Sân không vắng vẻ tàn xuân
Chương 32 : Phần 2
A hoàn kia cũng không biết. Nạp Lan phu nhân nghe tin thì vội sai người hầu ra đón người trong cung kia vào. Vẻ mặt tên thái giám vô cùng kính cẩn, hắn nói: "Nô tài được Nội Vụ phủ phái tới. Vì sức khỏe của Lương chủ nhân không tốt nên cho truyền nữ quyến vào cung."
Lão thái thái không biết rõ ngọn ngành, đành mời người ở lại dùng trà. Cả phòng vội vã gói ghém đồ chuẩn bị vào cung. Vân Sơ thấy vẻ mặt lo lắng của Lão thái thái nên khuyên: "Lão tổ tông yên tâm đi ạ, hôm qua cháu vào cung có gặp Lương chủ nhân, sắc mặt người rất tốt, chắc không có chuyện gì đâu."
Lão thái thái nắm lấy bàn tay nàng, mắt rưng rưng: "Cháu ta, cháu không biết đấy thôi. Đứa bé này từ nhỏ đã ốm bệnh này đến bệnh kia. Tuy ta thương nó nhưng giờ không tránh được phân biệt quần thần, ngày nay nó là chủ nhân, không thể gặp thường xuyên được. Trái tim này của ta rất nhớ nó, huống hồ lần trước truyền chúng ta vào cung, nghe nói là sẩy thai. Lòng buồn không thể tả nổi......"
Nạp Lan phu nhân vội nói: "Quý nhân là người có phúc, người có phúc tự có trời phù hộ, Lão thái thái đừng lo lắng nhiều." Sắp xếp giúp Lão thái thái xong xuôi thì Nạp Lan phu nhân cùng các chị em dâu cùng theo vào cung. Một đoàn năm chiếc kiệu đi từ Thần Vũ môn đến Thuận Trinh môn thì dừng kiệu, đổi sang xe của cung. Đi một lúc lâu thì xe mới dừng. Đã có một tên thái giám dẫn theo mấy thái giám khác đứng đợi sẵn để nghênh đón, lúc này đang thỉnh an.
Nạp Lan phu nhân thấy là Triệu Xương - thái giám bên người của hoàng đế nên thoáng giật mình kinh ngạc, vội vội vàng vàng đỡ hắn: "Công công sao lại đa lễ thế này."
Triệu Xương vui vẻ hớn hở, vẫn cố thỉnh an, hắn bảo: "Nô tài xin báo tin vui tới Lão thái thái cùng các vị thái thái." Thấy tất cả đều ngẩn người, Triệu Xương liền cười, nói tiếp: "Thái y đã bắt mạch rồi, hóa ra Lương chủ nhân có hỷ mạch."
Lão thái thái không nén được vui mừng, nhất thời do quá mừng rỡ nên không ngừng niệm Phật.
Triệu Xương cười nói: "Nửa đêm hôm qua Lương chủ nhân tỉnh dậy, bỗng nhiên thấy chóng mặt rồi ngã ra đất. Ôi chao, lúc đó dọa chết chúng nô tài luôn. Vạn tuế gia lo tới mức sắc mặt cũng chợt biến, người ra ý chỉ đặc biệt cho mở cửa cung, giữa đêm khuya khoắt truyền ngay thái y đang trực tới. Nghe nói là hỷ mạch thì Vạn tuế gia cực kì vui sướng. Mới sáng sớm hôm nay đã cho truyền các vị thái thái vào cung đàm đạo với Lương chủ nhân cho đỡ buồn. Lệnh cho nô tài hôm nay không được phép đi đâu cả, chỉ đứng ở đây hầu hạ Lương chủ nhân thôi. Còn nói sau này, nếu Lương chủ nhân muốn gặp người nhà thì cho truyền các vị thái thái tới ngay."
