Type: Dung Barth nhận cuộc gọi của anh với vẻ tự nhiên, không bất ngờ chút nào, chẳng phải anh ta sớm đã dự đoán được rồi sao? Barth vẫn tiếp đón Thư Dập ở biệt thự của anh ta. Lần này Phồn Tinh không đến, phản ứng mang thai thời kỳ đầu khiến tinh thần của cô không tốt, Thư Dập cũng không muồn cô mệt mỏi thêm, vì thế để cô ở nhà nghỉ ngơi. Khi vợ của Barth hỏi về Phồn Tinh, Thư Dập nói rằng cô không được khỏe. Vợ của Barth rất quan tâm vì Phồn Tinh đã để lại ấn tượng rất tốt với chị ta, một cô gái lịch sự và dễ mến, mặc dù không phải một người phụ nữ thông minh của giới thượng lưu Mỹ nhưng cũng là một người bạn ngoại quốc rất thú vị. Barth vẫn cùng Thư Dập uống rượu whisky ở phòng tiếp khách. Thư Dập thoải mái uống một ngụm rượu, nói: “Ok, anh biết mục đích tôi đến tìm anh đúng không?” “Đương nhiên.” Barth nói. “Rất vui vì cậu đã tin tưởng tình bạn giữa chúng ta.” “Tôi đồng ý bán công ty cho anh.” Thư Dập nói. “Điều kiện tiền đề là, các anh mua công ty riêng của tôi thì phải trả toàn bộ tiền mặt.” “Không vấn đề gì, toàn bộ tiền mặt cũng được.” Barth nói. “Tôi có thể hỏi một chút không? Cái gì đã khiến anh đến tìm tôi, nếu anh không muốn trả lời cũng được, tôi vẫn rất cảm kích vì anh đã chọn chúng tôi chứ không phải LR.” “Vợ tôi có thai rồi.” Thư Dập nói đơn giản và rõ ràng. “Tôi muốn mau chóng kết thúc việc này.” Barth lập tức dập tắt sự lo lắng cuối cùng trong lòng, vui vẻ giơ ly rượu, nói: “Đúng là một tin tốt lành, đáng để cạn ly này.” Hai ly whisky chạm vào nhau, Thư Dập vui vẻ uống cạn, Barth cũng vậy. Uống rượu xong, anh ta thấy biểu cảm trên gương mặt Thư Dập rất phức tạp, anh ta hiểu tâm trạng đó, liền nắm lấy vai Thư Dập, an ủi: “Tôi biết trên phương diện tình cảm, cậu rất khó chấp nhận việc bản thân tự tay bán công ty mình sáng lập ra, nhưng lý trí lại nói với cậu, cậu làm thế là đúng, là chọn lựa tốt nhất.” “Đúng vậy.” Thư Dập thở dài một hơi, nói bằng giọng đầy cảm thán. “Đây là lựa chọn tốt nhất.” Trong cục diện thu mua không tốt, Thư Dập đã bất ngờ nhận thu trước, anh ký kết với MTC, quyết tâm tiến hành mua bán và sáp nhập. MTC lắm tiền nhiều của nên dù thế nào Trường Hà cũng rơi vào thế bất lợi. MTC vui mừng tiến hành thu mua công ty riêng của Thư Dập, vì công ty này chưa lên sàn chứng khoán nên họ bỏ tiền mặt ra mua rất đơn giản, sau đó Thư Dập thực hiện như giao ước, quyết định bán công ty lên sàn cho MTC. Cổ đông vừa và nhỏ cực kỳ giận dữ, nhưng trong tình hình hiện nay, căn cứ vào tỷ lệ cổ phần thì Thư Dập là cổ đông lớn nhất. Anh ép mọi người phải thông qua giao dịch này trong đại hội cổ đông. Rất nhiều cổ đông vừa và nhỏ phẫn nộ cắt đứt quan hệ với Thư Dập. Chuyện này cuối cùng đã đảo lộn toàn bộ kế hoạch của Cao Viễn Sơn khiến ông ta tức điên, sắp thu mua thành công rồi lại hỏng việc. Công ty của ông ta còn làm nền cho kẻ khác bước, chuyện này chưa bao giờ xảy ra cả. Ông ta cảm thấy vô cùng nhục nhã, quyết định trước khi Thư Dập ký tên sẽ tìm mọi cách cản trở, thế là ông ta lập tức bay đến Mỹ, đích thân gặp Thư Dập.  Là một tên cáo già, ông ta có thể nhường một bước, tức là hứa sẽ giữ lại các quản lý cấp cao trong công ty, và có thể dùng nhiều điều kiện khác để an ủi cổ đông vừa và nhỏ, cho dù có giữ lại các quản lý cấp cao thì sau này cũng không dễ dàng. Sự việc còn có thể cứu vãn, lão cáo già có vài phần tự tin vì cổ phiếu mà ông ta có cũng khá nhiều, nếu MTC cố gắng chiến đấu cũng sẽ là chiến thắng thảm hại. Thư Dập rất khảng khái tiếp đón lão cáo già ở nhà anh, có điều vì dạo gần đây Phồn Tinh bị nghén nặng nên anh gọi đồ ăn ngoài về, không nỡ để Phồn Tinh vào bếp nấu nướng. Nói đùa chứ, có phải ai cũng được ăn cơm Phồn Tinh nấu đâu. Cao Bằng là bạn bè thì còn có thể, nhưng lão cáo già này tạm thời không có tư cách. Lão cáo gìa cũng tỏ ra khá bất ngờ. Ông ta dẫn theo trợ lý, còn mua hoa