Sáp Huyết

Chương 118 : Cung biến (2)

Địch Thanh nghe vậy thở phào, trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần có Quách Tuân ở đó, thì không chuyện gì là không thể giải quyết được, dù Quách Tuân cũng chỉ là một Điện tiền Chỉ huy sứ bình thường, quyền vị thua xa những người trong lưỡng phủ. Mọi người vào Biện Kinh, tiến vào thành nội, đang vội đi tới đại nội thì chợt nghe phía trước có tiếng huyên náo, dân chúng chặn ngang trên đường, đám người bọn họ cưỡi ngựa không cách gì qua được. Địch Thanh ghìm cương ngựa, nghe thấy dân chúng nói: - Thê thảm quá, mười bảy mạng nhà họ Tiền, bị người ta giết sạch ngay giữa thanh thiên bạch nhật. Địch Thanh rùng mình, hỏi: - Nhà họ Tiền nào vậy? Người dân vừa nói thấy cấm quân hỏi mình, thấp thỏm nói: - Là nhà của Cung sứ Tiền Duy Tế… - Ai giết người nhà của hắn? Địch Thanh thất kinh hỏi. Người nọ vội nói: - Quan gia, làm sao mà ta biết được? Phủ Khai Phong đang điều tra đó, không liên quan đến ta đâu. Nói đoạn ông ta bèn quay người bỏ đi, không dám nhiều lời nữa. Địch Thanh nghiêm mặt, thầm nghĩ, Tiền Duy Tế mới bị bắt mấy ngày trước vì tội tạo phản, sao hôm nay gia quyến ở kinh thành đã bị giết hết không chừa một ai? Nếu nói việc này không liên quan gì đến chuyện tạo phản của Tiền Duy Tế thì ai mà tin nổi. Nhưng, nếu như có liên quan, thì bọn người đó sao lại có được tin tức nhanh như vậy, và ý định của bọn chúng là gì? Mọi người ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, thực ra trong long ai cũng đều có suy nghĩ giống như Địch Thanh. Ít nhiều bọn họ cũng có biết về việc Tiền Duy Tế tạo phản, nên đều nghĩ, ai muốn giết Tiền Duy Tế? Triệu Luật có vẻ vẫn bình tĩnh, nói: -Chớ lo mấy chuyện không đâu, đi thôi. Mọi người vòng đường khác mà đi, vào đến đại nội, nhờ cung nhân đi bẩm báo, không lâu sau Triệu Trinh tuyên vào gặp. Nhưng Triệu Trinh chỉ ra lệnh cho hai người Địch Thanh, Trương Ngọc vào gặp, còn những người khác đều đợi ở bên ngoài. Địch Thanh, Trương Ngọc mới bước vào cung, đã nghe thấy có tiếng huyên nào từ đằng trước truyền đến. Hai người đưa mắt nhìn nhau, không biết ai mà lại dám ồn ào trong cung cấm như vậy. Bước thêm vài bước, thấy phía trước có tiếng nữ nhân the thé kêu lên: - Lã Di Giản, ngươi đứng lại đó cho ta! Địch Thanh giật mình kinh hãi, Lã Di Giản là nhân vật số một trong lưỡng phủ đương triều, mà lại có người dám quát nạt ông ta như vậy? Hắn định thần nhìn kỹ, thấy một nữ nhân đang hai tay chống nạnh, lông mày dựng ngược. Địch Thanh than thầm, thầm nghĩ “dưới gầm trời này, chắc cũng chỉ có nữ nhân này mới dám vô lễ với Lã Di Giản như vậy”. Nữ nhân đó chính là Quách Hoàng hậu! Tuy Địch Thanh chỉ mới gặp qua Quách Hoàng hậu một lần, nhưng cũng đã được biết, trong cung hiện nay, người nắm quyền lực lớn nhất là Lưu Thái hậu, còn người nóng tính nhất chính là Quách Hoàng hậu này. Quách Hoàng hậu đang nhìn một người đầy căm tức, Địch Thanh nhìn theo hướng của nàng ta, cũng muốn xem xem nhân vật số một