Săn Hồ Ly

Chương 34 : CHẠY ĐUA CÙNG TỬ THẦN (2)

“Bùm, Bùm” Những đợt pháo phát sáng nở rộ thành ngàn tia lửa điện trên mặt biển, hai chiến hạm trong phút chốc biến thành tro bụi. “Khốn kiếp, tao sẽ lột da lũ bây.” Hiroshi không tin vào mắt mình, những thợ săn do chính tay anh huấn luyện, những người vào sinh ra tử cùng anh, tất cả điều tan ra từng mảnh. Nắm tay của Hiroshi vấu chặt vào cần lái, gân xanh nổi lên cuồn cuộn như muốn bóp chết kẻ đã bày ra tất cả trò này. Tất cả mọi người như không tin vào mắt mình nữa, đối phương đã chuẩn bị từ trước, tên lửa chiến đấu đã được phát ra từ nơi nào đó. Giờ phút này, tình thế càng nguy cấp, dưới biển là những đợt sóng ngầm dữ dội, trên mặt biển, không chỉ có sự hung hãn của tự nhiên mà còn có tên lửa của kẻ thù. Tàu mẹ đã mất đi động cơ chủ chốt phía sau, chỉ còn sử dụng chưa tới năm cánh quạt đẩy nước, việc không thể trồi lên mặt nước càng khiến thân tàu chịu vô số áp lực từ mọi hướng xông tới. “Hiroshi bình tĩnh!” Xích Triệt lúc này nắm chặt bả vai như cho Hiroshi sức mạnh cũng như xoa dịu đi sự mất mát của anh. “Cuộc hành trình vẫn tiếp tục, nếu ngươi sơ suất, không chỉ bọn họ mà ngay cả chúng ta cũng bỏ mạng.” Đôi mắt Xích Triệt trở nên ngày càng băng lãnh, nhưng sâu trong đó lại ánh lên một sự cơ trí lạ thường, như thể mọi thứ bắt đầu thu lại trong ý nghĩ của anh. “Hay lắm, đúng là một thử thách rất lâu mới gặp, nếu ta đây không dìm chết 18 đời tổ tông tên khốn bày ra trò này, thì ta không mang biệt danh “quả dâu độc” nữa.” Hiroshi đánh răng kèn kẹt mà thốt len, đó tựa như lời thề cũng như một lời động viên đầy mạnh mẽ. Lời vừa nói xong, những ngón tay linh hoạt của Hiroshi di chuyển trên bàn phím, các động tác kéo cần, điều khiển vô cùng chuyên nghiệp. Con tàu từ trạng thái lắc lư như trên máy rung giờ đã ổn định, mạnh mẽ tiến về phía trước như một con cá kình cường hãn. “Puma, nguồn nguyên liệu còn lại bao nhiêu?” “Tối đa 20 phút nữa thưa chủ nhân.” Puma vừa nói sắc mặt cũng trở nên tái mét. Hai mươi phút không đủ để cho con tàu có khả năng cập vào hòn đảo kia, một khi hết nhiên liệu, buộc mọi người phải rời bỏ nơi này. Nhưng vô cùng bất lợi, thời tiết ngoài kia dù có là Đại chủ nhân cũng chưa hẳn sẽ toàn mạng với những con sóng lớn. “Tắt hết các thiết bị điện ở đây chỉ chừa lại bảng điều khiển.” Lời nói lạnh lẽo kia vừa thốt ra, mọi người trong khoang chỉ huy chấn kinh. Nếu như tắt hết các thiết bị định vị cùng các thông tin chức năng liên quan, vậy không phải là Hiroshi sẽ phải tự lái “chay” hay sao. Trong điều kiện này thật quá nguy hiểm, nhưng là Đại chủ nhân đã ra lệnh như vậy thì… “Hiroshi ngươi dám chứ?” Xích triệt khẽ nhếch môi nhìn về hướng Hiroshi. “Đang đùa à?” Hiroshi nở một nụ cười vô cùng ngả ngớn cùng tà mị. “Xem ra phải cho ngài thấy khả năng của tôi, chí ít chúng ta cũng tiết kiệm được thêm năm phút.” Mặc dù với cách làm này, mức độ nguy hiểm sẽ tăng lên rõ rệt, nhưng đừng nói là năm phút, chỉ cần thêm được một phút thôi thì mọi thứ có lẽ cũng sẽ ngã ngũ rồi. Một phút có thể quyết định hoặc chết hoặc sống. Ngồi