Sao Trời Lấp Lánh
Chương 39
All Entertainment ngưng hẳn hợp đồng với Cừ Toàn mà không một lời báo trước, tin tức này như một quả boom dội thẳng giới giải trí. Đại diện La Quyến An của Cừ Toàn là người đi theo hắn trước khi vào All Entertainment, giờ hợp đồng của Cừ Toàn bị đóng băng, La Quyến An cũng chung số phận bị All Entertainment chấp dứt hợp đồng. Chưa kể All Entertainment cũng đồng thời tuyên bố sẽ giải trừ mọi công việc đang hợp tác dang dở với Cừ Toàn.
Đồng nghĩa với những công việc mà All Entertainment đã tài trợ cho Cừ Toàn trước đây dưới danh nghĩa nhà tài trợ đều sẽ bị rút vốn hoặc đổi nhà đầu tư. Tuy danh tiếng mà Cừ Toàn đã tích lũy đến nay chưa đến mức sụp đổ, nhưng động thái của All Entertainment gây ra ảnh hưởng vô cùng lớn đến hình ảnh của hắn. Nhất là khi lý do cho việc này vẫn chưa được sáng tỏ.
Ngay từ tờ mờ sáng, tầng một khu chung cư của La Quyến An đã bu kín phóng viên, vì Cừ Toàn sống trong một ngôi biệt thự cao cấp riêng nên khả năng bị bao vây khó khăn hơn nhiều.
La Quyến An đang lo sốt vó, vừa đi đi lại lại trong phòng khách, vừa gọi điện cho Cừ Toàn.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy A Toàn? Giám đốc Cừu lại làm trò gì thế? Tại sao tôi không có bất cứ một tin tức gì? Hay do Hồng lão gây áp lực cho công ty?!”
Đầu bên kia vẫn im lặng.
“Có chuyện gì cậu cũng phải báo trước một tiếng để tôi còn chuẩn bị chứ! Việc đến nước này mà làm đại diện cho cậu chỉ đọc báo mới biết được! Phương Hoa cũng vừa gọi cho tôi, chẳng nói lý do gì, chỉ bảo công ty sẽ bồi thường đúng theo hợp đồng, ba ngày sau sẽ trả! Vậy còn cứu vãn được gì nữa?” – La Quyến An bực mình thở phì phò, “Không phải cậu rất thân với giám đốc Cừu sao, rốt cuộc là có chuyện gì?!”
“Anh đi điều tra tình hình bên ‘Loạn Phố’ trước cho tôi, hỏi xem gần đây có điều động nhân sự gì không.”
Rốt cuộc, Cừ Toàn đáp lại ở đầu dây bên kia, giọng điệu vẫn còn bình tĩnh.
“Loạn Phố?! Lúc nào rồi còn để ý ‘Loạn Phố’ làm gì?!” – La Quyến An sốt ruột tuôn ào ào, “Hợp đồng bị ngưng là chuyện lớn, nhất là khi không hề có lý do! Có khác gì bị đuổi đi đâu! Công chúng đều đang theo dõi tin tức, chúng ta phải tính xem nên xử lý thế –”
“Lằng nhằng lắm thế, bảo anh đi điều tra thì đi điều tra đi!” – Cừ Toàn đột nhiên lạnh lùng nói, “Tôi cần xác nhận lại một chuyện trước nên anh cứ đi đi! Đến trưa là phải có câu trả lời cho tôi!”
“Cậu?! Thế phóng viên thì sao?” – La Quyến An nuốt xuống cơn giận bị mắng vốn, “Tôi đã bận tối mắt tối mũi rồi, cậu còn muốn tôi phải thế nào?”
“Rốt cuộc anh là đại diện hay tôi là đại diện?” – Cừ Toàn mất kiên nhẫn, “Việc cỏn con ấy cũng muốn tôi làm giúp anh à?”
Nghe vậy, La Quyến An tức chửi đổng trong lòng, nén giận bảo, “Thôi được rồi, trước tiên tôi sẽ giải thích với phóng viên là cậu không thoải mái cần nghỉ ngơi, tạm thời không thể trả lời dư luận, cậu cũng đừng nhận bất cứ cuộc gọi nào. Nhưng tình hình này không kéo dài được, mai phải có câu trả lời, nên bằng mọi giá đêm nay cậu phải cho tôi biết mọi chuyện, rốt cuộc là –”
Một lần nữa La Quyến An bị cắt lời, lần này Cừ Toàn thẳng thừng cúp máy. La Quyến An cũng không dư hơi đi đôi co, cau có vuốt mặt, mở danh bạ trên di động ra, bắt đầu công tác. Dù sao có thể trở thành người đại diện của minh tinh màn bạc cũng không phải hạng vô dụng.
***
Đầu phía biệt thự, Cừ Toàn cố gắng thử liên lạc lần nữa với Cừu Tiềm. Vẫn là một tiếng ‘bíp’ như trước, sau đó chuyển thẳng sau hộp thư thoại. Từ sáng đến giờ, Cừ Toàn để lại không dưới mấy chục tin thoại, nhưng Cừu Tiềm không đáp lại một lời nào. Xem ra số máy này đã được cài đặt chặn số, không thể nối máy được.