của lưỡng phủ rốt cục có bộ dạng ra sao. Địch Thanh sớm đã được nghe đến đại danh của Lã Di Giản, thậm chí việc hắn được thăng làm Tán trực, cũng có liên quan đến Lã Di Giản, những từ trước đến giờ chưa từng gặp mặt qua. Người ở phía đối diện với Quách Hoàng hậu dáng người tầm thước, tuổi traạc ngũ tuần (năm mươi), vầng trán nhô cao, đầu mày khoáng đạt. Địch Thanh thoạt nhìn, chỉ cảm thấy diện mạo của Lã Di Giản có chút quái dị, nhưng nhìn kỹ lại, thì thấy thần thái người này hết sức điềm tĩnh, điềm tĩnh đến mức có vẻ không giống người. Nếu nói Quách Hoàng hậu là một ngọn núi lửa, thì không nghi ngờ gì nữa, Lã Di Giản chính là núi băng. Thần sắc của ông ta lúc nào cũng có vẻ khiêm tốn hoà nhã, nhưng trong sự khiêm tốn hoà nhã đó lại có một vẻ cô độc cao ngạo và lạnh lùng. Cho dù là đứng trước mặt Quách Hoàng hậu, thì vẻ cô độc kiêu ngạo của Lã Di Giản cũng không hề giảm. Ông ta tỏ ra cung kính, nhưng là sự cung kính đối với cái áo mà Quách Hoàng hậu khoác trên người. - Hoàng hậu có gì chỉ bảo vậy? Lã Di Giản đã dừng bước, bình tĩnh hỏi. Quách Hoàng hậu cười lạnh, nói: - Lúc nãy ngươi nói gì với Thánh thượng? Lã Di Giản nói: - Việc quân việc nước. - Việc quân việc nước gì? - Nếu Hoàng hậu thích, thì có thể đi hỏi Thánh thượng. Gia pháp của tổ tiên đã dạy, hậu cung không được can dự triều chính, thần cũng không dám phá hoại quy củ của tổ tiên. Lã Di Giản điềm tĩnh, không chút sợ hãi nói. Quách Hoàng hậu giận dữ nói: - Ngươi đừng có lúc nào mở mồm ra cũng Thánh thượng, ngươi chớ cho rằng ta không làm gì được ngươi! Lã Di Giản không để ý đến lời doạ nạt, thản nhiên nói: - Thần không dám. Nhưng nếu Hoàng hậu không có chuyện gì, thần xin cáo lui. Quách Hoàng hậu thiếu chút nữa là bị thái độ của Lã Di Giản làm cho tức phát điên, hét lớn: - Lã Di Giản! Ngươi đợi đấy, sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ cho ngươi thấy hậu quả của việc đắc tội với ta ngày hôm nay. Lã Di Giản cũng không đối đáp lại, hành lễ rồi lui đi. Quách Hoàng hậu vọt tới trước cung, Diêm Văn Ứng ngăn lại, nói: - Hoàng hậu, Thánh thượng… muốn gặp người khác, không gặp… người. Cơn giận của Quách Hoàng hậu không phát tác được, một bạt tai giáng thẳng xuống mặt Diêm Văn Ứng, mắng: - Cẩu nô tài! Lã Di Giản dám vô lễ với ta, đến cả ngươi cũng dám to gan như thế, muốn tạo phản sao? Diêm Văn Ứng ôm mặt nói: - Hoàng hậu, thần chẳng qua chỉ là phụng mệnh Thánh thượng làm việc thôi… Quách Hoàng hậu cười lạnh, nói: - Lại là một kẻ mở miệng ra là Thánh thượng! Ngươi đừng có tưởng là ta không trị được ngươi. Lời nói chưa dứt, đột nhiên bàn tay vươn ra, hai ngón tay nhắm thẳng tròng mắt của Diêm Văn Ứng mà móc tới. Diêm Văn Ứng giật mình kinh hãi, cuống quýt thối lui, không cẩn thận té ngã ra đất. Quách Hoàng hậu ha hả cười lớn, nói: - Cẩu nô tài, xem ngươi còn dám ngăn ta không? Đoạn nàng ta cất bước đi vào trong cung, đám cung nữ thái giám thấy vậy, ai còn dám ngăn? Quách Hoàng hậu đi thẳng một mạch vào trong điện.