Sao đen

Chương 39 : Lễ xưng tội của lili

Kể từ ngày Hoàng Quý Nhân bí mật ra đi rồi tự sát ở mật cứ An pha. Lili sống một mình trong căn nhà hoang vắng. Ngoài những buổi đi chợ mua bán, sống cứ âm thầm như cái bóng, lầm lũi với những công việc chân tay như con gõ kiến tìm mồi, con hải li đắp đập. Cứ nửa tháng một lần, Lili tự tiêm cho mình một ống "Giấc mộng Hằng Nga". Nhưng sau ba tháng thì số thuốc của Năm Oăn dành cho đã hết. Đúng kỳ hạn tiêm. Lili lục tìm khắp nhà từ ngăn bàn khe tủ, gầm giường, và đến nước xé nát cả nệm, gối, giũ tung sách vở giốc chai, đập lọ ra để tìm thuốc chích. Cơn nghiện tăng đến cực độ rãi rớt chảy ra, Lili dứt tóc, rồi xé tung cả quần áo, trần truồng nồng nỗng lồng lộn trong căn nhà rồi gục xuống cắn đứt cả khăn tay, lẫn vải trải giường... Cơn vật vã kéo dài chừng một tiếng thì dịu dần. Lili mệt mỏi ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy cô thấy đói như cào, cô tìm thức ăn nhét vội vào mồm nhai ngấu nghiến nuốt đi. Nhưng rõ ràng sau mỗi cơn vật vã và khủng khiếp đó Lili lại tỉnh ra đôi chút. Những vết đen của "Giấc mộng Hằng Nga" phai màu dần. Bộ óc đã khôi phục lại được một phần nào chức năng của nó. Đó là buổi bình minh của một đêm trải dài tưởng như vô tận. Hình ảnh của quá khứ mơ màng hiện lên chập chờn khi mờ khi to. Những hoạt động của lý trí còn quá mong manh khiến cô chưa thể làm chủ được nhận thức. Khi nhận thấy nỗi cô đơn của mình thì Lili khóc như mưa gió... Hình ảnh Năm Oăn bỗng hiện ra trong tưởng tượng, nỗi nhớ nôn nao và cơn bão táp khát vọng tình dục tràn vào tâm hồn bệnh hoạn cửa người đàn bà trẻ. Lili mở nhạc, thoát y nhảy điệu Sexy mà trước đây Năm Oăn bắt cô nhún nhảy. Khi dục vọng nguôi đi Lili cười sặc sụa như bị ai cù. Tiếng cười rú lên rồi lại nghẹn ngào rời rạc lạnh ngắt rùng rợn như hồn ma... Lili đã thấy thèm ăn quà. Cô vào hiệu mua đủ mọi thứ và luôn luôn bị lầm lẫn với giá cả mà cô còn nhớ được từ cách đây rất lâu. Nhìn vẻ mặt bịnh hoạn của Lili mọi chủ tiệm đều coi cô như bị bệnh khùng nên nhẹ nhàng tìm cách tống cô đi cho nhanh. Thời gian giúp cho Lili hồi tỉnh dần dần. Cô đã khôi phục lại được một số động hình trong óc và chủ động được một số hành động có lí trí. Cô ăn mặc sạch sẽ kín đáo hơn. Nhà cửa thu xếp gọn gàng ngăn nắp hơn. Và mối bang giao xã hội cũng bớt cứng nhắc ngờ nghệch hơn. Trí nhớ của Lili hồi phục từ cái xa xưa nhất. Nói chung nó tuân theo một quy luật. Cái gì sâu xa nằm tận "dưới đáy" thì ít bị huỷ hoại nhất. Và thời thơ ấu tái hiện trước tuổi trưởng thành. Lili dễ dàng tưởng tượng lại hình ảnh người mẹ thấy máu và lửa, thấy những tiếng nổ khủng khiếp của bom đạn giữa làng ấp trong thời kì chiến tranh... Rồi cô thấy thương xót số phận mình. Cô lầm rầm cầu kinh. Ôi đã từ lâu lắm rồi, từ ngày vào làm việc ở cư xá overnight, Lili bỏ luôn cầu nguyện và chẳng bao giờ đến nhà thờ nữa. Giờ đây hình ảnh từ thiện của Đức Bà Maria lại như sống động trước mắt cô. Cặp mắt hiền dịu của người như quở trách cô đã đắm đuối phần xác phần đời mà quên chăm sóc cho phần hồn, phần đạo, đã dấn thân vào tội lỗi theo vết chân của quỷ dữ nên phải chấp nhận sự trừng phạt của Chúa. Bỗng nhiên Lili thấy ăn năn tự tội. Cô muốn quỳ dưới chân tượng Đức Mẹ để cầu nguyện, để giãi bày nỗi đau khổ của mình. "Lạy Đức Mẹ đồng trinh hằng cứu giúp. Người sáng tạo của muôn loài. Chỉ có Người mới nhìn thấu nổi nỗi đau của