“Sao hôm nay lại đột nhiên đến đây thế này?” Vào một ngày hiếm hoi khi Cừu Tiềm có mặt ở tổng công ty vận tải, một vị khách hiếm gặp cũng đến. Uông Doãn mang theo sự kinh ngạc nho nhỏ đi vào văn phòng làm việc xa xỉ của Cừu Tiềm. Cao ốc nằm ngay cạnh hải cảng, mảng tường kính có thể trông thấy toàn bộ cảng một cách rõ ràng, làm căn phòng rộng lớn trông không trống trải mà thoáng đạt và phóng khoáng hơn. Uông Doãn không khỏi bật lời khen, “Quen nhau nhiều năm vậy mà giờ vào đây mới phải công nhận cậu đúng là ông chủ rồi.” Cừu Tiềm cười, bảo Uông Doãn ngồi vào ghế trong phòng khách, “Ngồi đi.” Lúc này, ngoài cửa vang lên ba tiếng gõ, thư ký nghiêm chỉnh bước vào mang theo một bình trà thơm ngát, xoay người hỏi ý kiến rồi nhanh chóng ra ngoài. Qua tác phong và nề nếp có thể thấy được phần nào kỷ luật trong công ty. Chẳng qua vị sếp sòng Cừu Tiềm này thì nằm ngoài cái kỷ luật ấy, sơ mi hoa hòe hoa sói ngày trước tuy đã được Bạch Lãng thay bằng chiếc sơ mi may theo thân từ ‘Âu phục Phúc Hoa’ nom nhã nhặn hơn nhiều, nhưng vẫn chẳng nhằm nhò gì với tính cách tùy ý buông thả của gã, cổ áo mở toang và tay áo thì xắn lên tận khửu. Cừu Tiềm cầm bình rót trà cho Uông Doãn, “Thời buổi này, buôn bán đâu chỉ bằng chất lượng, một số đối tác nước ngoài để ý đến cả mã ngoài. Lấy chỗ này ra oai, việc kinh doanh cũng thuận lợi hơn.” Uông Doãn cảm ơn nhận chén trà, “Xem ra công việc giờ thay đổi nhiều quá, để hôm nào tôi đến chỗ A Thành xem sao.” “Chỗ A Thành thì càng khác,” – Cừu Tiềm cười, “Cả tòa nhà xây như cái chuồng cọp, đến cửa sổ cũng rào lưới sắt.” “Quả là lâu không gặp xa lạ hết rồi,” – Uông Doãn lắc đầu, “Bận bịu không có thời gian, không biết tình hình của mỗi người thế nào.” Cừu Tiềm lại cười, thoải mái ngả người ra ghế hỏi, “Thế hôm nay cố ý đến đây thăm quan hả?” “Cậu nói như tôi chỉ có công có việc cần nhờ mới đến vậy, không chào đón chứ gì?” – Uông Doãn đùa. “Chúng ta lúc nào chả thế, sao, nói đi, có chuyện gì?” Uông Doãn cười khổ, “Vậy tôi không lòng vòng. Là A Toàn nhờ tôi gửi lời xin lỗi đến Bạch Lãng.” “Cậu ta bảo cậu gửi?” – Cừu Tiềm cười khẩy. “Cậu ta đoán bây giờ cậu vẫn còn bực mình,” – Uông Doãn uống ngụm trà, “Hôm tụ tập ấy, cậu ta biết mình nói khó nghe.” Cừu Tiềm phẩy ống quần không dính một hạt bụi, “Biết thế sao không đích thân đến xin lỗi?” “Vì cậu ta thừa nhận cậu ta ghen tị.” Uông Doãn vừa dứt lời, Cừu Tiềm đã lạnh lùng nhìn hắn. Trước cái nhìn của Cừu Tiềm, Uông Doãn thở dài, “Đương nhiên là ghen tị Bạch Lãng may mắn gặp được cậu. Hiện giờ, động thái của Hồng lão làm cậu ta rất buồn phiền.” Nghe xong, Cừu Tiềm dịu đi, “Đây là điều cậu ta phải thừa hiểu chứ. Hồng lão và tôi đều cho cậu ta sự lựa chọn, nên chọn thế nào, không ai quyết định thay cậu ta được.” Uông Doãn chần chừ một lúc mới dạm hỏi, “Nếu Bạch Lãng gặp phải chuyện này, cậu sẽ làm thế nào?” Một lần nữa, Cừu Tiềm lạnh lùng nhìn Uông Doãn làm hắn ta phải chột dạ. Rồi gã bỗng phì cười, “Bạch Lãng không có sự lựa chọn. Tôi sẽ không để bất cứ ai có cơ hội cho Bạch Lãng được lựa chọn.” Uông Doãn sững người, hắng giọng chuyển đề tài, “Vậy cậu sẽ giúp A Toàn chuyển lời đến Bạch