Lão thái thái mừng quá, chỉ chú ý đến niệm kinh. Nạp Lan phu nhân cười đáp: "Làm phiền công công rồi."
Triệu Xương nói: "Mời các vị thái thái theo nô tài vào." Nói xong thì dẫn đầu, đi qua cửa thùy hoa, vào cung gặp Lâm Lang.
Lại nói đến Lương Cửu Công, hôm nay hắn phụng mệnh hoàng đế đi tặng đồ tới chỗ thái hậu. Cung của thái hậu trồng nhiều cây tùng cây bách, đình viện có đủ loại hoa lá cây cối. Vì tiết trời ấm áp nên đỗ quyên, thược dược đua nhau đơm bông, khiến cho đình viện ngập tràn sắc màu rực rỡ.
Đoan tần và Huệ tần đang cùng thái hậu ngồi trong vườn ngắm hoa. Đúng lúc nói cười náo nhiệt thì cung nữ bẩm báo Lương Cửu Công tới, thái hậu bèn lệnh cho hắn vào. Lương Cửu Công dập đầu thỉnh an. Thái hậu hỏi: "Vạn tuế gia của các ngươi phái ngươi tới hả?"
Lương Cửu Công mặt mày tươi cười, đáp rằng: "Hôm nay vật phẩm tiến cống cho mùa xuân của Phúc Kiến đã đến ạ. Vạn tuế gia nhớ thái hậu thích uống hồng trà nên đặc biệt sai nô tài mang tới dâng lên thái hậu."
Thái hậu nghe xong quả nhiên rất vui. Bọn tiểu thái giám vội dâng lên cái khay. Thái hậu nhìn thấy trên chiếc khay to sơn đỏ thẫm chất đầy hộp trà, cao tới cả thước, dưới ánh mặt trời chúng lấp la lấp lánh, trông vô cùng đẹp mắt. Thái hậu thuận miệng nói: "Thái hoàng thái hậu lại không thích uống trà này, đã làm khó hoàng thượng nhớ tới sở thích của ta rồi, năm nào cũng đặc biệt sai người tiến cống... Ta cũng không uống hết nhiều tới vậy, bảo hoàng thượng xem xét rồi thưởng một ít cho hậu cung đi."
Lương Cửu Công vội đáp: "Vạn tuế gia căn dặn nô tài rằng, dâng lên thái hậu trước, còn thừa rồi mới phân phát thưởng cho chủ nhân các cung ạ." Thái hậu gật gật đầu rồi đỡ lấy con cún xù phương tây từ tay người cung nữ chuyên chăm nó. Thái hậu đặt nó lên đầu gối chơi đùa, người nói: "Các nàng có người thích uống thứ này, có người lại không thích. Thật ra nếu thích thì tặng nhiều một chút cũng được, không lại để một chỗ thì phí phạm."
Lương Cửu Công cười cười: "Vạn tuế gia cũng căn dặn như vậy. Vạn tuế gia nói rằng Ninh chủ nhân của Diên Hy cung rất thích uống trà này, sai nô tài lát nữa đi tặng bên đó nhiều một chút."
Thái hậu nghe xong, như không thấy gì khác lạ. Huệ tần ngồi một bên thì liếc nhìn sang Đoan tần một cái, quả nhiên Đoan tần đang vặn vẹo chiếc khăn tay, buộc thành một nút, lại mở ra, lát sau lại thắt thành một nút nữa, ngón tay không ngừng xoắn chiếc khăn.
Thái hậu đã cho Lương Cửu Công lui xuống, Đoan tần trong lòng ấm ức, nghĩ nghĩ một chút rồi bẩm với thái hậu: "Hoàng ngạch nương, nói tới Ninh quý nhân thì hình như mấy ngày nay không hề thấy muội ấy đến thỉnh an người?"
Thái hậu không để tâm đến lời Đoan tần, thờ ơ vuốt con cún, người nói: "Chắc là vì thân thể không thoải mái. Nàng đang mang thai, chắc là lười đi lại."