Cừ Toàn tắt giọng máy nữ đều đều trong loa, đổi một số máy bàn trong biệt thự, song cũng được hồi đáp tương tự. Rốt cuộc hắn cũng không kiềm chế ném phứt điện thoại trong tay.
“Bốp!!!”
Nhớ lại những lời Hồng Ngụ mới ám chỉ mình gần đây.
‘… Tôi với Cừu tiên sinh vừa nhất trí một phi vụ rất đáng ăn mừng.’
‘Tin chắc rằng việc hợp tác này có thể đưa tập đoàn Ân Tương vọt lên tầm cao mới’
‘Cừu tiên sinh quả là tuổi trẻ tài cao, biết đón đầu thành công, cũng biết rũ bỏ…’
Cừ Toàn nhắm mắt, buộc bản thân phải bình tĩnh lại, sau đó gọi đến một số máy khác, lần này là Uông Doãn.
Lần này chuông chỉ reo mấy hồi là được nhấc máy.
“Cậu nói cho A Tiềm biết bệnh tình của Bạch Lãng à?” – bỏ qua màn chảo hỏi, Cừ Toàn vào thẳng đề.
Uông Doãn im lặng một lúc mới nói, “Cậu bảo để cậu nói mà? Đọc báo sáng nay tôi còn tưởng –”
“Cậu không nói?!” – Cừ Toàn mất kiên nhẫn cắt lời.
“… không,” – Uông Doãn đáp.
“Nghĩa là cậu cũng không nói với A Tiềm chuyện cậu cho tôi biết bệnh tình của Bạch Lãng?” – Cừ Toàn hỏi luôn.
“… Ừ.” – Uông Doãn ngập ngừng không được tự nhiên, “Nhưng rốt cuộc cậu với A Tiềm làm sao vậy?”
“Không có việc gì, hiểu nhầm thôi.” – Cừ Toàn thở phào, giọng điệu cũng bình tĩnh hơn, “Nhớ đừng nói với cậu ta là cậu cho tôi biết đấy, tôi sợ cậu ta nổi giận lại trút lên cậu thôi.”
Uông Doãn hạ giọng, “Không có lý do, cậu ta không giận cá chém thớt vô cớ đâu.”
“Vậy tôi mới lo đây, nhất định là có hiểu nhầm gì rồi,” – nói tới đây, giọng điệu Cừ Toàn mềm mỏng mang theo ý cậy nhờ, “A Doãn, cậu có thể hẹn A Tiềm giúp tôi không? Tôi không liên lạc được với cậu ta.”
“Giờ tự dưng tôi hẹn, cậu ta cũng đoán ra được lý do.”
“Thử mới biết? Cậu đã nói sẽ giúp tôi.”
“… nếu cậu ta bắt máy, tôi sẽ hẹn.”
“Cám ơn! Tôi sẽ nhớ ơn huệ này, A Doãn.”
***
Cúp máy, Uông Doãn tắt nguồn di động, tiếp tục thu dọn ống đựng bút vào thùng carton, đây là món đồ cuối cùng. Hắn ngẩng đầu, nhìn lại căn phòng chưa dùng được mấy hôm. Dù sao đây cũng là mục tiêu phấn đấu bao năm qua, đến một bệnh viện tốt nhất, chữa trị những ca bệnh hiểm nghèo nhất. Để hắn có thể sánh ngang được với ba người bạn thân thành đạt của mình, vị trí của bản thân cũng được tỏa sáng.
Nhưng có vẻ hắn đã quên ước muốn ban đầu, khi đặt lợi ích lên trước y đức.
Lâm Công Thành chửi đúng lắm, cứu người và hại người, đều chỉ là một suy nghĩ mà thôi. Ngay cả cái cơ bản nhất mà hắn cũng không làm được, quả thật không có tư cách ngồi đây.
Nhưng may là hắn còn cơ hội làm lại, khi chưa gây ra sai lầm quá lớn.
Uông Doãn mang theo nụ cười nhẹ nhõm, ôm thùng, ra khỏi văn phòng.
***
Sau ngày All Entertainment tuyên bố chấm dứt hợp đồng với Cừ Toàn một hôm, là ngày ‘Loạn Phố’ thông báo khởi động máy.
Gần như giới truyền thông đều cho người đến góp mặt, chủ yếu là muốn đón đầu được Cừ Toàn cũng tham gia diễn xuất trong ‘Loạn Phố’. Dù sao giấy mời đến buổi lễ đều đã được gửi đi vào nửa tháng trước, danh sách tham gia ở trên còn ghi tên Cừ Toàn rành rành.
Nhưng ngoài dự kiến của mọi người, hôm nay Cừ Toàn không xuất hiện ở hội trường.
