngày ngày đi tới cửa hàng lò rèn giúp đập sắt, cơ bắp rất khỏe, trước đây dù cho Quách Tuân bất ngờ ra tay cũng không tóm được tay hắn. Tuy nhiên, hiện giờ kéo cung sáu đấu lực đối hắn mà nói là vấn đề vô cùng khó khăn.
- Địch Thanh thi tiễn!
Quan giám thị thấy Địch Thanh còn chưa có kéo cung , nên không kiên nhẫn được nữa. Mọi người thấy thế, xì xào nổi lên, có người kêu lên:
- Không được thì trở về ôm con đi, đừng làm lãng phí thời gian của mọi người. Phía sau còn có người chờ đó!
Địch Thanh âm thầm cắn răng, hét lớn một tiếng, hai tay dùng sức, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, hai cánh trường cung đã bị hắn kéo gãy làm đôi. Mọi người cảm thấy kính nể, mặt mang vẻ sợ hãi. Nhưng sau đó Địch Thanh lảo đảo, mềm nhũn ngã xuống đất. Hai tay nắm chặt lại, móng tay cắm vào thịt, vẻ mặt rất đau đớn.
Mọi người đều xôn xao, không biết chuyện gì đã xảy ra. Thừa Cục than thở:
- Kéo cung lại có thể làm cho mình ngất xỉu, đây đúng là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
- Nếu ngươi không nói, không ai bảo ngươi câm đâu.
Một người lạnh lùng nói.
Thừa Cục vừa quay đầu lại nhìn, thấy phía sau có một người mũi to như mũi sư tử, để ria ngắn, dung mạo rất có uy thế. Thừa Cục cuống quít thi lễ nói:
- Chỉ Huy Sứ, sao người lại đến đây?
Người này không đếm xỉa tới Thừa Cục, đi tới bên người Địch Thanh, gật đầu với quan giám thị rồi tự mình cõng Địch Thanh ra khỏi đại doanh.
Tương Ngu Hầu thấy người có lỗ mũi sư tử đã đi xa, không nhịn được hỏi:
- Người đó là ai vậy, cuồng ngạo ghê nhỉ?
Thừa Cục lau mồ hôi lạnh, nói:
- Người này tên là Vương Tín, chính là Chỉ Huy Sứ của Thần Vệ quân, cũng là bằng hữu của Quách Tuân. Ngươi biết Chỉ Huy Sứ không? So với Tương Ngu Hầu ngươi thì không thể sánh nổi.
Tương Ngu Hầu hít một hơi khí lạnh, chỉ có thể lắc đầu nói:
- Tên Địch Thanh này tốt số thật, có quan to như Quách Tuân và Vương Tín chiếu cố. Haizz... Nếu như ngươi và ta có thể được bọn họ chiếu cố thì nói không chừng đã sớm trở thành Đô Đầu rồi.
Trong khi hai người đang than thở thì Vương Tín đã đặt Địch Thanh nằm dưới bóng râm ở bên ngoài quân doanh.
Địch Thanh tỉnh lại, nhìn thấy Vương Tín thì gắng gượng đứng dậy nói:
- Vương đại nhân, là ngài cõng ta ra đây sao?
Vương Tín nói:
- Nếu như không thể, cần gì phải miễn cưỡng chứ?
Địch Thanh nở một nụ cười chua chát, nói:
- Ta là người lỗ mãng, không suy xét được nhiều.
Vương Tín nhìn hắn một lúc lâu, mới nói:
- Ta còn có việc, đi trước một bước.
Y xoay người rời đi, đợi đến khi Địch Thanh không còn thấy mình nữa, lúc này mới lắc đầu, lẩm bẩm nói:
- Haiz ... đáng tiếc cho một anh hùng.
Địch Thanh ngồi trở lại dưới tán cây, vẫn còn cảm thấy trong đầu nổ ầm ầm, đau đớn mơ hồ, ngẩng đầu nhìn cành liễu lả lướt, mưa bay lất phất, thần sắc ảm đạm, lẩm bẩm:
- Lẽ nào Địch Thanh ta cả đời này thật sự là kẻ vô tích sự ?
Truyện khác cùng thể loại
491 chương
425 chương
768 chương
6 chương
65 chương
110 chương
145 chương
172 chương