"Không phải là ốm rồi chứ?" Huệ tần nói.
Đoan tần bật cười một tiếng: "Hôm qua muội đi thỉnh an thái hoàng thái hậu còn gặp muội ấy ở Từ Ninh cung, còn cười nói vui vẻ với thái hoàng thái hậu cơ mà, lấy đâu ra bị ốm chứ."
Thái hậu ồ một tiếng, thi thoảng vỗ vỗ con cún trong lòng, ai ngờ chiếc tháp nhỏ bằng vàng bảo vệ ngón tay (hình ảnh) kẹp theo một nhúm lông chó. Con chó bị đau, bất ngờ quay đầu lại cắn mạnh vào thái hậu một cái. Thái hậu la lên, con chó kêu gâu gâu rồi nhảy xuống đất chạy mất. Huệ tần cùng Đoan tần vội vàng tới gần, Đoan tần thấy vết thường đã rỉ máu ra thì cầm ngay khăn tay của mình nhấn mạnh vào. Huệ tần thì sai người mang nước đến cho thái hậu rửa sạch, cũng phái người nhanh lấy thuốc đến.
Thái hậu mắng: "Đồ súc sinh đáng chết, thật là không biết phải trái."
Huệ tần nói: "Vì bình thường thái hậu luôn nuông chiều nó nên nó mới không biết trời cao đất dày như thế."
Đoan tần đứng một bên thêm vào: "Hoàng ngạch nương thường ngày đối xử với người ta quá tốt, quá nhân từ đến mức người ta không biết tốt xấu mới dám vong ân phụ nghĩa rồi sinh ngang ngược." Thái hậu nghe xong câu này thì có chút đăm chiêu.
Thái y được truyền tới xem vết cắn, may mà không nặng lắm, lại thoa thêm thuốc. Chuyện này tất nhiên đã truyền đến hoàng đế, hắn vội vàng tới thỉnh an, đến thái hoàng thái hậu cũng phái người qua hỏi han. Chủ nhân các cung lần lượt tới thăm hỏi.
Đến lúc hoàng hôn thì cung nữ mới vào bẩm: "Ninh quý nhân xin thỉnh an thái hậu ạ."
Đoan tần cười: "Cũng quá tiện cho muội ấy. Sớm chiều không tới, đúng lúc này thì tới, thật là đỡ phải đi một lần." Thái hậu "hừ" một tiếng rồi bảo: "Cho nàng vào."
Họa Châu tiến vào, cung kính thỉnh an thái hậu. Lâu nay thái hậu rất thân thiết với nàng, lúc này lại lạnh nhạt nói: "Đứng lên đi." Huệ tần cười cười: "Hôm nay sắc mặt của muội muội thật tốt, như hoa thược dược trong vườn vậy, vừa trắng mịn vừa hồng hào."
Đoan tần cũng nói: "Sắc mặt của Châu muội muội tất nhiên là phải tốt rồi, làm sao già nua giống chúng ta được."
Họa Châu đáp: "Các vị tỷ tỷ đều trẻ trung rạng rỡ, thái hậu lại càng đang trẻ đẹp, đẹp đẽ như hoa đỗ quyên đang nở vậy. Mấy loại hoa cỏ khác làm sao sánh được một phần vạn chứ?"
Lúc này thái hậu mới bật cười: "Già cũng già rồi, còn đem ta so với hoa với nhụy gì chứ."
"Cái miệng này của muội thật khiến người ta yêu mến, khó trách Vạn tuế gia lại thiên vị muội đến vậy, đến tết Vạn Thọ cũng lật thẻ tên của muội nữa cơ mà. Có thể thấy trong lòng hoàng thượng, muội muội mới là người gần gũi với người nhiều nhất." Đoan tần cười nói.