nhân loại. Con là kẻ cô đơn khốn khổ. Con không có ai thân trên đời này. Con không nhớ được cha mình là ai. Còn má con thì chỉ vĩnh viễn là cái xác chết đẫm máu đang mờ dần trong ký ức của con. Quê hương con chỉ là một biển lửa sôi réo hãi hùng. Lạy Đức Mẹ thiêng liêng, cơn ác mộng đó đã hằn vào tuổi thơ của con một nỗi đau vĩnh cửu. Con đã được các bà mụ nuôi nấng, dạy dỗ. Con đã tìm được mềm an ủi là tuy không còn cha mẹ nhưng con vẫn được sống trong tình thương biển cả bao la của Đức Mẹ hằng cứu giúp. Lòng con hân hoan mỗi khi con quỳ xuống đọc bài kinh kính mừng. Hy vọng của con được sính dưỡng khi con đứng cầu nguyện dưới chân Người. Tâm hồn con yên tĩnh lại khi con tim tin tưởng vào ánh mắt bao dung tha thứ của Người đối với kẻ tội lỗi biết ăn năn hối cải... Nhưng khi bước vào đời thì con đã dần dần quên Đức Mẹ thiêng liêng. Con không đọc kinh cầu nguyện hàng ngày. Con không làm dấu trước khi ăn, khi ngủ. Con không cầu nguyện dưới chân Người. Tâm hồn con chẳng có phút nào yên tĩnh nữa. Con bị cuốn hút vào những dục vọng sôi sục triền miên. Lạy Đức Mẹ thiêng liêng, trước khi nhận đồng tiền tội lỗi để dò xét đồng loại, mở túi lục két ăn cắp tài liệu, chụp hồ sơ... con cũng lo sợ, cũng cắn dứt lương tâm, nhưng rồi con không qua được cơn cám dỗ. Trước khi buông tấm thân trong trắng cho kẻ giàu sang con cũng ghê tởm, cũng hổ thẹn cho số kiếp, nhưng dục vọng cứ níu con xuống, con không sao cưỡng nổi. Khi cướp chồng của kẻ khác con cũng sợ ngọn lửa thiêu nơi luyện ngục, nhưng con vẫn tặc lưỡi làm liều. Thiên đường, địa ngục, đều xa xôi mờ ảo, còn trước mắt cuộc sống hiển hiện gào thét, lôi kéo, xô đẩy, con vào cái guồng máy bí hiểm đầy ma ực của nó. Và giờ đây con đã bị nó nghiền nát, cô đơn trần trụi. Lạy Đức Mẹ hằng cứu giúp. Liệu sự trửng phạt của người đối với đứa con tội lỗi này đã đủ chưa? Con muốn quay lại quỳ dưới chân Người mà van xin, cầu nguyện. Con muốn trờ về với đức tin để được Đức Mẹ tha thứ, che chở và cứu giúp...". Những ý nghĩ của Lili chắp nối dần trở lại. Cô muốn đến nhà thờ chịu lễ, để đọc kinh xưng tội mặc dù những bài kinh nhật tụng chỉ còn lõm bõm trong bộ óc đầy thương tổn của cô. Rồi một buổi sớm Lili tắm rửa sạch sẽ, chải tóc thoa phấn, xức nước hoa, chọn bộ đồ trang nhã ngắm mình rất kỹ trong gương. Cô thấy hài lòng. Cô đến nhà thờ Đồng Thiện tìm một chỗ ở hàng ghế trên. Lili muốn quỳ gần tượng Đức Mẹ để nhìn rõ khuôn mặt, ánh mắt hiền dịu đầy tình thương của Người và cũng để nghe rõ tiếng vị linh mục hành lễ. Lễ chầu tan, con chiên toả ra hành lang, chẳng mấy chốc những hàng ghế đã vắng tanh. Lili ngồi lại đặt quyển kinh bổn trước mặt. Cô lầm rầm cầu nguyện một mình. Trong buổi hành lễ cô đã quên mọi thể thức. Ngay khi đọc theo mọi người cô cũng gặp nhiều sai phạm. bây giờ ngồi lại để tỏ lòng ăn năn hỗl lỗi, để Đức Mẹ hằng cứu giúp hiểu cho tấm lòng thành kính của cô. Đồng hồ nhà xứ điểm mười một tiếng. Ông bõ già đã đóng hai hàng cửa rồi mà vẫn chưa thấy Lili vẻ mặt buồn thảm hàng lông mi đẫm nước nhìn lên tượng Đức Mẹ. Ông hiểu rằng trong con người khốn khổ yếu đuối này hẳn còn chứa đựng nhiều uẩn khúc. Ông vào trình lại hiện tượng đó với cha Vũ Xuân Trinh. - Có một linh hồn đang bơ vơ lạc lõng, đang cô đơn đau khổ. Thưa cha con nghĩ rằng người đàn bà đó đang cần sự an ủi sự chăm sóc phần hồn. Xin cha hãy đến giúp bà ta. - Bà ta ở đâu? - Dạ, bà đang ngồi