Chu Nam dần dần siết chặt vòng tay lại, như muốn chắc chắn người này, người bên cạnh mình này chính là người thật, cô yên lặng cúi đầu không nói gì. Tô Hành bật cười, lau tay, nựng khuôn mặt cô: "Sao vậy, bạn nhỏ?" "Em không phải là bạn nhỏ!" Chu Nam dừng lại, nhỏ giọng nói: "Tô Hành, hình như càng lúc em càng thích anh hơn." Tô Hành cong cong khóe môi, ngữ khí bình đạm: "Bình thường anh cũng bị chính mình mê hoặc." "Không biết xấu hổ!" Chu Nam cười mắng, nhanh như chớp chạy ra ngoài. Suy nghĩ như bừng tỉnh, mới chỉ có mấy ngày, mà quan hệ của hai người bọn họ đã gần gũi như vậy rồi, trái tim mình cũng rộng rãi quá cơ, Chu Nam nghĩ vậy rồi bật cười. "Ăn cơm thôi." Đúng lúc đó bên trong phòng bếp truyền ra tiếng gọi của Tô Hành, Chu Nam đi tới gần anh giúp anh bưng đồ. Nhưng Tô Hành lại không cho cô làm, anh kéo cô ngồi xuống, cao giọng nói: "Em cứ ngồi đây đi." Chu Nam cung kính không bằng tuân mệnh. Đồ ăn được dọn lên, nhưng Chu Nam lại không động đũa. Khi nhìn thấy bát mì trường thọ trên bàn, bao nhiêu cảm xúc, bất ngờ, kinh ngạc, hụt hẫng thi nhau nổi lên trong lòng. Hoá ra, hôm nay là sinh nhật của cô, chính bản thân cô cũng không nhớ nữa. Trước đây, mỗi một lần sinh nhật đều chỉ cô đơn chúc mừng, tự mình mua một chiếc bánh kem nhỏ, cắm mấy cây nến lên trên, trong căn phòng tối tăm nói ra nguyện vọng của mình, chúc bản thân sinh nhật vui vẻ, sau đó một mình ăn hết bánh kem. Sau này, theo thời gian cảm thấy mấy cái này không còn thú vị, cô liền không tự chúc mừng nữa. Anh chưa từng nói, nhưng cái gì anh cũng biết cả. Chu Nam đột nhiên cảm thấy sống mũi có chút chua xót, cô nhìn đồ ăn tinh tế trước mắt, nhìn người đàn ông ôn nhu trước mặt, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác được người khác chăm sóc. "Sinh nhật vui vẻ." Tô Hành nhìn cô, ánh mắt ôn nhu: "Về sau mỗi ngày, đều có anh." Thật không thể tin được người như anh vậy mà lại có thể thích một cô gái nhỏ. Nhưng mà, chỉ cần nghĩ tới từ nay về sau mỗi ngày đều có anh ở bên cạnh làm bạn thì em lập tức cảm thấy mong chờ tương lai. Chu Nam sụt sịt một cái, tất cả cảm xúc, vô vàn lời nói, cuối cùng chỉ gói gọn trong một tiếng: "Cảm ơn anh." Cô tin, anh sẽ hiểu. Hôm nay, cô ăn hết tất cả các món có trên bàn, cho dù sau đó có no đến không đi nổi, cô vẫn nhất quyết ăn hết, không để ý đến lời khuyên can của Tô Hành. Cô nằm trên sô pha, ôm Nam Nam trong lòng, không muốn động đậy, lười biếng nhắm mắt lại. Tới tối, Tô Hành thấy cô ngủ rất say, sợ cô bị cảm lạnh, suy tư một lát rồi duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, đi vào trong phòng ngủ, đặt cô nằm lên giường. Chu Nam mơ mơ màng màng mở to mắt, hai người họ bốn mắt nhìn thẳng nhau, cô đột nhiên bừng tỉnh. Giờ khắc này, không khí quá mức ái muội, đầu Chu Văn rối tung lên, lắp bắp nói: "Tô, Tô Hành?" Nhìn bộ dạng có chút kinh hoàng thất thố của cô, Tô Hành