Họa Châu định đáp lời, khóe miệng hơi động, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, im lặng. Huệ tần cười với thái hậu: "Người xem Đoan muội muội kìa, cứ ỷ vào thái hậu luôn thương muội ấy mà đến cả mấy lời đó cũng nói ra trước mặt người được."
Đoan tần đỏ mặt, sẵng giọng đáp: "Thái hậu biết xưa nay muội nghĩ gì nói nấy, chẳng ngừng nổi miệng mà."
"Đây mới là đứa con ngoan của hoàng ngạch nương, lòng nghĩ gì cũng không giấu ta." Thái hậu nói.
Huệ tần lại cùng thái hậu ngắm hoa. Đoan tần cũng làm như không có việc gì, tiếp tục bàn luận về hoa cùng thái hậu, lúc khen bông này đẹp, lúc khen bông kia rực rỡ. Sau một lúc lâu thì thái hậu hơi lộ vẻ mệt mỏi, thái hậu nói: "Hôm nay ta mệt rồi, các con về đi. Ngày mai lại đến đây nói chuyện với ta." Ba người cùng đứng dậy xin cáo lui. Huệ tần ở xa nhất nên đi trước. Đoan tần cười với Họa Châu: "Còn chưa chúc mừng muội muội nữa."
Họa Châu đã có sẵn đôi chút tức giận, mặt lộ vẻ khó chịu mà hỏi: "Chúc mừng chuyện gì?"
"Hoàng thượng lại thưởng cho muội muội mấy đồ rõ tốt, lẽ nào không nên chúc mừng muội hay sao?" Đoan tần cười nói.
Họa Châu đáp: "Hôm nay hoàng thượng ban thưởng, ngày mai cũng ban thưởng cho nên muội chẳng thấy có gì to tát cả."
Đoan tần nghe xong tự nhiên không khỏi bùi ngùi, không nén được mà nói: "Muội muội à, mọi người đều có thể thấy được hoàng thượng đối xử với muội rất tốt. Nhưng mà trong cái cung này, xưa nay hoa nở đều có ngày tàn."
Họa Châu nghe giọng nàng không vui thì bật cười một tiếng: "Lâu nay tỷ cũng hiểu muội mà. Cũng vì tỷ luôn quan tâm tới Họa Châu này nên muội rất cảm kích tỷ, Họa Châu được sủng ái thật ra cũng giống như tỷ tỷ được yêu thích vậy. Chúng ta đứng chung một chiếc thuyền, nếu tỷ còn coi muội như người ngoài thì Họa Châu thật không dám cùng tỷ san sẻ khó khăn nữa."
Đoan tần cắn cắn hai hàm răng, qua hồi lâu mới cười: "Muội muội thân, tỷ đùa muội thôi. Muội biết là tỷ cứ hay nói hết ra chứ không có ý gì đâu."
Họa Châu cũng cười rạng rỡ: "Tỷ tỷ, muội cũng chỉ đùa với tỷ thôi mà."
Họa Châu về tới cung của mình, ngồi một chỗ rồi sinh khó chịu. Cung nữ Tiểu Cát rót trà dâng lên, lỡ tay làm vỡ tách trà khiến nàng giật nảy mình. Một bụng đầy tức giận của nàng có chỗ phát ra, liền cầm chiếc roi mây trên tràng kỷ nhằm thẳng mặt Tiểu Cát mà đánh, miệng mắng mỏ: "Đồ chết tiệt! Định dọa chết ta đấy à? Ta chết thì các ngươi thỏa lòng mong ước chứ gì!" Mấy cung nữ khác đều không dám khuyên, tất cả đều quỳ rạp xuống đất. Họa Châu càng nghĩ càng tức, càng đánh càng mạnh. Tiểu Cát òa khóc hu hu, liên miệng cầu xin: "Chủ nhân, chủ nhân bớt giận. Nô tì không dám nữa, không dám nữa!"