khóc dưới chân tượng Đức Mẹ. Vị linh mục phải ăn mặc lại bộ hành lễ, đeo cây thập ác nặng nề lên cổ rồi đĩnh đạc rảo bước ra phòng lễ. Ông đã nhìn rõ con người đau khổ nhưng khá xinh đẹp ngồi cô đơn trên hàng ghế vắng tanh. Cha bước lại gần kẻ bất hạnh. - Con lạy cha. - Điều gì đã xảy ra với con? - Thưa cha, con đang cầu Chúa cứu vớt con. Con là kẻ có tội. - Nếu con thực lòng ăn năn hối lỗi thì Đức Mẹ thiêng liêng sẽ dang cánh tay thánh thiện của Người nâng đỡ con, tiếp sức cho con quay lại con đường vinh quang của Chúa. - Thưa cha con muốn được xưng tội trước đấng chăn chiên. Xin cha hãy làm lễ cho con. - Đứng dậy con, hãy theo cha vào trong này. Lili ý tứ, khép nép đi theo vị linh mục trẻ. Cô bỡ ngỡ vì từ lâu lắm rồi, cô quên hết mọi nghi thức tôn giáo. Vả lại thời còn là học sinh trường mồ côi dòng Đa Minh cô cũng chưa được làm lễ xưng tội với cha lần nào. Mọi sự giáo dục đều có các bà mụ đảm nhiệm. Nay bước vào một căn buồng thâm nghiêm, ánh sáng mờ mờ với tấm màn sẫm màu khiến cô rụt rè. Khi cách cửa đóng lại, cô thấy tâm hồn sao động lạ lùng. Một thế giới xa lạ như tách khỏi trần thế mờ ảo hiện ra hư hư thực thực. Cô có cảm giác gần giống như một người bẩn thỉu được bước vào buồng tắm, chỉ ít phút nữa là nhưng nhơ bẩn trên cơ thể được dòng nước mát xối đi. Con người sẽ thanh thản sạch sẽ khoẻ mạnh hơn. Ý nghĩ đó làm cho Lili phấn khích và hơi có chút tò mò. Cô quỳ xuống trước tấm màn đen. Cha Vũ Xuân Trinh ngồi vào ghế chủ lễ bên trong. Chỉ cách nhau một tấm màn đen mỏng nhưng cả hai đều không nhìn thấy nhau. Nhờ tránh được luồng giao cảm của hai cặp mắt mà kẻ xưng tội thổ lộ tâm sự tự nhiên hơn. Giống như nhưng hành động tình cảm trong bóng tối nó bớt đi phần trơ trẽn. - Chúa nhìn thấy tất cả nỗi đau khổ của con. Chúa biết nhưng tội lỗi cửa con. Nhưng người muốn chính con nhìn rõ được mình, thấy con biết hối hận. Chỉ có kẻ biết ăn năn mới dám từ bỏ tội lỗi mới làm cho tâm tư thanh thản để bước tiếp cuộc hành hương đầy gian khổ tới nước Chúa, tới Thiên đường. Mảnh vườn hoan lạc vĩnh hằng của Người đang mở cửa chờ con. - Thưa cha con là chiên ghẻ của Chúa, con đã quên bổn phận cầu nguyện hằng ngày. Con đã bỏ không đi xem lễ mười năm trời nay. - Lạy chúa, ma qủy đã quyến rũ con mất rồi! - Thưa cha không phải là ma qủy mà là do chính con. Từ ngày con được Nha Cảnh sát đô thành tuyển đi học lớp tình báo sơ cấp, kiếm được đồng tiền con đã mê mải những thú vui thể xác nhất thời mà quên chăm sóc cho phần hồn vĩnh cửu. - Chúa sẽ tha thứ cho con. Dù sao thì việc làm của con cũng góp phần chống lại bọn vô thần. - Thưa cha, thực tình con cũng chưa biết mình đã góp phần được gì vào công việc chống bọn vô thần. Con chỉ báo cho cấp trên hai kẻ mà con nghi là họ có liên quan đến các hoạt động cộng sản. - Lạy chúa, con đã làm tròn phận sự của con trước cấp trên, điều đó con chẳng có lỗi gì. - Con đã chụp ảnh cả những tài liệu của người Mỹ. Con đặt máy nghe trộm, chụp ảnh những người đến gặp họ ở cư xá Overnight. Không những con chống kẻ vô thần mà con cũng làm hại cả người có đạo. - Lạy chúa tôi! Con làm việc đó có nhiều không? - Dạ chỉ có chừng hơn bốn chục lần. - Chúa cũng sẽ tha thứ cho con. Cha nghĩ là riêng những chuyện đó thưa thể dày vò trái tim con mạnh mẽ như vậy. - Dạ thưa Cha đúng thế. Tội con sắp kể với Cha mới là dẫn tới cơn thịnh nộ của Chúa. Con đã cướp chồng người khác. - Trời