Sao đen
Chương 62 : Bà quẳ phụ hoàng quý nhân
Ban lãnh đạo Liên Minh Việt kiều Hải ngoại tiên đoán, mong chờ chế độ Xã hội chủ nghĩa ở Việt Nam sụp đổ đã mấy năm rồi mà không thấy xảy ra! Lúc đầu người ta cho là con bài ĐÔ-mi-nô từ Đông Âu sẽ nhanh chóng lan ra phạm vi toàn cầu. Nhưng đến nay thì hình như ảnh hưởng của nó đã cạn dần năng lượng. Thêm nữa những bất ổn chính trị, tranh chấp quyền lực rối ren xã hội, chia rẽ sắc tộc làm cho cuộc "cách mạng nhung" kém sức hấp dẫn. Việt Nam như thêm phần rắn chắc lại, ổn định và tự tin hơn. Vì vậy cụ Hoàng Cơ Bảo chủ tịch danh dự của Liên Minh đã kêu gọi các thành viên trên khắp thế giới cử đại biểu về họp Đại hội IV để có chủ trương hành động tổng lực và khẩn cấp. Ban trù bị phần lớn là các nhân vật sống ở Mỹ. Họ soạn thảo văn bản, làm đề cương, viết những tham luận trung tâm để dẫn dắt hội sớm thống nhất ý chí và hành động cổ vũ phong trào quốc ngoại yểm trợ và thúc đẩy cuộc đấu tranh của nhân dân cố quốc nhằm sớm loại trừ cộng sản ra khỏi đời sống chính trị!
Lần này họ chọn địa điểm họp ở Thành phố Arlington thuộc Bang Virginia ngay Thủ đô Washington cho thêm phần long trọng. Họ thuê khách sạn Kingdom toạ lạc bên bờ sông Potomac. Quang cảnh thật hùng vĩ và thơ mộng. Tuy nhiên ông Bùi Hạnh uỷ viên trù bị lại quan tâm tới ý nghĩa chính trị của vấn đề hơn. Nơi đây khá gần Ngũ Giác Đài, tổng hành dinh của của bộ máy chiến tranh khổng lồ, toả bóng đen răn đe hạt nhân huỷ diệt xuống đầu nhân loại. Langley, sở chỉ huy CIA cũng cách đây chẳng bao xa, có thể chỉ ngoài chục dặm. Gần hơn là quần thể đài tưởng niệm binh sĩ trận vong tại Việt Nam, một địa chỉ vô cùng nhạy cảm với tâm hồn người Mỹ. Đó là chưa kể đến điện Capitol, toà Bạch ốc bộ óc lãnh đài của Hợp Chủng quốc Hoa Kỳ nằm ở trung tâm thủ đô cũng là tôn miếu, là chỗ dựa tinh thần cho những kẻ lưu vong thất thế.
Danh sách đại biểu được mời cũng không khác trước nhiều. Có vài người vỡ nợ bỏ nghiệp hoặc chuyển cư, mấy người chết già chết bệnh. Có thêm mười hai nhân vật mới. Trong đó hiện diện một nhà tu hành, một nhà báo, và một nhà thơ quốc nội. Họ ly khai xuất ngoại rồi đào tẩu trong quyền độc đảng Hà Nội. Họ được Liên Minh mời đích danh. Có bảy nhà tài trợ góp tiền cho đại hội nhưng chẳng được là bao. Bảy Dĩ phải làm cầu nối để xin phân Vụ trưởng Warrens chi cho vé máy bay và tiền khách sạn. Các khoản khác Liên Minh tự lo.
Phần lớn họ là đại biểu tự phong nên tự mua vé trước rồi thanh toán sau.
Như mọi lần tôi được tháp tùng ông Bùi Hạnh để lo liệu công việc thông tin báo chí, ti vi, Radio, họp phóng viên để có tiếng vang cho hội nghị.
Cụ Hoàng Cơ Bảo già yếu cũng ngồi xe lăn bay đến Washington tham dự hội nghị với tư cách Chủ tịch danh dự.
Hoàng Bảo Thạch được mời vào Ban trù bị Đại hội ngay từ đầu. Là kẻ bại trận bị bắt giam giữ sau bao năm vừa được thả, anh xấu hổ không muốn chạm mặt với mọi người. Nói là chiến thắng trở về nhưng thực ra anh chưa làm được chút công trạng gì. Vào - Chuẩn bị hội họp - Bị bắt - Cung khai nhận tội - Ngồi tù - Chấp nhận nộp phạt tượng trưng - Nhận lượng khoan hồng khinh giảm án - Chấp hành lệnh tống xuất. Hết. Nay lại phải ra trước Đại hội ba hoa về thành tích kiêu hùng dũng mãnh của đoàn người chọc thủng bức màn sắt của Việt cộng, cắm ngọn cờ đại nghĩa trên đất mẹ, tập hợp chiến hữu, đồng chí đồng bào, xây dựng căn cứ lớn trong lòng dân tộc... thì khó nói quá! Làm sao anh có thể sáng tác được một trường đoạn năm năm đủ lấn át cái đạo trình khắc nghiệt của đối phương đã khắc sâu trong tim óc và thân thể anh ta?
Bảo Thạch từ chối, nhưng cuối cùng cụ Bảo đã giúp anh một "quỷ kế" để thoát khỏi tình thế nan giải đó.
- Bại trận là Liên Minh bại, CIA bại, nước Mỹ bại chứ đâu phải con? Nay họ không muốn bại mà con cứ khăng khăng nhận tất cả lầm lỗi về mình thì có phải là ngu không. Ngay đồng đội của con giờ đây cũng mong con đại diện cho họ có tiếng nói chung thật hào hùng mãnh liệt. Tại sao con lại phụ lòng mong mỏi của họ.
- Nhưng sự thật là bại chứ đâu có thắng mà con có thể đổi trắng thay đen được?
- Con không phải nói một lời nào sai sự thật con nếm trải. Nhưng con cũng có quyền không nói những điều nhất thiết phải giữ kín.
- Một nửa sự thật không phải là sự thật!
- Đúng thế! Công chúng bất cứ đâu cũng chi được quyền biết một nửa sự thật là may rồi. Biết cả có thể ngộ độc mà chết! Chỉ cần con khui ra một phần trăm sự thật của FBI con đáng phải thủ tiêu rồi! Ta sẽ chuẩn bị cho con một bài diễn văn tràng giang đại hải và ta tin là cử toạ sẽ vô cùng xúc động, hoan hô, ngưỡng mộ và lại tái cử con vào ban lãnh đạo!
- Như thế con chỉ đáng là cái mi-crô của cha?
- Chưa đáng đâu! Thực chất con chỉ là thằng tù trong nhà lao cộng sản, bị nhồi sọ và nhiễm khuẩn bạc nhược. Nhưng ta có thể chữa cho con thành người hùng, thành chính khách, thành nhà hành pháp khôn ngoan, thành nhà lãnh đạo tầm cỡ! Ta là bác sĩ "bệnh kín" con không biết sao?
- Chính trị quả là ma giáo!
- Chính trị là nghệ thuật tranh quyền, cầm quyền và trị dân. Gọi là ma giáo quỷ quyệt hay anh minh mưu lược cũng đúng. Nhưng từ trên tặng cho người, từ dưới dành cho mình. Con nhớ lấy!
Và khi cụ Bảo soạn xong bài diễn văn đưa cho con trai đọc thì vị tiến sĩ vô cùng kinh ngạc. Anh thấy có thể dễ dàng đọc trước diễn đàn mà không phải cúi mặt xấu hổ trước cử toạ.
Hai lần đại hội trước anh tôi, luật sư Phan Quang Ân đều có nhưng bài tham luận "ngược chiều", trái với ý kiến số đông đại biểu, thậm chí chống lại nghị quyết của hội nghị. Ông bị thất cử không có tên trong ban chấp hành. Ông tỏ ra bất cần, còn những người lãnh đạo Liên Minh thì lạnh nhạt như có ý tẩy chay một sáng lập viên có xu thế ôn hoà. Họ tặng cho anh cái ngoa danh là đồng minh tự nhiên của Hà Nội, muốn hướng mục tiêu hành động của tổ chức hải ngoại theo một xu thế thoả hiệp. Lần này anh tôi không có giấy mời nhưng anh cũng bỏ tiền mua vé máy bay đến Arlington với tư cách một khách du lịch. Anh nghỉ ở một khách sạn không xa đấy. Tôi gặp anh cũng thấy bất ngờ.
- Anh có giấy mời dự thính à?
- Ai thèm mời mình. Nhưng anh cũng thích đi xem bọn họ múa mép ra sao.
- Nếu ngồi ngoài thì anh cứ ở nhà theo dõi trên báo chí và những bản tin em fax về. Đến đây làm gì, tốn tiền lại thêm mệt.
- Anh muốn đến bên thềm đại hội. Anh sẽ tham dự các cuộc họp báo để chất vấn họ một số vấn đề. Em nghĩ họ sẽ cho anh là bất mãn với Liên Minh nên cố công đến đây chỉ cốt để phá hoại hoặc khiêu khích họ.
- Anh coi chuyện bất đồng ý kiến là chuyện thường tình. Là một trong những người sáng lập ra Liên Minh Việt kiều Hải ngoại nhưng giờ đây anh thấy tiêu chí của nó đã lỗi thời với tình hình thực tế. Anh từ bỏ nó và có thể tổ chức này cũng không muốn sự hiện diện của anh. Nhưng hiện nay Việt Nam và Mỹ đã bình thường hoá quan hệ. Điều đó cũng có nghĩa Hà Nội và Washington đã thừa nhận lẫn nhau. Sự kiện đó chứng tỏ đường lối của Liên Minh có gây sức ép với chính giới Hoa Kỳ cấm vận, cô lập hoá Việt Nam hoàn toàn thất bại đúng như anh dự báo từ đại hội kỳ trước. Anh đến để xem họ ứng xử thế nào trước tình hình mới.
- Em sợ anh không có thẻ nhà báo, cũng không có giấy mời, họ sẽ không cho anh vào.
- Anh đã kiếm được giấy mời qua một nhà báo Mỹ. Anh nhất định hiện diện trong cuộc họp báo đầu tiên. Ngoài mục đích trên anh cũng còn muốn tiếp xúc với nhiều người bạn cũ hiện cư trú ở Âu Châu nữa.
- Nếu có gì cần thiết anh cứ phôn cho em - Tôi đưa anh số máy của buồng khách sạn
- Cảm ơn, nhưng anh tin là không có gì phải phiền đến chú.
Đến khách sạn Kingdom tôi đã gặp ngay chị Mộng Vân ở phòng chờ.
- Chào cậu! Từ ngày thoát chết ở mũi Kim Ngưu hôm nay mới lại nhìn thấy mặt cậu.
- Chị vẫn khoẻ chứ? Chị tuyên bố "nhổ toẹt vào con mèo lẫn con chuột" mà hôm nay còn về đây dự hội nghị? Chác chị lại thay đổi quan điểm?
- Ồ không! Chính là cha Warrens thay đổi quan điểm. Hắn mời đích danh. Có vé máy bay miễn phí mình muốn công du nước Mỹ một chuyến! - Chị nói nhỏ vào tai tôi - Cũng phải đến đòi cha Bảy Dĩ khoản tiền thưởng ba mươi ngàn đô chúng hứa chi cho bọn mình ở lâu đài Bạch Tượng chứ. Nghe nói bọn ngồi tù còn được truy lĩnh lương hàm Bộ trưởng nữa kia.
- Nhưng mình thoát chết là may rồi. Có phải ngồi tù ngày nào mà đòi truy lãnh?
- Cậu ngu lắm! Cùng hội cùng thuyền thì phải bình đẳng với nhau chứ Nếu Dĩ định ăn chặn thì tôi sẽ làm toáng chuyện này ra trước đại hội! - Chị cười và nháy mắt - Bọn đó sợ bị phơi bày cuộc đổ bộ "chó chết" này ra trước công luận lắm. Hồi mới thoát nạn tôi đã bán cho Warrens cuốn phim cagoul-jaune với giá mười ngàn đô đấy! Lần này quỵt tôi ba mươi ngàn tiền thưởng đâu có trôi! Có thể tôi còn đề nghị truy lĩnh trợ cấp lương hàm Bộ trưởng nữa đấy!
- Chị cứ đòi đi tôi ủng hộ! Tuy không phải Bộ trưởng nhưng là dân tháp tùng, may ra tôi cũng có phần! Thế đoàn đại biểu bên Pháp sang có đông không?
- Đại biểu mẹ gì, bầu bán đâu mà gọi là đại biểu! Warrens và Bảy Dĩ gọi đích danh, phần lớn là các tay "cấm vận tẩy chay", cộng tác viên đắc lực của RFI1. Một số không có giấy mời muốn đi phải tự lo vé máy bay và chi phí khách sạn. Họ muốn có quyền dự thính hoặc chí ít cũng là cổ động viên cho đám chính khách lưu vong!
Tôi kéo giúp va li cho chị vào thang máy để lên phòng nghỉ tầng mười hai. Tôi ở lại phòng chờ chụp ảnh, quay băng vidéo, hoặc nếu có thể phỏng vấn "chớp nhoáng" các đại biểu từ nhiều nước khác nhau kéo đến. Phần lớn họ đi thành đôi, vợ chồng hoặc nhân tình. Họp cũng là tiện chuyến du lịch luôn thể.
Tôi đặc biệt chú ý đến đoàn đại biểu quốc nội. Lần trước là tướng Tùng Lâm. Lần này phải chăng là đô đốc Lưu Hoàng Minh? Tuy nhiên khi đoàn đến thì các nhà báo, phóng viên vô tuyến truyền hình và phát thanh đều không được phép có mặt đón tiếp vì lý do an ninh.
Đại hội thường kỳ tứ niên của Liên Minh thường được họp sau khi đã có kết quả bầu cử Tổng thống Mỹ. Họ thường dựa vào thái độ chính trị cá nhân của người đắc cử để quyết định chủ trương đường lối của mình cho vừa lòng "nhà tài trợ".
Bill Clinton vào Nhà Trắng là một nỗi lo lớn cho chủ trương phục thù, trừng phạt. Tuy nhiên lưỡng viện đều do Đảng Cộng hoà khống chế nên họ cũng còn chút hy vọng.
Chị Mộng Vân lại được phân vai dẫn trò. Trước hết chị là Uỷ viên Trung ương của Liên Minh Việt kiều Hải ngoại của nhiệm kỳ trước. Chị lại là Tổng trưởng tuyên truyền của Chính phủ (lưu vong) lâm thời. Là người đàn bà vang bóng một thời, chị ăn nói lưu loát hài hước, ứng xử linh hoạt thông minh, ngẫu hứng, đôi lúc bốc đồng cực đoan đến... bạt mạng nên dễ gây cười cho giới trẻ! Warrens nhiều lần muốn quăng đi nhưng rồi vẫn phải nhặt lại dùng tạm! Nếu nhận được khoản thù lao hậu hĩnh thì điều khiển chị cũng không khó lắm. Ma tuý làm cho chị thiếu nhân cách. Nhưng nếu được tiêm chích no say thì chị lại ba hoa khoác lác tiềm thuỷ thăng thiên, bay bổng diệu kỳ khó có người đàn bà đứng tuổi nào sánh kịp.