Chiếc roi có cán làm từ trúc, nó quất vào cơ thể một hồi nổi lên những lằn đỏ ửng. Tiểu Cát bị thương đầy mặt, đầy người. Một cung nữ khác - Dung Hương, vốn thân thiết với Tiểu Cát, thấy ngày càng quá đáng nên to gan khuyên bảo: "Chủ nhân bớt giận. Thân thể của chủ nhân quan trọng hơn, đừng vì chúng nô tì mà bị ảnh hưởng, chủ nhân cẩn thận kẻo bị đau."
Họa Châu vẫn còn cáu giận, mắng: "Ta nói cho bọn ngươi biết, đừng có ai dám mong được đổi đời. Cho dù ta chết rồi ta cũng sẽ thành ma, ám không cho các ngươi thoải mái đâu!" Mấy người đều nhao nhao lên khuyên giải, đúng lúc này thì bên ngoài có người nói vọng vào: "Ấy, sao lại có chuyện ồn ào nào vậy?"
Chiếc mành được vén lên, tên thái giám đi vào ăn mặc chỉnh tề. Họa Châu thấy là thái giám Lưu Tiến Trung của Kính Sự phòng thì ngẩn người, Dung Hương vội vàng lấy đi chiếc roi mây. Lúc này Họa Châu mới cười cười: "Đã khiến am đạt chê cười rồi. Đám nô tì không nghe lời nên ta đang dạy dỗ chúng ấy mà."
Lưu Tiến Trung rũ tay áo rồi quỳ xuống thỉnh an, mặt mày vui vẻ nói: "Cung hỷ Ninh chủ nhân. Tối hôm nay Vạn tuế gia lại lật thẻ tên của người." Họa Châu hơi nhếch khóe miệng, dường như định nói gì đó lại thôi. Lưu Tiến Trung bèn nói tiếp: "Ninh quý nhân, mau mau thu xếp chuẩn bị hầu hạ thánh giá ạ."
Dung Hương không ngừng nháy mắt với Tiểu Cát, lúc này Tiểu Cát mới trốn đi. Dung Hương vội tiến lên giúp Họa Châu rửa mặt chải đầu. Lưu Tiến Trung lui ra ngoài cung đứng đợi. Tiểu thái giám đi theo thắc mắc: "Lưu am đạt, các chủ nhân khác vừa nghe tới được lật thẻ tên thì đều vui sướng vô cùng, sao vị Ninh quý nhân này nghe đến thì hiện rõ vẻ không vui trên mặt vậy?"
Lưu Tiến Trung cười nhạo một tiếng: "Bọn ngươi thì biết cái gì?"
Một tên tiểu thái giám khác hỏi: "Am đạt chức vị cao hơn, đương nhiên hiểu biết nhiều hơn chúng ta nhiều. Am đạt không chỉ dạy cho chúng ta thì chúng ta còn có thể trông vào ai đây?"
Lưu Tiến Trung bèn cười đáp: "Đúng là thằng oắt con, thật là biết nói lời ngon tiếng ngọt. Tất nhiên chuyện này có nguyên nhân của nó... Chúng ta làm nô tài, quan trọng nhất là gì? Chính là biết chiều gió. Trong cung này, cùng là chủ nhân, nương nương như nhau, nhưng có người được sủng ái, người không được. Vậy thì một người được lên trời, một người thì cứ ở dưới đất. Ta hỏi các người, làm sao để nhìn ra được là vị nào được sủng ái nhất?"
Tiểu thái giám nhanh mồm đáp: "Theo như giấy tờ ghi chép thì Ninh quý nhân được sủng ái nhất. Một tháng ba mươi ngày thì có tới hai mươi ngày là Vạn tuế gia lật thẻ tên của người. Đồ thưởng cho cũng rất nhiều. Hôm nay thưởng, ngày mai cũng thưởng. Trong cung ai ai cũng bảo rằng đến Lương quý nhân gần đây mới được sủng ái cũng không vượt qua được Ninh quý nhân."