quả tươi đến, khách sáo giống như đến thăm một người bạn. Lúc hai bên gặp mặt còn tỏ ra niềm nở giống như bạn cũ lâu ngày không gặp. Khách sáo một hội, Thư Dập hỏi: “Cao Bằng vẫn khỏe chứ ạ?” Lão cáo già nói: “Nó rất tốt, ngoài việc đang theo đuổi con bé trực điện thoại tổng đài. Có điều, xem ra cũng là do chơi với bạn cả thôi, gần mực thì đen mà, chẳng phải cậu cũng lấy thư ký của mình hay sao!” Thư Dập chẳng tức giận chút nào, chỉ nói: “Nghề nghiệp không quan trọng cao thấp, hôn nhân quan trọng nhất là tìm được đúng người.” Lão cáo già không có ý định xuống nước, mà cũng chẳng ủ rũ, chỉ nói: “Có điều tôi không thể hiểu nổi cậu, không chịu bán công ty cho Trường Hà, lại đi bán cho MTC, cậu coi thường doanh nghiệp trong nước à?” “Không phải, chỉ là do cách kinh doanh không giống nhau.” Lão cáo già cực kỳ bất mãn với câu trả lời không chút sơ hở đó, nhìn ngó Thư Dập rồi nói: “Hình như tôi đã gặp cậu ở đâu rồi thì phải?” “Cháu cùng Cao Bằng đến nhà chú ăn cơm, hồi đó chú còn ở nhà, có điều buổi tối phải tiếp khách uống nhiều rượu nên chỉ chào chúng cháu rồi đi ngủ.” “Ồ.” Lão cáo già gõ trán. “Tôi luôn cảm thấy cậu có chút giống người tôi quen.” Thư Dập thẳng thắn nói: “Mẹ cháu là Thư Tri Tân, Tri Tân trong từ “ôn cố tri tân”.” Ngụm rượu vang trong miệng lão cáo già lập tức phụt ra, trợ lý sợ hãi đến mức mặt trắng bệch, Phồn Tinh cũng kinh ngạc không hiểu vì sao. Biểu cảm của lão cáo già khiến người ta nghĩ thứ ông ta vừa phun ra không phải rượu vang mà là máu tươi. Ông ta nhìn Thư Dập với ánh mắt phức tạp. “Cậu là con trai của Tri Tân?” “Vâng.” Lão cáo già trầm mặc hồi lâu rồi bỗng kêu đau đầu, vội vàng cáo từ. Trợ lý vội vã lấy áo choàng giúp ông ta, hai người giống như đang chạy trốn. Phồn Tinh nhìn Thư Dập, còn Thư Dập thì vẫn thản nhiên ăn canh vằn thắn tề thái, rau tề thái rất khó kiếm, được ăn ở Mỹ như thế này là nhờ một người bạn giới thiệu nhà hàng Trung Quốc cho anh.  Cuối cùng Phồn Tinh phải hỏi: “Ông ta chắc không phải là... bố ruột của anh đấy chứ?” “Sao có thể! Anh đẹp trai hơn ông ta, em không thấy thế sao?” Phồn Tinh hỏi: “Vậy sao vừa nãy ông ta lại có phản ứng như vậy?” “Ông ta yêu thầm mẹ anh nhiều năm nhưng không được. Hồi đó mẹ anh là hoa khôi trường đại học T, là nữ thần nổi tiếng. Người yêu thầm mẹ anh có khi đứng xếp hàng từ Ngũ Đạo Khấu đến cầu Quảng An Môn.” Phồn Tinh hỏi: “Có thế thôi mà cũng làm ông ta sợ chạy mất ư? Rốt cuộc bố ruột anh là ai vậy?” “Anh bụng dạ hẹp hòi, không muốn nói.” Phồn Tinh giả vờ tức giận: “Ừm, đợi lúc nào con hiểu chuyện hỏi em, em sẽ nói, mẹ cũng không biết ông nội là ai, bố con bụng dạ hẹp hòi, không nói cho mẹ biết.” Thư Dập đành đầu hàng: “Không phải, không phải anh không muốn nói cho em biết, sự thật có chút xấu hổ...” Phồn Tinh hỏi: “Còn xấu hổ hơn cả Cao Viễn Sơn ư?” “Cũng gần bằng thế... Hai lão cáo già là cá mè một lứa.” Lão cáo già vừa rời khỏi chung cư của Thư Dập, lên xe thì vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ gọi điện cho một lão cáo già khác bị coi là cá mè một lứa với mình, nói: “Thư Dập là con của ông! Con trai của ông chính là Thư Dập!” Lão cáo già kia bất lực nói: “Thế thì làm sao, nó đâu có nhận tôi, cũng coi như không có.” Cao Viễn Sơn vô cùng cảm khái. “Con trai của Tri Tân đã lớn bằng từng này rồi... lại còn xuất sắc như thế...” Lão cáo già kia nói: “Đúng vậy, thế nên nó mới không nhận tôi, nó sống tốt là được rồi, dù sao thì cũng có một ngày nó sẽ hiểu ra.” Cao Viễn Sơn cảm thấy ông hơn hẳn bạn, ít ra là con trai của ông chịu thừa nhận ông, mặc dù dạo này nó gây sự với ông, cố ý công khai theo đuổi cô gái trực tổng đài với ý định làm ông tức đến đổ bệnh. Nhưng rồi ông lập tức thay đổi thái độ, tỏ ra giận dữ, bắt đầu gây sự với lão cáo già trong điện thoại. “Ông không nói với tôi một tiếng, tôi còn đang thu mua công ty