ơi! Thế thì đúng là một trọng tội. - Con hiểu là con đã vi phạm điều răn của Kitô giáo là chỉ có chồng một vợ một. - Con đã cướp chồng người khác như thế nào? - Câu hỏi của Cha có vẻ hơi tò mò hơn là muốn an ủi kẻ tội lỗi. - Dạ thưa Cha vợ con anh ấy đi di tản. Anh không kịp đi nên đã đến ở nhà con. - Chồng con tên là gì? Dạ tên là Năm Oăn, Lê Năm Oăn. Cha Vũ Xuân Trinh giật mình. Thì ra người đàn bà này là vợ cái tay đến đây bắt liên lạc với ông cách đây năm năm và cũng là người chỉ huy trực tiếp của ông. Vì vậy vị linh mục cũng muốn lợi dụng người đàn bà này để ngó mắt vào những bí ẩn của cuộc đời riêng người lãnh đạo mình. - Thế chồng con làm nghề gì? - Dạ thưa cha, hồi còn ông Thiệu chồng con là đại tá cảnh sát. - Từ ngày lấy nhau chồng con sống ra sao? - Ẳnh không chịu đi cải tạo, ảnh sống chui lủi và chẳng làm gì. Con có khuyên chồng ra trình diện Cách mạng nhận đi cải tạo nhưng ảnh không chịu. - Sao con lại xui chồng làm những việc dại dột như vậy? - Dạ con hy vọng... - Con hy vọng hão huyền thôi. Đi cải tạo là đầu hàng là tự đưa đầu vào tròng, là sự sát. Con đã làm điều trái với ý Chúa. - Lạy Chúa, con đâu có biết. Nhưng thưa Cha nếu cứ sống ẩn trốn như vậy thì chồng con càng đắp thêm tội lỗi vào mình và chẳng bao giờ có tự do. Có gì gọi là tội lỗi khi phải lẩn trốn ngục tù, đầy đoạ? Tự do bao giờ cũng ở bên ngoài vòng kiềm tỏa của kẻ thù, bên ngoài vòng luật pháp của chúng. - Dạ, nhưng vì lo sợ nên chồng con đã giết người. - Giết người? - Nhưng giết ai mới được chứ? - Dạ giết bạn! - Giết bạn? - Tại sao lại giết bạn? - Giết bác sĩ Hoàn vì ông là đồng sự cũ, ông biết lai lịch ảnh sợ ông tố cáo. Cha Trinh trầm ngâm ít phút rồi nói: - Lạy chúa. Xin người cứu vớt linh hồn kẻ bất hạnh. - Thưa Cha, tội lỗi này một phần cũng tại con. Con không biết can chồng nên giờ đây Chúa đã trừng phạt con. - Con thấy lòng mình đau khổ lắm sao? - Thưa Cha vâng. Chồng con đã đi tị nạn bỏ con ở lại. Con sống cô đơn trong lo âu và sợ hãi. Con muốn lấy lại niềm tin ở Chúa. Con muốn Người cứu giúp con, tha tội cho con để con được sống trong bình lặng. - Ôi thật đáng thương! Có đúng là chồng con đã đi tị nạn rồi không? - Dạ đúng. Nếu không tại sao suốt mấy tháng trời không thấy ảnh quay lại. - Con có nhận được thư từ gì không? - Dạ không. Ẳnh gặp lại gia đình vợ con đâu còn nghĩ đen con nữa. - Con sống cô đơn tội nghiệp quá. Đêm nằm con có nhớ đến chồng không? - Dạ có, con nhớ lắm. - Con có gặp chồng trong giấc mơ không? - Dạ con có gặp. Nhưng khi tỉnh dậy con chỉ thấy mình trơ trọi trong cảnh chăn đơn, gối chiếc. Chúa đã trừng phạt con. Tấm màn đen động đậy... Đôi bàn tay vị linh mục tìm đến người đàn bà đau khổ. Lili nắm chặt lấy nó, áp má mình vào như cố nương tựa cả tâm hồn của mình vào ân đức bề trên. Những giọt nước mắt nóng ấm thấm qua tấm màn đen ướt qua đôi bàn tay gầy guộc nhỏ nhắn, trắng xanh của vị linh mục. Ông xúc động vuốt nhè nhẹ khuôn mặt kẻ bất hạnh qua lần vải mong. Ông không ngờ cử chỉ âu yếm từ tâm có pha một chút lả lơi thầm kín đó đã đánh thức "con người thứ hai" (con người của bản năng dã thú do chất Gama 424 tạo ra) bừng tỉnh dậy. Cơn phấn khích tình dục thiêu đốt tâm can Lili. Cô vén màn, kéo bàn tay của cha Trinh, hôn hít liếm láp như con chó liếm tay chủ. Ông thày tu bồi hồi thưởng thức cái cảm giác trần tục đó một cách im lặng... Ông sờ thấy đôi vai trần và sau đó là