Lưu Tiến Trung cười ha ha: "Chỉ nhìn vào giấy tờ ghi chép thì biết cái khỉ gió gì?"
Tiểu thái giám nghe hắn nói vậy thì một mực quấn lấy hắn hỏi, nhưng Lưu Tiến Trung đã nói nhiều như vậy, giờ hắn không hé thêm chút gì nữa.
Đến khi bọn họ quay về tới Càn Thanh cung, Lương Cửu Công đang dẫn đầu đợi ở ngoài noãn các. Thấy hắn đưa Họa Châu vào thì vỗ hai tay vào nhau. Bốn tên thái giám đi lên đỡ lấy chăn gấm bao quanh người Họa Châu. Lương Cửu Công ra hiệu, chúng liền khiêng Họa Châu vào Vi phòng sau điện lớn.
Lúc này Lương Cửu Công mới xoay người rời khỏi noãn các. Hoàng đế đang ngồi trên tràng kỉ xem tấu sớ, Lương Cửu Công lặng lẽ tiến vào, thế chỗ tên tiểu thái giám đang hầu hạ mài mực. Hắn liếc trộm hoàng đế, thấy người đang dừng bút thì nói: "Đã canh một, xin Vạn Tuế gia sai bảo, Vạn tuế gia đi nghỉ hay là tới Trữ Tú cung ạ?"
Hoàng đế nghĩ nghĩ rồi đáp: "Đi nghỉ thôi."
Lương Cửu Công "vâng" một tiếng, lại hỏi: "Vậy nô tài sai người đi đón Lương chủ nhân tới?"
Hoàng đế nói: "Ngày nay chiến sự căng thẳng, chỉ sợ nửa đêm lại có tấu sớ đến. Mấy hôm nay nàng chẳng được ngủ yên ổn. Hôm nay đừng đón nàng tới nữa, để nàng ngủ yên giấc đi."
Lương Cửu Công cười lấy lòng: "Ngày nào Vạn tuế gia không tới thì sẽ phái người đón chủ nhân đến. Hôm nay nếu như không tới thì chủ nhân nhất định sẽ nhớ mong ạ. Lần trước Vạn tuế gia triệu kiến đại thần, bàn bạc cả đêm, kết quả là chủ nhân đợi đến qua nửa đêm mới ngủ. Sau đó Vạn tuế gia biết được liền mắng nô tài một trận, nô tài không dám quên lời dạy bảo nữa."
Hoàng đế bèn đáp: "Ngươi đúng là đồ nhiều lời." Tuy nói thế nhưng hắn cũng tiện tay tháo chiếc túi nhỏ đeo bên hông ra, nói: "Cầm thứ này đưa cho nàng. Bảo là trẫm dặn tối nàng nghỉ ngơi sớm đi." Lại dặn đi dặn lại: "Nàng đang mang thai, bảo nàng không phải dập đầu tạ ơn."
Theo lệ thì khi được thưởng vật dụng của hoàng đế thì đều phải quay mặt về hướng bắc dập đầu tạ ơn, thế nên hoàng đế mới đặc biệt căn dặn như vậy. Lương Cửu Công cầm lấy chiếc túi rồi lui xuống, tự mình mang tới Trữ Tú cung. Đến lúc hắn quay về thì tấu sớ của hoàng đế đã được đọc gần xong rồi. Hoàng đế thấy hắn thì hỏi: "Nàng có nói gì không?"
"Chủ nhân không nói gì khác, chỉ bảo nô tài nói lại rằng xin Vạn tuế gia cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
Hoàng đế gật đầu: "Trẫm mệt rồi, nghỉ thôi." Lương Cửu Công vỗ tay gọi người vào hầu hạ hoàng đế thu dọn ổn thỏa. Vì hôm nay tới phiên Ngụy Châu trực đêm nên Lương Cửu Công dẫn người kiểm tra lại cửa sổ xong xuôi thì lui xuống.