của Thư Dập kìa, ép nó phải bán công ty riêng cho người ngoại quốc rồi. Ông nói xem, nếu bị Tri Tân biết được thì có phải bà ấy sẽ giận không thèm nhìn mặt tôi nữa không?” “Viễn Sơn!” Người ở đầu máy bên kia buồn bã ngắt lời ông. “Tri Tân đã qua đời rồi. Bà ấy sẽ không biết đâu.” Hai lão cáo già phút chốc bỗng trầm hẳn xuống, như đang cùng hoài niệm về năm tháng xa xôi, hồi tưởng về thời thanh xuân đẹp đẽ và tươi sáng. Cao Viễn Sơn nói: “Có một chuyện tôi cứ giữ mãi trong lòng không hỏi ông, hồi đó ông cãi nhau gì với Tri Tân mà để bà ấy phải mang con bỏ đến Thượng Hải?” Lão cáo già ở đầu máy bên kia trầm mặc hồi lâu rồi thẳng thắn đáp: “Vì tính nhị nguyên sóng hạt, tôi và bà ấy đã cãi nhau vì kết quả thí nghiệm nhiễu xạ điện tử. Ông cũng biết Tri Tân là người thế nào rồi đấy, bà ấy rất nghiêm túc trong khoa học, chẳng ai có thể thuyết phục bà ấy từ bỏ quan điểm của mình. Mà hồi đó tôi lại trẻ tuổi, nóng nảy... giận quá nên ở luôn trong phòng thực nghiệm không về nhà. Mấy ngày sau tôi về thì bà ấy đã đi rồi. Sau đó tôi mới biết Thư Dập bị sốt cao 39oC, một mình bà ấy phải đưa con đến bệnh viện, bà ấy gọi cho tôi nhưng tôi lại không thèm nghe máy.” Cao Viễn Sơn tức quá, mắt tối sầm lại: “Ông là đồ khốn nạn!” “Đúng.” Lão cáo già nói. “Tôi là thằng khốn nạn.” “Nếu không phải ông đang làm việc cống hiến cho đất nước, lần này về nước tôi sẽ lái xe vào núi lôi ông ra đánh cho một trận!” “Không có thời gian, dạo này chúng tôi đang bận phóng vệ tinh. Hay là hẹn ở công viên Triều Dương đi, chẳng phải ông muốn đánh sao, xem ai đánh ai!” Hai lão cáo già vẫn còn nã súng miệng, người đang bận rộn phóng vệ tinh kia đột nhiên định thần lại, hỏi Cao Viễn Sơn: “Vừa nãy ông nói Thư Dập phải bán công ty của nó cho người nước ngoài?” “Đúng vây.” Cao Viễn Sơn cảm thấy hơi xấu hổ, chuyện này là do ông ta ép, nếu không Thư Dập sẽ không đưa ra hạ sách này. “Không thể nào!” Dù sao cũng là bố ruột nên ông có phần tự tin vào DNA của mình. “Thế này không giống với phong cách làm việc của Thư Dập. Đến đường cùng nó cũng không nhận thua, mà việc này vẫn chưa đến đường cùng... Sao tôi cứ cảm thấy bên trong có chuyện gì đó cổ quái...” Barth có tâm trạng rất tốt, thực sự rất tốt, đặc biệt là khi Thư Dập kí xong, anh ta cảm thấy thế giới này không có chuyện gì tốt đẹp hơn thế. Đại cuộc đã định, cho dù tương lai có bất cứ manh mối nào bị Thư Dập nhìn ra thì cũng không quan trọng. Thế trận thu mua là do MTC và công ty Hàn Quốc liên kết với nhau, tỉ mỉ thiết kế vòng vây. Công ty Hàn Quốc từ lâu đã muốn tách ra khỏi ngành điện thoại đi động có lợi nhuận ngày càng ít này, vừa hay điện thoại kiểu mới lại gặp sự cố, bắt buộc phải thu hồi. Thế nên sau khi bị MTC thuyết phục, bọn họ đồng ý bán cho MTC ngành điện thoại di động này, đồng thời hai bên ngầm đẩy sự cố điện thoại di động cho Thư Dập gánh vác. Kế hoạch khác của MTC chính là thu mua công ty của Thư Dập, vì công ty của Thư Dập có quá nhiều bản quyền sáng chế quốc tế, nếu làm ngành điện thoại di động thì dù thế nào cũng không thể thiếu bản quyền sáng chế này của Thư Dập. Thay vì mỗi năm, mỗi sản phẩm đều phải trả tiền bản quyền sáng chế cho Thư Dập thì mua đứt cả công ty của cậu ta vẫn hơn. MTC thèm nhỏ dãi công ty của Thư Dập, đặc biệt là sau khi họ thất bại trong việc nghiên cứu phát triển thiết bị cảm biến mới nhất. Barth rất hiểu Thư Dập, công ty riêng của anh có đội ngũ nghiên cứu thiết bị cảm biến tốt nhất, vì việc nghiên cứu này rất tốn tiền nên công ty riêng của anh luôn thua lỗ, nhưng lại có rất nhiều bản quyền sáng chế có thể dùng được. Thế nên anh ta quyết định một mũi tên trúng hai đích, muốn thâu tóm tất cả thứ mình cần. Hành động này tất nhiên phải rất cẩn thận, từng bước tiếp cận mục tiêu. Barth rất nhẫn nại, từ khi công ty Hàn Quốc tuyên bố sự cố điện thoại di động là do con quay