Là đồng nghiệp cùng công ty, Bạch Lãng trở thành mục tiêu bị giới truyền thông có mặt ở hội trường xúm vào phỏng vấn. Dù câu trả lời của anh đều là “Tôi không biết”, MC của buổi lễ cũng buộc phải cảnh cáo, nếu còn ai đặt câu hỏi không liên quan đến ‘Loạn Phố’ sẽ bị mời ra ngoài.
Lúc MC nói, dàn diễn viên chính đang ngồi ở bàn dài được sắp xếp phía sau bục nói.
Ngồi cạnh Bạch Lãng, Tôn Tịch Bân lén lút châu đầu lại gần thì thầm hỏi, “Này, công ty cậu có chuyện gì thế? Kể tôi nghe với.” – và có vẻ như anh chàng quên mất tiêu chiếc microphone được cài trên cổ áo, việc ‘thì thầm’ này không được ‘thì thầm’ cho lắm.
MC thì tái mặt, quay phắt đầu lại như phát hiện mình vừa bị đâm một nhát vào lưng, trong khi đám phóng viên thì trừng trừng nhìn Tôn Tịch Bân như mèo thấy mỡ.
Vóc dáng cao to ngăm ngăm, khuôn mặt rạng ngời, Tôn Tịch Bân biết ngay mình sai rồi, vội cười hề hề cho qua. Hắng giọng, nghiêm túc nhìn phóng viên bên dưới đài, thấy MC nhìn mình bằng ánh mắt giết người, anh chàng bày ra tư thế ‘Mời ngài tiếp tục’.
Bạch Lãng nhớ lại, hình như kiếp trước Tôn Tịch Bân được đánh giá là thân thiện cởi mở (chẳng biết có thêm thắt hay lập lờ hay không) nhưng thấy cả đại diện của Tôn Tịch Bân đang đứng sau cánh gà cũng nhìn cậu ta với ánh mắt hình viên đạn, nom chẳng khác nào phụ huynh không ngừng cảnh cáo thằng con không nghe lời của mình. Bạch Lãng bật cười thầm, có khi ‘cởi mở’ trong lời đánh giá là ‘phổi bò’ được dát vàng cho đẹp thì có, chí ít ở chung với những người như thế thoải mái hơn những kẻ toan tính nhiều.
Chẳng qua mãi mới dẹp yên được hội trường, MC đang định bắt đầu giới thiệu nội dung bộ phim (mặc dù đã được ghi hết trong nội dung chương trình), thì một gã phóng viên bên dưới đột nhiên đứng bật dậy, nét mặt thảng thốt, cầm di động gào lên như chốn không người, “Oắt?! Chú bảo Cừ Toàn xuất hiện trước cửa All Entertainment á?! Bây giờ??”
Đám phóng viên lại ồ lên, có người quay đầu xông ra ngoài chỉ trong một nốt nhạc, sau đó lần lượt có người lom khom chuồn ra. Vốn bên dưới đang chật nịch hội trường, chỉ nhoắng cái đã chỉ còn 2/3.
Trước biến cố diễn ra quá chóng vánh, MC chỉ biết há mỏ, nhất thời không biết phải xử lý thế nào.
Đúng lúc này, cánh cửa hội trường nãy giờ chỉ có người ra không có ai vào bỗng xuất hiện một bóng người cao to, mồm còn lẩm bẩm, “Sao bỏ đi hết rồi, hoạt động kết thúc rồi hở?”
Bạch Lãng sửng sốt, sau đó khéo môi giật liên hồi.
Còn lại hơn chục phóng viên nghe vậy cũng ngoái đầu lại, sau đó mặt mày cứ phải biến hóa như đèn nháy. Bởi vì theo tin tức nóng sốt mới ra lò, tổng giám đốc Cừu Tiềm của All Entertainment ‘ngự giá thân chinh’ đến đây, gã vừa mới tháo kính râm ra thôi.
Cừu Tiềm tỏ ra không hiểu, hết nhìn trên bục lại ngoái ra sau, tìm một ghế hàng đầu, thảnh thơi ngồi xuống, còn đủng đỉnh hỏi người bên cạnh, “Buổi lễ kết thúc rồi à?”
Bị hỏi là một phóng viên còn non choẹt, vì quá hoảng hốt mà nói năng cà lăm cả, “Còn còn còn, còn chưa hết.”
Rốt cuộc đám phóng viên còn ở lại cũng không kiềm chế nổi xì xào, ai nấy vụng trộm lấy di động ra, đang định mật báo.
MC cũng không kiềm chế nổi nữa, giận dữ quát lên, “Ai dùng di động mời ra ngoài, chúng ta tiếp tục!”
***
Trong khi đó, tại All Entertainment, Cừ Toàn được mời vào phòng làm việc từng thuộc về hắn. Được cô nàng thư ký cũ mang ra một cốc cà phê để Cừ tiên sinh đợi người.
Truyện khác cùng thể loại
356 chương
49 chương
144 chương
46 chương
113 chương
134 chương
68 chương
23 chương