Sáp Huyết
Chương 158 : Quan ải! (3)
Phạm Ung nào dám phái Địch đại gia đi vào nơi nguy hiểm? Vì vậy lão trăm phương ngàn kế. Nhưng lão không ngờ Địch Thanh không tha, khiến cho Phạm Ung rất khó chịu.
Nghĩ Cảnh tham quân nói cũng có lý, Phạm Ung trầm ngâm nói:
- Đinh Thiện chết rồi thì có liên quan gì với Địch Thanh đâu?
Cảnh tham quân nói:
- Đinh Thiện vốn là Chỉ huy sứ kiêm Trại chủ của Tân Trại. Y chết rồi, Tân Trại thiếu người thống lĩnh. Nếu Phạm đại nhân cử Địch Thanh đến nơi đó, sau này hắn sẽ không ngày ngày làm đại nhân phiền muộn nữa.
Phạm Ung đập bàn cười nói:
- Ý kiến hay, mau đi gọi Địch Thanh lại.
Ao hồ ở Hà Bắc, bảo trại của Thiểm Tây có thể nói là bức tường đặc sắc của Đại Tống.
Đại Tống ở phía bắc đề phòng Khiết Đan, vì mất mười sáu châu của U Châu, khiến cho cánh cửa biên cương phía bắc mở rộng, dẫn đến binh mã Khiết Đan tràn được xuống phía nam. Hiện nay tuy Đại Tống và Khiết Đan hòa hảo. Nhưng để đề phòng người Khiết Đan trở mặt, xâm lược Đại Tống căn cứ đặc điểm địa thế Hà Bắc thấp, sông ngòi nhiều, khơi thông các dòng chảy, thậm chí bố trí thuyền tuần tra trên nước, hạn chế kỵ binh địch.
Còn đặc điểm đất Thiểm Tây khác sông ngòi của Hà Bắc. Bị thiết kỵ Hạng Đảng uy hiếp, từ thời Thái tổ bắt đầu lấy huyện làm nền móng, xây dựng bảo trại để phòng thiết kỵ tây bắc. Đến thời danh tướng Tào Vĩ làm tri phủ Tần Châu, thậm chí con xây dựng hơn ba trăm dặm chiến hào rộng gần hai trượng, phối hợp trong ngoài với bảo trại, ngăn cản thiết kỵ tây bắc.
Việc xây dựng bảo trại, đào hào, đến khi Triệu Trinh kế vị cũng chưa chấm dứt. Điều đó dẫn đến biên thùy tây bắc của Đại Tống, bảo trại kéo dài, liên tiếp uốn lượn, giống như trường thành di động.
Tân Trại ở cách phía đông Diên Châu mấy chục dặm. Do ở Tây bắc có Kim Minh đại trại và thành Diên Châu nên vị trí địa lý của Tân Trại không quan trọng, mà Phạm Ung cũng không để ý đến nơi này. Hiện nay đã nhiều năm Tân Trại không được tu sửa. Tuy nhiên, ở đó có hơn nghìn quân canh gác, cử Địch Thanh đến nơi này làm trại chủ thì một là không nguy hiểm, hai là không tính trọng dụng mà bổng lộc cũng có tăng thêm chút. Để Địch Thanh đi tới đó thì vừa lấy được lòng thiên tử, chẳng phải một công đôi việc?
Phạm Ung nghĩ đến điều đó thì không kìm được mà mỉm cười. Nhưng khi lão nhìn thấy Địch Thanh như khóc tang đi đến, sắc mặt của lão lập tức thay đổi.
Khuôn mặt của Địch Thanh tiều tụy. râu ria xồm xàm, trên người còn có mùi rượu. Nhưng Địch Thanh vẫn là Địch Thanh, nét phong trần đó không làm cho hắn mất đi sự tuấn tú, trái lại còn tăng thêm cho hắn một chút gì đó khiến cho người ta cảm động.
Càng khiến người khác động lòng là hai mắt của Địch Thanh. Trong đôi mắt đó có chút hờn tủi, có cứng nhắc, có thương tình, có phiền muộn. Đôi mắt sáng như sao ngẫu nhiên chớp chớp như ẩn chứa chút gì đó thê lương.
Địch Thanh giống như một cây đao, chỉ có điều bị mất đi cái vỏ cũ, khiến cho mũi đao xuất hiện.
