Săn Hồ Ly

Chương 6 : PHÁN QUYẾT CỦA MỆNH HỒ PHỈ

Đúng là sau một tuần dùng cỏ tiên trị liệu, Xích Triệt đã có thể dùng nẹp đi lại thay vì ngồi mãi xe lăn, nhưng anh vẫn nằm vạ muốn Tiểu Thúy dùng xe đưa anh ra cánh đồng hướng dương vì một lí do nghe thật thô bỉ, đó là“ngồi thì mới thưởng thức cảnh đẹp hơn”. Tiểu Thúy cũng hết cách chỉ đành biết dùng sức đẩy cả một con gấu xám trên chiếc xe lăn gỗ đầy tội nghiệp kia. Gió thổi nhàn nhạt, bầu trời trên không trung là những rặng mây trắng xóa mờ mờ như lớp sương ẩn hiện không rõ ràng, không có mặt trời, ánh sáng từ quả cây Trường Thọ như một thứ rất đặc biệt ở Muôn Trượng. Nó sưởi ấm mọi vật khiến không khí xung quanh vì thế mà nhuộm một màu vàng nhè nhẹ, không quá gắt như cái nắng tháng tư, tháng năm nhưng cũng không lạnh lẽo như những cơn mưa réo rắt cuối thu đầu đông. Thêm vào đó, những bông hoa hướng dương sắc vàng chói lọi, nguyên rừng hoa, có thể nói không có mặt trời cũng không sao, vì nơi này như đã có hàng triệu mặt trời trải dài đến vô tận rồi. Tiểu Thúy nhìn Xích Triệt bỗng nhiên bịch mắt anh lại. “Đừng mở mắt!” Tiểu Thúy khẽ cười: “Sắp có thứ rất đẹp diễn ra rồi.” Lúc anh mở mắt ra , trong gió là những bông hoa bồ công anh phảng phất. Những bông hoa bồ công anh không hề đồng hành đơn lẻ mà trở nên ngày càng dày đặc tựa như lớp sương trắng nhè nhẹ nhấp nhô trong không trung, cảnh tượng đẹp đẽ và nên thơ chưa từng có. Xích Triệt đứng trước khung cảnh trộn lẫn hài hòa giữa sắc trắng thanh tao và sắc vàng ấm áp, đôi mắt băng lãnh dường như từ từ tan chảy, không sầu muộn, không toan tính, quá khứ ở sau lưng trong phút chốc buông bỏ, tâm hồn trôi nhẹ theo những cánh hoa bồ công anh. “Tất cả là do em trồng?” Anh ngước nhìn lên cô. Tiểu Thúy mỉm cười: “Chỉ hoa hướng dương thôi, lũ bồ công anh là lúc gia gia ra ngoài hạt giống của chúng bám vào người ông ấy, nên em rải chúng ở đầu ngọn gió để mỗi buổi chiều được đứng ở đây thưởng thức.” “Em thích hướng dương?” Anh mỉm cười, loài hoa này rất thích hợp với cô, sự tỏa nắng từ chúng cũng ấm áp và tràn đẫy sinh khí như nụ cười anh đang thưởng thức trước mặt vậy. Tiểu Thúy đứng lên, mái tóc cô tung bay vờn vợn trong ánh sáng và thiên nhiên khiến con người điên đảo. Thế nhưng, nụ cười trên môi cô lúc này không phải là sự tươi tắn và hồn nhiên, nó mang theo một chút buồn bã nhưng lại điểm nhẹ sự hi vọng. “Anh có biết truyền thuyết về hoa hướng dương không?” Lời Tiểu Thúy như có như không mang đượm vẻ đau xót. “…” Xích Triệt lắc đầu, anh sao có tâm tư nghiên cứu tiếng nói của các loài thực vật chứ. Ánh mắt Tiểu Thúy không tiêu cự nhìn về một nơi xa xăm nào đó, đôi môi khe khẽ mở, từng lời từng lời cô vẽ nên một một câu chuyện đẫm nước mắt về loài hoa Mặt trời. Ngày xửa ngày xưa, có một đôi trai gái yêu nhau tha thiết, ngày qua ngày họ vui đùa bên nhau ở trên cánh đồng bát ngát màu xanh của cỏ. Một ngày nọ, cũng ở trên cánh đồng xanh đó, giữa một ngày nắng đẹp trời xanh và cao, hai người vẫn như thường lệ vui đùa với nhau. Sau khi mệt nhoài, họ ngả lưng xuống dưới tấm nệm cỏ đó, cùng nhau ngắm bầu trời. Bất chợt cô gái hỏi chàng trai:“Anh ơi! Bao giờ thì mặt trời sẽ không chiếu sáng nữa nhỉ?” “Anh không biết đâu!” Chàng trai trả lời. “Thế không biết bao giờ thì bầu trời hết trong xanh thế này anh nhỉ?” “Anh cũng không biết nữa.” Chàng trai nói. Cuối cùng cô gái hỏi chàng trai:“Thế có khi nào chúng mình xa nhau không anh?” “Mình