hồi chuyển, MTC cuối cùng cũng chính thức thắt chặt vòng vây. Ai ngờ tập đoàn Trường Hà cũng muốn thâu tóm công ty của Thư Dập. MTC không ngờ tập đoàn Trường Hà đột ngột thọc gậy bánh xe, có thể khiến cho kế hoạch của bọn họ đổ bể bất cứ lúc nào. May mà bọn họ không hề có động thái thu mua trước đó nên Barth mới quyết tâm thu phục Thư Dập, quả nhiên, Thư Dập bị dao động trước những điều kiện của anh ta. Trước là sói sau là hổ, Barth đã khéo léo mượn gió bẻ măng, dưới sức ép thu mua của Trường Hà đã ép Thư Dập chọn MTC. Rất tuyệt, họ vừa thâu tóm ngành điện thoại di động của công ty Hàn Quốc, vừa thu mua công ty của Thư Dập, hoàn thành dây chuyền sản xuất của mình, điều quan trong là Thư Dập còn bán cho họ công ty riêng của anh, đối với Barth mà nói công ty nhỏ đó vô cùng hữu ích, sau khi hoàn thành đợt thu mua lần này, Barth sẽ vươn lên trở thành tập đoàn sản xuất thiết bị di động điện thử quan trọng nhất thế giới. Hoàn hảo! Đây là trận chiến thu mua hoàn hảo! Không có súng đạn, không có máu tanh, không có tàn sát khốc liệt. Thậm chí Thư Dập còn bày tỏ sự cảm ơn chân thành tới MTC khi họ giữ lại các quản lý cấp cao của công ty. Yêu cầu duy nhất của Thư Dập là hai cuộc giao dịch này phải cùng hoàn thành, mặc dù một cái là công ty lên sàn, một cái là công ty riêng, không thể làm chung một bản hợp đồng, nhưng nếu MTC ngừng việc thu mua công ty riêng của Thư Dập thì hợp đồng thu mua công ty lên sàn cũng sẽ lập tức dừng lại. Về điều khoản đặc biệt nêu trong hợp đồng này, Thư Dập không giải thích lý do, nhưng không cần nói lý do thì họ cũng biết rõ là Thư Dập lo MTC có được thứ mình muốn thì sẽ không thực hiện lời hứa của mình. Thư Dập vẫn không biết rằng thực ra đối với MTC, họ rất muốn có hai công ty này, thực sự rất muốn. Barth đắc ý rót thưởng cho mình một ly whisky. Mùi vị của chiến thắng, rất tuyệt vời. Tất cả mọi thứ đều tiến hành thuận lợi, trước tiên họ mua công ty riêng của Thư Dập, đợi hoàn thành đầy đủ thủ tục hợp pháp, họ sẽ đồng thời thu mua và sáp nhập công ty lên sàn của Thư Dập. Đang hoan hỷ chuẩn bị hoàn thành thủ tục thu mua và sáp nhập cuối cùng thì MTC giống như nghe tiếng sét giữa trời quang, nhận được lệnh của toàn án, thông báo bắt buộc dừng việc thu mua này, nguyên nhân là vi phạm “Luật cạnh tranh”. Công ty MTC giật mình kinh ngạc, nhân viên pháp lý sau khi tìm hiểu kĩ càng mới phát hiện ra, công ty riêng của Thư Dập có nghiệp vụ nhỏ đặc biệt nổi bật, mà nghiệp vụ nhỏ này lại trùng với nghiệp vụ chủ yếu về linh kiện di động của MTC, khi thu mua thành công, MTC sẽ chiếm thị phần quá cao trên thị trường về nghiệp vụ này, vi phạm vào “Luật cạnh tranh”. Họ gần như dốc toàn bộ sức lực, tinh thần vào điều tra nghiệp vụ kinh doanh chủ yếu của hai công ty lên sàn, thậm chí còn tỉ mỉ điều tra nghiệp vụ chính của công ty cá nhân của Thư Dập, nhưng hoàn toàn không phát hiện ra vấn đề nhỏ bé này. Nhưng bây giờ, vấn đề nhỏ bé ấy lại cực kỳ quan trọng. Tâm trạng của Barth vô cùng nặng nề, anh ta biết tám mươi phần trăm không phải là sơ suất hay ngoài ý muốn. Anh ta ôm tia hy vọng cuối cùng gặp Thư Dập đàm phán. Mặc dù vẫn rót cho Thư Dập một ly whisky nhưng trong lòng anh ta vô cùng phẫn nộ, tuy nhiên đây là đàm phán mà, không phải sao? Trên khuôn mặt anh ta vẫn nở nụ cười tươi. “Shu yêu quý, tôi biết vấn đề nhỏ này cậu cũng không biết, chúng ta có thể giải quyết đúng không? Dù sao chúng tôi cũng rất có thiện ý, cậu hiểu mà. Thế nên hãy để chúng tôi giải quyết nhé, đó là một nghiệp vụ rất nhỏ, có lẽ là do sơ suất nên chúng ta đều không lưu ý đến.” Thư Dập nói: “Đó không phải là sơ suất, cả anh và tôi đều hiểu rõ điều này. Thậm chí tôi còn tính toán tỉ mỉ là nó cần đạt đến một tỷ lệ thị  phần nhất định.” Barth nhìn anh, cuối cùng cũng hiểu ra. “Ồ! Chúa ơi! Cậu biết tất cả rồi!” Thư Dập vô cùng bình thản, nói: “Đúng vậy, tôi đã biết tất cả.” Trong khoảnh khắc đó, Barth muốn cắn vào tay mình một cái, hàm răng anh ta nghiên chặt, mãi một lúc sau mới nói: “Kế hoạch này của cậu quả thực quá điên rồi!” Đúng vậy, anh lấy công ty riêng của mình ra làm mồi, thậm chí còn ký hợp đồng mua bán và sáp nhập công ty lên sàn, chẳng khác nào cá cược toàn bộ tài sản của bản thân, mà lại cá cược Barth sẽ làm một lần nuốt trọn mồi, thật là một kế hoạch điên rồ. Thư Dập nói: “Tôi nói rồi, vợ tôi đang mang bầu, tôi muốn nhanh chóng kết thúc tất cả.” Barth không thể không thừa nhận kế hoạch điên rồi này tài tình và hiệu quả khiến anh ta khốn đốn. Tất cả đều vì bọn họ quá tham lam, ngay từ đầu đã muốn nuốt trọn miếng mồi mà Thư Dập tung ra. Anh ta nghiến răng nói: “Rốt cuộc cậu làm thế nào mà nghĩ ra được cách này, đáng chết, cậu là người điên khùng nhất mà tôi từng gặp. Cậu làm như vậy thật là...” Anh ta không biết dùng từ ngữ nào để thể hiện sự phẫn nộ của mình. Thư Dập nói: “Khi anh không còn coi tôi là bạn bè nữa, tôi đã tự nói với bản thân, ok, mình cũng không cần coi anh ta là bạn bè nữa. Tôi từng do dự giữa anh và LR, xem xét xem rốt cuộc nên thả mồi cho ai, nhưng biểu hiện của anh đã khiến tôi chọn anh. LR ít nhất cũng là một đối thủ quang minh chính đại, đáng được tôn trọng, không phải sao?” Barth ủ rũ phát hiện ra, bản thân anh ta không thể phản bác được điều gì. Anh ta chỉ còn biết cố gắng duy trì sự tôn nghiêm cuối cùng. “Nhưng chúng tôi vẫn có thể kháng án, chúng tôi sẽ biện hộ về việc lũng đoạn không thành công này.” Thư Dập giơ ly lên đầy phong độ. “Chúc anh may mắn!” Sau khi Thư Dập lịch sự cáo từ, Barth ném vỡ chai rượu whisky yêu thích nhất của mình. Sau khi biết mọi việc, tâm trạng của Cao Viễn Sơn rất phức tạp, vì ông ta tự vấn lương tâm mình thì thấy nếu cuộc chiến thu mua đi vào giai đoạn cuối cùng, khi đàm phán với Thư Dập, cậu ta tung ra miếng mồi này, chắc chắn ông ta cũng nuốt ngay. Vậy thì lúc này, người lo lắng chẳng phải là ông ta ư? Cao Bằng vô cùng đắc ý, nếu có đuôi thì đuôi của hắn chắc chắn vẫy nhanh hơn cả cần gạt nước trên ô tô khi gặp trời mưa. Hắn ta hả hê nói: “Thấy chưa, nếu không phải con ngăn cản thì bố đã vào tròng rồi đó!” Hiếm khi nào hắn nói năng lịch sự với bố như thế nên Cao Viễn Sơn cũng cảm thấy chói tai. Ông ta làm mặt lạnh nói: “Chưa chắc, chiêu này của Thư Dập chưa chắc có tác dụng với ta.” Cao Bằng không muốn tranh luận của ông ta, hớn hở nói: “Con đi hẹn hò với Tiểu Lệ đây.” Tiểu Lệ chính là tên cô gái trực tổng đài. Cao Viễn Sơn vừa nghe đến cái tên này thì cảm thấy tim lại đập thình thịch như muốn vọt lên tận cổ, huyệt thái dương, gân xanh nổi hết cả lên. “Cút!” Ông ta hận không thể lấy cán chổi lông gầ đánh thằng con trai. “Mau cút đi!” Cao Bằng thấy bố tức quá thì dương dương tự đắc bỏ đi. Hắn ta nói mình hẹn hò với cô gái trực tổng đài, nhưng thực ra Tiểu Lệ này đã có bạn trai từ lâu rồi, thấy công tử đại gia theo đuổi, cô nghĩ đó chỉ là trò đùa nên không thèm để ý đến hắn. Cuộc đời thật là cô đơn, lạnh lẽo như tuyết mùa đông! Cao Bằng đau khổ nghĩ, hắn lái chiếc xe thể thao vài chục triệu tệ mà vẫn không tìm được cô nàng nào vừa ý để mời cơm. Có lẽ trêu chọc cô nàng nhà báo Cổ Hân Nhiên cũng được đấy, hắn bỗng hào hứng nghĩ. Từ khi biết cô gái hung dữ, vô cùng đáng ghét này làm trong lĩnh vực truyền thông, hắn thậm chí còn có ý định theo đuổi một đại minh tinh để tạo ra tin tức lớn. Đến lúc đó, Cố Hân Nhiên sẽ quỳ xuống cầu xin được phỏng vấn hắn! Để xem cô ta còn dám đá vào chỗ hiểm của hắn không! Cô ta còn dám kiêu ngạo nữa không! Cô ta còn dám hung dữ nữa không! Hắn quyết định mời Tống Quyết Minh ăn cơm. Dạo gần đây, ngày nào Cố Hân Nhiên cũng chụp ảnh Tống Quyết Minh, hiếm có khi nào Tống Quyết Minh bình chân như vại thế, mà vừa hay hắn lại nghĩ ra trò trêu chọc Cố Hân Nhiên. Hắn