Săn Mỹ Ký

Chương 38 : Tiểu thụ vạn năm

Trong phòng chỉ còn lại có hai người Lãnh Thù cùng Vấn Nhã, Vấn Nhã biết Vương đại ca cùng Lãnh Sát đều bị dẫn đi rồi, lại bị hắn bóp cổ nên rất khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, trong lòng lại ủy khuất không thôi, nước mắt liền nhịn không được rớt xuống đất. Trong lòng nàng cũng không phải sợ, mà là cổ đau quá, thân thể cũng yếu đuối vô lực, lại chỉ có một mình, cảm thấy người nam nhân này thật sự thật ghê tởm. Lãnh Thù cảm thấy Vấn Nhã không la, cũng không từ chối, phục hồi tinh thần lại nhìn nàng. Ai ngờ liếc mắt một cái liền chống lại hai mắt ngấn nước của Vấn Nhã, trong lòng rung mạnh lên. ‘Đôi mắt này vì sao quen như vậy.’ Thấy nàng sắp bị mình bóp chết, vội vàng đem nàng thả xuống đất, hắn cũng sợ tới mức lui ra phía sau từng bước. “Khụ khụ khụ. . .” Vấn Nhã cuối cùng lấy lại khí thở, nghĩ đến Mị Thần tỷ mang Vương đại ca đi, trong lòng rất là lo lắng, nàng nghĩ đến ánh mắt Mị Thần tỷ nhìn Vương đại ca đầy si mê lúc trước, âm thầm lo lắng. Oán hận nhìn về phía Lãnh Thù nói: “Mị Thần tỷ làm sao lại mang thị vệ của ta đi, nàng muốn làm gì?” Lãnh Thù bị trong mắt đầy hận ý của nàng nhìn nên rất hoảng sợ, lập tức che dấu cười ha ha nói: “Ha ha ha, chỉ có loại người nữ nhân ngu xuẩn như ngươi mới có thể tin tưởng cái nữ nhân ngực lớn mà không có đầu óc kia, chắc nàng đã đè lên thị vệ của ngươi rồi, có thể hơn nữa là vội vã cùng hắn thành thân a!” Vấn Nhã sửng sốt, giật mình nói: “Cái gì? Thành thân? Nàng ta dám!” Trong nước mắt thả ra tia sáng lạnh lùng. ‘Nếu nàng ta dám thương tổn Vương đại ca, mình một ngày nào đó làm cho nàng ta sống không bằng chết.’ “Nàng không phải coi trọng huynh sao? Đại mỹ nam?” Vấn Nhã đến cũng vẫn là cảm thấy kỳ quái vì sao Mị Thần tỷ lại bỏ hắn chọn Vương Lôi. “Nàng ta dám!” Lãnh Thù cũng là lãnh khí bắn ra bốn phía, nghĩ đến hắn bị nữ nhân áp dưới thân, ặc. . . “Có cái gì không dám, là ta lựa chọn tuyệt thế đại mỹ nam là huynh, đường đường một đại nam nhân lại lớn lên giống như hồ ly tinh tốt, thật đúng là kỳ tích a. Huynh nhìn huynh xem, mắt của huynh, đó là ánh mắt của nam nhân sao? Nam nhân nào có ánh mắt dụ dỗ như ngươi như vậy, lại nhìn đi, môi của huynh, rõ ràng lớn lên là môi câu hồn rồi, tại sao nam nhân khác không có đây. Vì những thứ đó đều tập hơn ở trên người huynh, ngươi nhất định là tiểu thụ đi. Kỳ thật, huynh thành thật một chút đi, bị nam nhân áp là cảm giác gì, Nhã Nhi thật là có điểm tò mò đó nha, ha ha.” Vấn Nhã thấy sắc mặt hắn càng ngày càng thối, bỗng nhiên kinh hô: “Chẳng lẽ Nhã Nhi đã đoán đúng sao? Bằng không sắc mặt huynh sao lại khó coi như vậy a.” Kỳ thật trong lòng Vấn Nhã là cực kỳ tức giận. ‘Hắn dám cùng Mị Thần tỷ thông đồng lừa gạt mình, làm hại Vương đại ca rơi vào trong tay mụ kia. Còn không biết nàng ta sẽ đối đãi như thế nào với Lãnh Sát. Bất quá dù sao cũng rơi vào trong tay hắn, phải chết cũng làm hắn tức chết trước, nhìn mặt hắn đần thối trong lòng thật sự là thích a.’ Lãnh Thù nghe lời thao thao bất tuyệt của nàng xong, vốn mặt trắng nõn hoàn toàn biến thành xanh mét, nếu ánh mắt có thể giết người mà nói…, phỏng chừng Vấn Nhã đã chết vài lần. ‘Không biết nữ nhân không có giáo dưỡng này làm sao mà quyến rũ được ca ca của mình, trừ bỏ bề ngoài đáng yêu, quả thực không được tý nào cả.’ Hắn nhìn tiểu nữ nhân trước mắt này đem hắn ra đùa giỡn, giận quá hóa cười. “Ha ha ha, được! Ta muốn nhìn ngươi còn có thể mắng ra dạng gì nữa.” Lãnh Thù nói xong lại tao nhã ngã lên trên giường, một đôi mắt mị hoặc cười như không cười nhìn Vấn Nhã ngồi dưới đất không động đậy. Vấn Nhã thấy hắn thực có thể chịu được, trong lòng cũng có điểm bội phục. ‘Nếu là mình sớm xông đi lên xé nát miệng của nàng, không đơn giản a, lại có điểm lợi hại như vậy.’ Nàng hướng hắn cười đen tối, rất bà tám nói: “Ôi, Nhã Nhi ở nơi này là đang mắng huynh sao, nhìn huynh nói khó nghe như vậy, ta nhưng là đang khen huynh a. Huynh suy nghĩ một chút đầu năm nay người giống như huynh bị nữ nhân thấy đã muốn áp, bị nam nhân thấy đã muốn ép buộc, nhưng là cái tuyệt phẩm a. Huynh còn tức giận cái gì, bất quá nữ nhân gặp huynh chỉ sợ sẽ tự ti chết mất, cho nên đem huynh lưu lại cho nam nhân đi, ta nghĩ huynh ở dưới thân nam nhân hẳn là sẽ rất thoải mái, thực thỏa mãn a?” Vấn Nhã giả bộ như nàng là hắn đang bị người ép tới biểu tình thực thích. Dù sao nàng không định phải kiêng dè, làm tức chết hắn, mắc cỡ chết hắn. Hừ! Lãnh Thù nhìn nàng hát thực hay. ‘Nữ nhân chết tiệt lại không biết xấu hổ đi.’ Trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng hai tay sắp nghiền nát giường. “Nói xong rồi?” Lãnh Thù nhìn Vấn Nhã tự biên tự diễn, lạnh lùng ra tiếng. “Được rồi, đại mỹ nam, huynh tính đem Nhã Nhi làm thế nào đây?” Vấn Nhã nhún nhún vai nhìn vào hắn. ‘Vốn cho rằng ánh mắt của hắn làm mình có đôi chút quen thuộc, nói không chừng chính xác mình thực biết hắn cũng nên, ai ngờ tuy rằng khuynh quốc khuynh thành, nhưng căn bản chưa từng gặp, xem ra cũng không còn cửa sau đi rồi. Mình mắng cũng sắp đủ rồi, nhưng xem ra công lực nhẫn nại của hắn không phải bình thường.’ Một bộ dáng không thèm đếm xỉa nói: “Muốn gian liền gian, muốn giết cứ giết đi! Còn sợ huynh hay sao?” Nói xong nằm vật xuống ở trên nệm thành hình chữ đại. “Gian ngươi? Nghĩ hay quá nhỉ! Giết ngươi? Không dễ dàng như vậy! Ngươi đã nói xong rồi, cũng nên đến phiên ta chơi đùa chứ.” Lãnh Thù đối với Vấn Nhã đưa chân thon dài mị hoặc của hắn ra, đầu ngón chân đối với Vấn Nhã giật giật. Vấn Nhã nhìn cũng không hiểu ra sao. “Huynh muốn như thế nào?” Trong lòng Vấn Nhã rất thắc mắc, không biết hắn có thể bày ra trò gì đây. Bất quá bộ dạng chân hắn sao lại tốt như vậy. So với nàng còn hoàn hảo hơn, thật làm cho người khác hâm mộ. “Nhớ rõ lần trước ngươi dùng chân giẫm mặt của ta đi?” Lãnh Thù lạnh lùng nhắc nhở nàng. “Ha ha, ha ha, lần đó a, ngoài ý muốn, ngoài ý muốn, ai biết mặt của huynh vừa vặn chạy ở dưới chân của ta đây chứ. Nhớ đến lần đó thật sự buồn cười nha, Nhã Nhi không kịp đi giày, lại quên mặc vớ, không biết vị đại mỹ nam này cảm thấy hương vị chân trần của Nhã Nhi như thế nào, ha ha. . .” Vấn Nhã đi ngồi xuống cười đến khoái trá. Lãnh Thù thật sự không biết nữ nhân này làm sao có thể không sợ chết như vậy, khóe miệng tức giận đến run rẩy không thôi. “Hương vị gì sao? Lập tức ngươi sẽ biết.” Nói xong khuôn mặt thối đem chân phải của hắn trực tiếp đưa đến trước mặt Vấn Nhã. “Wow, chân thật tốt a, Nhã Nhi liền nói huynh không phải nam nhân mà, nhìn xem chân này, ai nha, sao lại trắng nõn đáng yêu như vậy nha.” Một bàn tay Vấn Nhã đem chân phải hắn kéo vào trong ngực, tay kia thì chậm rãi ma sát qua lại. “Huynh muốn cho ta liếm nó sao?” Vấn Nhã ngẩng đầu mở to hai mắt nhìn Lãnh Thù, đôi mắt to kia giả bộ kinh hỉ, loại cảnh này làm cho Lãnh Thù sợ tới mức gấp rút rút chân của hắn lại. ‘Muốn vũ nhục nàng sao lại giống như biến thành nàng chiếm tiện nghi của mình vậy ta, nàng giống như một bộ dáng áo ước gì đó, thật là khủng khiếp, ặc. . ’ “Ngươi, ngươi nữ nhân này sao lại không biết xấu hổ như vậy hả!” Lãnh Thù tức giận đến miệng nói không rõ. “A, chẳng lẽ không phải huynh để cho ta liếm đấy sao? Thật đáng tiếc nha, Nhã Nhi còn chưa từng thấy qua chân xinh đẹp như vậy đâu.” Vấn Nhã giả bộ làm bộ dáng tiếc nuối. Còn muốn đi chụp lại chân của hắn. ‘Xem thử ta có làm cho ghê tởm chết ngươi hay không, hừ! ’ Trong lòng Lãnh Thù buồn bực không thôi, vốn tưởng nhục nhã nàng, ai ngờ da mặt của nàng thật quá dày. ‘Hiện tại thì tốt rồi, đáp ứng ca ca rồi, đánh cũng đánh không được, mắng lại mắng không lại nàng, chẳng lẽ mình xả giận cũng không thực hiện được sao, chỉ phải chưa đánh mà bại rồi à?’ Vấn Nhã thấy hắn ngồi trở lại giường mà suy nghĩ, không biết hắn lại muốn làm gì, bất quá không cần nàng liếm ngón chân, nàng yên tâm lại nằm về trên mặt thảm nói: “Ta mệt mỏi quá a, trước đi ngủ, nếu huynh nghĩ ra tính chơi ta đến như thế nào, lại bảo ta nha, không cần lãng phí thời giờ của ta hoài.” Nói xong thoải mái nhắm hai mắt lại. Lãnh Thù tức giận đến hai tay nắm chặt, hung hăng nhìn chằm chằm