Săn Tim Nàng

Chương 76

Cho dù đã sớm đoán ra, nhưng nghe được lời xác thực từ miệng Tô Tinh Trúc, Sài Tịnh vẫn là kinh ngạc há hốc miệng. “Đại ca... Quả thực như vậy sao?” “Chuyện đó xảy ra khi nào?” Sài Chiêu vung tay ra hiệu cho đám ám vệ bên ngoài tản đi, môi khẽ mấp máy hỏi. Tô Tinh Trúc tự biết đã không còn khả năng xoay chuyển càn khôn, bi ai nói: “Ngay ngày Sài vương gia vào kinh... Bệnh của hoàng thượng bạo phát không thể cứu chữa…” “Trừ cô và trưởng công chúa ra, còn có người nào biết chuyện hoàng thượng băng hà không?” Sài Chiêu trấn định hỏi tỉ mỉ. Tô Tinh Trúc lắc lắc đầu nói: “Hoàng thượng đi vào lúc đêm khuya, thái y trực ban đã bị trưởng công chúa ban chết, những người còn lại, đều là kẻ hầu thân cận tỷ đệ bọn họ ngay từ nhỏ cho nên không ai dám tiết lộ nửa câu.” “Còn có cha con cô nữa, đúng không?” Sài Chiêu mặt không biến sắc nói. Tô Thụy Thuyên lại run rẩy, cuống quýt nói. “Lão phu, cũng là vừa mới mới biết được...” Sài Tịnh đã sớm không rảnh đôi co với Tô Thuỵ Thuyên, vội vàng nói: “Phụ vương ta hiện giờ đang ở đâu, có khoẻ hay không?” Tô Tinh Trúc trúc run giọng nói: “Sài Vương gia vẫn bình an, trừ việc không thể bước ra khỏi hoàng cung, những chuyện khác đều tốt, quận chúa yên tâm.” Sài Tịnh thoáng thả lỏng, nhìn Sài Chiêu nói “Đại ca, Nam Cung Yến vẫn giữ bí mật chuyện Thánh Thượng băng hà, không phát tang... Chỉ cần việc này cũng đã khiến quan văn võ triều đình không ngừng lên án, cho dù là mười mấy thân vương của Nam Cung cũng không bảo vệ được một mình Nam Cung Yến.” “Nam Cung Yến thân là nữ nhi mà muốn làm hoàng đế sao?” Sài Chiêu có chút đăm chiêu, nhìn Tô Tinh Trúc nói: “Trưởng công chúa giam lỏng thúc phụ ép ta lui binh... Cũng chẳng qua là vì khối hổ phù trong tay ta mà thôi. Hổ phù trong tay, nàng ta có thể uy hiếp toàn bộ hoàng thân quốc thích đề cử ra một vị vô năng lên làm hoàng đế bù nhìn, trưởng công chúa nàng ta lại có thể khống chế Đại Chu…” Sài Tịnh tỏ vẻ khinh thường nói. “Qúa ngu ngốc, đầu óc ngu muội như thế mà muốn thống lĩnh Đại Chu? Tô tiểu thư đừng nói với ta rằng trong màn này cũng có tay cô can thiệp đó nha?” “Tinh Trúc thấp cổ bé họng sao có thể nói gì chứ?” Tô Tinh Trúc sợ hãi cụp mắt. “Tất cả đều là suy nghĩ của trưởng công chúa, tuy Tinh Trúc thấy không ổn nhưng không thể khuyên bảo…” Vẻ mặt ôn hoà của Sài Tịnh bỗng biến đổi, mắt hạnh dâng lên lãnh ý nói: “Tô tiểu thư, cô biết rõ thánh thượng băng hà đã nhiều ngày, lại cùng lừa gạt thiên hạ với trưởng công chúa, tội này... đáng bị tru di!” Sắc mặt mới khôi phục một chút của Tô Tinh Trúc bỗng trắng bệch, thở gấp cả giận. “Trưởng công chúa bức ta giấu giếm, Tinh Trúc cũng vô lực, một nữ tử như ta có thể làm gì chứ? Còn…” Tô Tinh Trúc tuyệt vọng nhìn về phía Sài Chiêu đang quay lưng với bản thân đang suy nghĩ gì đó. “Sài Thiếu chủ, đại lễ của ngài ta đã nhận, vậy còn chưa đủ sao?” “Tô gia quả nhiên sản sinh nhân tài.” Sài Tịnh cười lạnh. “Phần đại lễ này, thật sự là không thể thu về. Nhìn một cái, không phải có công dụng ngay sao?” Tô Thuỵ Thuyên nhìn thấy hai huynh muội này như thế trong lòng cũng sợ bản thân mình không thể nhìn thấy thái dương ngày mai, hạ quyết tâm ngoan độc nói. “Sài Thiếu chủ, lão phu... Còn có thể cho đem lại chút lợi ích cho Sài gia các người.” “Phải không?” Trầm mặc hồi lâu Sài Chiêu chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm vào con cáo già kia nói: “Tô Thái úy nói cho ta nghe thử coi.” “Cha…” Tô Tinh Trúc vốn đã không còn sức mà nói, nhưng vẫn cố gắng gọi một tiếng cơ hồ chỉ mình nàng ta nghe thấy. Tô Thuỵ Thuyên chống gậy gian nan đứng thẳng thân mình sớm đã nhũn ra. “Để lão phu vào thư phòng mang đến cho Sài thiếu chủ mấy thứ.” Sài Chiêu phất tay một cái, bên tường đã xuất hiện bốn ám vệ thân thủ cao đi theo Tô Thuỵ Thuyên tập tễnh đi vào thư phòng. Sài Tịnh bán tín bán nghi ghé sát vào tai Sài Chiêu hạ giọng nói: “Lão già này có khi nào dở trò bịt bợm không?” “Bọn họ không dám!” Sài Chiêu khẳng định. “Tô gia vốn thức thời, huynh nghĩ Tô thái uý mưu mô quỷ kế này sẽ không khiến chúng ta thất vọng đâu.” Chỉ một lúc sai, Tô Thuỵ Thuyên đã trở lại, trong tay cầm theo mấy phong thư mật đã mở ra, Tô Thuỵ Thuyên dừng một chút, nhìn Sài Chiêu nói: “Sài Thiếu chủ mời xem.” Sài Chiêu chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt đã dừng trên dấu ấn màu đỏ trên tờ mật hàm. “Lương quốc Kỷ thị...? Trưởng công chúa quả nhiên cấu kết với Kỷ Minh!” Sài Tịnh giật lấy tín hàm vội vàng mở ra xem. “…Loại bỏ thúc cháy Sài gia, bản vương hứa với Nam Cung công chúa, lấy Thương Châu làm ranh giới, chia đôi giang sơn, trăm năm hoà hảo an bình…” Tô Thuỵ Thuyên run lẩy bẩy người nói. “Lão phu có tội, không nên làm người truyền tin thay cho trưởng công chúa… Nhưng Tô gia chỉ là kẻ thần tử, làm sao dám nghịch lại ý của chủ thượng, quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Mong rằng Sài thiếu chủ cùng quận chúa tha lỗi cho phụ tử nhà thần...” nói xong kéo vạt áo quỳ rạp xuống đất, mang theo tiếng khóc rên nói: “Lão phu tạ ơn Sài gia.” Sài Tịnh sớm đã khinh thường cha con nhà này đến tận xương tuỷ, nhưng về lý vẫn biết bọn họ còn công dụng, thở chậm lại nói: “Tô Thái úy mau mau đứng lên. Lúc nãy cũng đã nói phụ vương niệm điểm tốt của ông, sao ông lại làm đại lễ với vãn bối chúng ta như thế, mau mau đứng lên nói chuyện.” Tô Thuỵ Thuyên biết mấy phong tín hàm này có ích trong việc kết tội Nam Cung Yến cho nên xoa xoa mồ hôi trên trán yên lặng đứng qua một bên. “Đại ca…” Sài Tịnh đến gần Sài Chiêu, phủi phủi tín hàm trong tay thấp giọng nói: “Có thêm thứ này, chúng ta có thể đi gặp trưởng công chúa rồi.” Sài Chiêu không nói, mắt nhìn chăm chú vào bóng dáng mảnh mai đang thở dốc của Tô Tinh Trúc, Tô Tinh Trúc muốn che giấu hoảng sợ cùng không can lòng của bản thân, nhưng chóp mũi phiếm hồng cùng hai gò má run rẩy đã sớm bán đứng nàng ta. Nàng hận, hận không thể đem nam nhân kia dẫm nát dưới chân, nàng hối hận, hối hận mình năm đó có mắt không tròng không nhìn ra nam nhân ít lời quái gở kia của Sài gia cũng sẽ có ngày vinh quang vô tận như hôm nay. Nàng sợ, sợ những năm tháng tươi đẹp như hoa của mình sẽ bị huỷ ở lúc này, không thể nhìn thấy ánh mặt trời nữa. Nhưng chung