Chị ngồi ghế chủ trì công bố chương trình đại hội trước các nhà báo.
Khi được hỏi về tiêu chí và quyết sách của Liên Minh ở Đại hội IV này thì Mộng Vân vui vẻ tuyên bố.
- Đại hội IV của những người con xa xứ mang một ý nghĩa đặc biệt mới mẻ. Nhân loại đang đứng trước một cục diện chính trị vô cũng ngoạn mục. Khối Đông Âu sụp đổ, Liên Xô tan rã, chủ nghĩa cộng sản đã đến giờ cáo chung, các nước Xã hội chủ nghĩa sắp bị quét sạch khỏi mặt đất!
Những người Việt xa xứ sắp có cuộc di tản ngược chiều! Chúng ta đang đứng trước cơ hội về hội tụ tại quê hương để xây dựng một nước Việt Nam văn minh cường thịnh ngang tầm với các dân tộc khác trên hoàn cầu. Vì vậy Đại hội Liên Minh với tư cách dẫn đường sẽ vạch ra quyết sách khôn ngoan để nhanh chóng đưa Việt kiều sớm đến đích mong ước!...
Tất cả các câu hỏi khác Mộng Vân đều tươi cười khất lại, hứa sẽ giải đáp khi Đại hội kết thúc.
Đai hội khai mạc vào đúng chín giờ sáng.
Biểu trưng của đại hội lần này vẫn là lá cờ ba sọc được đính lên phông trong một tư thế bay. Bên dưới là cành hoa đào hoa mai, tượng trưng cho mùa xuân dân tộc. Con số chín mươi hai là niên biểu thay số thứ tự như mọi lần. Người ta muốn gây ấn tượng cho đại hội IV vì nó sẽ mang một dấu ấn lịch sử Hội trường khách sạn dành cho các cuộc hội thảo được trang bị hệ thống âm thanh, điều nhiệt rất hoàn hảo. Đại biểu cùng các dự thính viên khoảng hơn hai trăm người ngồi kín các hàng ghế. Đoàn chủ tịch được giới thiệu điều hành và thông qua bằng giới thiệu chứ không bầu kín. Cụ Hoàng Cơ Bảo, Chủ tịch danh dự của liên Minh đi xe lăn ngồi vào vị trí điều khiển. Quanh cụ vẫn là những nhân vật cũ: bà Mộng Vân, ông Hoàng Bảo Thạch, ông Tôn Thất Bình vừa đại diện cho ba châu lục Âu Á Mỹ vừa là các Bộ trưởng của Chính phủ lâm thời hoạt động nơi cố quốc cùng nhân dân nằm gai nếm mật chiến thắng trở về! Ông Lê Văn Dĩ doanh gia, đại diện những nhà tài trợ chính cho Liên Minh. Bà Claudine Lê, ông Gilbert Nguyên... Ngoài ra có hai vị khách danh dự từ Việt Nam mới sang. Nhà thơ Trường Giang mới đào tẩu từ phía bên kia. Bà goá phụ Hoàng Quý Nhân!
Tôi rất ngạc nhiên về nhân vật này. Lúc đó tôi mới biết có chị Hứa Quế Lan là vợ của Hoàng Quý Nhân thôi. Nhưng chị Lan đã chết thì người đàn bà này hẳn phải là vợ lẽ hoặc vợ kế. Điều này rất cuốn hút sự chú ý của tôi. Tôi phải trực tiếp tìm hiểu nhân vật này.
Không phải riêng tôi mà rất nhiều người khác cũng có ngay ấn tượng mạnh với bà ta. Đó là một thiếu phụ mới độ tuổi ngoài ba mươi. Dáng người cao, thon thả, phô trương các vòng đo khá chuẩn. Khuôn mặt duyên dáng tươi tắn có tô điểm một chút son phấn. Mái tóc đen mượt cắt cao, đội mũ lưỡi trai. Bà ta mặc bộ quần áo rằn cắt theo mẫu áo lính biệt kích, nhiều túi lắm khuy và chiếc quần bó mông chằng chịt phéc-mơ-tuy tưởng có thể phanh ra từng mảnh ở bất cứ vị trí nào trên thân thể. Đôi giày pa-ra-suýt cao cổ khá ngổ ngáo. Xem ra phải có nhà tạo mốt thiết kế riêng bộ đồ cho phù hợp với tính cách quyết liệt của nhân vật nữ này.
Sau lễ chào cờ, cụ Bảo đứng lên đọc một lời khai mạc vài dòng ngắn ngủi. Cụ đã phải kiềm chế tính ba hoa để nhường lời cho con trai trong một bài diễn văn chủ chốt dài lê thê được cụ chấp bút khá công phu. Đó cũng là một cách tìm kiếm uy tín kín đáo để chuyển giao quyền hành một cách êm thấm.
Sau khi vẽ lại bức tranh huy hoàng của cục diện thế giới Hoàng Bảo Thạch tuyên bố. "...Thời cơ lịch sử của cách mạng Việt Nam đã xuất hiện! Tình hình so với ngày đầu chúng tôi đổ bộ thâm nhập vào mảnh đất Tổ Quốc thân yêu thì đã khác xa. Quần chúng đã tập hợp quanh ngọn cờ khởi nghĩa tạo ra những thánh địa rộng lớn. Mười năm nay chúng tôi đã nằm gai nếm mật cùng dân chúng chiến đấu kiêu hùng giữ vững và phát triển lực lượng cũng như lãnh thổ, đẩy Việt cộng vào một tình thế khốn đốn. Chúng phải tìm cách xuyên tạc bưng bít mọi thất bại. Nhưng giờ không chỉ nội tình mà ngoại thế cũng đều đẩy chúng tới chỗ sụp đổ Tôi kêu gọi Liên Minh Việt kiều Hải ngoại hãy dồn nhân lực vật lực cho trận đánh cuối cùng..."...
Hoàng Bảo Thạch được vỗ tay hoan hô nhiệt liệt. Đến lượt Mlle Mộng Vân nhân danh Bộ trưởng Thông tin Tuyên truyền mô tả lại chuyến mật nhập của con tàu Amnarg vào mũi Kim Ngưu, một cuộc hành quân thần thánh và thành công mỹ mãn. Đoàn chiến sĩ tự do trở về hợp sức lãnh đạo với quân dân cố quốc đã được sự chào đón nồng nhiệt của chiến sĩ đồng bào. Còn Việt cộng thì đã ngu ngốc bỏ ngỏ tấm màn sắt vì mù chữ không sao đọc nổi những giấy tờ giả của đoàn thâm nhập! Các thủ lĩnh khởi nghĩa đã chiêu đãi đoàn với nghi lễ quốc khách, đủ món sơn hào hải vị dê béo rượu nồng! Đã tôn vinh công trạng của những chiến sĩ lưu vong sống sung sướng ở ngoại bang mà không quên quốc hận!...
Chị nói lưu loát tự tin, bay bổng khúc triết chứng tỏ trước khi vào họp đã được hút hít no say, tiêm chích đầy đủ. Tối qua Bảy Dĩ đã thanh toán sòng phẳng món tiền hậu thưởng như đã hứa khiến cho bộ máy phát ngôn hoạt động rất hoàn hảo!