Vừa ra khỏi noãn các liền thấy tên tiểu thái giám Tiểu Hòa đang đứng đằng kia, hắn thấy Lương Cửu Công như nhìn thấy vị cứu tinh vậy, khe khẽ bẩm: "Ninh quý nhân trong Vi phòng đang gào đòi gặp Vạn tuế gia."
Lương Cửu Công đáp: "Nói với chủ nhân là Vạn tuế gia đã đi nghỉ rồi. Có gì thì mai lại bẩm sau."
Vẻ mặt tên Tiểu Hòa như đưa đám, hắn nói tiếp: "Ninh quý nhân tức giận, vừa khóc vừa gào, ai khuyên thì liền mắng người đó. Chủ nhân đang mang long thai, chúng nô tài không dám giữ chủ nhân ạ." Lương Cửu Công hậm hực chửi: "Đúng là một lũ vô dụng!" Tuy quát thế, nhưng hắn cũng sợ có chuyện không hay xảy ra nên đi theo tên tiểu thái giám về đằng sau, về phía Vi phòng gặp Họa Châu.
Nhìn thấy Vi phòng từ xa xa, mấy tên thái giám nhát gan đứng ở bên ngoài, bọn chúng thấy Lương Cửu Công thì chạy ào tới quanh hắn. Lương Cửu Công quát lớn: "Giờ nào rồi còn không đi ngủ đi? Còn đứng lộn xộn ở đây làm gì? Đợi ăn mấy trượng hả?" Bọn thái giám vội vàng lui xuống hết.
Lương Cửu Công đi vào trong phòng, dưới đất là một đống hỗn độn. Bình trà, tách trà đều vỡ nát hết. Họa Châu đang ngồi ôm gối khóc lóc trên tràng kỉ. Lương Cửu Công thỉnh an rồi nói: "Đêm đã khuya rồi, nô tài xin Ninh quý nhân nghỉ ngơi sớm đi."
Họa Châu chợt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hắn, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng phù, dưới ánh đèn cảm thấy trong mắt như có cái lạnh thấu xương: "Ta muốn gặp hoàng thượng."
Lương Cửu Công đáp: "Bẩm chủ nhân, Vạn tuế gia đã đi nghỉ rồi."
Lúc này Họa Châu đã mất bình tĩnh, thái độ không như bình thường, đến giọng nói cũng đã khác: "Vạn tuế gia đã đi nghỉ rồi, vậy còn lật thẻ tên của ta làm gì?"
Lương Cửu Công cười mỉm, nói từ tốn: "Ninh chủ nhân hãy đem lời này đến hỏi Vạn tuế gia, nô tài không dám đoán bừa ý tứ của Vạn tuế gia ạ."
Họa Châu cười lạnh lùng: "Tưởng ta ngu ngốc chắc? Người chỉ lấy ta ra làm bia thôi, việc gì ta phải gánh lấy cái danh hão này chứ?" Nói tới đây thì nước mắt rơi xuống không ngừng.
Lương Cửu Công cười xòa: "Ninh chủ nhân xưa nay rất thông minh sao bây giờ lại nói ra những lời ngốc nghếch đến vậy. Người hồ đồ thì không quan trọng, nhưng mà nửa đêm canh ba, đêm khuya tĩnh lặng, người lại làm ồn lên như thế, nếu để cho người ngoài nghe được thì người còn gì thể diện nữa?"
Họa Châu run lên dữ dội, hồi lâu không nói được lời nào. Lương Cửu Công tiếp tục: "Nói thẳng toẹt trước mặt Vạn tuế gia thì Ninh chủ nhân người được lợi lộc gì? Người vẫn nên yên ổn nghỉ ở đây đi. Vạn tuế gia đã đi nghỉ lâu rồi, người có làm loạn lên cũng chẳng có tác dụng gì đâu."
