Sáp Huyết

Chương 164 : Công đạo (1)

Kẻ địch dù tránh được thiết chùy nhưng cũng không thể tránh được ngọn lửa liếm vào người, tránh được ngọn lửa cũng không thể tránh được hỏa đạn trong tay Dạ Nguyệt Hỏa. Vừa rồi bọn họ ngần ngừ chưa chịu ra tay chỉ đơn giản là vì Diệp Hỉ Tôn dựa vào cây mà chống đỡ, sự công kích của bọn họ không thể phát ra được uy lực. Hiện giờ trước mặt bọn họ là một vùng đất bằng phẳng, hai người hợp công, uy lực của những chiêu thức đã phát huy tới mức vô cùng tinh tế. Dạ Nguyệt Hỏa vừa định bắn hỏa đạn ra nhưng y bỗng khựng lại, thế công của họ đã phải dừng lại vì Địch Thanh đã biến mất tung tích. Địch Thanh đột nhiên ngã xuống. Ngay chính giờ khắc Địch Thanh ngã xuống, toàn bộ thân hình như mũi tên nhọn lao vút ra ngoài bắn tới trước người Dạ Nguyệt Sơn. Trong vòng một chiêu, Địch Thanh đã lật ngược được tình thế. Hắn rút đao. Xuất đao! Cây đao rút ra khỏi vỏ như phượng kêu ngàn dặm, Thiên Sơn réo rắt. Ngay sau đó là tiếng rống rung trời của Dạ Nguyệt Sơn vang lên, Dạ Nguyệt Hỏa chỉ thấy những tia máu bay lên, huynh đệ Dạ Nguyệt Sơn đã biến thành hai nửa. Địch Thanh một đao từ dưới háng Dạ Nguyệt Sơn vạch lên thẳng tới ngực y. Một đao hai đoạn, sinh tửvĩnh biệt. Đây là đao pháp gì, sao lại có thể quỷ dị, tàn nhẫn như vậy? Hai mắt Dạ Nguyệt Hỏa đỏ thẫm, khàn giọng nói: - Ngươi! Lời của y còn chưa dứt Địch Thanh đã xuyên qua màn máu xông tới gần chỗ y. Dạ Nguyệt Hoả chưa kịp hô lên, hai tay vội vàng phất ra, ít nhất cũng phải có tới hơn mười viên hỏa đạn đã được bắn ra. Loại hỏa đạn này chỉ cần va đập là sẽ nổ ngay, đụng vào đồ vật là cháy. Chỉ cần có một quả bắn trúng người Địch Thanh là đã có thể đốt hắn cho tới chết rồi. Hỏa đạn vừa bắn ra, Dạ Nguyệt Hỏa chợt nhìn thấy hồng quang chói mắt giống như mặt trời lên núi vậy, ánh sáng chói lọi áp chế cả ánh trăng. Hiện giờ đang là đêm khuya, ở đâu mọc ra mặt trời chứ? Dạ Nguyệt Hỏa nghĩ tới đây y mới phát hiện trước mắt mình không phải là ánh mặt trời mà là ánh đao. Thanh đao đánh rớt hỏa đạn, hỏa đạn bị bắn tung ra tứ phía, đao thế không ngừng, tập trung toàn bộ thiên nguyện, địa hỏa, rít khẽ, hừng hực chém xuống. Hoành hành cao ca! Không kiêng nể gì! Tiếng ca lên, đầu người rơi, hoành hành xuất, ân oán diệt. Địch Thanh xuất ra hai đao, một đao chém Dạ Nguyệt Sơn, đao thứ hai lao tới chém Dạ Nguyệt Hỏa. Hoành đao cuồng ca. Đao là đao thường, ca là bài ca phóng đãng, hành động của người dùng đao chính là hoành hành ca. Trong nhiệt huyết cao ca, đơn đao tuốt ra khỏi vỏ, ngọn đao như du long, “Soát soát” một tiếng rồi lại uống máu trở về bao. Âm thanh bên tai còn dư vang, trong không trung còn có chút lấp lánh. Địch Thanh bỗng quay đầu lại nhìn về phía Diệp Hỉ Tôn. Sắc mặt hắn biến đổi, Diệp Hỉ Tôn đã biến mất. Không ngờ Diệp Hỉ Tôn lại nhân lúc Địch Thanh và Dạ Nguyệt Sơn, Dạ Nguyệt Hỏa đang chiến đấu với nhau mà bỏ trốn mất. Khóe mắt Địch Thanh lộ vẻ kinh hoàng, nhảy