Đại hội dành hẳn một ngày cho họp kín để bàn mưu lược quyết sách trong nhiệm kì tới. Tôi không được tham dự. Nhưng theo ông Bùi Hạnh tiết lộ thì họ tập trung thảo luận sâu vào chính sách của Mỹ. Tất cả những thuận lợi họ nêu ra ở hội trường không che lấp được nỗi lo sợ bình thường hoá quan hệ Việt-Mỹ. Họ đả kích phê phán hành động bắt cá hai tay, lá mặt lá trái, mang con bỏ chợ của chính quyền Mỹ. Số đông thì trách móc oán hận, tủi thân vì đồng minh cố hữu lại quay lưng với họ, bắt tay với kẻ thù chỉ vì lợi ích vật chất bẩn thỉu!
Họ chất vấn Bảy Dĩ, một sứ giả ngầm một cây cầu nối giữa Liên Minh và Chính quyền Mỹ xem thực chất chính sách Mỹ là thế nào. Bảy Dĩ cười.
- Quý vị quá đề cao vai trò của tôi. Song tôi thấy chính quyền Mỹ luôn luôn nhất quán. Trước đây họ giúp đỡ chúng ta bằng chiến tranh cho tới lúc thua trận. Họ giúp ta bằng cấm vận cho đến lúc thất bại. Nhân dân Mỹ không muốn chính quyền họ đại bại trên mặt trận kinh tế chỉ vì nguyện vọng của các vị ngồi đây!
- Ông nói gì bậy bạ thế! Đây là nguyện vọng của toàn thể Việt kiều Hải ngoại chứ đâu chỉ có mấy người ngồi đây!
Bảy Dĩ cười.
- Tôi nói theo thống kê của CIA chứ đâu có bịa. Có ba mươi hai tổ chức Việt kiều khác đứng ngoài Liên Minh của quý vị muốn bình thường hoá, có hàng ngàn cá nhân Việt kiều muốn ổn định để về nước kinh doanh. Thật đáng buồn nhưng đó là sự thật. Tôi là đại diện của ông Warrens, tôi rất kính trọng, ngưỡng mộ và đánh giá cao ý chí chống cộng, tính hận thù sâu sắc dẻo dai của quý vị. Bất kể chính sách của Chính phủ Mỹ ra sao, chúng tôi cũng không thay đổi quan điểm trong công việc làm ăn với quý vị. Nhưng xin nhớ rằng bình thường hoá quan hệ với Việt Nam là xu thế không thể đảo ngược. Song lật đổ mọi chế độ cộng sản hoặc bất cứ thể chế nào chống lại quyền lợi của nước Mỹ cũng là tiêu chí không thể đảo ngược. Quý vị vẫn có thể hoạt động trong cái khung hiện hành và phong bao giờ bị bỏ rơi. CIA cộng tác với hàng ngàn tổ chức xã hội, tôn giáo, nhân quyền, khoa học, công nghệ, chính trị quân sự, thể thao... dù ở bình diện nào cũng phải lấy lợi ích nước Mỹ làm mục tiêu tối thượng. Trước đây Mỹ vào Việt Nam bằng những cuộc đổ bộ bằng đường thuỷ đường không có pháo hạm và máy bay ném bom chuẩn bị mở đường. Rồi lại tiến hành tiềm nhập, mật nhập bằng biệt kích đường biển đường bộ. Giờ đây Chính phủ bình thường hoá là mở thêm con đường qua phi trường, hải cảng. Với hộ chiếu trong tay các vị có thể hành quân ngày đêm bất cứ lúc nào, với quy mô hàng triệu "quân". Các vị có thể tràn ngập một trong bốn xứ sở cuối cùng của chủ nghĩa cộng sản mà không sợ nguy hiểm gì. Các vị tha hồ chuyển lửa về quê hương cổ vũ hành động lật đổ, chống đối của nhân dân trong nước với nhà cầm quyền độc đảng. Chúng ta sẽ mở ra một triển vọng mới vô cùng rộng lớn cho cuộc cách mạng nhung mà nhà cầm quyền cộng sản gọi là diễn biến hoà bình. Chúng ta đang ở thế tiến công ồ ạt, sao quý vị lại bi quan tuyệt vọng ăn nói hồ đồ là Hoa Kỳ phản bội? Các vị muốn là bạn đồng hành của nước Mỹ thì phải đi theo chiến lược của Tổng thống. Phải tuân thủ mọi quyết định của boss. Trên chính trường, trước công luận các vị muốn hò hét chửi bới, than khóc thế nào mặc kệ, nhưng trong hành động thì các vị phải tuân thủ mệnh lệnh của chúng tôi. Nếu không chúng tôi ký hợp đồng với tổ chức khác. Đừng mất thì giờ phàn nàn chuyện đạo đức ở đây. Chỉ có các vị phản bội chủ chứ không ai được phép quy kết ông chủ tội danh trên.
Lời tuyên bố cứng rắn, ngạo mạn và có phần xấc xược của Bảy Dĩ, người đại diện của Warrens làm cho các vị đại biểu vô cùng bối rối. Ông Tony Phạm mạnh bạo đứng lên chất vấn.
- Chẳng lẽ nước Mỹ vĩ đại lại chơi con bài hai mặt? Một mặt lập quan hệ ngoại giao, buôn bán đầu tư mặt khác lại nuôi dưỡng những phần tử đối lập chính trì, xúi bẩy bạo loạn, chống phá lật đổ?
- Thưa đó là sự thống nhất của hai mặt đối lập, là biện chứng pháp trong tư duy chính trị. Quý vị đây đều là những chính khách lõi đời, lạ chi thủ đoạn này. Cái gậy và củ cà rốt là chính sách nhất quán của nền ngoại giao Mỹ từ nhiều thập kỉ nay. Nó được tuyên bố công khai chứ không có gì úp mở bịp bợm như quý vị nghi ngờ. Tất nhiên không phải bao giờ nó cũng thành công vì cộng sản đa nghi không dám gặm củ cà rốt. Nay Đông Âu, Liên Xô tan vỡ không bấu víu vào đâu được chúng đành mở cửa chơi với ta, chịu nhấm nháp mùi vị thơm ngon của củ cà rốt Mỹ! Thế thì tại sao Hoa Kỳ lại không tận dụng thứ vũ khí này để tiến hành cuộc "cách mạng nhung" thôn tính nốt phần lãnh thổ còn lại của chủ nghĩa cộng sản.
Nghe lời phân tích của gã CIA nội địa các chính khách lưu vong mới sáng mắt ra vỗ tay như sấm, hoan hô nhiệt liệt!
Cụ Hoàng Cơ Bảo ho lên sù sụ một tràng dài. Cắt cơn cụ mới tranh thủ mi-crô, chiếm lĩnh diễn đàn hả hê tuyên bố.
- Ông Bảy nói chí phải! Nước Mỹ có "nhị pháp bảo" để trị thiên hạ thì Liên Minh chúng ta trước đây thuộc "đệ nhất pháp bảo" nôm na là "cái gậy", nay kiêm thêm chức năng của "đệ nhị pháp bảo" là "củ cà rốt" thì càng hay chứ có sao đâu. Khi nắm chắc học thuyết trên thì thấy hiện ngay lên chủ thương chiến lược của Liên Minh trong Đại hội IV này. ấy là chúng ta vẫn kiên trì hoạt động lật đổ dưới sự chỉ đạo, bảo lãnh và tài trợ của ngài Warrens. Về mặt quân sự, Liên Minh duy trì cường độ tiềm nhập vũ khí, nhân lực để duy trì mở rộng các mật cứ, các vùng ảnh hưởng trong rừng núi và lan dần vào hậu phương địch. Về mặt chính trị ta phát động phong trào "Chuyển lửa về quê hương". ấy là vận động bà con gửi tài liệu sách báo phổ biến tuyên truyền khuấy động tư tưởng nổi loạn trong quần chúng nhân dân, cơ quan xí nghiệp, trường học nhà thờ đền chùa thánh thất! Trong khi đám dân đói khát mải mê say sưa gặm nhấm vị tươi mát của củ cà rốt Hoa Kỳ lại được bồi dưỡng tinh thần bằng học thuyết tự do Mỹ quốc thì nhất định phải tỉnh ngộ mà ngả sang phía đằng mình cả thôi. Lo gì hội chứng Đông Âu không thâm nhiễm được vào đất Việt!