tiểu nữ nhân đang nằm, nhưng hắn trừng ánh đến mệt mỏi, nàng vẫn không mở mắt ra, nàng căn bản không quan tâm hắn làm gì nàng cả, trên khuôn mặt hồng nhuận nhỏ nhắn còn treo lên một chút nụ cười yếu ớt, hai tay hai chân thành hình chữ đại mở ra, hắn nhìn thấy như đại khai nhãn giới, chưa từng gặp qua nữ nhân điên như vậy. Vấn Nhã nằm trên mặt đất mặc dù nhắm mắt lại, nhưng trong đầu cũng không ngừng chuyển. ‘Mình vốn không có nội lực, không sử dụng được khinh công lại điểm không được huyệt, căn bản đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn, làm sao cứu Lãnh ca ca cùng Vương đại ca đây, mau chón nghĩ ra biện pháp thôi.’ “Ta nói, làm sao huynh không giết ta a, các huynh không phải nhận nhiệm vụ muốn giết chết ta sao?” Vấn Nhã thấy hắn một hồi lâu không ra tiếng đành phải mở miệng, hiện tại thời gian đối với nàng rất quan trọng. Lãnh Thù mắt lé xem nàng, khí đạo nói: “Muốn chết? Không dễ dàng như vậy! Ngươi yên tâm, ta hiện tại thay đổi chủ ý, sẽ không muốn ám sát ngươi, nhưng mà sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi như vậy, hừ!” Trong lòng Vấn Nhã kinh ngạc. ‘Chẳng lẽ bọn họ không ám sát nàng nữa, là nguyên nhân gì làm cho hắn buông tha việc giết nàng vậy, chẳng lẽ?’ “Huynh không phải là yêu ta đi, đại mỹ nam, luyến tiếc ta chết sao?” Vấn Nhã lại đột nhiên ngồi lên dùng hai mắt sáng nhìn Lãnh Thù tuấn mỹ tà mị. ‘Nếu đội ngũ của mình thêm một phong cảnh tuyệt sắc như vậy, thế thì rất TRÂU BÒ~~ . Ý kiến hay!’ “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta khi nào thì nói qua ta yêu ngươi a, ngay cả ngươi như vậy, dựa vào cái gì có thể làm cho ta yêu ngươi! Làm sao ngươi không biết xấu hổ như vậy!” Lãnh Thù thấy nàng một bộ dạng sắc lang, thật sự là bị nàng làm cho tức giận đến điên rồi. “Dựa vào cái gì? Có a, huynh xem bộ dạng Nhã Nhi ta không tệ đi, mặc dù không đẹp giống như huynh, nhưng dẫu gì cũng hoạt bát đáng yêu a.” Vấn Nhã nói xong xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn mập.mạp mũm mĩm của nàng. “Còn có a, vóc người của Nhã Nhi ta cũng là một người lớn a, bất quá ‘tiểu thụ vạn năm’ như huynh chắc không hiểu được thưởng thức nữ nhân nhỉ, đúng là không khiến huynh thay đổi cách nhìn được rồi, hazz!” Vấn Nhã tự thỏa mãn nói nhỏ. Lãnh Thù mở to mắt bất khả tư nghị051 nhìn nữ nhân mèo khen mèo dài đuôi này. ‘Trời ạ, nữ nhân này quả thực quá vô sỉ! ’ Bất quá hắn vẫn là người rất hiếu học nên vội hỏi: “Cái gì gọi là ‘tiểu thụ vạn năm’?” “Ha ha, là người như huynh a, một vạn năm đều bị người đặt ở dưới thân đó mà!” Vấn Nhã một bộ dạng ‘Có thế ngươi cũng không biết.’ Ném cho hắn một ánh mắt xem thường thật lớn. 051 : không biết nói gì, không thể nói thêm gì nữa.