quy nàng không còn cách nào, chỉ có thể đứng nhìn Sài Chiêu không chút che giấu mà khinh thường mình… nàng không chiếm được y, vậy nàng chọn hận. Sài Chiêu nhanh chóng rời đi, Sài Tịnh theo sát phía sau, không có quay lại liếc mắt nhìn cha con hai người kia dù chỉ một cái. Ám vệ chỉnh tề đi xa dần, chỉ còn Tô Tinh Trúc và Tô Thuỵ Thuyên sợ hãi nhìn nhau không thốt ra lời. Thấy khách không mời mà đến của quý phủ cuối cùng cũng rời đi, hạ nhân bị nhốt ở phòng chứa củi mới run rẩy lần lượt đi ra, quản sự thắp đèn chính sảnh lên, sợ hãi gọi một câu: “Lão gia… tiểu thư… vẫn ổn chứ?” “A…” Tô Tinh Trúc hét lạnh phá vỡ không gian tĩnh mịch buổi đêm. Tô Thuỵ Thuyên nhìn cây cỏ xung quanh nhà mình, ám vệ được huấn luyện của Sài gia qua lại như gió, vẫn không tổn hại chút gì của thái uý phủ, nhưng bên trong cái vẻ hoàn hảo hết thảy này đã bị nát thành mảnh nhỏ. Doanh trại Sài gia ngoài Ung Thành. Qua ngày hôm sau cũng không biết là do người phương nào loan tin mà có tin đồn về chủ soái Sài Chiêu sớm đã không còn trong quân doanh đến tai toàn bộ tướng sĩ, tướng sĩ trong quân chia làm hai phe… một phe cho rằng Sài Chiêu bế quan không muốn gặp người ngoài, vì sớm biết thúc phụ gặp nạn nhưng không muốn buông bỏ binh quyền về cứu, cho nên không dám gặp mặt tướng sĩ Sài gia, một phe cho rằng Sài Chiêu sớm đã lén rời khỏi quân doanh, trong quân doanh không thể có chút vô chủ soái, nhưng vị chủ soái này không biết đã biến mất bao lâu rồi… Khi ăn tối, Vân Tu gặp không ít quân sĩ trộm bàn tán về Sài Chiêu, mày nhíu chặt ngay cả đồ ăn cũng không nuốt nổi, ném mạnh bát cơm trong tay xuống, cơm trắng nóng hầm hập bắn tun toé. Ngô Hữu hừ một tiếng nói: “Trong quân lương thảo quý giá, Vân Tu, ngươi không muốn ăn, cũng không được lãng phí, cho dù chúng ta không vừa mắt ngươi nhưng một bát cơm trắng cũng đắc tội ngươi sao Vân tướng quân?” Vân Tu đã nén giận từ lâu, một cước đá văng củi đang cháy trong đống lửa nói: “Vân ông nội ngươi muốn làm gì thì làm, không đến phiên ngươi chỉ trỏ.” Quân sĩ xung quanh phần đông là người dưới trướng của huynh đệ Ngô gia, thấy Vân Tu bất kính với chủ nhân của mình, cũng đồng loạt đứng dậy, khoanh tay nhìn chằm chằm Vân Tu, một người cầm đầu nói: “Vân tướng quân, rõ ràng ngươi biết người trong soái doanh có phải Thương Châu hay không, vì sao không nói cho mọi người biết? Lại cứ đứng nhìn huynh đệ trong quân đoán tới đoán lui, làm lòng quân dao động? Chả trách tướng quân ngươi nghẹn tức, đến cả lời nói cũng có ý muốn khiêu khích.” Vân Tu vốn là kẻ độc lai độc vãng cao ngạo, thấy Ngô Hữu dung túng để thuộc hạ vô lễ chất vấn chính mình, cho dù trong lòng giận dữ nhưng biết lúc này không thể xúc động gây chuyện. Xoay người nói: “Ngô Hữu, nể mặt đại ca ngươi ta không thèm so đo với ngươi, quản cho tốt cái miệng của mình đi, bằng không sớm muộn cũng sẽ hại đến tính mạng ngươi đó.” Ngô Hữu liếc mắt ra hiệu cho người của mình, quân sĩ hiểu ý chặn Vân Tu lại. Vân Tu nhìn quanh mọi người nói: “Ngô Hữu ngươi muốn bức ta phải không?” Ngô Hữu ngang nhiên ngẩng đầu, khoé miệng cong cong cười khẩy: “Không ai bức