Săn Tim Nàng
Chương 10
Thành Thương Châu
“Sài Chiêu, sao ngươi còn chưa đến…” Dưới ánh bình minh của ngày mới, Nhạc Hoành lấy chiếc khóa vàng trong lòng ra. “Hay đó chẳng qua chỉ là ngươi thuận miệng nói, giờ thấy Nhạc gia gặp nạn thì không muốn đến tìm ta nữa…”
“Thì ra tiểu thư ở đây.” Thôi thúc tìm đến chuồng ngựa, nhìn thấy Nhạc Hoành dựa vào Bạch Long, không biết đã ngồi đó bao lâu rồi.
“Thôi thúc.” Nhạc Hoành cất chiếc khóa vàng đi, ngẩng đầu lên. “Ngoài thành thế nào rồi?”
Thôi thúc vỗ lưng Bạch Long. “Hôm nay dường như không có dấu hiệu công thành. Quân Lương bao vây thành suốt một tháng cũng không thu được lợi ích gì. Mùa rét tới, ta không tin quân Lương chịu được.”
“Nhưng mà…” Mặt Nhạc Hoành toát ra vẻ lo lắng. “Thương Châu sắp hết lương thực thuốc men rồi… Không trụ được bao lâu nữa đâu.”
Thôi thúc an ủi. “Tiểu thư đừng lo lắng, tướng quân và đại ca cô nhất định sẽ có cách.”
Dường như Nhạc Hoành nhớ ra điều gì, ngẩng đầu lên nói: “Mấy ngày nay cha và mẹ đều ăn không ngon ngủ không yên, trong phủ sớm đã không còn thứ gì có thể bồi bổ được. Hay là… Thôi thúc, thúc lén dẫn con lên ngọn núi phía sau, nhân lúc núi chưa bị phong tỏa, xem thử xem có tìm được nhân sâm hay gì đó không, để bồi bổ cho cha mẹ.”
“Chuyện này…” Mặt Thôi thúc hiện lên vẻ khó xử. “Quân Lương bao vây thành…”
“Thôi thúc rất rành ngọn núi phía sau, hai chúng ta lén lên đó, chắc sẽ không bị phát hiện đâu.” Nhạc Hoành năn nỉ. “Chúng ta cũng có thể tìm ít thảo dược mang về…”
Thôi thúc thoáng do dự một lát rồi gật đầu, nói: “Con phải theo sát ta đấy.”
“Đương nhiên rồi!” Nhạc Hoành mừng rỡ nói.
Thấy Thôi thúc dẫn Nhạc Hoành ra ngoài, Trọng bá cũng thò đầu ra nhìn rồi rụt lại, không nói gì cả.
***
Nhưng chỉ khoảng một canh giờ sau, cửa phía đông lại xáy ra chuyện lớn. Nhạc Thịnh đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi, tiếng đao kiếm vừa lọt vài tai liền lập tức trở mình bật dậy, thở hổn hển từng hơi.
“Tướng quân, cửa phía đông đã bị phá. Thương Châu… không giữ được nữa rồi!”
“Không thể nào!” Nhạc Thịnh xách chiếc kích lên, đi nhanh về hướng cửa đông. “Thương Châu phòng thủ nghiêm ngặt, đánh nhau suốt một tháng trời quân Lương cũng không làm được trò trống gì, sao có thể thất bại nhanh thế!”
“Tôn tướng quân trấn thủ cửa đông dẫn thuộc hạ của mình phản chiến, giết những huynh đệ khác, mở cửa thành…” Phó tướng bịt vai trai đang chảy máu ồ ạt của mình, nén đau nói: “Thiếu tướng quân trấn thủ cửa tây hay tin đã dẫn quân đến cửa đông ngăn kỵ binh của quân Lương. Tình hình chém giết rất thảm, e là cũng không chặn được bao lâu. Tướng quân, ngài mau ra lệnh cho thân vệ đưa phu nhân và nhị tiểu thư, nhị thiếu gia rời khỏi đây bằng đường núi!”
