Săn Tình Tổng Giám Đốc
Chương 9
Hai người bọn họ ở cùng một phòng, lại vừa thân mật như vậy, tin tức rất nhanh đã truyền ra ngoài, bị phóng viên thêm mắm thêm muối viết lên.
“Chị Mẫn Thiên, chị thảm rồi, bây giờ chị là nữ hoàng chuyện xấu đó, chị có biết không?” nhận được điện thoại đường dài của em họ Đồng Đồng Đồng nói về bài báo và lời cảnh cáo, cô thực sự bị sốc.
“Nữ hoàng chuyện xấu gì chứ?”
“Chị muốn nói chuyện yêu đường với Phàn tổng tài, thì nói nhỏ một chút, đừng tưởng ở Ý thì không có phóng viên nha! Ai, chị cũng thật là chẳng suy nghĩ gì cả, vì sao không đem chuyện này nói cho em? Bây giờ tạp chí nào cũng có bài về chị, em còn biết viết gì chứ?” Đồng Đồng bóp cổ tay nói.
Ông trời a, tại sao lại như vậy!?
“Đừng có trách em không cảnh cáo chị nha, khi trở về thì cẩn thận một chút, nghe nói có rất nhiều phóng viên muốn đi sân bay đón chị và Phàn tổng tài đó, chị tự lo cho mình nhà.”, “Uy, Uy?” Cô vội vàng hỏi, nhưng Đồng Đồng đã tắt máy điện thoại.
Ân Mẫn Thiên nắm chặt ống nghe, tâm rối loạn, cô vội vàng ấn số gọi lại, muốn hỏi rõ một chuyện, em họ có phải đang nói dối cô?
“Em gọi điện thoại cho ai vậy?” chưa bấm hết dãy số điện thoại, một cánh tay của người đàn ông đã vòng qua eo cô. Cô không cần phải quay đầu lại, cũng biết hắ là ai, “Em họ tôi nói, chúng ta có chuyện xấu truyền đến Đài Bắc rồi, mọi người đang rất xôn sao.” Trời ơi, như thế này sao cô có thể nhìn mặt người khác chứ?
“Thật không?” Trái ngược hẳn với tâm trạng lo lắng của cô, vẻ mặt hắn lại rất thản nhiên.
“Em cũng không cần căng thẳng như thế?”
“Có cái gì mà phải căng thằng thế?” Phàn Vũ Phong nhún vai cười, “Ngay từ đầu khi anh gặp gỡ em đã bị chuyện xấu quấn lấy rồi, bây giờ cũng đã thành quen rồi.”, “Anh.” Ân Mẫn Thiên nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ. Thật là bị thái độ của hắn làm cho tức chết, cô hít sâu một hơi, tiếp tục cầm lấy điện thoại, “Tôi thấy, tôi gọi cho Giang Nhạn là được rồi, tôi sẽ hỏi cô ấy, đã có chuyện gì xảy ra?”, Phàn Vũ Phong ấn điện thoại xuống, thở dài nói: “Em không tìm được cô ấy đâu, cô ấy đã chạy trốn rồi.”, “Cái gì?” Thì ra à cô quá ngốc, sao bây giờ mới phát hiện việc kì lạ này. Tại sao thời gian này Giang Nhạn không tìm cô, Giang Nhạn vì sao lại muốn trốn cô?
Chắng lẽ cô làm gì có lỗi với cô ấy? Lẽ nào… “Em muốn biết cái gì, hỏi anh cũng được mà.” Phàn Vũ Phong kéo cô ngồi ở trên đùi.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn vẫn bình tĩnh như thường, tâm cô dần dần chìm xuống, “Anh và Giang Nhạn… Rốt cuộc đã giấu tôi chuyện gì?”, “Được rồi, anh nói ra, em không nên tức giận.” Hắn ôm cô, bên tai cô nói thầm, “Anh và Giang Nhạn tuy đã đồng ý giải trừ hôn ước, nhưng hai người cha của chúng ta đều không tán thành, cha Giang Nhạn mắng cô ấy, không nên chỉ vì một chuyện xấu của một người đàn ông mà hủy hôn.” Ân Mẫn Thiên có chút tức giận nhíu mày, “Không thể nào?”, “Cho nên chúng ta quyết định tương kế tựu kế, làm cho chuyện xấu lớn hơn, xem hai người cha còn có thể nói được gì nữa…” Phàn Vũ Phong còn chưa nói xong, mặt Ân Mẫn Thiên đã biến sắc.
