Sáp Huyết
Chương 146 : Thực ảo (3)
Cuối cùng Lưu thái hậu ngưng cười, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Triệu Nguyên Ngẫm, nói từng chữ một:
- Trong suy nghĩ của mỗi người đều có một Hương Ba Lạp. Ngươi không tìm được đâu.
Bát vương gia cắn chặt hàm răng, vẻ mặt đau đớn, đột nhiên kêu lên:
- Người sai rồi. Thần nhất định có thể tìm thấy. Cả đời thần chưa bao giờ làm xong một việc gì. Ta thề, ta nhất định phải tìm được Hương Ba Lạp !
Lưu thái hậu nói giọng mỉa mai:
- Ngươi đã biết rất nhiều chuyện rồi, vậy ngươi còn cầu xin ta cái gì?
Thần sắc Bát vương gia lại thay đổi, tiến đến một bước, thấp giọng nói:
- Thần cầu xin người…
Thanh âm của ông ta cực thấp. Người bên ngoài chỉ thấy được môi ông ta mấp máy mà không nghe rõ rốt cuộc ông ta nói gì.
Lưu thái hậu nghe được thì sắc mặt thay đổi, quả quyết cự tuyệt:
- Tuyệt đối không thể!
***
Hung thủ có thể thỏa mãn hết các điều kiện, chỉ có một!
Khi Triệu Trinh nghe đến đó thì mi mắt rủ xuống, tay di di như thoáng có chút suy nghĩ. Y không hỏi tiếp nữa, Diệp Tri Thu cũng không nói gì nữa. Trong cung im lặng hẳn, có thể nghe được tiếng hơi thở.
Sau một hồi, Triệu Trinh mới nói:
- Kẻ đó… là ai?
Thần sắc y có vẻ như thực sự không đoán ra người kia là người nào.
Diệp Tri Thu lấy từ trong ngực ra một vật trình lên:
- Khi thần đi tìm Nhậm Thức Cốt thì hắn đã bị hung thủ ám sát. Đây là vật khi hung thủ ám sát đã làm rơi ra. Thần trùng hợp đã nhặt được, không dám giữ ở bên người.
Triệu Trinh tiếp nhận vật kia, thấy trên lệnh bài viết vài chữ, hiện lên vẻ tươi cười, lẩm bẩm nói:
- Tốt. Tốt. Diệp Tri Thu, ngươi làm tốt lắm. Ngươi có công phá án, có muốn ban thưởng cái gì không?
Sau khi Diệp Tri Thu đưa lệnh bài thì quỳ xuống nói:
- Thánh thượng, thần chỉ thỉnh cầu một chuyện.
Triệu Trinh hơi ngạc nhiên, sau một lúc lâu mới nói:
- Ngươi muốn xin cái gì, nói đi.
Diệp Tri Thu nói:
- Gần đây thần thấy mình không khỏe, lao lực tâm sức quá độ, không thể điều tra ra được gì nữa. Thần không muốn ở vị trí này làm phí bổng lộc. Vì vậy thần muốn cáo lão hồi hương.
Triệu Trinh ngẩn ra, yên lặng một hồi lâu mới nói:
- Diệp Tri Thu, ngươi chưa đến tuổi già, cũng không cần phải về quê.
Diệp Tri Thu nhíu mày, không nói lời nào.
Triệu Trinh thở dài, đi xuống long ỷ, tới trước mặt Diệp Tri Thu nói:
- Diệp Tri Thu, ngươi ngẩng đầu lên.
Diệp Tri Thu chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào mắt của Triệu Trinh. Triệu Trinh nhìn vào hai mắt của Diệp Tri Thu nói:
- Diệp bộ đầu, Diệp gia ngươi nhiều thế hệ làm bộ khoái ở kinh thành, không biết đã phá bao nhiêu vụ án kinh thiên. Trẫm biết ngươi trung thành và tận tâm. Lúc trước nếu không phải ngươi điều tra hộ giá thì người hôm nay ngồi trên ghế rồng đây đã không phải là trẫm rồi.
Diệp Tri Thu cung kính nói:
- Chỉ là thần nhận bổng lộc nên phải tận tâm làm việc mà thôi.