chỉ xa nhau khi mà bầu trời không được mặt trời chiếu sáng, và nó cũng không còn màu xanh nữa.” Cô gái rất hài lòng vì câu trả lời của chàng trai. Tuy nhiên sự đời không đẹp đẽ như nhiều người mơ ước. Một đêm nọ, chàng trai đến gặp người mình yêu và nói:“Chúng ta chia tay nhau đi!” Thật sự ngỡ ngàng, cô gái hỏi chàng trai :“Trước kia anh đã từng nói với em rằng, chúng ta chỉ chia tay nhau khi bầu trời không được mặt trời chiếu sáng nữa và nó cũng không còn màu xanh, sao bây giờ anh lại nói chia tay em.” Ngước mắt lên nhìn trời chàng trai nói: “Em hãy nhìn đi, bây giờ bầu trời không còn được mặt trời chiếu sáng nữa, và bầu trời không phải màu xanh mà chỉ có màu đen thôi.” Rồi chàng trai quay bước ra đi bỏ lại cô gái thương khóc một mình. Cô khóc mãi, khóc mãi. Cô quay mặt về hướng mặt trời để hi vọng rằng, khi trời sáng, lúc cô nhìn thấy tia nắng đầu tiên thì cũng là lúc chàng trai trở về với cô. Tuy nhiên, khi trời sáng, lúc mà cô cảm nhận được ánh sáng ấm áp của mặt trời chiếu vào mặt mình, thì người con gái si tình đó biết rằng mình đã mù. Cô không còn nhìn thấy ánh nắng mặt trời cũng như không còn nhìn thấy màu xanh của bầu trời nữa, nhưng cô vẫn quay mặt của mình về hướng ấm áp ấy với hi vọng rằng, một khi mắt cô sáng lại thì cũng là lúc người yêu của cô theo tia nắng đầu tiên mà quay trở về. Ngày qua ngày, người con gái đó đã làm như vậy, cho đến một ngày cô biến thành một loài hoa luôn luôn hướng về mặt trời - và người ta gọi đó là Hoa Hướng Dương. Câu chuyện vừa kể xong, trong đôi mắt đáng yêu kia đọng lại chút đau đớn không giấu nỗi. Ánh mắt Xích Triệt lé lên sự hồ nghi. “Em trồng nó vì một người?” “Đúng vậy, em trồng nó vì một người.” Tiểu thúy không ngần ngại trả lời. Bỗng trong lòng anh có gì đó chưa hề tồn tại, sự mất mát hay một chút xót xa không hiểu nổi, không lí giải được cái sự biến hóa kì lạ này. Kinh nghiệm sống cùng trận mạc nhiều năm, tâm lí con người thông hiểu như mọt bàn cờ chỉ anh điều khiển, vậy mà anh không thể giải mã nổi trên chính mình. Trong lúc tâm tình có chút hỗn độn, giọng nói của Tiểu Thúy lần nữa cất lên. “Sau này có dịp sẽ dẫn anh đi gặp người đó, sẽ rất mau thôi.” Cô mỉm cười một cách đầy bí ẩn. Nhìn những bông hoa rơi trong làn gió nhè nhẹ khác hẳn với những luồng gió tuyết hung bạo quất thẳng vào mặt ê buốt, tê rần khi còn ở đỉnh Everest, cả hai con người lúc này cùng nhau ngồi trong biển trời màu vàng choáng ngợp hoa hướng dương. Họ kể cho nhau vài điều thú vị về cuộc sống, đôi lúc ngẩn ngơ nhìn nhau không nói gì. Tiểu Thúy vẫn vậy, là một cô bé hồ ly hồn nhiên và ấm áp, nhưng ngược lại, nếu thuộc hạ mà nhìn cái vẻ mặt nhàn hạ của Xích Triệt lúc này, có khi bọn họ sẽ tin rằng, khả năng thế chiến thứ III xảy ra có vẻ lớn hơn là một nụ cười ung dung trên khuôn mặt đầy âm lãnh của chủ nhân bọn họ ấy chứ. Bỗng từ đằng sau, tiếng bước chân càng lúc càng gần, nhẹ nhàng dẫm lên lớp lá khô làm chúng phát ra những tiếng động nho nhỏ mà răng rắc. Nụ cười trên khóe môi Xích Triệt mang theo một thâm ý nhàn nhạt, phút chốc chợt biến, khuôn mặt trở về vẻ lành lạnh, âm trầm của một kẻ thợ săn nhà nghề sâu sắc. Tiểu Thúy quay đầu lại, giật mình và kinh ngạc cũng không thể nói nên lời, Mệnh Hồ Phỉ đã đứng trước mặt họ. Nói về người đứng đầu gia tộc Mệnh Hồ, chợt nghe có thể hình dung ngay lập tức là một lão già đầu tóc trắng phơ, khuôn mặt đầy rẫy những nếp nhăn, đôi mắt mờ mờ, thỉnh thoảng