Lãng chứ?” “Ok thôi,” – Cừu Tiềm tùy ý đáp, gã lấy ra một hộp thuốc lá trong túi quần, hỏi Uông Doãn, “Được chứ?” Uông Doãn gật đầu, nhìn điếu thuốc trong tay Cừu Tiềm, “Lần trước không thấy cậu hút còn tưởng cai rồi, định khen một câu mà giờ vừa hay đỡ phải nói.” “Có Tiểu Hải, tôi chỉ hút ở công ty,” – Cừu Tiềm ngậm điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi dài. “Cũng phải, khói thuốc rất có hại cho trẻ nhỏ,” – Uông Doãn cười phụ họa, “Một số người bệnh cũng không được dính khói thuốc. À đúng rồi, còn chuyện này nữa, thông báo với cậu, tôi đổi bệnh viện rồi.” Uông Doãn vừa lấy tấm danh thiếp mới đưa cho Cừu Tiềm, vừa quan sát từng phản ứng của gã. Cừu Tiềm tiếp nhận, chỉ nhìn liếc qua, “Viện Đại học Y? Được đấy, nổi tiếng cả nước, coi như thăng chức.” Mãi cho đến khi đối diện với ánh mắt dửng dưng của Cừu Tiềm, Uông Doãn mới lặng lẽ dời tầm mắt, cười bảo: “Có thể coi là vậy. Trong đó quả là có một ca bệnh rất thú vị.” *** Quảng cáo bia làm Bạch Lãng phải cân nhắc kỹ càng một lần nữa, vị trí gì sẽ làm những công việc gì. Nếu khi mới sống lại, anh chỉ muốn đền ơn Cừu Tiềm, thì khi tiếp tục theo nghiệp diễn viên, càng tìm tòi học hỏi anh càng đam mê và cảm giác thành tựu. Chọn kịch bản thú vị, diễn vai mình muốn diễn. Danh tiếng và lợi ích với người đã sống qua một kiếp như anh đều xếp sau sự thoải mái. Nên giờ anh chẳng tham lam gì, cũng không trở thành gánh nặng cho Cừu Tiềm. Thế nhưng muốn đứng ở một vị trí có thể sóng vai với Cừu Tiềm, với cá tính của Bạch Lãng, sự thoải mái trong anh vẫn nhẹ hơn những băn khoăn lo lắng anh dành cho Cừu Tiềm. Kiếp trước, anh đã một lòng vì Khang Kiện, đời này, anh cũng chẳng ngăn cản nổi bản thân muốn chăm sóc Cừu Tiềm nhiều hơn. Nếu anh còn gây thêm phiền toái cho Cừu Tiềm, dù phiền toái này đến từ chính Cừu Tiềm, thì anh cũng không hề muốn bản thân vô dụng không sức chống trả, chỉ biết ngồi chờ giúp đỡ. Nên anh quyết định phải đánh cuộc một lần, nhận diễn ‘Loạn Phố’ – bộ phim truyền hình hình sự mà Phương Hoa đã đề cử. Trừ tiền ra thì tích lũy danh tiếng và những mối quan hệ là phương pháp vững gót chân đần độn nhất nhưng cũng ổn định nhất. Về phần tiền, khi ‘Kim ngọc kỳ ngoại’ quay xong cũng là lúc bộ truyện xuất bản tập 2. Vừa mới ra mắt hai tuần lễ nhưng doanh số tiêu thụ của tập 2 đã lên đến con số hơn 4 triệu nhân dân tệ, phá vỡ kỷ lục của tập 1 lập trước đó. Nó giúp Bạch Lãng thu lại được vốn đầu tư đầu tiên, cũng giúp anh bắt tay vào sự nghiệp lấy tiền sinh tiền. Cái anh đang hướng đến là thị trường thương mại điện tử sẽ bùng nổ vào mười năm sau. Chỉ cần tưởng tượng đến viễn cảnh thương mại điện tử sẽ trở thành bá chủ ảnh hưởng trực tiếp đến nền thương mại nước nhà vào những năm sau, là Bạch Lãng quyết định từ bỏ ý định đầu tư bất động sản, thay vào đó là dốc toàn bộ vốn liếng vào một công ty hàng đầu trong tương lai, mà hiện công ty đủ quy mô khai sinh nên nền thương mại điện tử này vẫn còn đang trong tình trạng bấp bênh loay hoay tìm kiếm nhà đầu tư. Nhưng quyết định đầu tư này cũng có những rủi ro nhất định. Dù kiếp trước, thương mại điện tử bùng nổ là sự thật, nhưng ai biết được số tiền