Triệu Trinh gật đầu nói:
- Nếu chuyện này ngươi không thể điều tra được thì sẽ không miễn cưỡng. Biện Kinh náo động, trẫm không muốn mất đi thần tử trung lương như ngươi. Tuy nhiên nếu như ngươi không muốn ở lại kinh thành thì hãy đi ngao du một chuyến, bổng lộc cứ để phủ Khai Phong lĩnh. Ngươi có công lớn, trẫm không thể không thưởng.
Diệp Tri Thu do dự hồi lâu rồi mới nói:
- Gần đây thần nghe nói đám người Quách Mạc Sơn và Vương Tắc làm loạn ở Sơn Tây, đạo tặc làm loạn ở Lĩnh Nam. Thân xin đi điều tra hai vụ án này, đem loạn đảng ra trước công lý. Xin thánh thượng ân chuẩn.
Ánh mắt Triệu Trinh lộ ra vẻ cảm động, thở dài nói:
- Cũng tốt, vất vả cho ngươi rồi.
Triệu Trinh lấy từ trong người ra một kim bài đưa cho Diệp Tri Thu nói:
- Loại kim bài này trẫm chỉ mới ban ra hai cái, ngươi là người thứ ba mà trẫm cấp cho kim bài này. Tay ngươi cầm kim bài này thì như trẫm đích thân tới, có thể tùy cơ ứng biến. Đây là phương tiện phá án, làm việc như được sự đồng ý của trẫm. Hy vọng ngươi không phụ ý trẫm.
Ánh mắt Diệp Tri Thu phức tạp, tiếp nhận kim bài, do dự một hồi lâu sau rồi nói:
- Tạ ơn thánh thượng, thần xin cáo lui.
Triệu Trinh nhìn Diệp Tri Thu lui đi, lúc này mới xoay người thở dài một tiếng:
- Quả nhiên Diệp bộ đầu trung thành vì nước.
Một người từ sau tấm bình phong đi ra, chính là Khâu Minh. Vẻ mặt Khâu Minh cũng có chút kinh ngạc, hồi lâu mới nói:
- Hoàng thượng, quả nhiên Diệp Tri Thu không giống người thường. Chỉ cần mấy ngày mà với tình hình như vậy đã điều tra ra đến kết luận. Nhưng hắn… vốn không nên nói ra.
Triệu Trinh xuất thần nói:
- Hắn nói ra vì đây là chức trách của hắn. Hắn không muốn trẫm cảm thấy hắn là người vô năng. Hắn không nói rõ bởi vì hắn biết chắc là trẫm khó xử. Hắn đã hiểu rõ trẫm. Trẫm làm như vậy cũng là vì bất đắc dĩ.
Khâu Minh chần chờ một hồi rồi nói:
- Vậy sự việc trong cung kia…
Triệu Trinh kiên quyết nói:
- Việc trong cung, cứ để như vậy đi. Cứ để liên hệ với nhau. Cho dù là đám người Triệu Doãn Thăng, La Sùng Huân cũng không cần phải điều tra kỹ nữa. Về phần đám người Mã Quý Lương, Lưu Tòng Đức cũng không cần phải điều tra đồng đảng còn sót lại. Lần thay đổi này trong cung của trẫm, tuy Triệu Doãn Thăng có chủ mưu tập kích nhưng trẫm đã đại nạn không chết là do tiên đế phù hộ. Có tiên đế trên trời, chắc chắn là không muốn trẫm tiếp tục tạo sát nghiệt rồi. Khâu bộ đầu, ngươi cứ xử lý tốt việc nên làm là được rồi. Chuyện còn lại chớ nên suy nghĩ nhiều.
Khâu Minh cung kính nói:
- Thần tuân chỉ.
Thoạt nhìn gã như cục sắt, nhưng cách đối nhân xử thế cực kỳ cẩn thận, không đề nghị, lại càng không phản bác. Tuy nhiên đôi mắt của gã vẫn luôn liếc nhìn cái mặt lệnh bài mà Diệp Tri Thu giao cho Triệu Trinh.
Triệu Trinh cảm thấy điều gì, mỉm cười nói:
- Lần này trẫm có thể may mắn được cứu mạng, có mấy người không thể bỏ qua công lao. Ngươi, Quách Tuân, Diệp Tri Thu, Địch Thanh, còn có…
Y do dự rồi cuối cùng không nói tiếp, cầm lệnh bài kia đặt vào trong tay Khâu Minh:
- Địch Thanh và Diệp Tri Thu đều có ngự tứ kim bài của trẫm. Ngươi cũng có một tấm. Chỉ mong là lần này ngươi chớ để đánh mất nó lần nữa.