bộ nhũ căng như vú trinh nữ. Vũ Xuân Trinh hất tấm màn đen ra thì trước mặt ông là người đàn bà khỏa thân thịt da ngồn ngộn. Nhưng khi luồng nhỡn tuyến giao nhau thì vị linh mục bỗng hoảng sợ. Cặp mắt không hồn đờ đẫn, cái miệng hơi méo nhớt dãi chảy ra bên mép nhoè lẫn màu son phấn... Lili như một con điên ôm chầm lấy vị linh mục. Cảm giác ghê tởm làm dục vọng của ông nguội đi nhanh chóng. Ông cố gỡ người đàn bà loã lồ đó ra khỏi mình rồi ù té chạy ra cửa. Nhưng Lili có một sức mạnh ghê gớm đã kịp bám lấy ông như con sam. Cha Trinh chợt nghĩ nếu ông chạy ra đường thì con qủy cái này có thể cừ nồng nỗng đuổi theo và lúc đó thì Cha bề trên sẽ trở thành trò hề trước phố xứ đạo. Vì vậy ông đành quay lại dỗ khéo: - Sao thế con, hãy buông Cha ra. - Con yêu Cha, con muốn được Cha thương con chút xíu. - Ôi, lạy chúa tôi, hãy tha thứ cho Cha. Cha là kẻ tu hành, Cha đâu có biết nhưng thú vui trần tục. - Cha đừng nói dối con, Cha biết tất cả. Bàn tay của Cha đã thú nhận là Cha cũng muốn và Cha biết làm mọi chuyện. Xin Cha hãy thương con. - Thì hãy buông Cha ra... ái ân trong bộ đồ lễ là trọng tội, chúng ta sẽ bị chúa trừng phạt. - Cha bỏ áo lễ ra... Chúa sẽ tha thứ cho chúng ta. Cha Trinh trút bỏ mọi thứ dưới sự thúc bách điên dại của Lili... Bất ngờ ông chạy lại mở cửa ngách định lẩn vào buồng trong. Nhưng Lili đã theo kịp và đánh đu lấy vai ông. Khi cơn cuồng si của dục vọng tan đi, Lili thấy hổ thẹn. Và đến lúc này cha Trinh bỗng nhận ra trước mặt ông là một thiếu phụ tuyệt vời. Từ dã thú Lili đã trở lại con người. Cô vội lần ra phòng xưng tội mặc lại quần áo rồi lẻn ra ngoài như một con ăn cắp. Khi cô đi rồi, vị linh mục trẻ mới thấy tiếc. Ông quên chưa hỏi địa chỉ của người đàn bà lạ lùng đó. Có một sự lôi cuốn da diết, Vũ Xuân Trinh mặc vội bộ đồ thường phục rồi lao ra cửa sau. Ông hy vọng còn đón được Lili ở phía cổng chính. Một phút sau ông đã thấy bóng cô dắt chiếc xe đạp vừa ra khỏi cổng nhà thờ. Ông vẫy chiếc Honđa của một người lạ mặt đi qua. - Nhờ cậu cho quá giang một đoạn. Có chút việc kíp quá, cảm phiền cậu. Chàng trai nể tình mời ông ngồi đằng sau. - Đi đâu thưa chú? - Đi rồi nói sau. Khi chiếc Honđa bám kịp Lili vị Linh mục nói nhỏ: - Cậu theo sát bà áo hoa tím đó giùm tôi, nhưng đừng để bả biết, nguy hiểm lắm. - Trời chuyện chi mà nghe gây cấn vậy? Vợ chồng cự nự nhau bả bỏ đi liền. Tui theo xem bà tìm đến nhà bồ nào để còn biết đường đón về Lấy vợ trẻ cung khoái nhưng đôi lúc lại cực thấy mồ. Cậu thông cảm giúp tôi, tôi trả tiền cậu mua xăng không để cậu thiệt. - Chú Hai yên tâm, con ráng giúp chú chớ đâu phải vì tiền. Chiếc Honđa bám riết cho tới lúc Lili về đến hẻm quẹo vào cổng, cha Trinh mới nhảy xuống cảm ơn và rút tiền trả người chủ xe. - Cảm ơn cậu, đây đã là nhà bà dì tui. Thế là an tâm rồi. Lúc khác tui mời cậu vô chơi. Lúc này vợ chồng vừa cãi lộn e không tiện. Xin cậu thông cảm cầm ít bạc xài tạm. Anh lái Honđa vui vẻ: - Giúp chú chút xíu chẳng hết mấy xăng, con không dám nhận tiền của chú đâu. Nói rồi anh ta gật đầu chào lịch sự và phóng xe đi liền. Vũ Xuân Trinh ghi nhận số nhà và quan sát hình thức cấu trúc bên ngoài. ông mỉm cười. Thì ra đây đã từng là Tổng hành dinh của Năm Oăn. Biết đâu chẳng có lúc còn quay lại đây. Lili vào buồng tắm thay quần áo và cảm thấy ghê tởm những gì vừa xảy ra. Cô thấy xấu hổ, buồn rầu và chán nản. Đầu óc cô đã khá minh mẫn nên