Không có ai biết một năm nay Địch Thanh vượt qua như thế nào, chỉ có chính hắn mới biết rõ.
Phạm Ung không nhìn vào đôi mắt của Địch Thanh, mà chỉ chú ý tới sự lôi thôi của hắn. Mặc dù lão cảm thấy khó chịu nhưng vẫn cố làm vui vẻ hòa nhã nói:
- Địch Thanh, bản phủ đã nghĩ đến việc sắp xếp cho ngươi đi đâu rồi.
Địch Thanh cũng hơi kinh ngạc, hỏi:
- Không biết đại nhân muốn ty chức đến đâu đây?
Một năm rồi! Trong nháy mắt Địch Thanh ở biên thùy hơn một năm. Mỗi lần hắn nghĩ đến điều đó, đều cảm thấy đau lòng. Phạm Ung không muốn hắn nhậm chức, trái lại khiến Địch Thanh không quan chức mà nhẹ nhàng, toàn lực tìm kiếm bí mật của Hương Ba Lạp.
Nhưng hắn đi khắp Diên Châu, tìm đến tất cả mọi nơi có liên quan đến Hương Ba Lạp mà vẫn không phát hiện ra điều gì.
Thậm chí hắn cảm thấy, đây chẳng qua là một cái truyền thuyết đẹp nhưng tàn khốc. Nhưng nghĩ lại, Chân tông, Bát vương gia, Thái hậu và Quách đại ca đều tin Hương Ba Lạp thì chắc chắn không phải không có nguyên do. Địch Thanh không thể bỏ, hắn nhất định phải kiên trì tìm tiếp.
Vũ Thường, nàng chờ ta!
Lời hứa đó, cả đời không thay đổi.
Phạm Ung nhìn Cảnh tham quân mà ho khan một cái. Cảnh tham quân hiểu ý, lên tiếng:
- Địch Thanh! Hơn tháng trước, Chỉ huy sứ của Tân Trại Đinh Bản bị người Khương giết chết. Nơi đó rất nguy hiểm nhưng lại thiếu người thống lĩnh. Vì thế Phạm đại nhân phái ngươi đến Tân Trại đảm nhiệm chức Chỉ huy sứ kiêm trại chủ. Ngươi cố gắng làm cho tốt, đừng để mất uy phong của quân Tống. Đương nhiên nếu có thể báo thù cho Đinh chỉ huy thì càng tốt.
Phạm Ung ở bên vội vàng nói:
- Việc của biên thùy, dĩ hòa vi quý, Địch Thanh, ngươi cũng đừng gây thị phi. Nếu dẫn đến xung đột với người Khương, đừng trách bản phủ không dặn dò trước.
Địch Thanh thầm nghĩ, “Người Khương chém không phải đầu của ngươi. Đđương nhiên ngươi phải dĩ hòa vi quý rồi”. Du đãng một năm, lòng tìm kiếm Hương Ba Lạp của hắn vẫn kiên định. Nhưng hắn cảm thấy phải thay đổi biện pháp. Nếu cứ chỉ làm một mình thì sợ khó mà tìm ra được.
Nghĩ đến điều đó, Địch Thanh khom người thi lễ nói:
- Ty chức tuân theo chỉ bảo của đại nhân. Xin cáo lui trước.
Hắn nói đi là đi, trong nháy mắt đã không thấy bóng. Phạm Ung thầm nghĩ, “Lệnh điều động của tacòn chưa ra, người vội đi chết sao?” Nhưng lão chẳng thèm nói với Địch Thanh, dặn dò nói:
- Cảnh tham quân, ngươi mau đi tìm cách thu xếp việc này đi. Tránh để Địch Thanh không hiểu việc cỏn con này, gây ra hiểu nhầm với quân Tân Trại:
Đợi Cảnh tham quân đi khỏi, Phạm lão đại nhân ra hiệu cho ca múa tiếp.
Cảnh tham quân ra khỏi phủ Tri châu, thấy Địch Thanh đang đứng ở bên ngoài phủ thì nở nụ cười.
Địch Thanh tiến lên thi lễ nói:
- Làm phiền Cảnh tham quân rồi.
Cảnh tham quân cười nói:
- Quách đại nhân đã nói tình hình cho ta biết rồi. Ta cũng chỉ tiện tay mà thôi. Địch Thanh! Tân Trại tuy nhỏ, nhưng nếu người là long thì cuối cùng có đất dụng võ. Chỉ mong ngươi…. chớ phụ tâm ý của Quách đại nhân.