Lời phân tích đầy ấn tượng của thủ lĩnh "xe lăn" làm Đại hội ồ lên khoái trá. Một nghị quyết bằng ngôn từ khoa trương, ý tứ cực đoan lời lẽ quá khích được hoàn thành trên giấy trắng mực đen được đệ trình để Đại hội thông qua. Hơn một trăm cánh tay giơ cao biểu thị cho sự nhất trí của đa số áp đảo.
Nhưng đến phần bầu bán vào chấp hành của Liên Minh thì vấn đề tranh quyền mới trở nên quyết liệt. Tất cả các đại biểu hầu như đều ghi tên ứng cử hoặc được các đoàn đề cừ. Ban chấp hành cũ tất cả rơi vào tay các Việt kiều sống ở Mỹ. Nay các nước khác đều đòi được hiện diện. Sở dĩ họ trở nên máu mê ham hố vì họ nghĩ rằng Việt cộng sẽ tan rã một sớm một chiều. Chính quyền quốc nội sẽ rơi vào tay những chính khách lưu vong thân phương Tây! Biết đâu cơ may lại rơi vào tay họ? Vì vậy họ đòi mỗi nước nên cử hai người tham gia giống như thượng nghị viện Hoa Kỳ có đại biểu ở khắp các bang! Cuộc cãi vã về số lượng, phân bố, thể thức bầu bán diễn ra quyết liệt dằng dai tưởng không thể kết thúc. Cụ Bảo muốn giữ nguyên còn bà Claudine Lê thì muốn thay đổi triệt để kể cả phế truất chức Chủ tịch danh dự! Cuối cùng thì Bảy Dĩ phải nhảy vào can thiệp.
- Quý vị nên nhớ rằng ông Warrens cần những người cộng tác biết làm ăn chứ không phải hình nộm hữu danh vô thực! Xin nói thẳng ra đây là một áp-phe chính trị, là cuộc đấu thầu công trình. Quý vị cần đưa ra một đội ngũ gọn nhẹ, trẻ trung, năng động, tinh thông nghiệp vụ có sức cạnh tranh! CIA không thể chi lương cho một... cái chợ vui vẻ ồn ào như thế này! Các vị không thoả thuận nổi với nhau thì cho phép tôi đứng ra làm trung gian. Ông Warrens muốn có một Ban Chấp hành như sau - Dĩ trắng trợn áp đặt một danh sách trước Đại hội - Các vị có quyền lựa thêm hai nhân vật ngoài danh mục này.
Tất cả mọi người đều ngậm tăm vì có tranh cãi cũng vô ích. Cuối cùng họ phải chấp nhận danh sách của boss và bầu thêm hai người theo nguyên tắc "cái may bất ngờ". Hai người nhiều phiếu nhất là trúng không cần quá bán. Nếu có chuyện ngang phiếu phải tranh chấp thì "oẳn tù tì"!
Thế là cuộc tranh quyền được định đoạt nhanh chóng.
Đại hội thành công tốt đẹp. Chương trình còn lại là mở tiệc mừng, khiêu vũ và họp báo kết thúc.
Cuộc họp báo kết thúc Đại hội cần được tổ chức cho xôm trò thì mới có tiếng vang khắp năm châu bốn biển.
Mlle Eugéni Mộng Vân là Việt kiều ở Pháp theo nhóm Tự Do nằm ngoài danh sách Warrens chỉ định đã trúng cử một cách vẻ vang. Nhờ tài khéo miệng mà cựu nhân viên phòng Nhì nghiệp ngập này được các đại biểu gồng cho số phiếu áp đảo vượt trội gần như trăm phần trăm! Chị rất căm tức Warrens, người đồng nghiệp cũ đã gạt mình ra khỏi danh sách chỉ định như nhiều cộng tác viên gạo cội khác. Chị ấm ức nói với tôi.
- Cái thằng Mẽo Xịa ngu đần đó đã tị hiềm ghen tài với chị. Chị sẽ cho hắn biết tay. Chị sẽ lãnh đạo phe đồi lập của Liên Minh để chống lại mọi chủ trương quyết sách của nó!
- Trong Liên Minh làm gì có phe đối lập. Bảy Dĩ nói thế có nghĩa là Ban Chấp hành chỉ còn là đám công chức làm hợp đồng đoản kỳ cho CIA thôi. Làm gì có chuyện đối lập với chỉ thị của sếp. Warrens có thể sa thải chị ngay nếu chị chống lệnh!
- Sa thải tôi? Sa thải một đại biểu dân cử? Tói sẽ làm toáng lên cho hắn bẽ mặt!
- Hắn là chủ giấu mặt làm sao bẽ được. Bảy Dĩ chỉ là tay chân, chiêu dụ, mặc cả miệng, chẳng có giấy tờ kí cót nào giữa hai bên. Ban Chấp hành cũng chẳng dại gì đứng ra bênh chị để bị cắt lương. Họ cũng không dám công khai chuyện CIA đỡ đầu sợ ô uế phẩm cách chính trị. Thế là họ bỏ rơi chị liền, chưa chừng chị còn bị kiện lại vì tội vu cáo mạ lị! Chị phải nhận rõ vị trí của mình trong nghề làm thuê cho gián điệp chứ!
Chị Mộng Vân tròn mắt khen tôi.
- Cậu là thằng nhà báo khôn ngoan ranh vặt. Chị cứu cậu thoát chết trong vòng vây cộng sản kể cũng không uổng. Chị đang thất nghiệp mà bị đuổi thì cũng tội. Thôi thì mình cứ giữ mồm giữ miệng, tháng tháng lĩnh lương, thỉnh thoảng bay đi họp đọc bài tham luận là có tiền tiêu rồi. Hắn cần cái danh của chị chứ đâu trọng cái thực? Merci beaucoup!
Với danh nghĩa phụ trách lý luận, tuyên truyền của Liên Minh chị Mộng Vân chủ trì cuộc họp báo. Chị ăn mặc rất mốt, làm đầu mới, son phấn diêm dúa như diễn viên lên sân khấu trông cũng còn phong độ trẻ trung linh hoạt lắm. Chị giới thiệu hai người bạn là đồng sự sẽ giúp chị giải đáp mọi câu hỏi còn nợ công chúng từ hôm Đại hội khai mạc.
- Thưa quý vị phóng viên báo chí thông tấn, ti vi radio cùng toàn thể quan khách, thưa các cảm tình viên, cổ vũ viên của Liên Minh Việt kiều Hải Ngoại! Hôm nay tôi thay mặt Ban Chấp hành khoá IV xin mở đầu cuộc họp báo công bố thành công mới của Đại hội. Trước tiên tôi xin giới thiệu hai đồng nghiệp. Bên phải tôi là ông X. là một Việt kiều yêu nước ở Mỹ, ông đã tình nguyện gia nhập đội quân đổ bộ vào lãnh thổ Việt Nam để cắm cờ đại nghĩa, cùng đồng bào cố quốc chiến đấu chống lại nhà cầm quyền cộng sản. Nhân danh người hùng của Liên Minh Việt kiều Hải ngoại ông X. mang chiến tích về hiến dâng cho Đại hội. Tiện dịp này người hùng của chúng ta muốn có dịp tiếp xúc với công chúng truyền cho họ niềm tin yêu vào Tổ Quốc tương lai!