“Được lắm, một mình Giang Nhạn tính toán với tôi còn chưa đủ, giờ còn có cả anh, tên hỗn đản này, các người thật quá đáng.” Cô thực sự rất rất tức giận, cô vẫn cho rằng, mình giúp Giang Nhạn đã quá nhiều rồi, không nghĩ tới… Cô quá ngây thơ khi giúp đỡ bạn bè hết mình, bây giờ còn bị ngây ngốc lợi dụng… “Thiên Thiên, đừng nhúc nhích…” Phàn Vũ Phong giữ chặt đôi tay, không cho cô thoát ra khỏi vòng ôm của hắn, “Em hãy nghe anh nói…”, “Tôi không nghe, anh là đồ khốn, mau buông tôi ra.” Cô hét thật lớn, trong lòng có bao nhiêu ngọn lửa bực bội, tức giận.
Thì ra hắn đối xử tốt với cô như vậy, chỉ là diễn kịch, lợi dụng cô tạo càng nhiều chuyện xấu càng tốt, tên khốn này, làm cho cô càng ngày càng thích hắn, còn không kiềm chế được yêu thương hắn, “Thiên Thiên….” thấy cô giạn dữ đến phát khóc, ngực Phàn Vũ Phong trở nên căng thằng.
“Đừng gọi anh là đồ khốn.” Quả thực là đã chọc giận cô, cô lại không thoát khỏi vòng tay của hắn, thực sự rất tức giận, cô ra sức đánh vào ngực hắn, “Anh muốn chuyện xấu, giờ chuyện xấu đã bay đầy trời, anh hài lòng chưa? Tôi van anh tránh xa tôi một chút, tránh khỏi tầm mắt của tôi.” Ánh mắt Phàn Vũ Phong buồn bã.
Hắn không hiểu vì sao cô lại tức giận nwh vậy, vì sao bảo hắn cút đi… Hắn rất muốn thay đổi tâm trạng của cô.
“Vì sao?” Hắn mặc cho cô đánh, thế nào hắn cũng sẽ không buông tay, “Nói cho anh biết, Thiên Thiên, anh sai ở đâu? Anh đâu có chọc giận em?”, “Anh quản tôi tức giận hay không?” Ánh mắt đầy vẻ tức giận, mỉa mai nhìn hắn nói, “Dù sao tôi cũng chỉ là một quân bài trong tay Phàn tổng tài, có tư cách để tức giận sao!? Chuyện xấu đã xuất hiện đúng như ý anh, tôi thật không hiểu tôi còn giá trị gì để lợi dụng…”, “Thiên Thiên, không phải là như thế…” Hắn biết cô đã hiểu lầm.
“Đừng gọi tôi là Thiên Thiên, được rồi đó Phàn Vũ Phong, tôi đã biết được sự giả dối của anh …”
Cô kiêu ngọa mà bướng bỉnh, đưa tay lau đi những giọt nước mắt, nhưng lại không thể lau hết được.
Chết tiêt, co sao lại rơi lệ vì hắn chứ!?
“Cô ngốc, anh đối với em có điểm nào là giả?” hắn yêu thương ôm cô thêm chặt, lời nói từ tận đáy lòng, “Thiên Thiên, anh thực sự rất yêu em, thực sự rất rất yêu em…” Ân Mẫn Thiên ngây người.
Yêu? Cô có nghe nhầm không? Hắn nói hắn yêu cô… “Anh quan tâm em thế nào, yêu em thế nào, chẳng nhẽ em không cảm nhận được một chút nào sao?” khẽ nâng cằm của cô lên, hắn nhìn thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn có chút bất ngờ của cô, khàn khàn hỏi.
“Tôi… Anh…” Cô thực sự bị chấn động, nhất thời nói không ra lời.
“Nếu như không phải anh yêu em thì ngay từ đầu đã không cùng em tạo chuyện xấu.” Hắn thở dài tiếp tục nói, “Nếu như không phải anh yêu em, cũng không nghĩ chuyện xấu bám người là chuyện tốt, lại càng không đáp ứng Giang Nhạn, biết thời thế đem chuyện xấu làm lớn.” Ân Mẫn Thiên lộ vẻ xúc động nhìn hắn, lúc này đây, cô không thể quên ánh mắt chân thành đầy tình cảm của hắn.
“Bởi vì là em, nên anh mới không thèm để ý đến chuyện xấu.” Hắn tự giễu cười cười, “Thành thật mà nói, anh ước gì toàn bộ thế giới đều biết, em chính là người con gái anh yêu. Chúng ta đang ở cùng một chỗ.” Nghe những lời hắn nói, những giọt nước mắt vui sướng không khỏi rơi xuống.
“Nói bừa, chúng ta đâu có ở cùng một chỗ!?” hít hít mũi, cô hờn dỗi mà sửa lại lời hắn nói.
