Thỏ con là biệt danh Cừu Tiềm đặt cho Bạch Lãng khi gặp nhau lần đầu tiên tại câu lạc bộ. Từ đó cũng gọi mười năm liền. Bạch Lãng biết anh không thể bắt Cừu Tiềm sửa miệng, cũng chẳng thừa hơi đi tranh cãi. Giờ nghe lại thấy có chút nhớ nhung. Bạch Lãng đứng dậy, gật đầu chào hỏi, “Cám ơn Cừu tiên sinh đã dành thời gian.” Cừu Tiềm của mười năm sau không khác bây giờ là mấy. Khuôn mặt góc cạnh không thua gì diễn viên, khí chất hoang dã và sắc bén khiến gã trông già dặn trước tuổi nhưng cũng khiến gã trông trẻ hơn khi trưởng thành. Cừu Tiềm phả khói thuốc ra khỏi miệng, thả người phịch vào chiếc ghế salon bên kia, “Ngồi đi, có chuyện gì.” Bạch Lãng ngồi ngay ngắn trở lại, vào thẳng vấn đề: “Tôi muốn vay tiền.” “Hả?” – Cừu Tiềm nhướng mày, không che dấu vẻ bất ngờ hiện trên mặt, “Bao nhiêu?” “Năm triệu,” – Bạch Lãng bình tĩnh nói, “Tiền mặt.” “Năm triệu tiền mặt…” – Cừu Tiềm lại rít một hơi dài và phả chúng lên mặt Bạch Lãng, “Nhiều quá. Lý do là gì đây?” “Anh tôi – Bạch Lễ nợ ngân hàng tư nhân năm triệu, không thể không trả,” – Bạch Lãng nhìn xuống, băn khoăn rằng liệu anh có nên đóng giả thành mình trước kia – khờ dại ngây thơ và một chút mơ mộng hay không, nhưng nghĩ rồi thấy không cần, “Nếu không xử lý gọn để lộ thông tin sẽ ảnh hưởng không tốt đến hợp đồng đại diện của công ty.” – dứt lời, Bạch Lãng không khỏi nghiêng đầu đi, ho mấy tiếng vì khói thuốc. Cừu Tiềm nhìn anh đầy săm soi như đang nghi hoặc Bạch Lãng cư xử khác hẳn bình thường. “Nhưng xem ra cậu cũng đâu khẩn trương lắm, trả hay không cũng không quan trọng hả?” Gã chỉ nói bâng quơ nhưng kỳ thật là chạm trúng bản chất vấn đề. Bởi nếu Bạch Lãng không giúp Bạch Lễ vay tiền trả nợ, Bạch Lãng sẽ bị ảnh hưởng đến hình tượng và phải thanh toán món tiền bồi thường vi phạm hợp đồng; còn nếu Bạch Lãng vay tiền trả hộ thì cuối cùng người mắc nợ vẫn chỉ là Bạch Lãng. Vay hay không vay, thực chất với anh chẳng khác nhau là mấy, có chăng là cha mẹ và anh trai anh có thể bình yên vượt qua lần này không mà thôi. “Là vậy,” – Bạch Lãng cười khổ, “Có trả hay không với tôi cũng không khác nhau, tóm lại vẫn là tôi mắc nợ. Cho nên muốn xin Cừu tiên sinh hỗ trợ, vay lần này, đảm bảo không có lần sau, cũng lợi cho công ty.” “Tôi được lợi gì? Sao tôi không biết nhể,” – Cừu Tiềm dập tắt điếu thuốc, hất cằm, “Nói nghe xem nào.” “… Bao dưỡng, năm triệu, bán đứt. Bạch Lễ không có gan động vào người của Cừu tiên sinh.” Giọng anh rất bình tĩnh và ổn định trong khi tầm mắt thì vẫn cúi gằm. Cừu Tiềm sửng sốt rồi cười phá lên. “Bao dưỡng cậu? Ha ha ha – tôi không nghe nhầm đấy chứ?! Ha ha ha!!” Mặt Bạch Lãng nóng hơn không theo ý muốn. Anh nhớ mang máng lần đầu tiên cự tuyệt Cừu Tiềm, khi đó anh đã nói chắc như đinh đóng cột mặc dù khá là sợ hãi. Cho nên đối mặt với nụ cười ngặt nghẽo của Cừu Tiềm hiện giờ, anh chỉ biết cười khổ. “Hai năm trước cậu đã nói gì? Tôi còn rõ mồn một đấy, ha ha ha -!! Nói nhân cách không bao giờ bị giày xéo, còn gì nữa nhỉ, còn định báo công an cơ mà? Ha ha ha -!!” Cừu Tiềm cười ngặt nghẽo mất một lúc mới dần ngừng lại, gã giơ tay lau đuôi mắt, “Giờ lại muốn tôi bao dưỡng cậu, ha ha… Cưng à, có lời này của cậu nên anh đây bỏ qua cho việc cậu em đánh thức anh đêm qua đấy.” Bạch Lãng phối hợp nhếch môi, đời trước bị gọi là “Thỏ con” cũng không phải không có lý. “Vậy, Cừu tiên sinh nghĩ thế nào?” Biểu hiện khoái chí của gã dần nhạt đi và thay thế bằng nụ cười khẩy. “Sao cậu không hỏi tôi, tối qua khi nghe điện thoại, bên cạnh tôi có người khác hay không?” Đến đây thì Bạch Lãng ngừng lại, sau đó là chút mất mát lan tràn. Bởi vì anh chợt hiểu ra, khi Cừu Tiềm nói thế đồng nghĩa gã đã coi anh là một trong số những nghệ sĩ chấp nhận bỏ nguyên tắc vì tiền. Dù sao người chủ động dán lên vốn chẳng đáng giá trị. Cũng bởi vậy mà chút ít thân thiết mơ hồ giữa anh và Cừu Tiềm trong kiếp trước, sau khi đề cập vấn đề này hẳn cũng không còn. Nhưng Bạch Lãng không hối hận việc mình đang làm. Anh đưa lời đề nghị này cho Cừu Tiềm vì muốn cám ơn những gì gã đã làm cho anh lúc cuối cùng. Cám ơn chiếc ô của gã. Sống lại, Bạch Lãng không có gì có thể trả Cừu Tiềm, chỉ còn có thứ này thôi. Dùng cơ thể để trả vốn là một điều thật vớ vẩn, nhưng nghĩ kỹ hơn thì đời này có thể sống được bao nhiêu năm nữa, vốn Bạch Lãng cũng không biết. Nếu Cừu Tiềm còn muốn thì cho gã, còn nếu không, anh cũng thanh thản cõi lòng. Về phần Bạch Lễ, nếu Cừu Tiềm từ chối lời đề nghị này, hẳn công ty cũng sẽ không cho anh vay tiền như đời trước. Một nghệ sĩ mới nổi hai tháng không nhà không tài sản, không đi cửa sau là không thể vay ngân hàng một món tiền lớn 5 triệu. Vậy là vừa không có tiền trả hộ vừa biết lối mà từ chối Bạch Lễ, tính ra cũng gọn gàng. Vậy nên Bạch Lãng không miễn cưỡng, tỏ ý mình hiểu được, “Xin lỗi vì đã quấy rầy ngài.” Anh đứng lên, “Vẫn cảm ơn Cừu tiên sinh đã sẵn lòng dành thời gian,” – và gật đầu với gã, “Không làm phiền ngài nữa.” Gã nhìn anh hoăm hoắm như một con rắn độc, “Vậy tiền thì sao? Không vay nữa à?” Bạch Lãng thoáng ngừng lại, “Người có điều kiện như Cừu tiên sinh có lẽ sẽ hiếm, nhưng tìm người -” – lời còn chưa xong, Cừu Tiềm đã vươn tay nắm chặt tay anh, giật cả người Bạch Lãng về phía gã. Bạch Lãng giật bắn mình, nhoắng cái cả người anh đã gần như tựa hẳn vào người gã, không chút phản kháng. Chiều cao 1m8 của Bạch Lãng trước mặt Cừu Tiềm vẫn thấp hơn gã nửa đầu, chưa bàn đến tỷ lệ cơ thể cũng khác nhau rất lớn. Bạch Lãng ngoan ngoãn để gã bóp cằm mình, ung dung thận trọng. Cừu Tiềm nheo mắt, “Cậu khác rất nhiều.” “Thỏ nóng cũng cắn người thôi.” – Bạch Lãng bình tĩnh trả lời dưới cái nhìn sâu hoắm của Cừu Tiềm. Gã nhìn chằm chằm anh mấy giây như muốn nhìn ra điều gì đó khác, cuối cùng lại dùng sức kéo cằm anh mà hôn xuống. Đó là một nụ hôn thô bạo chẳng chút nhượng bộ. Đầu lưỡi thô lỗ quét ngang quét dọc trong miệng anh như một vị vua độc tài tuần tra khắp ngõ ngách lãnh thổ của mình. Bạch Lãng cứng người, dù kiếp trước kết giao với Khang Kiện thì hai người cũng rất ít khi kịch liệt và