cô có thể tự phê phán mình. Đi cưỡng dâm một ông thày tu thì chẳng còn ra thể thống gì! Lili bắt đầu lo tính đến chuyện làm ăn, đến cuộc sống. Cô thu xếp lại nhà cửa, kiểm kê tiền bạc và thấy những thứ còn lại trong tay không đáng là bao. Ngoài mấy thứ trang sức ra Lili không có vàng lá, cũng chẳng có đô-la. Trước đây Hoàng Quý Nhân nói ràng số tiền y có đủ để nuôi cả hai suốt đời nhưng thực ra Lili cũng chưa được sờ tới món tiền đó. Vốn là người biết tự trọng, cô không hề tò mò tra khảo xem chồng để ở đâu. Nhiều lần Hoàng Quý Nhân đưa cho cô hàng nắm tiền, không thèm đếm. Khi gần hết chưa kịp nhắc Nhân đã đưa tiếp, Lili cũng không biết Nhân moi đâu về. Y như có phép màu. Cái kho bí mật "vừng ơi mở cửa ra" nằm chỗ nào cô không hiểu nổi. Lili mở khóa căn phòng "Yêu tịnh râu xanh" ra. Cô lục hết các ngăn tủ. Vàng cũng không tiền cũng chẳng thấy. Chắc là khi ra đi Nhân đã mang theo tất cả. Dấu vết của y để lại chỉ còn bức tranh "Chiếu bạc" treo trên tường và một chiếc tẩu hình đầu lâu cất cẩn thận trong một chiếc hộp nhôm quăng dưới đáy tủ két. Đây là thứ đồ mỹ thuật, đồ chơi chứ không phải tẩu dùng để hút. Có lần Hoàng Quý Nhân chụp ảnh ngậm chiếc tẩu này phóng to ra treo ở phòng khách của Hứa Quế Lan. Y giải thích cho vợ là "Tổ chức của Walter Montague" lừng danh lấy nhãn huy chiếc đầu lâu ngậm tẩu. Còn y định lấy biểu tượng ngược lại ngậm tẩu hình đầu lâu làm nhãn huy cho băng của mình. Có thể đây cũng chỉ là chuyện đùa. Ngày đó cái tẩu được đặt trong chiếc hộp lót nhung hồng bày ở tủ kính với hàng chục mĩ vật độc đáo giống như cải kho của một nhà sưu tầm đồ cổ, đặt ngay trong phòng làm việc của y. Còn giờ đây nó nằm âm thầm trong đáy kéthượng tướng Trước mắt chưa có công ăn việc làm mà tiền đã hết. Lili tính sẽ bán dần đi từng thứ để ăn tiêu. Đầu tiên cái tẩu và bức tranh. Những thứ gắn liền với căn buồng. "Yêu tinh râu xanh" nơi đã chứng kiến những cảnh cãi lộn giữa cô ta và Nhân dẫn đến chuyện đổ bể quan hệ vợ chồng khiến Nhân bí mật bỏ đi như một kẻ tình phụ. Thứ đến là chiếc ô tô hòm Toyota. Nhưng Lili lại giật mình vì xe không mang tên cô. Bán xe của Năm Oăn, một tên di tản, sẽ gặp nhiều phiền toái về thủ tục giấy tờ. Hai ngày sau Lili mang chiếc tẩu hình đầu lâu cán nạm vàng và đá quý ra hiệu kim hoàn Minervas Treasure ở phố Lê Lợi. Cái cửa hiệu to lớn buôn bán vàng bạc kim cương châu ngọc trước đây đã tháo biển hàng. Chủ nhân thu lại một gian nhức bán hàng mỹ nghệ. Khi Lili đưa chiếc tẩu ra gạ bán thì ông chủ tiệm kéo cô vào phòng khách bên trong. Ông ta lấy kính lúp soi đi soi lại, đưa ra xa, kéo lại gần ngắm nghía cấu trúc tạo hình trang trí rồi hỏi. - Thứ này bà định đòi bao nhiêu? - Xin ông nửa lượng. Ông chủ hiệu nhún vai cười: - Bà nói chơi đấy chứ? - Dạ không. Tôi bán thiệt mà. Vì chẳng còn gì xài nên tôi bán đại đi chứ tiếc lắm. Thứ này chồng tôi rất quý. Hồi còn Mỹ mấy ông hỏi mua hoài nhưng ảnh đâu có chịu bán. - Thời thế khác rồi bà ạ. Xưa kia người ta dư tiền không sao xài hết mới ưng kiếm thứ lạ mắt. Bây giờ ai chịu bỏ ra nửa cây vàng mua thứ này? Thứ nhất, nó chỉ là thứ đồ mỹ thuật bày chơi, coi ngồ ngộ cũng vui mắt đó nhưng không đến cái giá bà đặt đâu. - Thế ông định bao nhiêu? - Một nửa số đó cũng đã là quá mắc - Tôi tưởng được giá thì bán chơi chứ rẻ thế thì tôi để lại bán thứ khác. - Thứ khác cái gì thưa bà? - Bức tranh "Chiếu bạc" của Tija. Ông chủ tiệm