Khâu Minh tiếp nhận lệnh bài, khuôn mặt có vẻ xấu hổ:
- Thần sẽ không phụ lòng người.
- Tốt lắm, ngươi lui ra đi.
Triệu Trinh tỏ vẻ mệt mỏi.
Khâu Minh vừa lui ra thì không bao lâu sau lại có một người tiếp kiến. Đó là thái giám Diêm Văn Ứng bên người Triệu Trinh. Triệu Trinh nhìn thấy Diêm Văn Ứng thì tinh thần tỉnh táo lại, chậm rãi nói :
- Văn Ứng, bên thái hậu thế nào rồi ?
Diêm Văn Ứng khom người nói :
- Bẩm hoàng thượng, thái hậu đã rời khỏi phủ Bát vương gia, hồi cung nghỉ ngơi rồi. Hình như Bát vương gia cầu xin thái hậu cái gì nhưng bị thái hậu từ chối. Cụ thể bọn họ đã nói gì, thần ở xa không thể nghe được tình hình. Tuy nhiên khi thần hầu hạ thái hậu nghỉ ngơi thì chỉ nghe thái hậu nói vài chữ.
- Bà ấy nói gì?
Con mắt Triệu Trinh chớp chớp.
Diêm Văn Ứng cẩn thận nói:
- Thái hậu nói… “ngươi sẽ không sống lại đâu, sẽ không đâu!”
Những lời này nghe ra ý tứ rất đơn giản. Lưu thái hậu mới rời Dương Vũ Thường, mà Dương Vũ Thường đang hôn mê bất tỉnh, chắc chắn là Lưu thái hậu nói về Dương Vũ Thường rồi. Nhưng Triệu Trinh lại không nghĩ như vậy. Ánh mắt y lộ ra vẻ suy tư, nhẹ nhàng bám vào tay vịn của long ỷ, hỏi:
- Thái hậu nói như vậy, theo ngươi nghĩ là nói ai sẽ không sống lại đây?
Diêm Văn Ứng trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng lắc đầu:
- Thần không biết.
Triệu Trinh thở dài một cái, cũng lắc đầu lẩm bẩm nói:
- Trẫm cũng hồ đồ rồi. Tuy nhiên… đáp án có lẽ không quan trọng. Trẫm chỉ muốn hỏi ngươi…
Ánh mắt Triệu Trinh ánh lên vẻ tinh tường, chậm rãi nói:
- Vậy thái hậu còn cho ngươi giám thị hành động gì của trẫm nữa không?
Trong cung lại yên ắng. Diên Văn Ứng không hề bối rối. Vốn là hắn phụng mệnh thái hậu đến giám thị Triệu Trinh. Nhưng khi nghe Triệu Trinh nghi ngờ, rõ ràng hắn vẫn giữ thần sắc như cũ.
Khẽ mỉm cười, Diêm Văn Ứng đáp:
- Hoàng thượng, hai ngày nay thái hậu bị kích động. Việc đám người Triệu Doãn Thăng chết đi, người hết sức thương tâm. Gần đây người cũng không chú ý gì đến hành động của hoàng thượng.
Triệu Trinh thở phào một cái, nhẹ nhàng chậm rãi thả lỏng, lẩm bẩm nói:
- Như vậy cũng tốt, tốt lắm.
Trong con mắt của y mặc dù không lộ lên điều gì nhưng khóe miệng cuối cùng cũng nở ra nụ cười đã lâu không thấy.
Bất kể như thế nào thì thái hậu cũng già rồi, rất khó tiếp tục buông rèm nhiếp chính nữa. Bất luận thay đổi thế nào thì cuối cùng Triệu Trinh cũng có thể tự mình chấp chính, không cần phải ngày đêm lo lắng đến tính mạng của mình như trước kia nữa. Bất kể cục diện thay đổi thế nào thì người cười cuối cùng không phải đều là kẻ thắng cuộc sao?
Truyện khác cùng thể loại
631 chương
243 chương
1033 chương
475 chương
87 chương