Nước mắt vẫn rơi liên tục, Họa Châu khóc lóc: "Ta muốn gặp hoàng thượng. Ta chẳng muốn gì cả, chỉ muốn gặp hoàng thượng thôi!"
"Ninh chủ nhân, sao người vẫn không chịu hiểu? Vạn tuế gia đối xử với người đã là ân sủng lớn lao lắm rồi. Chủ nhân hậu cung có vị nào không muốn ngày nào cũng được gặp Vạn tuế gia? Đâu có riêng mình người. Chỉ là để người ngủ mấy đêm ở Vi phòng thôi. Hiện nay Vạn tuế gia đối xử với người về mặt nào cũng cực kì tốt, đồ ăn đồ mặc, tất cả đều là thứ tốt nhất. Cách ba năm ngày thì lại ban thưởng. Các vị chủ nhân hậu cung khác đều ghen tị không kịp kia kìa. Chủ nhân cần gì phải từ chối cái phúc này?"
Họa Châu chỉ ngẩn ngơ khóc, Lương Cửu Công thấy nàng không làm ầm nữa bèn nói: "Người vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi. Khóc sưng mắt rồi mai lại chẳng dám gặp ai." Họa Châu nghe vậy quả nhiên cầm chiếc khăn từ từ lau đi nước mắt, Lương Cửu Công bẩm: "Nô tài cáo lui."
Phẩy tay áo quỳ xuống, đang định lui ra thì Họa Châu lại gọi: "Lương am đạt, ta có một câu muốn thỉnh giáo ngươi."
Lương Cửu Công vội đáp: "Nô tài không dám."
Trong mắt Họa Châu ánh lên một tia sáng, giọng nói chứa đựng sự lạnh lẽo vô cùng: "Xin am đạt để ta đến chết cũng không còn gì băn khoăn... Hoàng thượng chung quy là vì Lâm Lang đúng không?"
Lương Cửu Công than ôi, mặt mày tươi cười nói: "Ninh chủ nhân, không nên nói những lời không may mắn như vậy. Người đang mang thai, sau này phải sinh rồi nuôi dạy tiểu cách cách, tiểu a ca. Phúc của người vẫn còn nhiều sau này, không nên nhắc đến từ không may đó."
Họa Châu vẫn nhìn chằm chằm vào hắn: "Ta chỉ hỏi ngươi, có phải vì Lâm Lang?"
Lương Cửu Công đáp: "Câu này của Ninh quý nhân nô tài không hiểu. Nô tài khuyên người đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, nên chăm sóc thai nhi cho tốt mới được."
Họa Châu lạnh lùng cười một tiếng: "Tất nhiên ta sẽ tự biết chăm sóc tốt." Lương Cửu Công không nói nhiều nữa, cáo từ đi ra. Hắn đi đến ngoài cửa thì gọi Tiểu Hòa tới, căn dặn: "Hầu hạ cho tốt vào. Lưu ý động tĩnh trong đêm đấy, nếu xảy ra chuyện gì đừng trách ta đánh chết cả lũ các ngươi." Tiểu Hòa vội vàng đáp vâng, Lương Cửu Công lại hỏi: "Trong cung Ninh chủ nhân là mấy đứa nào hầu hạ?"
Tiểu Hòa đáp: "Nô tài không nhớ, phải về tra lại đã."
"Ngày mai sai người đi chỗ An tần, bảo là ta nói rằng mấy đứa hầu hạ trong cung của Ninh quý nhân quá ngu dốt, suốt ngày làm chủ nhân bực mình, xin An tần điều bọn chúng đi chỗ khác hết đi, còn nữa, chọn những người khác đến hầu hạ Ninh quý nhân."
Hết chương 14.
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
135 chương
10 chương
325 chương
101 chương
10 chương
17 chương