“Đây là chuyện sớm hay muốn thôi.” Hắn ôm cô thật chặt, cọ xát vào gương mặt của cô, ôn nhu nói ra nguyện vọng của mình, “Chờ anh giải quyết chuyện hôn ước với Giang Nhạn xong, chúng ta sẽ kết hôn được không? Thiên Thiên, anh không đợi được muốn nói cho toàn thế giới biết em là của anh…”, “Ai muốn kết hôn với anh chứ!?” cô xấu hổ đỏ mặt.
“Đừng quên, chính em đã đồng ý, đời này làm người phụ nữ của anh.” Hắn tà mị nhướn mày, cố ý trêu cô, “Không kết hôn, vậy sẽ thật khó để em thể hiện tình cảm với anh?”, “Anh có can đảm nói lại một lần xem.” cổ thở phì phì nhéo tai hắn.
“Còn chưa lết hôn, mà em đã …” hắn giả bộ sợ sệt, nhưng khóe miệng lại đậm ý cười, “Cho em lên làm hoàng hậu nhé?”, “Phàn Vũ Phong, anh nói cái gì!?” cô giậm chân, tức giận muốn nhéo đứt tai hắn.
“Anh nói, anh yêu em.” hắn cúi đầu, tấn công chính xác cái miệng nhỏ nhắn của cô đang chu lên, dùng giọng nói trầm thấp tràn ngập tình yêu nói, “Cô gái ngốc, em có hung dữ, anh vẫn yêu em. Em là nữ vương của anh, anh nguyện sẽ phục tùng dưới chân của em…”, “Anh lém lỉnh như vậy sao em có thể tin anh.” Cô hờn dỗi nói.
“Anh nói thật mà.” Hắn có thể thề với trời.
“Muốn em tin tưởng anh, trừ khi…” Ân Mẫn Thiên còn chưa nói xong, đã xấu hổ mà ngượng chín mặt, vì suy nghĩ lớn mật trong đầu mà mặt đỏ tim đập.
“Trừ khi thế nào?” vẻ mặt hắn mong chờ hỏi.
“Trừ khi… Anh quỳ xuống hôn chân em.” Lời vừa nói ra khỏi miệng, cô không khỏi cảm thấy hoảng sợ.
Trời ạ, cô chỉ là nghĩ mà thôi, sao lại có thể nói ra chứ?
Ở trước mặt hắn, cô nghĩ chính mình dường như đã thay đổi, xong đời rồi…., cô thực sự đã biến thành người xấu rồi… “Anh muốn còn không được.” Hắn nở một nụ cười mê người, đồng tác gọn gàng ôm cô đặt ngồi sang bên cạnh, khiến cô đang ngồi yên trong lòng hắn thoáng chốc đã ngồi xuống ghế sô pha.
“Em… Em chỉ nói giỡn thôi mà…” giọng nói của cô có chút run run.
“Nữ vương cao quý, đừng nới với anh em đang nói đùa. Được hôn chân của em, là vinh hạnh của anh.” Giây tiếp theo, hắn giống như một kỵ sĩ quỳ trước mặt cô, nhấc bàn chân ra khỏi chiếc dép, cúi xuống hôn bàn chân của cô.
Ân Mẫn Thiên gần như nín thở, một trận rung động như bị sét đánh.
Trời ạ, hắn thực sự hôn chân của cô…”Đừng… Dừng lại…”
Gương mặt cô đỏ bừng, ngượng ngùng muốn rút chân lại, thế nhưng, Phiền Vũ Phong đã giữ chặt mắt cá chân của cô, không cho cô rút chân né tránh.
Cô không thể suy nghĩ được gì, chỉ có thể cảm nhận được hương vị ấm áp quấn quanh cô, nhẹ nhàng chạm lấy cô, trêu đùa cô… Một cảm giác tê dại, từ bàn chân truyền đến, từ chân đến đầu, chạy thẳng đến mỗi dây thần kinh.
Cô mất tự chủ, nhắm mắt lại, đầu khẽ ngửa ra, chiếc miệng khẽ mở ra… Từng đợt sóng mạnh mẽ của tình yêu đã mang cô đi mất.
“Ân…” Cô khẽ nhếch môi, kìm lòng không được mà khẽ rên lên.
Phàn Vũ Phong nhìn cô thật lâu, nhìn thấy phản ứng hồn nhiên nhiệt tình của cô cổ vũ, môi hắn dọc theo đôi chân thon nhỏ di chuyển lên, một đường đốt lên ngọn lửa.
Khi hắn hôn lên bắp chân nhỏ, bắp đùi của cô, và không hề có chút trở ngại tiến thẳng đến nơi đó của cô, thấy chiếc quần lót màu trắng dưới làn váy của cô, trái tim hắn nhất thời muốn nổ tung.