mà anh đầu tư kia có khởi động hiệu ứng bươm bướm, làm công ty sẽ là hàng đầu ấy vì số tiền này mà bị tắt ngúm không. Chả có câu ‘từ khốn cảnh mới tìm được đường sống’ còn gì? Vậy nên, trước khi đưa ra quyết định, Bạch Lãng lựa một buổi tối hỏi ý kiến Cừu Tiềm trước đã. Dù sao trên danh nghĩa, Cừu Tiềm cũng là một cổ đông trong nhà xuất bản, bộ truyện kiếm ra tiền cũng có phần của gã. Nhưng Bạch Lãng còn chưa kịp giãi bày lý do mà anh đã chuẩn bị kỹ càng, Cừu Tiềm đã cụt hứng, bảo anh cứ quyết định, không đủ thì rút trong thẻ ra, nhưng nhà thì đợi gã tìm được căn phù hợp đã rồi tính tiếp. Bạch Lãng ngẩn ra, ngờ vực hỏi, tự dưng nhắc đến nhà là sao? Cừu Tiềm quăng dép, lấy ra một tập giấy tờ từ trong ngăn kéo, tỉnh queo thừa nhận, anh lấy giấy tờ của em sang tên căn hộ này cho em rồi. Đây rõ ràng là vừa ngụy tạo chứng từ vừa lấy trộm căn cước đấy chứ – Bạch Lãng trợn mắt. Cừu Tiềm chồm lên bắt lấy người, lưu manh bảo, vậy em cần còng tay bắt anh lại không? Mai phải đi sắm một cái về chơi mới được. Và thế là sứ giả chính nghĩa Bạch Lãng bị đè ra hành quyết trên chiếc giường đôi. Bên cạnh đó, sáng hôm sau trên tủ đầu giường quả nhiên có thêm một chiếc còng tay. Thề có chúa, anh sẽ không thừa nhận mình cũng có tý ty tò mò đâu. *** Lại nhắc đến bộ phim hình sự ‘Loạn Phố’ mà Bạch Lãng nhận, nội dung chủ yếu xoay quanh một đồng chí cảnh sát mới ra trường, mang theo tinh thần chính nghĩa mãnh liệt, trắng đen rõ ràng, phơi phới khát khao và nhiệt huyết với nghề cảnh sát, nhưng qua hành trình thực thi công lý thực tế đã buộc cậu ta phải dần đối mặt với mảng xám giữa pháp luật và tình người. Và ‘Lạc Tử’ – một kẻ chỉ điểm cho cảnh sát nhiền năm do Bạch Lãng đảm nhiệm, chính là nhân vật dẫn dắt đồng chí cảnh sát mới ra trường này mở ra một cuộc hành trình đầy lý thú và không kém phần gay cấn. Để đến cuối bộ phim, một vụ án liên quan đến mạng người được điều tra dẫn đến chính nhân vật Lạc Tử, như một bài thi tốt nghiệp cho đồng chí cảnh sát non trẻ, thử thách người thanh niên đầy nhiệt huyết và chính nghĩa phải chọn lựa giữ tình cảm và trách nhiệm, giữa tình người và pháp luật, để đưa ra sự lựa chọn mà bản thân không hối hận. Cả bộ phim là những mâu thuẫn và giằng co nhưng cũng đầy tình nhân ái ấm lòng và chính nghĩa cao cả. Làm cho Bạch Lãng xem xong phải tiếc nuối, tại sao lúc điền nguyện vọng anh không nghĩ đến nghề cảnh sát nhân dân này chứ. Bên cạnh đó, điều khiến khán giả phải háo hức và phấn khích với ‘Loạn Phố’ không chỉ ở kịch bản xuất sắc, tình tiết dí dỏm, mà còn dựa vào công sức của cả dàn diễn viên, trong mỗi vụ án đều mời một minh tinh nổi tiếng đến tham gia với quan hệ là khách mời, thực hiện giống như những bộ phim đơn lẻ của nước ngoài, những mắt xích ngắn nối nhau và giao thoa với những mắt xích dài tạo nên mỗi vụ án đều có nội dung và điểm nhấn cao trào, sử dụng dàn diễn viên đa dạng và nền tảng phim truyền hình dài tập giúp bộ phim càng thêm hấp dẫn và gay cấn. Thậm chí, giữa chừng còn xuất hiện cả siêu sao màn bạc mà kiếp trước không hề tham dự vào bộ phim, Cừ Toàn. Việc này là trùng hợp ngẫu nhiên hay cố ý gia nhập? Là tác phẩm của Hồng