Một người cao lớn mặc đồ bộ xuất hiện với chiếc mũ bồ đài vàng trùm mặt chỉ để lộ ra hai hốc mắt đen xì. Công chúng nháo nhác, giới báo chí xôn xao.
- Bỏ mũ ra để còn quay phim chụp ảnh chứ!
- Giữa Thủ đô Washington mà lại phải mai danh ẩn tính, giấu mặt như bọn đầu trọc, bọn 3K, bọn Camila, bọn Mafia thế?
Hội trường ồn ào như chợ vỡ, chị Mộng Vân phải nện búa gỗ xuống bàn vãn hồi trật tự. Tôi rất thông cảm công chúng hâm mộ muốn biết mặt người hùng. Tôi có thể đảm bảo với quý vị rằng khi lột mũ bồ đài ra ta sẽ thấy một khuôn mặt khả ái, rất đàn ông đầy sức quyến rũ. Là một trí thức đã đỗ hai bằng tiến sĩ ở châu Âu và Bắc Mỹ, ngoài bốn mươi, quên mình vì sự nghiệp tự do của dân tộc anh vẫn chưa có vợ! Anh phải giấu mặt vì mai đây lại quay về chiến trường. Có thể anh phải xuất hiện trước công chúng Hà Nội, Sài Gòn và hàng trăm thành phố thị thành nằm dưới sự kiểm soát gắt gao của cộng sản. Nếu chân dung của anh được báo chí đăng tải, ti vi phát hình thì vô cùng nguy hiểm. Xin quý vị thông cảm! Cho phép tôi giới thiệu nhân vật thứ hai!
Một thiếu phụ xinh đẹp xuất hiện bên trái Mộng Vân trong bộ đồ lính dã chiến.
- Thưa đây là bà quả phụ Hoàng Quý Nhân. Bậc nữ lưu tài lược nguyện tiếp bước chồng chiến đấu đến cùng cho sự nghiệp cao cả của dân tộc!
Tiếng vỗ tay vang lên như sóng cồn. Bà quả phụ nghiêng mình mỉm cười duyên dáng đáp lại nhiệt tình của khán thính giả. Có người hỏi to.
- Hoàng Quý Nhân là ai, xin nói qua tiểu sử ông này!
- Đại tá Hoàng Quý Nhân là một người hùng khét tiếng của thập kỷ sáu mươi. Là sĩ quan tình báo ông được vinh thăng trưởng phòng an ninh Tổng thống phủ thời ông Diệm, có công trong cuộc thanh trừng các phần tử khả nghi trong nội bộ ông được đặc cách phụ tá cố vấn an mình cho Tổng thống. Tuy nhiên ông đã tư thông giúp phe đảo chính thành đạt nên Hoàng Quý Nhân trở thành Phó tư lệnh cảnh sát Sài Gòn. Ông có hẳn một Labo riêng nghiên cứu về tra tấn khảo cung để khai thác những tội nhân cộng sản rắn đầu cứng họng nhất! Khi chúng ta thua trận, Bắc cộng chiếm miền Nam, ông Nhân quyết ở lại chiến đấu đến cùng chứ không chịu bỏ nước ra đi mặc dù nhiều sĩ quan đồng minh đã gọi điện đón ông ở Toà đại sứ và ngoài sân bay. Ông đã xây dựng vá víu lại đội ngũ những chiến sĩ chống cộng, lập ra các mật cứ, lập tuyến thông tin liên lạc với kiều bào Hải ngoại để phối hợp hành động. Không may ông đã tuẫn tiết hy sinh trong một trận chiến ác liệt, không cân sức! Tôi xin nhường lời để bà quả phụ giới thiệu thêm một chút về chồng mình.
Bà quả phụ đứng lên cười tươi vẻ tự tin.
- Nhiều quý vị ra đi quá sớm từ lúc tuổi còn trẻ nên không hiệu gì về nhân vật lịch sử huyền thoại Hoàng Quý Nhân. Người Pháp nể, người Mỹ trọng, Tổng thống của mọi nền Cộng hoà đều tin tưởng, tôn vinh ông! Chỉ có cộng sản là căm thù kinh sợ ông. Hiển nhiên ông là người hùng của mọi thời, một người theo chủ nghĩa quốc tế chân chính, chủ nghĩa quốc gia cuồng nhiệt. Cộng sản đã bức hại ông nhưng không thể huỷ diệt được sự nghiệp Hoàng Quý Nhân. Di sản ông để lại cho chúng ta thì vô cùng to lớn!
Có một anh chàng hét to.
- Tôi không tin. Bà còn trẻ hơn tôi mà dám nói chúng tôi chuồn sớm nên không hiểu được công tích của chồng bà? Bà hợm hĩnh quá đấy!
Bà quả phụ cười và giải thích tiếp.
- Chồng tôi nổi tiếng từ khi tôi còn là một cô bé con, học sinh trường mồ côi dòng thánh Đa-minh. Tôi là vợ hai. Chị vợ cả của ảnh là Hứa Quế Lan con gái nhà tỷ phú người Hoa Hứa Vĩnh Thanh. Chị di tản theo người tình là tiến sĩ Price và bị ám sát tại nghĩa trang St. Thomas. Sau ngày quốc nạn 30 tháng Tư, Hoàng Quý Nhân đến tá túc ở nhà tôi. Lúc đầu tôi chấp nhận ảnh là người tình. Khi Quế Lan chết ảnh cầu hôn với tôi. Tuy cách nhau hơn hai chục tuổi tôi vẫn bằng lòng bởi vì tôi rất mến mộ và kính phục nhà ái quốc huyền thoại này. Sau khi anh tuẫn tiết trong vòng vây cộng quân tôi đã bước tiếp con đường vinh quang của chồng, đảm trách vai trò lãnh đạo nghĩa quân quốc nội chống lại nhà cầm quyền cộng sản. Tôi công du Hoa Kỳ theo lời mời của cụ Hoàng Cơ Bảo và những người bạn tốt Hoa Kỳ. Đó là tiểu sử của tôi!
Bà quả phụ ngồi xuống trước tiếng hò la vỗ tay cuồng nhiệt. Một nhà báo lớn tiếng hỏi.
- Thưa bà, bà còn trẻ đẹp, bà có định tái giá nữa không? Sang Hoa Kỳ lần này bà có ý định xin tị nạn chính trị để lấy chồng hoặc hoạt động với tư cách một chính khách lưu vong hay không?
- Tôi sẽ thủ tiết với chồng và bước tiếp con đường chiến đấu của anh!
Tiếng vỗ tay la hét cuồng nhiệt lại vang lên.
- Thưa bà tại sao bà lại xuất hiện trước công chúng mà không cần che mặt như người đồng chí ngồi bên bà? Có phải bà luôn luôn giấu mình trong mật cứ nên không sợ cộng sản săn lùng truy dượt sát hại? Hoặc giữa bà và họ đã có một mật ước an ninh bất tương xâm?
Câu hỏi hơi có vẻ khiêu khích nhưng bà quả phụ Hoàng Quý Nhân lại rất vui vẻ chủ động ứng đối.