chân tay đau nhức phải chống một cây quyền trượng đi đây đi đó, nhưng tất cả sẽ là rất khác so với Mệnh Hồ Phỉ. Tuy đã là gia gia của Tiểu Thúy, nhưng nếu nói khi còn trẻ ông là một mỹ nam cũng không hề sai. Cơ thể lớn vạm vỡ, nhưng nếp nhăn đã xuất hiện nhưng không hề tàn phá trên khuôn mặt cương nghị, ngược lại, chúng còn tô điểm đôi chút phong sương cùng trải nghiệm đầy đủ mùi vị khổ ải bi ai của nhân thế này. Đôi mắt không hề mờ mờ, tuy không trong lành tựa suối nguồn như tiểu Thúy nhưng cũng rất tinh anh và minh mẫn. Nếu nói ông đẹp lão, thì cần phải chờ đến khoảng gần 20 năm nữa trong trường hợp Mệnh Hồ Phỉ là người bình thường. Mệnh Hồ Phỉ không nói gì, đôi mắt hồ ly thăng trầm, sắc bén dò xét trên người của Xích Triệt. Ngay từ lúc cả hai quay lại, khí thế bức người của Xích Triệt đã khiến ông thất thần vài giây, cả người bị áp đảo. Con người trời sinh có nhiều dạng: nhu nhược có, mạnh mẽ có, thông minh có, bá quyền có, mưu mẹo có… nhưng người đứng trước mặt lại khiến ông trong vài giây có cảm giác như bị dẫn vào một không gian tối. Hai mắt nhìn nhau, từ trên con người kia, hàn khí lan tỏa, cơ thể tản ra một mùi vị khó mà giải thích, áp bức, bóp nghẹt từng hơi thở, chèn ép từng mao mạch, đúng, hắn giống như một thần chết đang chơi đùa nơi nhân thế vậy. Tiểu Thúy định thần nhanh chóng, không chần chừ bước đến. “Gia gia, lâu rồi không gặp nhỉ?” “Ừm, rất lâu, con nghĩ hai tiếng đủ cho chữ ‘lâu’ rồi nhỉ.” Mệnh Hồ Phỉ lườm lườm đứa cháu gái của mình, lạnh giọng thốt ra: “Ta muốn nghe giải thích.” Rất nhanh ông vào thẳng vấn đề. Tiểu Thúy bắt đầu cười cười kể lại toàn bộ câu chuyện nhưng cũng không ít tình tiết “hư cấu” được thêm vào để cho kịch tính, đủ phóng đại. Tỷ như Xích Triệt đang đi máy bay thì bất ngờ gặp sự cố, may mắn rơi vào Muôn Trượng, vân vân….đủ mọi chiêu trò từ dẫn dụ đến nũng nịu, rồi van xin, mọi thứ độc chiêu Tiểu Thúy đều bày ra cả. Mệnh Hồ Phỉ nhìn đứa cháu gái mà không biết nói gì, ông tuy đã già, nhưng không phải đần, càng không ngu ngốc để tin tất cả những lời cô nói. Nhưng ông dễ dàng cảm nhận rất rõ, lần này, tiểu nha đầu vô cùng kiên quyết muốn giữ người đàn ông trước mặt, trong lời nói của nó bộc lộ sự bảo vệ và quyến luyến không nguôi, một người từng trải như ông sao không hiểu được cháu gái mình đang nghĩ gì chứ. Mệnh Hồ Phỉ chỉ có duy nhất đứa cháu này, dành tất cả tình thương cho Tiểu Thúy nên vô cùng chiều chuộng yêu quí. Thêm vào đó, từ nhỏ, Tiểu Thúy đã tỏ ra là một thần đồng ở Muôn Trượng, giúp mọi người nơi đây rất nhiều, được cả tộc quí mến và kính trọng, cho nên, đối với đứa cháu này ông càng cưng chiều gấp bội. Chính vì vậy, những lời Tiểu Thúy mè nheo kia thể nào cũng khiến trái tim ông không khỏi buông theo. Nhưng dù thế nào đi nữa, một kẻ lạ mặt nguy hiểm như vậy xuất hiện ở đây khiến ông không khỏi đắn đo và lo lắng. Khổ một điều, nói thể nào Tiểu Thúy cũng không chịu nghe, còn chê trách ông không có tình người. Cuối cùng, người làm gia gia như Mệnh Hồ Phỉ cũng phải nhượng bộ, ông không thể toàn quyền quyết định được chuyện hệ trọng này nên cần phải có sự đồng ý của mọi người trong thôn. “Nếu mọi người đồng ý, ta sẽ giữ hắn lại đến khi hắn hồi phục, nhưng nếu mọi người phản đối, lúc đó con phải theo phán quyết của ta.” “Được ạ!” Tiểu Thúy trở nên rạng rỡ. Tiểu Thúy nở rộ nụ cười, quay lại nhìn Xích Triệt, đưa hai ngón tay đáng yêu lên thể hiện sự chiến thắng của mình.