ngươi, bất quá là các huynh đệ thấy ngươi chưa cơm nước xong mà đã rời đi, hay là… ngồi thêm chút đi?” Tay Vân Tu chậm rãi nắm chắc bội kiếm bên hông, nhưng lại chần chờ không dám rút ra. Đang lúc tiến thoái lưỡng nan thì có tiếng vó ngựa đến gần, Ân Sùng Quyết thấy Ngô Hữu định làm khó Vân Tu nhưng không nói lời nào. Ngô Hữu thấy người đến là Ân Sùng Quyết, cười lạnh nói: “Quả là kẻ khó lường, Vân Tu mệt cho trước đây ngươi không ngừng chán ghét vị Ân nhị thiếu này, rắn chuột một ổ thật sự là đạo lý mãi mãi không thay đổi.” Ân Sùng Quyết cao ngạo nhìn một lượt quân sĩ đang đứng khoanh tay nhìn, giật mạnh cương ngựa một cái, tất cả mọi người kinh sợ nhất thời không dám nhúc nhích nhìn chằm chằm Ân Sùng Quyết trên lưng ngựa không biết hắn đang muốn làm gì. “Ân Sùng Quyết ta mới vào Sài gia quân, biết tất cả các người đều không phục Ân gia ta.” Ân Sùng Quyết cao giọng nói: “Chém giết trên chiến trường không thể nhìn xuất thân, mà phải là gan dạ sáng suốt mới đáng nói. Trên đường đoạt thành ta và đại ca cầm binh chưa từng lui bước. Huyết chiến tại Ung Thành, không phải Ân Sùng Quyết và tướng sĩ Ân gia ta xông lên hàng đầu thì là ai, luận về người chết và bị thương không phải Ân gia ta bị tổn hại nhiều nhất trong Sài gia quân sao? Ngô Hữu, Ngô tướng quân ngươi nói xem những gì ta nói là thật hay giả?” Nhất thời Ngô Hữu không thể phản bác lại, phẫn nộ đứng yên. Ân Sùng Quyết thấy hắn không nói được lời nào, tiếp tục nói: “Đối đầu kẻ địch mạnh, Sài gia quân ta loạn trong giặc ngoài, các ngươi không nghĩ cách đoạt thành phân ưu cho Thương Châu, ngược lại ngồi đây mà sinh sự còn ra thể thống gì nữa? Ngô Hữu, ngươi thân là đại tướng bên cạnh thiếu chủ, không biết nặng nhẹ, sẽ chỉ làm thiếu chủ thất vọng.” “Ngươi!” Ngô Hữu căm giận hét lên, quân sĩ xung quanh lại hai mặt nhìn nhau mà lần lượt thối lui, không dám tiếp tục cản đường của Vân Tu nữa. Ân Sùng Quyết cười khẽ nói: “Mọi người tự nghĩ coi nên nghe ai, chịu lệnh ai, đừng có ngu ngốc như chủ thượng của mình mà huỷ đi tiền đồ của chính mình.” “Ân Sùng Quyết.” Ngô Hữu không nhịn được nữa rút kém ra, chỉ thẳng vào Ân Sùng Quyết phẫn nộ quát. “Rút kiếm?” Ân Sùng Quyết tặc lưỡi lắc đầu: “Người ta vẫn nói Vân Tu lỗ mãng dễ bị kích động, nhưng ta lại thấy Ngô Hữu ngươi mới là kẻ lỗ mãng đứng đầu.” “Có bản lĩnh ngươi liền đấu với ta một trận đi.” Ngô Hữu khiêu khích nói: “Để xem kiếm trong tay ta thế nào rồi nói những lời kia vẫn chưa muộn.” Ngô Hữu dám chắc rằng Ân Sùng Quyết không dám xuất binh khí, ai ngờ Ân Sùng Quyết lại nhảy xuống ngựa, nắm chắc bội kiếm trong tay hướng phía mình đi tới, khoé mơi vẫn mang ý cười khiến người khác rùng mình, Ngô Hữu nhịn không được lừi ra sau mấy bước. “Diều tối kỵ trong quân là tư đấu.” Ân Sùng Quyết tới gần Ngô Hữu nói: “Với ngươi Ân Sùng Quyết ta vốn chẳng sợ gì, các ngươi vốn không coi ta là thành viên của Sài gia, cho dù phạm vào quân quy, cùng lắm là bị thiếu chủ đuổi ra khỏi Sài gia quân, cho dù ta lấy danh của Ân Gia Bảo cũng có thể uy chấn một phương. Ngô Hữu ngươi nghĩ cho kỹ đi, chắc rằng bản thân mình dám cược chứ?”