hào hứng gọi điện cho Tống Quyết Minh, kết quả là anh ta đang ra sân bay để bay đi Mỹ dự cuộc họp báo. Cao Bằng đột nhiên nghĩ, hay là hắn cũng bay sang Mỹ góp vui, dù sao mấy người Thư Dập cũng ở bên đó, thật thú vị biết bao! Nhưng rồi hắn lại nghĩ, lão già nhà hắn mặc dù không nói gì nhưng thực ra hai hôm nay rất khó chịu trong lòng, hơn nữa, hắn còn đang giả vờ theo đuổi cô nàng trực tổng đài Tiểu Lệ, nếu bay sang Mỹ thì lộ tẩy mất. Cuộc đời thật là cô đơn, lãnh lẽo như tuyết mùa đông! Cao Bằng rút điện thoại ra, nhanh chóng lưu ba chữ. “Thợ săn ảnh” vào trong danh bạ, đây chính là số điện thoại của Cố Hân Nhiên. Tay hắn trượt một cái thì đã bấm số gọi đi. Gọi thì gọi, hắn thấy chẳng có gì to tát. Quả nhiên Cố Hân Nhiên nghe máy với giọng hung dữ: “Ai vậy?” Đã đến mức “không đánh không quen biết”, ngay cả danh bạ của hắn cũng có số của cô ta rồi, thế mà cô ta dám không lưu số của hắn. Hắn nói: “Suỵt, đừng hỏi tôi là ai, tôi là người yêu thầm cô.” “Đồ thần kinh!” Cố Hân Nhiên tắt “bụp” một cái. Cuộc đời thật là cô đơn, lạnh lẽo như tuyết mùa đông. Cao Bằng ném điện thoại xuống ghế lái phụ, ngửa mặt nhìn trời thở dài. Lão Tống bay sang Mỹ, mở cuộc họp báo ở Mỹ. Lần này lão Tống chủ trì cuộc họp, tuyên bố với truyền thông thế giới ngay tại Mỹ thì càng hùng hồn hơn. Phòng quan hệ công chúng bận bù đầu vì cần phải mời rất nhiều phóng viên, hy vọng hiệu quả của buổi họp báo này sẽ có tác dụng tuyên truyền tốt nhất ở trong nước. May mà bạn gái của lão Tống đã giúp ích rất nhiều. Bạn gái của lão Tống chính là Kỳ Vũ Thiều, rất  xinh đẹp, cũng là người rất phóng khoáng, cởi mở. Phồn Tinh và Thư Dập mời lão Tống và Kỳ Vũ Thiều ăn cơm. Phồn Tinh rất tò mò không biết lão Tống quen Kỳ Vũ Thiều như thế nào. Kỳ Vũ Thiều cười hì hì, nói: “Không nói được, đây là duyên số!” Lão Tống cũng lắp bắp: “Không nói được... đây là duyên số!” Kỳ Vũ Thiều là tiểu hoa đán nổi tiếng, rất hot, Cổ Hân Nhiên vội  vàng phổ cập giáo dục cho Phồn Tinh: “Hot lắm, hot lắm, cậu biết không? Tở ở Tô Châu để rình bông hoa này, vậy mà cô ấy lại đi yêu lãnh đạo cấp cao của công ty cậu. Câu không biết đâu, cả làng giải trí đang chấn động. Bây giờ các cậu đều đang ở trang nhất báo giải trí, fan của tiểu hoa đán này đang cố gắng giải thích với mọi người con quay hồi chuyển là thế nào, sáng chế này quan trọng như thế nào, đúng là có bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không mua được đâu!” Phồn Tinh và Thư Dập đều cảm thấy rất vui, không phải vì điều gì khác, mà chính là vì cuối cùng lão Tống đã gặp được người thích hợp, trông bọn họ rất yêu thương nhau. Bây giờ lão Tống hở một tí là lên trang nhất các báo giải trí, ngay cả công ty anh ta làm việc cũng được đưa lên báo. Cuộc họp báo lần này, có người sẽ bất chấp chênh lệch giờ giấc đưa tin cho giới truyền thông ở nước nhà. Có lẽ là vì lão Tống đã được tôi luyện nhiều trước cánh thợ săn ảnh nên trong cuộc họp báo, anh ta tỏ ra rất điềm đạm, bình tĩnh. Nội dung trong buổi họp báo lại là sở trường của anh ta. Anh ta đã dùng rất nhiều lần thực nghiệm chân thực và tỉ mỉ nhất để chỉ ra rằng, nguyên nhân thật sự của sự cố điện thoại di động không phải do con quay hồi chuyển, mà là do một linh kiện khác trong di động – bộ phận cảm biến do công ty MTC sản xuất, chứng cứ vô cùng chính xác, hoan nghênh tất cả các ban ngành có liên quan kiểm chứng kết quả thực nghiệm này. Buổi họp báo đương nhiên đã làm chấn động giới điện tử, tin tức giải trí trong nước đưa tin không biết mệt mỏi, đương nhiên trọng điểm có chút không đúng nhưng hiệu quả tuyên truyền, quảng cáo lại rất rõ. Ít nhất là “các thánh phán liều” đã nhìn nhận sự việc và biết được nguyên nhân thực sự của sự cố điện thoại di động. Với sự hưởng ứng của thị trường, cổ phiế của công ty Thư Dập tăng vọt. MTC thì tối tắm mặt mũi vì bị nghi ngờ là