Ngụ hay chính Cừ Toàn? Khi cầm danh sách khách mời, Bạch Lãng đã cảm thấy việc này quả là vi diệu. *** Chẳng qua ‘Loạn Phố’ đang trong giai đoạn chuẩn bị thì ‘Phong Đế’ sau nhiều biến cố cuối cùng cũng đóng máy công chiếu. Mặc dù quá trình quay gặp phải nhiều sóng gió, nhưng đến lúc công chiếu vẫn tạo nên một cơn sốt. Dù sao, nội dàn diễn viên cũng đủ sức đè bẹp mọi đối thủ cùng thời. Song nội dung được đánh giá là đặc sặc nhất của bộ phim lại bị giới phê bình tỏ ra khá tiếc nuối, thậm chí ngôi vị nam diễn viên chính xuất sắc nhất của Cừ Toàn chỉ e cũng bị lung lay và trừ điểm đáng kể vì nội dung của bộ phim. Âu cũng là học tài thi phận. Ai biết đâu được tự dưng cơ quan chủ quản lại nổi hứng lật ra kiểm tra tính chân thực trong lịch sử của đề tài. Điều sợ nhất với mỗi diễn viên văn hóa chính là việc bị kiểm tra và cắt xén thình lình thế này đây. Nhưng dẫu sao, lễ ra mắt của ‘Phong Đế’ vẫn được diễn ra rất hoành tráng. Đêm đó, diễn viên, minh tinh và nhân vật quan trọng xuất hiện như sao trời, được xưng là sự kiện trọng đại hàng năm trong giới điện ảnh. Cừu Tiềm nhận được giấy mời của ‘Phong Đế’, thậm chí cả Bạch Lãng cũng được mời. Để tránh lại bị đào xới vụ mâu thuẫn nho nhỏ xoay quanh danh hiệu ‘Tiểu Cừ Toàn’ giữa Cừ Toàn và Bạch Lãng, Phương Hoa đã dặn anh nhất định phải đến. Bạch Lãng đã phải đi, Cừu Tiềm cũng tính đi cùng, nhưng lần này Cừu Tiểu Hải lại ầm ĩ đòi bám càng, nhất quyết không ở nhà một mình như lần trước. Bình thường Bạch Lãng cũng không ngại cả ba đi cùng nhau, nhưng nếu để Tiểu Hải xuất hiện trước công chúng sẽ dẫn đến những hệ lụy không tốt. Dẫu gì chính sách bảo vệ trẻ thơ trong nước vẫn chưa hoàn thiện và đảm bảo. Vậy là dưới sự phản đối của Bạch Lãng, Cừu Tiềm hậm hực vì bị để ở nhà xem tivi với Tiểu Hải, đương nhiên Tiểu Hải cũng hậm hực lắm chứ, cu cậu muốn đi xem phim với chú A Bạch hơn cơ. Vì thế, trong màn hình tối nay, Bạch Lãng đắm chìm trong ánh đèn lấp lánh, mỉm cười vẫy tay với xung quanh, từ từ tiến vào hội trường. Ngoài màn hình, Cừu Tiềm ôm Tiểu Hải xem tivi, giờ mới thể nghiệm con trai mình ồn ào đến mức nào. Cách một màn hình, khoảng cách đúng là xa xôi. “Ba ba, chú A Bạch kìa!” – mắt cu cậu sáng lên, rú lên tuyên báo. “Thấy rồi,” – Cừu Tiềm làu bàu hỏi nó, “Con vẫy tay làm gì?” Chỉ thấy nhóc con vẫy tay lia lịa với tivi, “Con chào chú A Bạch.” Cừu Tiềm vỗ đầu nó, “Chú không nhìn thấy con đâu.” “Có mà,” – Tiểu Hải cự lại ngay, “Chú bảo chú nháy mắt với tivi là đang vẫy tay với con.” Cừu Tiềm nhướn mày, tầm mắt chuyển về tivi, chỉ thấy Bạch Lãng tìm một góc độ, nhìn chăm chú vào máy quay, mỉm cười và chớp mắt, không có vẻ gì miễn cưỡng. Nhưng Tiểu Hải ngồi trên đùi thì sung sướng, càng vẫy tay tới tấp với màn hình. Bỗng dưng khoảng cách xa xôi ấy dường như bị biến mất trong chớp mắt. Có phải quan tâm chân thành hay không, có lẽ chỉ có trẻ thơ mới phân biệt rõ ràng nhất. Cừu Tiềm mỉm cười, sờ đầu con trai, một lần nữa nhìn vào màn hình. Nhưng giờ thì hết cười nổi. Bởi hình ảnh cuối cùng khi Bạch Lãng bước vào hội trường, là cảnh Cừ Toàn dẫn theo một người đàn ông cao to đi ra đón. Và Cừu Tiềm chẳng lạ gì gã ta.