Địch Thanh gật gật đậu lại thi lễ rồi xoay người rời đi.
Hóa ra Cảnh tham quân vốn tên là Cảnh Phó, là người quen cũ của Quách Tuân. Sau khi cung biến, trong kinh thay đổi cực lớn, Quách Tuân cũng tự xin ra khỏi kinh đến tây bắc. Hiện nay y giữ chức Tây lộ Đô tuần kiểm sử, phụ trách trị an của Diên Châu. Y biết Địch Thanh cũng không muốn lang thang nên nhờ Cảnh Phó nghĩ cách.
Bởi vậy mà hôm nay Địch Thanh cầu kiến, Cảnh Phó mới nhân dịp đề nghị, vừa đúng với ý của Phạm Ung.
Địch Thanh ở lại Diên Châu một ngày, sáng sớm hôm sau, Cảnh Phó đưa công văn điều lệnh cho Địch Thanh. Địch Thanh nhận công văn cắt cử, ngay hôm đó xuất phát. Tân Trại cách thành Diên Châu chẳng qua mấy chục dặm nên tới hoàng hôn Địch Thanh đã đến Tân Trại.
Tân Trại là bảo trại được xây dựng dựa lưng vào núi mà . Địch Thanh đến Tân Trại nhìn cảnh núi xanh trong bón hoàng hôn, chim nhạn bay bay lượn đầy trời thì không kìm nổi nhìn về hướng đông.
Hắn theo ánh chiều tà đi vào Tân trại, thấy cửa trại rách nát, công sự phòng ngự phần lớn đều cực kỳ cũ nát, thì nhíu mày.
Phòng ngự như thế này, nếu gặp phải trọng binh tấn công thì đương nhiên không thể cản nổi. Nhưng Địch Thanh nghĩ lại, thì phía Tây của Tân Trại có thành Diên Châu, Tây bắc có Kim Minh Trại khiến cho nơi này như một cái xương gà, không để hoang đã là tốt lắm rồi. Còn có thể trông cậy vào ai coi trọng nơi đây?
Địch Thanh dễ dàng vào Tân Trại mà không có ái để ý.
Lúc này tuy nói người Hạng Đảng có gây phiền nhiễu nhưng dù sao cũng vẫn chỉ là xung đột nhỏ. Vì vậy căn bản Tân Trại không có ý phòng ngừa. Thậm chí có thể nói là canh gác lơi lỏng.
Địch Thanh cũng không vội đi vào quan nha trong trại mà chỉ cưỡi ngựa đi dạo trong trại, nhìn thấy bên đường có một lán trúc được dựng các đơn sơ, miễn cưỡng có thể che mưa che gió. Trong lán trúc bày bàn ghế, ló ra một một lá tửu kỳ màu xanh, xem như là tửu quán.
Biên thùy vốn hoang sơ nên những tửu quán như thế đâu đâu cũng có thể gặp.
Địch Thanh xuống ngựa, vào tửu quán. Hắn không phải muốn mượn rưởu giải sầu, mà là biết nơi này chính là nơi nghe ngóng tin tức tốt nhất.
Nhưng một năm này, không biết hắn đã đi qua bao nhiêu tửu quán, rách hết bao nhiêu gót giày. Số lượng tin tức, hắn biết không ít, nhưng không có thứ mình cần.
Sau khi ngồi xuống, hắn hơi có cảm giác thất vọng.
Bên trong tửu quán, chỉ có mấy người đang ngồi tán gẫu. Tất cả đều nếu nói tới chuyện nhà. Cuối tửu quán, một thanh niên có sắc mặt trắng nhợt đang ngồi, tay hơi run run đang bưng bát rượu . Lúc thấy Địch Thanh tiến vào, hình như y có giật mình kinh ngạc, nhưng sau khi nhìn thấy mặt của Địch Thanh y liền thở phào một cái.
Ánh mắt Địch Thanh sắc bén nên đã để ý tới người thanh niên Khiến cho hắn cảm thấy ngạc nhiên. Trong lòng cảm thấy khó hiểu bởi hắn nhận ra người thanh niên đó không phải say, mà là sợ. Cậu ta sợ cái gì?
Truyện khác cùng thể loại
352 chương
645 chương
20 chương
79 chương
608 chương
1261 chương
109 chương