giật mình. Ông đã nghe nói đến bức tranh này từ những năm năm mươi. Nó được bán đấu giá ở Hồng Kông năm 1956. Một thương gia người Việt (giấu tên) mua được, và sau đó không thấy nói đến nữa. Ngay phiên bản của nó cũng không có vì người chủ giàu có kiên quyết không chịu nhượng quyền ấn loát cho bất cứ nhà xuất bản nào. "Chiếu bạc" trở thành một giai thoại, được giới "săn tranh" coi là "con thú hiếm" sắp bị tuyệt chủng! - Bà có thể cho tôi xem nốt món hàng thứ hai của bà chứ? Lili lắc đầu đứng dậy: - Xin lỗi, ông chẳng mua nổi nó đâu. Ngay chiếc tẩu, ông cũng chẳng hiểu hết giá trị nữa là bức tranh. - Tiền nào của ấy. Bà cứ để cái tẩu đây tôi sẽ bán hộ bà. Thú thực bà đặt giá cứng quá khó bán. Xin bà hiểu cho, chúng tôi không buôn lớn như xưa. Những thứ này không thể bày công khai thường đọng vốn lâu. Nếu bà vui lòng ký gửi tôi có thể bán giúp bà giá đó. - Thưa ông, xin cho tôi đi hỏi thêm vài hàng nữa. Nhưng ông chủ tiệm Minervas Treasure đã giữ chiếc tẩu lại. - Thưa bà, xin bà nán lại ít phút. Tôi nghĩ là chúng ta có thể thỏa thuận được với nhau thôi. Tôi chỉ xin bớt bà chút xíu để lấy may vì tôi còn hy vọng mua được cả bức tranh "Chiếu bạc" của bà. Lili chấp nhận cái giá bốn chỉ rưỡi. - Bà làm ơn cho tôi cái địa chỉ. Những thứ hàng không biên lai cần có tên người bán bảo đảm. - Xin ông yên tâm. Đây không phải là của ăn cắp. Cô đưa cho ông chủ tiệm xem giấy tùy thân từ thời ngụy. Ông chủ tiệm nhìn ảnh, ghi chép cẩn thận vào sổ tay rồi vui vẻ nói: - Thưa bà, bà cho phép tôi đến chiêm ngưỡng bức tranh bà định bán. Tôi muốn có vinh hạnh được là khách hàng duy nhất của bà. - Nếu có thể xin mời ông cứ lại. Nhưng cũng xin. thưa là tôi chỉ bán khi nào xài hết đồng tiền cuối cùng trong tay. - Dạ đó là quyền của bà. Nhưng để bà có thể tin vào sự sòng phẳng của tôi, bà cho phép tôi đạt được một thoả thuận sớm về giá cả. Tôi có thể đặt trước chút ít để bà khỏi đi tìm người khác. Khi cần bán bà chỉ phôn cho tôi là mọi chuyện được thanh toán ngay. Chúng ta lấy vàng làm bản vị thì không bao giờ bà bị thiệt thòi vì tiền mất giá. - Xin ông yên tâm. Tôi hứa là chỉ khi nào ông không mua được tôi mới gọi người khác. - Dạ, xin đa tạ bà. Ông chủ tiệm đã dẫn Lili đi ra cửa bên. Một bữa Lili lên cơn nghiện chất Gamma 424 ngay ngoài chợ. Mặt tái xanh, chân tay co giật, nhớt dãi trào ra. Cô cắn nát vạt áo rồi lăn lộn quằn quại trên mặt đất. Mọi người xúm lại vực cô vào bên trong một xạp hàng. - Bộ nghiền ma túy chớ bịnh tật chi đâu? - Cứ gọi y tế đến cấp cứu. Để đây bả chết ai chịu trách nhiệm. - Có xì-ke chích là khỏi liền. Không có thuốc ít phút nữa cũng tỉnh thôi. Gọi y tế làm chi cho mất việc. - Cứ gọi đi. Nằm đây lỡ tiền bạc thất lạc, mình làm phúc lại chịu tiếng, chịu tội. Và cuối cùng y tế cũng cho xe đến chở đi. Bệnh viện xác định đây là một ca nghiện nặng. Theo chủ trương chung bệnh nhân được chuyển đến bệnh viện đặc trị các tệ nạn xã hội. Sau một hồi tiêm trợ lực. Lili đã hồi tỉnh. Cô khai tên tuổi địa chỉ vào bệnh án. - Chị dùng ma túy từ bao giờ? - Bác sĩ hỏi. - Dạ tui không dùng ma tuý. - Chị không nên giấu chúng tôi. Tất cả những triệu chứng trên biểu hiện đúng cơn nghiện đã hành hạ chị. Chúng tôi chỉ muốn biết để cứu chữa cho chi thôi. - Dạ thiệt tình tôi không xài các thứ này. Bác sĩ mỉm cười và ông cho là con bịnh muốn lẩn tránh chủ trương trị bệnh bắt buộc của tổ chức y tế thành phố. - Chị