lên mà không kìm chế được. Hắn cũng không nghĩ tới việc kiềm chế nó, hắn cũng biết rằng hắn cơ bản không thể kiềm chế được sự dao động của khóe mắt mình. Mỗi lần phát lực hắn lại càng khoái chá hơn, khóe mắt cứ thế mà nháy lên. Thời điểm khóe mắt hắn nhảy lên mạnh mẽ nhất thậm chí còn mạnh tới mức có thể kéo cả khuôn mặt hắn lên. Năm đó khi hắn còn đang ở Tào phủ thì đã có hiện tượng này rồi. Hắn không ngờ rằng sau khi Dương Vũ Thường hôn mê, Long Đằng trong đầu hắn không còn nữa nhưng tiềm lực kinh người lại không hề mất đi. Tuy nhiên điều này cũng khiến mỗi lần hắn dùng lực đều xuất hiện tình trạng như vậy. Điều này khiến hắn trông như một sát thần trong đêm tối vậy. Thân hình Địch Thanh xoay chuyển bay tới gốc cây. Lửa còn đang cháy, ngọn lửa hừng hực, tán cây được ngọn lửa chiếu vào cũng sáng hết cả lên. Hỏa đạn của Dạ Nguyệt Hỏa quả thực vô cùng lợi hại, Địch Thanh nghĩ tới đây cũng thấy có chút sợ hãi. Nhưng lúc hắn chiến đấu thì lại vô cùng liều mạng, không hề sợ hãi bất cứ điều gì. Trọng ngọn lửa bập bùng, hắn nhìn thấy phía Tây cây đại thụ có vài giọt máu, hắn liền vội vàng đuổi theo vết máu đó. Diệp Hỉ Tôn là ai? Tại sao những người như Dạ Nguyệt Sơn, Dạ Nguyệt Hỏa lại muốn truy sát y? Đám người Dạ Nguyệt Sơn muốn lấy thứ gì của Diệp Hỉ Tôn? Kẻ thù của kẻ thù, tuy không thể nói đó là bạn của mình nhưng Địch Thanh và Diệp Hỉ Tôn không thù không oán, tại sao Diệp Hỉ Tôn lại muốn trốn? Y sợ Địch Thanh cướp mất đồ của y sao? Địch Thanh vô cùng hoang mang, chỉ còn cách là đuổi theo Diệp Hỉ Tôn rồi tính. Diệp Hỉ Tôn đã bị trọng thương rồi, chắc chắn sẽ không thể chạy xa được. Sau khi đuổi theo được vài dặm, ngoại trừ những vệt máu ban đầu ra thì không thấy có dấu vết nào khác. Địch Thanh có chút dao động, bước chân hắn dần chậm lại. Gió thổi lá rơi, rừng sâu tĩnh mịch, cho dù thính giác của Địch Thanh khá nhạy bén nhưng hắn cũng không thể phát hiện ra được xung quanh đó có người đi qua hay không. Địch Thanh đột nhiên dậm chân, mắng: • Hay cho một con cáo già, dám lừa ta ư! Hắn quay người theo đường cũ chạy vội trở về. Tới khi hắn quay trở về tới gốc cây lúc trước Diệp Hỉ Tôn dựa lưng vào đó thì ngọn lửa đã tắt. Địch Thanh ngẩng đầu lên nhìn ngọn cây nhưng trong màn đêm thế này thì không thể quan sát chính xác được. Hắn hít sâu một hơi rồi phi người nhảy lên. Trên cây không có người, chỉ có vết máu. Trên cây có vết gãy, có nghĩa là Diệp Hỉ Tôn đã từng dừng chân chỗ này. Địch Thanh đã hiểu ra mọi chuyện, hắn lẩm bẩm nói: • Diệp Hỉ Tôn? Dù y là ai nhưng chắc chắn cũng là một nhân vật không tầm thường! Thì ra vừa rồi khi Địch Thanh và Dạ Xoa đánh nhau, Diệp Hỉ Tôn đã cố ý để lại dấu vết như là y đã chạy về hướng tây nhưng thực chất là đã nhảy lên cây. Sau khi Địch Thanh bị trúng kế, đuổi theo về hướng tây thì y mới thong dong từ trên cây nhảy xuống. Với tâm kế của người này, dù cho Địch Thanh có tiếp tục đuổi theo cũng e là không đuổi