liên kết với công ty Hàn Quốc lừa gạt người tiêu dùng, vì MTC đang có dự định thu mua ngành điện thoại di động của công ty Hàn Quốc. Công ty Hàn Quốc dưới sức ép của dư luận một lần nữa công khai xin lỗi, hứa sẽ điều tra lại nguyên nhân sự cố, nhưng dù như vậy thì bạn họ cũng bị chỉ trích. MTC còn chịu nhiều áp lực dư luận hơn, cho dù MTC có kháng án thành công trong việc khởi tố vụ “Luật cạnh tranh” thì họ cũng không thể tiến hành mua bán và sáp nhập như kế hoạch ban đầu nữa. Sau nhiều lần cân nhắc, cuối cùng MTC đau khổ đưa ra quyết định dừng kế hoạch thu mua. MTC luôn muốn cá lớn nuốt cá bé, nhân lúc cá bé ở vào thế yếu muốn nuốt trọn, tuy nhiên bây giờ cá bé bơi quá nhanh, hơn nữa lại càng lớn mạnh, nếu cứ cố nuốt sẽ bị mắc nghẹn mất.  Tính mạng là quan trọng nhất, thế nên bọn họ phải tìm con cá bé khác thích hợp hơn. Tư bản là hút máu, nhưng tư bản cũng có nỗi sợ, vì họ phải tính toán lợi ích từng phút và đạt được giá cả tốt nhất. Trong cuộc chiến thu mua này, Thư Dập không hề bị tổn thất, lại còn có thể lui về êm đẹp và thành công. Mặc dù người ngoài không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng trong ngành thì ai cũng muốn vỗ tay chúc mừng, chiêu bài này quả thực rất tuyệt vời. Lúc này các cổ đông vừa và nhỏ mới hiểu được mục đích cuối cùng của Thư Dập, may  mà lợi ích của bọn họ vẫn được giữ nguyên vẹn. Thư Dập không hề để bụng việc họ đã chửi bới anh như thế nào. “Cổ đông lớn là phải gánh vác, chịu trách nhiệm mà.” Anh thậm chí còn trêu đùa. “Cảm ơn mọi người đã cho tôi cơ hội được gánh vác trách nhiệm.” Anh tỏ ra cực kỳ phong độ, không thù ghét ai khiến mọi người đều có thiện cảm. Mưa bão đã đi qua, mọi việc đã ngã ngũ. Trước khi rời khỏi nước Mỹ, Thư Dập dẫn Phồn Tinh đến mộ của Kevin Anderson một lần nữa để chào tạm biệt ông. Hai người đứng trước tấm bia  mộ của Kevin Anderson với cảm xúc dồn nén. Trong lòng Thư Dập rất cảm kích vợ Anderson đã đứng ra làm chứng, anh cũng có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại cảm thấy không cần thiết nữa. Anh khẽ chạm ngón tay vào bia mộ, thầm nói: “Cảm ơn ông, người bạn già!” Phía xa xa, bầu trời trong xanh được tô điểm bởi những đám mây trắng, cây cối đã mọc những lá non to bằng bàn tay, trên ngọn cây cao vẫn có những mầm lá non mới nhú, mùa xuân bên bờ biển đông này, tất cả mọi thứ đều bừng lên sức sống. Một thiết bị bay không người lái đang lượn trên cây hoa giống như diều gió, cũng giống như một chút chim đang tự do bay lượn trên không trung. Thiết bị bay không người lái đó vốn đang bay rất ổn định, nhưng khi bay đến phía trên mộ phần thì đột ngột  mất kiểm soát, động cơ dừng giữa không trung rồi nhanh chóng rơi xuống “bụp” một tiếng. Thư Dập vội vàng ôm lấy Phồn Tinh. “Cẩn thận!” Thiết bị bay đó rơi trúng xương mày anh, may mà nó rất nhẹ, nhưng dù vậy thì cũng làm rách ra, máu bắt đầu rỉ ra. Phồn Tinh vội vàng lấy giấy ăn rịt vết thương cho anh, máu chảy không nhiều, sau khi giữ chặt thì máu cũng ngừng chảy. Một cậu bé bốn, năm tuổi chạy đến, có lẽ biết mình gây họa nên nhìn Thư Dập bằng đôi  mắt màu xanh lam với vẻ sợ hãi, hỏi: “Cháu đập vào chú phải không? Chú đang bị chảy máu kìa, ồ, không, có phải gọi 911 đến giúp chú không ạ?” Thư Dập nhặt thiết bị bay không người lái, ngồi xổm nói với người bạn nhỏ: “À, chỉ là vết thương nhỏ thôi, giống như bị lá cỏ cào xước ấy mà, không nghiêm trọng đâu. Đây là thiết bị không người lái của cháu à?” “Vâng.” “Cháu điều khiển nó thế nào?” Thư Dập hỏi. “Chú không nhìn thấy cháu cầm bộ điều khiển.” Cậu bé giơ tay ra cho anh xem. “Chính là cái nhẫn này đây.” Chiếc nhẫn nhỏ đeo trên ngón tay cậu bé, đó là thiết bị trí tuệ nhân tạo concept có thể đeo vào người, thông qua cảm nhận động tác tay để điều khiển thiết bị bay. Mắt Thư Dập ươn ướt, anh nhận ra sản phẩm này, ý tưởng này vốn là anh đưa ra, ông bạn già của anh đã tỉ mẩn biến ý tưởng đó thành hiện thực. “Ngầu thật đấy!” Thư Dập khen ngợi tự đáy lòng.  “Vâng, rất ngầu ạ!” Cậu bé tự hào nói. “Papa làm cho cháu đấy.” “Cháu có biết nguyên lý của nó không? Nó thông qua con quay hồi chuyển để cảm ứng và định vị động tác của cơ thể con người, sau đó động tác này sẽ chuyển thành lệnh máy vi tính và truyền đến thiết bị bay không người lái, thiết bị không người lái này sẽ căn cứ vào các lệnh đó để tạo ra các động tác bay, lượn, chụp ảnh và rơi xuống.” Thư Dập kiên nhẫn giảng giải cho cậu bé. “Vì kỹ thuật chưa hoàn thiện nên sau này cháu phải chơi ở những chỗ rộng rãi, vắng vẻ, hơn nữa bên cạnh phải có người giúp đỡ, tránh để nó mất lái gây hậu quả nghiêm trọng.” Cậu bé nhìn Thư Dập với ánh mắt trong veo. “Sau này cháu sẽ không lén lấy ra chơi nữa, cháu hứa với chú đấy ạ! Chú là bạn của papa cháu phải không? Chú và cô đến thăm papa cháu đúng không?” “Đúng vậy.” Thư Dập nói. “Bố cháu là một kỹ sư vĩ đại, cũng là người bạn tốt nhất của chú.” “Vâng.” Ánh mắt cậu bé bỗng có chút buồn bã. “Nhưng papa không còn trên đời nữa.” Giọng cậu trầm hẳn xuống. “Hơn nữa chiếc nhẫn này vẫn chưa hoàn thiện, có lúc nó bị mất lái giống như vừa nãy, thế nên mới đập vào chú đấy ạ.” Cậu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói tiếp: “Có người nói papa cháu làm như vậy là nguy  hiểm, vì làm sản phẩm thất bại nên  papa đã mất mạng, khiến người nhà đau khổ, chẳng ai biết một lần thất bại lại đáng sợ đến vậy, vậy mà có những lúc papa làm rất nhiều, rất nhanh.” Thư Dập nói: “Nhưng ánh sáng mà ông ấy để lại vẫn còn đó.” An chỉ vào chiếc nhẫn. “Đây chính là ánh sáng. Chúng ta đã đi trên con đường đầy chông gai, gập ghềnh, con đường này luôn có người đi suốt hàng ngàn năm qua, chính vì có vô số khó khăn, thất bại nên mới có từng đốm sáng nhỏ nhoi. Cháu không biết ánh sáng ấy thắp sáng cái gì đâu, chúng ta từ bỏ thuyết nhật tâm, chúng ta có đèn điện, chúng ta có điện thoại, chúng ta thám hiểm vũ trụ, chúng ta có dây cáp dưới đáy biển. Mỗi ngày chúng ta đều được hưởng thụ ánh sáng này, nhưng cũng có người vì ánh sáng này mà hy sinh. Có những người được số phận sắp đặt vì ánh sáng này mà sống, cũng có những người bị số phận sắp đặt vì ánh sáng này mà chết. Papa cháu là một người vĩ đại, đã vì ánh sáng này mà sống, cũng vì ánh sáng này mà chết.” Cậu bé ngước đôi mắt màu xanh nhìn Thư Dập. “Cháu cũng sẽ là một người giống như papa.” “Thế thì quá tuyệt vời!” Từ xa, bảo mẫu lớn tiếng gọi tên cậu bé: “Dave! Dave! Cháu đang ở đâu?” Cậu bé ngoảnh đầu lại, cao giọng đáp: “Cháu đang ở trước mộ của papa! Cháu đang nói chuyện với bạn của papa.” Thư Dập lấy từ trong túi ra một con quay, nói: “Hi, Dave, rất vui được gặp cháu, cái này tặng cho cháu.” Thư Dập đặt nó vào lòng bàn tay cậu bé, vặn nhẹ, con quay nhanh chóng xoay chuyển. Cậu bé nhìn con quay đang xoay, ánh mắt lấp lánh như có ánh sáng. Thư Dập biết, ánh sáng này sẽ không bao giờ tắt. Ngoại truyện Duyên phận kỳ diệu “Kiếp trước đi lướt qua nhau năm trăm lần mới đổi được một lần gặp nhau ở kiếp này.” Thư Dập đương nhiên không đồng ý với câu nói quái đản này, theo lý thuyết xác suất thì mọi sự gặp gỡ đều có xác suất, mà theo lý luận “sáu chặng phân cách ” nổi tiếng thì bạn muốn làm quen với bất cứ một người xa lạ nào, chỉ cần thông qua sáu người là đủ. “Kiếp trước đi lướt qua nhau năm trăm lần mới đổi được một lần gặp nhau ở kiếp này.” Lần đầu tiên Phồn Tinh đọc được câu này là lúc cô mười hai tuổi – thời điểm kỳ quái nhất của các cô gái mới lớn. Hồi nhỏ ai chẳng vẽ vời linh tinh hoặc viết mấy câu buồn bã, bi thương vào một cuốn sổ. Phồn Tinh là học sinh ngoan rất có kỷ luật, là học trò cưng của thầy cô giáo, là đứa con ngoan trong mắt bạn bè, cô giáo có bắt nộp sổ nhật ký thì trong sổ luôn sạch đẹp, chữ viết nắn nót. Hết chương 5.