lại khẽ cười, anh đắp lại chăn cho cô, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán cô: "Đừng nghĩ nhiều, ngủ đi." Đang định đứng dậy rời đi, Chu Nam lại vươn tay lên ôm lấy cổ anh, kéo anh lại gần, dán môi mình vào môi anh. Hai người áp môi vào nhau, sự giật mình lướt qua ánh mắt Tô Hành, rồi sau đó anh nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn vụng về của cô. Một lát sau, Tô Hành lui ra, ánh mắt trầm xuống: "Nghỉ ngơi sớm đi." Mặt Chu Nam đỏ bừng, nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon." Dứt lời, cô kéo chăn che kín đầu. Tô Hành nhìn bộ dạng rùa rụt cổ của cô, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, anh lắc đầu, xoay người rời đi, nhẹ nhàng đóng của lại. Trong phòng là một giấc mộng thật đẹp. Từ khi Chu Nam cùng Tô Hành yêu đương, kỳ thực sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của hai người không có thay đổi gì lớn. Thân phận hai người đặc biệt, ở trong trường không dám làm càn, nhiều nhất cũng chỉ tay em chạm tay anh một chút rồi thôi, so với nước lọc còn tinh khiết hơn. Ban ngày ai bận việc nấy, tới tối thì sẽ nấu cháo điện thoại với nhau. Tô Hành nói không nhiều, Chu Nam cũng thế, hai người tâm sự việc vặt hôm nay, hoặc đơn thuần là nghe tiếng hít thở của đối phương. Yên bình và thoải mái. Nắng chiều chiếu xuống khuôn viên trường, Tô Hành vừa hết tiết đang đi sang khu dạy học khác, anh trông thấy một đôi tình nhân đang đứng trên đường cãi vã, nam sinh kia còn đang lẩm bẩm: "Em xem anh là người bạn trai mẫu mực như thế này, lên được phòng khách xuống được phòng bếp..." Nữ sinh cười mắng mấy câu, rồi hai người họ cầm tay nhau rời đi. Ở đại học, đây là chuyện thường thấy. Những lời nói chất phát nhất, tình cảm thuần khiết nhất, thường càng dễ làm con người ta cảm động hơn. Tô Hành không khỏi suy nghĩ, nếu mình không phải là giáo sư, liệu anh có cùng với Chu Nam làm những việc bình thường nhất này không, cùng nhau đi chiếm một chỗ ngồi, cùng nhau dùng bữa, hoặc là tay trong tay đi dạo trong khuôn viên, mặc đồ đôi, cãi qua cãi lại vì việc gì đó. Đối với anh mà nói thì Chu Nam vẫn luôn là một đứa nhỏ. Anh luôn là người kiên quyết. Hôm nay, anh phá lệ cầm theo một bó hoa vô cùng xinh đẹp đứng dưới ký túc xá, tặng cho Chu Nam. Hôm nay anh ăn mặc có phần tùy ý, đi trên đường có nói mình là sinh viên thì mọi người đều sẽ tin cả, tuy là đã đeo khẩu trang che đi nửa khuôn mặt nhưng dáng người cao ráo của anh vẫn thu hút sự chú ý của người qua đường. Chu Nam cất hoa đi, vội vàng lôi anh quanh co lòng vòng đi vào khu rừng. Gió thổi lá cây kêu sàn sạt. Chu Nam có chút kinh ngạc hỏi anh: "Sao anh lại chạy tới dưới ký túc xá của em?" Tô Hành không trả lời, anh sửa sang lại quần áo của mình, rồi nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói chậm rãi bình tĩnh: "Nam Nam, bởi vì thân phận, có một số việc anh không thể làm, nhưng