- Ông bạn tôi chưa bao giờ lộ mặt với Việt cộng nên cần giữ kín. Có thể ông sẽ quay lại Việt Nam bằng con đường hợp pháp với hộ chiếu Hoa Kỳ. Còn tôi thì sẽ quay lại bằng con đường thâm nhập, không visa, hộ chiếu. Cái đầu tôi đáng giá năm trăm ngàn đôla. Nhưng cái lưỡi lại không dưới một triệu! Cộng sản đã có hàng tá ảnh của tôi. Có thể nói là một tập album đủ loại ảnh chính diện, trắc diện, ảnh đứng ảnh ngồi, ảnh quỳ ảnh nằm... thậm chí cả ảnh nu, ảnh sex! Họ đã in ra hàng loạt bí mật gửi đến mọi đồn bốt kiểm soát khắp mọi vùng trên lãnh thổ, lãnh hải, phi trường. Nhưng tôi vẫn có mặt ở khắp nơi công cộng. Giảng đường thánh địa, siêu thị, vũ trường, quán ba, sòng bạc. Tôi luôn gần gũi với các tầng lớp dân chúng để tuyên truyền lôi kéo họ nổi loạn. Tôi phải có kỹ thuật giả trang tân kỳ. Trong đám dân chúng có nhiều kẻ muốn bắt sống hoặc giết tôi để lĩnh thưởng, song lại có hơn mười lần số đó muốn bảo vệ che chắn cho tôi dù phải hi sinh tánh mạng. Do đó tôi chẳng cần che giấu dung mạo. Quý vị có thể quay phim chụp ảnh quảng bá khắp nơi. Điều đó chỉ làm tôi thêm nổi tiếng chứ không nguy hiểm gì thêm!
Lại thêm một tràng vỗ tay ồn ào náo nhiệt. Mlle Mộng Vân một lần nữa lại phải gõ búa lấy lại trật tự. Chị cũng lo sợ câu chuyện ba láp kéo dài làm loãng mất chủ đề chính cuộc họp báo. Hơn nữa cái trò bốc đồng tuỳ hứng của bà quả phụ dễ vi phạm những nguyên tắc bảo mật của Warrens và Bảy Dĩ đề ra, có thể chị sẽ bị khiển trách.
- Phần giới thiệu coi là tạm đủ. Quý vị nào muốn nghiên cứu thêm về chí sĩ họ Hoàng xin đón đọc cuốn Tiểu sử Danh nhân Việt tộc của tôi sắp xuất bản! Nay thì chúng ta hãy quay về với những nét cơ bản trong chủ trương, quyết sách của đại hội IV - Chị đọc bản thông báo gửi quốc dân và Việt kiều và sau đó sẽ giải đáp các câu hỏi của báo giới.
Anh tôi, luật sư Phan Quang Ân giơ tay xin hỏi. Chị Mộng Vân nhìn rõ anh em tôi, nể tình bạn cũ chị cho phép đầu tiên.
- Mời luật sư Ân!
- Thưa bà Bộ trưởng. Bà bình luận gì về chứ trương của Chính phủ Hoa Kỳ tháo bỏ cấm vận và đi tới công nhận ngoại giao, trao đổi đại sứ, bình thường hoá mối quan hệ với Hà Nội?
- Đó là việc của họ. Mỹ đã từng chơi với nhiều nước cộng sản và những chế độ độc tài, quân phiệt khác. Tuy nhiên điều đó cũng không có gì bảo đảm cho họ thoát khỏi sụp đổ!
- Từ trước đến giờ Liên Minh vẫn coi Mỹ là chỗ dựa vững chắc cho mục tiêu đấu tranh của mình. Nay lại nói Mỹ phản bội, mang con bỏ chợ, Mỹ đầu hàng Việt cộng một lần nữa. Phải chăng Liên Minh đang khủng hoảng lòng tin, tan rã tổ chức và mất dần quần chúng đi theo tôn chỉ phục thù.
Mlle Mộng Vân cười lớn.
- Chỉ có kẻ thù đang tan rã, khủng hoảng hơn bao giờ hết! Ông là người Mỹ ông hành động theo Chính phủ Mỹ, ông phản bội Liên Minh Việt kiều trước cả người Mỹ. Chúng tôi là người Việt ly hương trên toàn thế giới. Chúng tôi chiến đấu tự thân cho Tổ Quốc mình. Chúng tôi không làm tay sai cho ngoại bang, không lệ thuộc vào bất cứ đường lối của chính phủ nào. Kinh nghiệm lịch sử dạy chúng tôi mầng những người yêu nước mà cứ đi cầu cứu các nước đế quốc, thực dân giúp đỡ thì sớm muộn cũng thất bại. Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống xưa kia, Ngô Đình Diệm, Nguyễn Văn Thiệu thời nay đều chung số phận.
Tiếng vỗ tay cuồng nhiệt cắt ngang lời chị. Một nhà báo khác chìa mi-crô đến trước mặt chủ toạ đặt câu hỏi.
- Phóng viên hãng MCT xin bà giải thích chủ trương "chuyển lửa về quê hương" có nghĩa là thế nào? Phải chăng ba chục năm máu lửa chiến tranh chưa làm thoả mãn nguyện vọng của người Việt nơi cố quốc?
Mlle Mộng Vân chỉ sang ông bạn đội mũ bồ đài ngồi bên.
- Tôi xin mời vị đồng nghiệp, nhà lãnh đạo phong trào khởi nghĩa, đã mười năm nằm gai nếm mật sát cánh cùng chiến hữu đồng bào trong nước trả lời quý ngài.
Chiếc mũ bồ đài động đậy. Đôi hốc mắt sâu đen ngòm nhấp nháy ánh phản quang xanh lè của tử thần. Tiếng nói phát ra ồm ồm như vang lên từ địa ngục.
- Thưa quý bà quý ông! Dân tộc Việt Nam chúng tôi đã chiến đấu nửa. thế kỉ song chưa thành đạt mục tiêu nào? Thời gian đó tưởng dài lê thê nhưng so với lịch sử nó chỉ mau như ánh chớp Có những cuộc chiến tranh trăm năm, thậm chí trên một vùng nào đó cảnh loạn lạc còn kéo dài hàng thiên niên kỷ. Chúng tôi còn phải chiến đấu thêm nữa và tin chắc là thắng lợi đang đến gần. "Chuyển lửa về quê hương" là một quyết sách rất đúng đắn. Các vị ở xa thực chẳng dễ đem sức lực xương máu về đóng góp cho Tổ Quốc. Nhưng lửa thì quý vị có thừa! Lửa đây ý nói là lòng nhiệt thành nó bao gồm cả sức mạnh vật chất và tinh thần. Quý vị có thể đóng góp tiền bạc của cải qua Liên Minh chuyển về giúp nước. Một đồng cũng không ít, một triệu đô la cũng chưa nhiều! Tiền sẽ biến thành lương thực thuốc thang, quân trang bom mìn, súng đạn để duy trì cuộc thánh chiến. Đánh vào đâu là nhiệm vụ của chúng tôi. Thương vong sinh tử bại thành là ở chúng tôi. Các vị không phải lo! Về tinh thần quý vị có thể "chuyển lửa về quê hương" bằng báo chí ấn phẩm, phim ảnh, đĩa CD, băng hình... mang những nội dung thất thiệt gây hoang mang dao động, khuyến khích chống đối bất phục tùng, thúc đẩy nổi loạn, cổ vũ bạo hành. Việc này ai cũng có thể làm được. Các vị biên soạn hay cóp nhặt những văn bản, cũng có thể sao chép lại những giai phẩm ở báo chí hải ngoại rồi mất chút bưu cước gởi về nước. Địa chỉ trước hết là bà con họ hàng thân tộc, đến các tổ chức công chúng như trường đại học, nhà thờ, đền chùa tôn miếu, vụ viện, thậm chí cả các cơ quan Nhà nước. Hàng chục hàng trăm tấn tài liệu tâm lý chiến gởi về chắc chắn có thể làm cho quần chúng giác ngộ chính nghĩa, ngõ hầu lôi kéo quần chúng ngả về phía chúng ta!
Cái mũ bồ đài ngừng nói nhưng xem ra khán giả nghi ngờ, thờ ơ không ai hưởng ứng. Hội trường im lặng khác thường. Mấy nhà báo vội tranh thủ thời cơ ào ào giơ tay xin hỏi. Mlle Mộng Vân chỉ định phóng viên hãng truyền hình STV.