có hay lên cơn như thế này không? - Dạ một tuần tôi mới bị một lần. - Trước đây chị có hay chích thứ thuốc gì lạ vào người không? - Dạ có. Hồi bị bệnh thần kinh tôi có chích thuốc cho tôi nửa tháng một lần. - Thuốc gì mà nửa tháng mới chích một lần. - Dạ tui hổng rõ. - Chồng chị có biết thứ thuốc này chứ? - Dạ chắc ảnh biết, nhưng ảnh đã đi di tản mấy tháng nay rồi. Tôi xài thứ đó quen, nay thuốc hết tôi bị bịnh lại. - Chị còn giữ được vỏ những ống chích đó không? - Dạ có nhưng không còn thuốc nữa. Tôi đã tráng kỹ từng vỏ ống để uống. - Uống thuốc chích? Thế chị có thấy đỡ chút nào không? - Dạ cũng yên tâm được đôi chút. Gần đây căn bệnh đã giảm đi nhiều. Bệnh viện yêu cầu Lili về lấy cho xem những ống thuốc cũ. Ông không có nhãn và chẳng còn sót một giọt thuốc nào nên không thể xác định được công thức của dược phẩm này. Trong điều kiện thiếu giường bệnh, bác sĩ để Lili chữa ngoại trú. Nhờ nắm vững quy luật chu kỳ lên cơn Lili đến đúng kỳ và những cơn co giật đã dần dần nhẹ bớt đi rõ rệt. Một bữa ở phòng điều trị ra Lili được bác sĩ giới thiệu với một phụ nữ đứng tuổi, dáng người nhỏ nhắn, nụ cười cởi mở. - Đây là chị Lili, một bịnh nhân ngoại trú nhưng chữa bệnh rất nghiêm túc. Chúng tôi giúp chị ấy giảm được chu kỳ tái phát và giảm nhẹ được cơn vật vã. Nếu cứ theo đà này thì chỉ một vài tuần nữa cơn bệnh sẽ mất hẳn. Còn đây là chị Năm Ngân, Chủ tịch quận, người rất quan tâm đến các vấn đề y tế xã hội. Năm Ngân bắt tay Lili: - Nếu cô có nghị lực sẽ chữa khỏi hẳn thôi. Hơn ba trăm người nghiện nặng đã khỏi hẳn về làm ăn bình thường vài chục người mắc lại vì không chịu đựng nổi sự cám dỗ của những người xấu, sống lén lút, kiếm sống bằng việc gieo rắc tệ nạn. Từ ngày đi chữa có lần nào cô dùng lại thuốc không? - Dạ không. Em chẳng còn thuốc mà cũng không quen ai bán mà mua. Em ghê sợ thứ thuốc đó và sẽ không bao giờ tìm để xài. Em tin là mình sẽ khỏi bệnh chị Năm ạ. - Hiện nay cô làm gì? - Dạ em không biết làm gì ngoài việc nội trợ (Lili giấu cái nghề hầu phòng của mình). Tất cả sống nhờ chồng. Nay ảnh trốn đi nước ngoài. em cũng phải tính chuyện làm ăn, nhưng chưa lựa được nghề chi. - Phải làm việc Lili ạ. Công việc giúp ta khuây khoa. Có bạn bè có nghề nghiệp chúng ta mới có sức chống cự được với tệ nạn. Tôi sẽ lưu ý trường hợp của Lili. Chỉ cần cô chịu đi làm thôi. - Em chịu chớ. Mọi việc chân tay nặng nhọc em không quản ngại. Có điều em chưa biết nghề gì nên khó xin việc lắm. - Cứ chữa lành đi, chưa biết thì học. Lili tuổi chưa cao và cũng chỉ học những nghề không đòi hỏi thời gian quá lâu, vừa làm vừa nâng cao kỹ thuật. Có một mình thì thuận lợi nhiều hơn khó khăn. Lili cảm ơn chị Phó chủ tịch quận rồi ra về. Chỉ vài tháng sau Lili cắt được cơn nghiện. Cô sung sướng vô cùng. Chị Năm xin cho cô vào lớp học thêu của Quận. Học viên không phải trả tiền học. Khi tốt nghiệp có thể vào một hợp tác xã thủ công hoặc nhận hàng về nhà làm tùy theo ý thích mỗi người. Công việc cuốn hút cô. Lili không đến nhà thờ nữa, nhưng buổi sớm cô vẫn lầm rầm cầu nguyện. Cô cảm thấy bàn tay thánh thiện của Đức Mẹ đang nâng đỡ cô, lòng cô rạng rỡ hân hoan hướng về cuộc sống tương lai. Những buồn vui của quá khứ lúc mờ lúc to trong hoài vọng như một kỷ niệm muốn quên nhưng lại nhớ... Từ khi thoát khỏi bàn tay "yêu tinh râu xanh" tâm hồn cô thanh thản hơn và thực sự đã có những giây sống trong mơ mộng.