thô lỗ thế này. Mùi thuốc lá nồng nặc trong miệng Cừu Tiềm làm anh phải choáng váng, nhưng dưới sự dẫn dắt mạnh mẽ của gã, Bạch Lãng cũng thả lòng người phối hợp. Bởi vậy khi buông Bạch Lãng ra, Cừu Tiềm nheo mắt lại đầy nguy hiểm. “Hình như thành thạo hơn trước nhỉ?” Bạch Lãng mím môi, “…không miễn cường mà,” – đâu thể ngây ngô như lúc ban đầu được nữa. Vẻ mặt gã thoáng u ám nhưng cũng tán đi rất nhanh, bởi vì gã lại giữ chặt cằm Bạch Lãng hôn lần nữa. Mà trước lần này, gã đã có đáp án. “Vậy nhớ hầu hạ cho tốt. Năm triệu, bán đứt.” *** Hôm sau, một chiếc xe SUVs màu bạc đỗ “Kít –” ngay dưới khu chung cư cũ của gia đình Bạch Lãng ở thành phố T. Đó là một khu chung cư kiểu cũ sáu tầng. Tám năm nước, hai vợ chồng họ Bạch vốn làm nông ở vùng nông thôn, khi thời kỳ đổi mới đất nước diễn ra, đất nông nghiệp bị thu hồi làm đường cao tốc, hai vợ chồng có được một khoản tiền đền bù và chuyển đến thành phố T theo lời đề nghị của Bạch Lễ vừa tốt nghiệp đại học, mua hai căn nhà liền tầng. Hai ông bà biết không còn ruộng chỉ có thể dựa vào con cái. Nên khi mua nhà, họ ở tầng dưới, con cả Bạch Lễ kết hôn có thể ở tầng trên, vừa tiện trông nom vừa thuận bế cháu, lại không lo xa mặt sẽ cách lòng. Về phần con thứ Bạch Lãng, thôi thì để tự anh phấn đấu, hai ông bà không dư tiềm lực lo cho anh. Bởi vậy Bạch Lãng chỉ ở đó mấy năm, sau đó đến thành phố A học đại học, sở dĩ cũng không quen thuộc nhiều. *** Bạch Lãng đeo chiếc kính râm cỡ lớn, xuống xe. Hôm nay anh mặc áo sơ mi tay dài màu trà kết hợp với quần âu, khác hẳn hình tượng trẻ trung áo phông quần jeans trên màn ảnh, trông trưởng thành hơn rất nhiều. Mười năm kiếp trước không phải vô ích, hiện giờ mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo sự trưởng thành khác hẳn trang lứa. Bạch Lãng khom người bám vào cửa xe, nói với tài xế bên trong, “Cám ơn Cừu tiên sinh, từ đây tôi tự lên là được.” Từ thành phố A đến thành phố T mất 5 tiếng chạy xe, một ngày chạy đi chạy về cũng là giới hạn với một lái xe. Cừu Tiềm ngồi ghế lái ngậm điếu thuốc ngoái ra, “Hể? Không cần anh lên sân khấu à?” Bạch Lãng cười ảm đạm, “Nhìn người có lẽ không biết, nhìn chi phiếu nhanh hơn.” Cừu Tiềm nhìn Bạch Lãng nhiều lần, từ khi bắt đầu ‘Vụ giao dịch’ hôm qua, càng lúc gã càng không nhìn thấu được Bạch Lãng. “Đi đi, anh chờ,” – Cừu Tiềm móc trong túi lấy ra một thứ, ném cho Bạch Lãng, “Dù gì cũng bán đứt cho đại gia anh đây, đừng để mất mặt.” Bạch Lãng vội vàng giơ tay ra đón, đến khi bắt được mới nhận ra là một chiếc đồng hồ bạc nạm kim cương. Bên ngoài khảm đầy kim cương nhí bạc, bốn phía chỉ phương hướng mới đổi thành một viên ngọc xanh. May mà kiểu dáng nhỏ gọn, không kiểu gì cũng bị gán cho bốn chữ ‘đại gia chân đất’. Bạch Lãng không nói gì, đeo nó lên tay trái, lại dùng cổ tay áo che hờ đi. “Cám ơn Cừu tiên sinh.” “Còn gọi là Cừu tiên sinh hử?” – Cừu Tiềm chống cằm. “Anh,” – Bạch Lãng sửa miệng. Cừu Tiềm hài lòng, cười đến hạ lưu, “Giải quyết mọi chuyện đi, xong đến phiên chúng ta làm việc.” Bạch