- Mr. John Hardy! Xin mời!
- Tổ chức của quý vị thiết lập trên nước Mỹ. Các vị có được cơ quan nhà nước hoặc các tổ chức phi chính phủ nào đứng sau bảo trợ không?
- Chúng tôi là Liên Minh Việt kiều yêu nước tập hợp từ hàng trăm quốc gia trên thế giới. Tổ chức họp Đại hội trên đất Mỹ không có nghĩa là được Mỹ tài trợ và điều hành. Địa điểm chỉ là vấn đề kỹ thuật. Có thể kỳ tới chúng tôi chọn Paris, London, Praha, Moscow, Pékin hoặc Tokio! Nếu nơi đó đủ tiêu chuẩn tiện nghi hoặc khả năng tài chính. Có rất nhiều quốc gia, chính đảng, tổ chức phi chính phủ và các nhà học giả danh tiếng có cảm tình, ủng hộ chúng tôi về mặt tinh thần và giúp đỡ tiền bạc phương tiện. Tóm lại là cả thế giới đứng sau chúng tôi, vì tỏ chức này đại diện cho một nước tự do trong tương lai!
- Thưa bà quả phụ Hoàng Quý Nhân! Bà là lãnh tụ của phong trào chống đối quốc nội. Bà có thêm cho phép phóng viên thông tấn nước ngoài biết vùng căn cứ của bà rộng lớn như thế nào không? Các phóng viên thông tấn truyền hình quốc tế có thể đến thăm vùng của quý vị kiểm soát không? Liệu có an toàn không? Theo ông "mũ bồ đài" thì quý vị chỉ cần tiền bạc, vật lực thôi. Quý vị có cần nhân lực tình nguyện trở về chiến đấu không?
- Vùng kiểm soát của chúng tôi loang lổ hình da báo và rất linh hoạt vì phải giành đi giật lại quyết liệt với cộng quân nên khó vẽ được bản đồ chính xác. Các mật cứ của chúng tôi nằm phân tán trên khắp mọi miền đất nước nên giao thông còn đứt đoạn. Các vị phóng viên quốc tế xin cứ vào Việt Nam theo con đường hợp pháp. Nếu được báo trước của Liên Minh, (chỗ bà Vân, cụ Bảo) chúng tôi sẽ bí mật cử cán bộ đón tiếp hướng dẫn giới thiệu đến bất cứ nơi nào quý vị muốn! An ninh vẫn còn là vấn đề lớn đối với các vùng chúng tôi kiểm soát. Nó lệ thuộc vào sự khôn ngoan hay ngu dốt của đối phương. Một chuyến đi như vậy là rất mạo hiểm. Chúng tôi cần tiền nhưng cũng cần nhân lực. Chúng tôi kêu gọi Việt kiều yêu nước có tiền bạc thì nhân chuyện bình thường hoá này hãy mau chóng trở về kinh doanh buôn bán, xây dựng quê hương.
Một người hét toáng lên.
- Xây dựng kinh doanh trong vùng da báo của nghĩa quân kiểm soát sao? Thưa bà quả phụ, bà có nói nhầm không đấy?
- Các vị sẽ về nước bằng con đường hợp pháp. Các vị đặt cơ sở kinh doanh bất cứ nơi nào thuận lợi. Trong khu công nghiệp, giữa thành phố hay vùng đồng bằng châu thổ. Các vị mang quốc tịch Mỹ, có gì phải sợ cộng san!
- Như thế là tiếp tay cho cộng sản?
- Cũng là tiếp tay cho chính sách bình thường hoá, chủ trương diễn biến hoà bình của Chính phủ Mỹ! Giả sử có một triệu Việt kiều về nước thì chúng tôi sẽ có thêm một triệu căn cứ, một triệu cơ sở hay một triệu pháo đài cho nghĩa quân nương náu hoạt động. Các vị tin tưởng chế độ cộng sản sắp sụp đổ chẳng lẽ các vị không muốn tận dụng cơ may này hay sao?
- Khi chuyện đó xảy ra chúng tôi sẽ trở về tham gia lãnh đạo đất nước. Bây giờ e quá sớm?
- Muốn có cơ may thì phải nhanh chân. Chúng tôi đang cần rất nhiều tài năng. Những người giỏi trong nước không nhiều, hầu hết lại theo cộng sản. Nếu chế độ này tan rã ắt ta phải thay thế nó bằng guồng máy cai trị khác. Chúng tôi thiếu ít nhất hai trăm mười lăm người để đưa vào các chức vụ, bộ trưởng, thứ trưởng, tỉnh trưởng, tỉnh phó, hơn một nghìn người vào các chức vụ trưởng, cục trưởng, quận huyện trưởng, toàn những vị trí hấp dẫn, nhiều danh tiếng, lắm bổng lộc!
- Xin bà cứ dành những trách nhiệm khó khăn đó cho chúng tôi! Nhân tài Hải ngoại đủ gấp trăm làn số đó, thừa cho bà tuyển dụng.
- Tuy nhiên các vị cần về nước trước để trổ tài tổ chức lãnh đạo quốc kế dân sinh. Lúc đó dân chúng mới biết mà lựa chọn vào những chức vị tương xứng chứ! Không lẽ lại để xảy ra một vụ tranh quyền tù mù hú hoạ sao? Chính thể giống như bộ thời trang, muốn thay cũng phải khẩn trương. Bỏ bộ đồ Xã hội chủ nghĩa thì phải mặc luôn bộ tư bản vào. Lịch sử không thể cởi truồng đứng chờ mãi được! Nếu cứ tô hô thế không những xấu hổ với thế giới mà lại tạo ra một tình thế vô chính phủ, bối rối, hoảng loạn, bạo lực, cưỡng bức tồi tệ không sao lường hết được!
Hội trường cười rộ ồn ào trước lời ví von hài hước và hơi bỗ bã. Thật chẳng xứng đáng với vai trò một nhà lãnh đạo nghĩa quân chút nào. Một nhà báo khác cất tiếng hỏi.
- Tôi thấy lời tuyên bố của bà quả phụ Hoàng Quý Nhân, nhà lãnh đạo phong trào quốc nội có gì như mâu thuẫn hay ít ra cũng khác biệt với quyết sách của Liên Minh Việt kiều Hải ngoại. Một đằng chủ trương "Chuyển lửa về quê hương" lấy tác động tâm lý và bạo lực khủng bố làm phương tiện. Một đằng là "Chuyển tiền bạc tài lực về nước" tranh thủ lòng tin theo xu hướng bình thường hoá quan hệ của Chính phủ Hoa Kỳ?
Mlle Mộng Vân vội dung hoà để khép lại vấn đề. Chị muốn hạn chế giọng điệu ba hoa sa đà của bà quả phụ, đại diện cho phe phản loạn quốc nội.
- Tấn công cộng sản cần phải huy động mọi sức mạnh, sử dụng mọi biện pháp tổng hợp. Vừa gây bạo loạn vừa liên kết kinh tế tài chính gây sức ép tâm lý. Giơ gậy doạ nhưng phải nhử củ cà rốt mở đường hiếu sinh hướng chúng bước theo nhịp còi chỉ huy, tiến tới mục tiêu chiến lược "diễn biến hoà bình" của ta. Tôn Tử nói "Trăm trận đánh trăm trận thắng là giỏi. Không đánh mà tan còn giỏi hơn!".
Hội trường lại một phen rộ lên tiếng vỗ tay tán thưởng câu nói khôn ngoan của Mộng Vân, phát ngôn viên chính trị của Đại hội.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
14 chương
30 chương
418 chương
266 chương
42 chương
47 chương