“Tôn Nhiên… Không ngờ lại là hắn! Nước cũng sắp mất rồi, chạy ư? Chạy đi đâu được?” Nhạc Thịnh đầu cũng không quay lại, nói: “Thành còn, người còn!”
“Trọng bá, ông có nhìn thấy A Hoành không?” Nhạc phu nhân đầy vẻ ưu tư, gọi quản gia đến. “Chiến tranh loạn lạc thế này, nó không chịu ở trong phủ mà còn đi đâu thế không biết?”
“Lão nô không biết.” Trọng bá lắc đầu. “Chỉ thấy nhị tiểu thư theo Thôi Văn ra ngoài. Thôi hộ viện là một người làm việc thỏa đáng, nhị tiểu thư đi cùng ông ấy chắc sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Thôi Văn…” Nhạc phu nhân yên tâm phần nào. “Lúc nãy hình như phó tướng của lão gia bị thương rồi, đã xảy ra chuyện gì vậy? Lão gia đã nói nhất định sẽ giữ được Thương Châu mà.”
“Đánh trận bị thương cũng là chuyện bình thường, phu nhân đừng lo lắng.” Trọng bá an ủi. “Tướng quân của chúng ta nổi danh tứ phương, trấn thủ Thương Châu bao năm nay đều không sao, lần này nhất định cũng sẽ ngăn được bọn người Lương Quốc.” Tuy nói thế nhưng loáng thoáng nghe tiếng đao kiếm va vào nhau truyền tới, ông lão sáu mươi này cũng thấy hơi bất an. “Phu nhân, nếu người thật sự lo lắng thì hãy mang tiểu thiếu gia ra sau núi tránh một lát.”
Nhạc phu nhân nhíu mày nói: “Lão gia là chủ tướng của Thương Châu, là Tĩnh Quốc Công mà hoàng thượng phong, đường đường là người nhà của Tĩnh Quốc Công sao có thể trốn lên trên núi như chó nhà có tang được? Thành còn, người còn. Ta và Đồng Nhi sẽ không đi đâu cả, chỉ ở trong phủ chờ lão gia.”
***
“Tướng quân!”
Không đợi Nhạc Thịnh tới cửa đông, mấy vị thiếu tướng cả người đầm đìa máu quỳ phịch dưới hành lang ngăn cản bước chân ông, bi ai nói: “Tướng quân, cửa phía đông và tây đều đã bị phá… Thiếu tướng quân, ngài ấy… đã hy sinh vì nước rồi…”
“Hoàn Nhi…” Nhạc Thịnh cảm thấy đầu óc choáng váng, phó tướng vội vàng đỡ lấy thân mình đang đứng không vững của ông. “Hoàn Nhi!”
“Thương Châu đã không giữ được nữa, bây giờ ra khỏi thành còn kịp.” Phó tướng vội vàng khuyên nhủ. “Tướng quân, giữ được rừng xanh lo gì không có củi đốt. Ngài còn có nhị tiểu thư, còn có tiểu thiếu gia, không nghĩ cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho họ…”
“Hoàn Nhi…” Làm sao Nhạc Thịnh nghe lọt những lời này, ông lập tức đẩy phó tướng ra, bước nhanh về phía khói lửa ngập trời.
***
Trên ngọn núi phía sau phủ, Nhạc Hoành nâng mấy củ nhân sâm còn dính bùn đất trên tay mình, vui mừng đưa đến trước mặt Thôi thúc. “Thôi thúc, thúc xem đây có phải là nhân sâm mà thúc nói không?”
Thôi Văn tuy đang ở trên núi nhưng hồn thì vẫn vấn vương trong thành, nghe thấy giọng nói trong trẻo của Nhạc Hoành thì mới nở nụ cười. “Để ta xem… Tiểu thư thật là lợi hại, trước đây Trọng bá sai thuộc hạ tìm rất lâu mà vẫn không có thu hoạch gì, tiểu thư đi một chuyến là đã thu hoạch lớn!”