kịp. Diệp Hỉ Tôn sau khi bị trọng thương, tới khi chạy trốn vẫn bình tĩnh như vậy, cơ mưu người này quả thật thâm trầm. Chiêu này Địch Thanh cũng đã từng dùng qua. Năm đó hắn đã dùng chiêu này để lừa gạt Dạ Nguyệt Phi Thiên, không ngờ phong thủy luân lưu chuyển, bây giờ hắn lại bị Diệp Hỉ Tôn lừa cho một vố. Khóe mắt Địch Thanh không còn nhảy dựng lên nữa, ngược lại hắn cười lên, lẩm bẩm nói: • Dù thế nào đi nữa, người này đối địch với người của Nguyên Hạo bát bộ, chẳng phải là càng mạnh càng tốt sao? Nghĩ tới đây, hắn chán nản nhảy xuống cây, đang định rời đi thì đột nhiên hắn quay đầu lại nhìn một lượt. Cây đại thụ này có chút khác thường, vỏ cây đã bị lột một lượt. Đây vốn là việc nhỏ nhưng Địch Thanh lại không chịu bỏ qua. Hắn tiến lại gần xem mới phát hiện trên cây có mấy chữ được khắc từ một vũ khí sắc bén. “Đại ân không thể nào dùng lời cảm tạ hết được, ngày sau nhất định sẽ báo ân!” Vài chữ vô cùng đơn giản nhưng lại có khí phách vô cùng cao ngạo. Người này trong lúc chạy trốn mà vẫn còn thời gian khắc lại chữ cho Địch Thanh, lẽ nào y đã sớm dự tính được Địch Thanh nhất định sẽ quay trở lại xem lời nhắn của y sao? Anh hùng tiếc thương anh hùng, anh hùng coi trọng anh hùng, chẳng phải cũng chỉ có anh hùng mới hiểu được anh hùng sao? Địch Thanh không hề tức giận, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời cao, lẩm bẩm nói: • Người này thật thú vị, đáng tiếc là không thể trò chuyện đôi câu. Sắc trời ngăm đen, còn lâu nữa mới tới sáng. Địch Thanh ngáp một cái rồi bước đi về hướng Tân Trại. Đi được nửa đường, hắn lật ngược áo khoác lại mặc để che đi vết máu trên người mình. Đêm vẫn còn khuya, Tân Trại đã đóng cửa trại từ lâu rồi, Địch Thanh cũng không hề rầu rĩ. Do Tân Trại dựa vào núi mà xây dựng, hắn đi một vòng quanh sườn núi, cuối cùng cũng tìm được một chỗ không có người canh gác lẻn vào trong. Vừa nghĩ tới Tân Trại mình trấn thủ có hàng trăm lỗ hổng như vậy, ngay cả một Chỉ huy sứ như hắn còn phải lén lén lút lút tiến vào, Địch Thanh không khỏi cười khổ. Sau khi vào trong Tân Trại, trong làn gió lạnh mơ hồ có tiếng trống canh từng trận vang lên. Địch Thanh nắm chặt tà áo, thấy xung quanh yên tĩnh mới thở phào một hơi. Hắn tìm một góc nhỏ nào đó rồi ngồi xuống, hắn không muốn làm phiền những người khác, chỉ muốn đợi trời sáng mà thôi. Ánh sao trên bầu trời lấp lánh chớp chớp giống như ánh mắt hiền từ của người tình vậy. Dải sông ngân hà vắt ngang, sáng ngời giống như ngọn đao lạnh lùng của kẻ thù vậy. Địch Thanh nhìn dòng thiên hà, ánh trăng ngàn dặm, mắt hắn dần mờ dần. Hắn cứ thẫn thờ nhìn trăng như vậy, chẳng biết tới khi nào hắn mới ôm đao ngủ thiếp đi. Đao vẫn hoành hành, người đã tiều tụy. Gió thổi qua, những chiếc lá rơi xuống, nhẹ nhàng nhẹ nhàng rơi lên người đang ngồi ôm đao mà ngủ kia, vô cùng nhẹ nhàng. Chẳng biết bao lâu sau, Địch Thanh đột nhiên nghe thấy “Roạt” một tiếng khiến cho hắn giật mình tỉnh giấc.