nếu có thể làm cho em, anh đều sẽ làm." Đây là lần đầu tiên anh gọi cô là Nam Nam, lời nói ôn nhu dịu dàng, Chu Nam bị mê hoặc nhất thời không hiểu được ý tứ trong lời nói đó của anh, vẻ mặt mờ mịt nhìn anh. Tô Hành bất lực xoa xoa đầu cô: "Cô bé ngốc." Cô không hiểu cũng không sao, bản thân anh biết rõ là được. Anh sẽ vì em mà làm hết sức mình, cho em tất thảy mọi thứ. Hai người an tĩnh ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ trong rừng, không ai nói lời nào, mười ngón tay đan vào nhau. Một lúc lâu sau, Chu Nam mới nói: "Em đã kể về ba mẹ mình với anh chưa?" Tô Hành hơi suy tư: "Chưa." "Ba mẹ em rất kỳ lạ." Chu Nam nhíu mày: "Tuy bọn họ đã kết hôn rất nhiều năm rồi, nhưng lại chưa từng có một ngày ân ái, ngoài cãi vã thì cũng chỉ có cãi vã, ai cũng không muốn ở nhà." Tô Hành nhẹ nhàng ấn lên lòng bàn tay cô, không nói gì: "Hai người họ chắc hẳn đều không thích em, sự tồn tại của em, chính là minh chứng cho cuộc hôn nhân thất bại của họ." Tốc độ nói của Chu Nam càng lúc càng nhanh: "Từ nhỏ em đã hâm mộ mấy bạn nhỏ khác được ba mẹ dẫn đi chơi công viên giải trí, hoặc là một nhà ba người đi ăn một bữa thịnh soạn, đi du lịch cùng nhau, những thứ đó đối với em mà nói, đều là hy vọng xa vời, bọn họ thậm chí còn chưa từng đi họp phụ huynh, để em ở cùng với bà ngoại đến tận khi em học cấp 2. Em đã làm sai cái gì, từ khi còn bé em đã luôn suy nghĩ, vì sao họ lại đưa em tới thế giới này, em quả thực chỉ là một người thừa thãi..." "Em không phải người thừa." Ngữ khí Tô Hành ôn hòa nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh: "Mỗi người đều là một vì sao sáng lạn, mỗi một ngôi sao đều không giống nhau, đều có tài năng riêng, bởi vậy nên mỗi vì sao đều sáng chói hấp dẫn ánh nhìn." Tô Hành nhẹ nhàng ôm cô, thì thầm: "Em chính là sao Thiên Lang trong mắt anh." Hốc mắt Chu Nam đỏ lên, khi đã chẳng còn chút hy vọng nào nữa mà lại được giải thoát, có lẽ chính là như thế này. Cô nhìn anh thật lâu, thật lâu không nói gì. Tô Hành cười nhẹ, ánh mắt xa xăm: "Mình không thẹn với lương tâm là được, trân quý những gì trước mặt, cha mẹ anh đều đã không còn trên thế gian này." Chu Nam ngẩn ngơ. Cô chưa bao giờ nghe thấy anh đề cập tới gia đình, thì ra là vậy. Chu Nam cân nhắc dùng từ, cẩn thận nói: "Chú và cô?" "Lúc anh còn rất nhỏ, cả hai người bọn họ đều rời đi trong một vụ tai nạn giao thông." Giọng nói của Tô Hành không có lấy một gợn sóng: "Sau đó anh lớn lên trong sự chăm sóc của bà, mọi việc đều dựa vào chính mình, nhờ phúc được hoạ, thật ra cũng học được không ít thứ." Tô Hành nhìn chằm chằm cô, trong đấy mắt là một mảng đen âm trầm, cứ như muốn hút cô vào trong đó. "Nói cho em chuyện này không phải vì muốn có sự đồng tình." Tô Hành chậm rãi nói: "Tự lực cánh sinh là kỹ năng cơ bản, bất luận là trong thời điểm nào cũng đều phải tin vào giá trị của bản thân, kiên trì bước tiếp.".