Lãng khẽ gật đầu, không đáp, chỉ đóng cửa xe, vào tòa nhà. *** Hai căn phòng cha mẹ anh mua ở tầng năm và tầng sáu. Khu chung cư không có thang máy, nhà ở tầng trên sẽ có giá rẻ hơn. Bạch Lãng đi trên chiếc cầu thang nửa quen nửa lạ, những hình ảnh không muốn nhớ lại vẫn lẳng lặng ùa về. “Mày, đồ bất hiếu! Mày còn vác mặt về đây làm gì?!” “Muốn bố mẹ với anh mày bị người ta chửi phải không?! Mày muốn chúng tao chết đi chứ gì?!” “Mày biết hàng xóm người ta nói gì không?! Người ta bảo nhà này có thằng con biến thái!! Cả ngày chỉ nghĩ đến đ*t đàn ông!!” “Mày muốn anh mày phải làm sao đây!! Mày có biết vì mày mà việc làm ăn của anh mày suýt phá sản không!” “Mày bệnh hoạn một mình đi!! Đừng có liên lụy đến cái nhà này!! Cút ngay cho tao!!” “Mày nói gì?! Nghe mày giải thích á!! Mày không biến khỏi đây thì tao đập chết mày!! Đập chết mày!!” “Rốt cuộc tao tạo nghiệt gì mà sinh phải đứa bệnh hoạn như mày -!! Ôi trời đất ơi –“ Sau đó là những cái đấm đá và xô đẩy. Tiếng mẹ anh gào thét và khóc lóc như vẫn văng vẳng bên tai. Cha anh đứng im một góc. Còn anh trai anh – Bạch Lễ thì đau đớn nhìn anh như thể không ngờ mình lại có đứa em như thế… Tất cả mọi chuyện trong quá khứ trùng điệp làm Bạch Lãng chững trước cửa mất mấy giây mới ấn chuông. Sau đại học, nhà này không còn là nhà anh, nên cũng không được chia một chiếc chìa khóa. Trong phòng có người chạy vội ra mở cửa, là Bạch Lễ với đôi mắt đỏ ngầu. “Em! Có mang tiền đến không?!” *** Mấy phút sau, Bạch Lãng ngồi trong phòng khách, được cha mẹ và anh trai vây quanh hỏi han. “Tiền đâu? A Lãng, con đã vay được chưa?” – mẹ anh sốt ruột hỏi. “Anh con đang chờ tiền cứu mạng!! Con không ở đây nên không biết mấy ngày nay cả nhà lo sợ thế nào đâu!! Điện thoại đến thì có tiếng cười quái dị, ra ngoài có người mặc đồ đen theo dõi!! Chúng không sợ cảnh sát!! Chúng theo dõi chúng ta!! Phải sống sao đây hả trời!!” “Đúng đúng!! Em, em mang tiền tới phải không?!” – Bạch Lễ nắm chặt tay Bạch Lãng rung lên như bị động kinh, siết tay anh mạnh đến nỗi hằn dấu đỏ, “Chỉ còn ba ngày! Ba ngày nữa thôi!! Nếu không có tiền!! Không chỉ anh, cả ba mẹ cũng gặp chuyện!!” Mẹ anh và Bạch Lễ không thấy anh nói gì thì bắt đầu gắt gỏng, “Phải phải!! Không phải ngày nào mày cũng đóng phim trên tivi đấy sao!! Phải kiếm được nhiều tiền chứ!! Sao không nói gì!! Có việc cỏn con này mày cũng không giúp anh mày à?!” “Mẹ, năm triệu không phải con số nhỏ…” – Bạch Lãng vừa muốn giải thích đã bị mẹ anh ngắt lời. “Nói thật, A Lãng, có phải con trách bố mẹ bất công không?! Có phải con trách bố mẹ không mua nhà cho con không, phải thế không?! Nhưng đó là anh ruột con mà!! Anh em còn chia chác gì hả?! Cha mẹ nuôi con khôn lớn, có thiếu ăn thiếu mặc con đâu?! Con chọn ngay lúc này để so đo có phải quá quắt lắm không?!” Bạch Lãng đã định lấy tấm chi phiếu trong túi áo ra, nhưng nghe mẹ nói vậy, bỗng một ý tưởng chưa từng có trong kiếp trước bỗng xuất hiện trong đầu, anh hỏi: “Bán hai căn phòng này đi cũng đù 5 triệu còn gì?”