Nhạc Hoành hé miệng cười vui vẻ. “Là do hai chúng ta đến đúng thời vụ, mấy ngày nữa tuyết rơi nhiều phong tỏa đường lên núi, những củ nhân sâm này cũng khó mà tìm được. May mà con tìm được, phải cảm ơn Thôi thúc đã dẫn con đi.”
“Tiểu thư thông minh lại hiếu thảo, không uổng công tướng quân và phu nhân yêu thương con.” Ánh mắt Thôi thúc toát lên vẻ hiền hòa. “Theo Thôi thúc thấy, tư chất của tiểu thư còn hơn cả đại ca con, đáng tiếc con là một nữ nhi, nếu là đáng nam nhi…” Thôi thúc mỉm cười, cúi đầu xuống.
“Nữ nhi, nữ nhi!” Nhạc Hoành buồn bực bĩu môi. “Tài bắn cung của đại ca không bằng con. Lần trước ở quân doanh, đích ở xa hơn một trăm bước mà con bắn cả ba mũi tên đều trúng hồng tâm, còn đại ca chỉ bắn trúng một mũi… Cha đã nói rồi, đợi con lớn thêm chút nữa, ông còn nhiều thứ dạy cho con.” Nói đến chỗ đắc ý của mình, Nhạc Hoành che miệng cười trộm.
Thôi thúc lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ. “Câu con gái nhà võ tướng là để chỉ A Hoành con đây, được chưa nào?”
Nhạc Hoành dắt Bạch Long đang cột ở gốc cây, vuốt ve bờm ngựa với vẻ yêu thương, thì thầm. “Bạch Long à Bạch Long, mày cũng phải mau mau lớn lên, tao với mày còn phải giúp cha giữ thành, bảo vệ đất nước.”
Nhạc Hoành đang định cưỡi ngựa về thành, Thôi thúc dường như nghe được động tĩnh, kéo cương ngựa lại, cảnh giác nói: “Tiểu thư đợi một chút, hình như… trong thành có chuyện gì.”
“Sao thế Thôi thúc?” Nhạc Hoành nhìn về phía thành Thương Châu, chỉ thấy cửa phóa đông lửa khói mịt mù, khói đen bốc thẳng lên trời, tiếng chém giết kêu gào theo gió bắc truyền đến. “Quân Lương tấn công thành?”
“Mới có nửa ngày, sao đã đốt lửa hiệu rồi!” Thôi thúc nhíu chặt mày. “Trấn thủ cửa đông đều là quân tinh nhuệ, không thể nào… Tiểu thư đừng vội lên ngựa, để xem thế nào rồi hẵng tính.”
Tuy Nhạc Hoành không muốn nhưng vẫn nghe lời đi theo sau Thôi thúc, tìm một bụi cây rậm rạp cột Bạch Long vào, nằm trên ngọn cây nhìn về phía thành Thương Châu sừng sững mấy trăm năm nay.
“Thôi thúc, Thương Châu nhất định sẽ giữ được, đúng không?”
“Thương Châu là thành trì trọng yếu ở biên giới Đại Tấn, không giữ được cũng phải giữ.” Thôi thúc liếm đôi môi khô ran của mình. “Có cha con, chắc chắn sẽ giữ được.”
***
Chưa đầy nửa ngày, mấy ngàn kỵ binh của quân Lương đã chen vào thành Thương Châu. Cửa đông bất ngờ thất thủ, Nhạc thiếu tướng quân còn bị Sở Vương Kỷ Minh bắn xuyên tim, Thương Châu thất bại như núi đổ, Nhạc Thịnh tuy lợi hại nhưng cũng không phải là vạn năng, thân mình trúng mấy mũi tên, ngã gục dưới chân thành, phẫn nộ chết không nhắm mắt.
Truyện khác cùng thể loại
285 chương
115 chương
67 chương
47 chương
1275 chương