Trời mới biết, phía bên dưới hắn đã sưng lên từ rất lâu rồi, cảm giác nóng, đau đớn khiến gương mặt tuấn tú của hắn nhăn nhó.
“Anh có thể tiếp tục sao? Thiên Thiên…” hắn ồm ồm hỏi. Việc quan trọng trước mắt, hắn muốn tôn trọng quyết định của cô.
Ân Mẫn Thiên thẹn muốn chui xuống đất, “Anh… Sao lại hỏi người ta như thế?”, “Thiên Thiên…” Thật là ngốc, Ân Mẫn Thiên nhìn vào mắt hắn, đôi môi khẽ mở, e lệ lại mềm mại đáng yêu khẽ nói, “Anh đã quên sao? Trên máy bay, em đồng ý… Đời này làm người phụ nữ của anh…”, “Ha.” Hắn mừng đến phát điên, muốn hét thật lớn.
“Anh đã quên rồi thì coi như chưa có chuyên này xảy ra.” Cô hơi chu môi, cố ý nói như vậy.
“Anh chưa, anh chưa quên.” Khuôn mặt tuấn tú của Phàn Vũ Phong tỏa sáng, giống một đứa trẻ con phấn khích vui sướng, “Chuyện quan trọng như thế, sao anh có thể quên được!? Anh chỉ là sợ em không muốn tiếp nhận…”, “A, cũng đúng, em không thể tiếp nhận vậy anh có thể làm thế này với em sao!?” Ân Mẫn Thiên xoay người, nâng cằm hắn lên, trêu đùa hắn.
Không có cách nào khác, trong cô luôn tiềm ẩn sự tà ác, cô rất thích nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn vì cô.
“Em đang đùa giỡn anh?” Phàn Vũ Phong nwor nụ cười, hắn rốt cuộc có thể biết thêm về một mặt ẩn dấu của cô, cô kiều mị lại to gan như vậy, làm hắn càng thêm động tâm vì cô.
Đôi mắt nóng rực khẽ híp lại, hắn đứng thẳng người, tà mị đè lên thân thể mềm mại mê người của cô, “Đã quá muộn, bây giờ nếu em có muốn đổi ý, anh cũng sẽ không tha cho em đâu.”, “Cứu tôi với…. Cứu tôi với…” hai tay Ân Mẫn Thiên đẩy trên ngực hắn, cười cười né tránh, ý định không cho hắn hôn cô.
Phàn Vũ Phong bị cô trêu đùa, toàn thân sắp bốc cháy, “Em đúng là tiểu ma nữ.” Ân Mẫn Thiên mở to đôi mắt vẻ vô tội, “Không phải đâu, em là chú cừu nhỏ tốt tính.”, “Được, tốt, là chú cừu nhỏ tốt tính đúng không?” cong môi, hắn lộ ra nụ cười tà mị, “Anh chính là con sói lớn thích ăn thịt chú cừu nhỏ tốt tính.” hắn ôm lấy cô, hướng phòng ngủ đi tới.
Chiếc giường của hắn thật lớn, Ân Mẫn Thiên được hắn đặt ở trên chiếc giường mềm mại, lòng của cô run rẩy, giờ khắc này, cô biết chính mình không có chỗ để chạy nữa… “Thế nào? Sợ sao?” Phàn Vũ Phong nhanh chóng cởi quần áo trên người.
“Em…” Ân Mẫn Thiên mở to mắt.
Ông trời a, cô đến bây giờ mới hiểu được, người tao nhã lịch sự như hắn kỳ thật có bao nhiêu năm rèn luyện để có một thân thể cường tráng như vậy.
Ánh mắt của cô đi xuống, lại nhìn thấy vật cứng rắn của hắn, mặt cô không khỏi nóng lên.
“Đừng sợ, anh sẽ rất nhẹ nhàng.”
Phàn Vũ Phong leo lên giường, chậm rãi lại gần cô, thân người rắn chắc của hắn bao phủ cô, nhưng lại mềm nhẹ khiến cô cảm thấy áp lực bớt đi rất nhiều.
Nụ hôn nồng cháy của hắn rơi trên gương mặt cô, trên mắt, trên mi, trên mũi cô… Tất cả đều bị hắn hôn, đôi môi của hắn thật nhẹ nhàng tựa lông chim, ấm áp như gió xuân… Kích tình qua đi, hai người vẫn ôm nhau thật chặt, không muốn buông tay, hai trái tim cùng nhịp đập, cùng gắn lấy nhau thật chặt.
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
24 chương
93 chương
369 chương
36 chương
32 chương
49 chương