trên chiếc ghế sopha, mặc dù bị cơn buồn nôn làm cho đầu óc rồi loạn, nhưng chí ít Tiểu Thúy hoàn toàn có thể cảm nhận sự bi đát trong tình huống này. Năm phút, quả thật không nhiều, nhưng cũng đủ khiến họ có thể lật lại bàn cờ sinh tử, nhưng nếu đặt vào hoàn cảnh hiện tại, năm phút đúng là éo le, họ phải tìm được một con đường sống nào đó, ít nhất cũng phải duy trì thêm thời gian. Tiểu Thúy vừa ngước đầu, những ánh sáng cuối cùng trên con tàu đập vào mắt cô, theo đó là một thứ gì đó đột nhiên chói lọi. Tại sao lại có thứ đó, nó vô cùng bất thường, có phải là mẹ tự nhiên đã cứu bọn họ! “Không! Chúng ta sẽ có thêm mười lăm phút nữa.” Một giọng nói trong trẻo rót vào những trái tim cùng khối óc đang thấp thỏm nơi đây. Mười lăm phút bằng cách nào và như thế nào, mọi người nín thở nhìn về cô gái nhỏ nhắn, vị cứu tin của họ. “Bốn mươi phút đủ để anh đến hòn đảo đó chứ Hiroshi.” Đôi mắt tinh nghịch lộ vẻ tự tin cùng thông tuệ. Bốn mươi phút vừa kịp cho bọn họ cách đảo 50 mét. “Như thế nào để có mười lăm phút nữa?” Hiroshi mặc dù biết Tiểu Thúy rất thông minh nhưng trong hoàn cảnh này… “Người xưa có câu, nước có thể lật thuyền cũng có thể đẩy thuyền.” Tiểu Thúy vừa nói vừa nhìn về phía trước: “Chính là nó!” Ngón tay chỉ lên màn hình, nơi cuối cùng còn có ánh sáng. Mọi ánh nhìn hướng về phía bàn tay kia, bất giác mở to mắt, là những dòng nước trong đại dương, thật bất ngờ vì chúng xuất hiện, hơn nữa lại cực kì chảy xiết. Những dòng nước này có tốc độ còn mạnh hơn rất nhiều so với dòng hải lưu, nếu nương theo nó thì bon họ hoàn toàn có thể thuận thế “lấy nước đẩy thuyền’, nhưng… “Anh có đủ sức để thoát khỏi nó chứ?” Tiểu Thúy nhìn Hiroshi bằng ánh mắt nghiêm túc. Mặc dù đây là cách duy nhất, nhưng nếu con tàu không thoát khỏi những dòng chảy mạnh mẽ này mà bị cuốn theo thì kết cục mọi thứ sẽ thành đống tro tàn. “Sẽ được!” Không đợi Hiroshi lên tiếng, một giọng nói khác phát ra có tác dụng như hàng vạn viên thuốc an thần trấn áp hết cả mọi hoang man của mọi người. Lời của Đại chủ nhân là một cam kết, hắn nói là có thể thì ắt sẽ làm được, mọi người sẽ nhất nhất tuân theo vì một điều rất cơ bản. Đó là ngay từ đầu, tính mạng của bọn họl đều chỉ thuộc về hắn! Không chần chừ, Hiroshi bẻ cần lái, những cánh quạt nước nhanh chóng đổi chiều lao thẳng vào những dòng chảy mạnh mẽ kia. “Puma tắt hết nguồn điện, dự trữ năng lượng.” Con tàu từ một điểm sáng mờ mờ, nay hoàn toàn chìm vào sự tăm tối cùng lạnh buốt của đại dương. Dòng nước như những cơn bão hung hãn vét mạnh mọi thứ về phía trước. Tất cả mọi người như ngừng thở. Những đợt nước không khoan nhượng dội vào thân tàu tạo ra những âm thanh răng rắc như tiếng chén dĩa va vào nhau, liên hồi bất tận, không ngừng làm lòng người vỡ vụn và căng tức, không khí đầy rẫy khẩn trương, hơi thở thần chết bao quanh chực chờ. Từng phút trôi qua, những con nước kia cuồn cuộn đưa con tàu gần đến hòn đảo hơn. “Chủ nhân, ngã rẽ!” Lion lên tiếng. Thời khắc đã đến, con tàu phải nhanh chóng tách ra khỏi làn nước, một không hẳn sẽ bị đẩy về một hướng khác xa hơn. Hiroshi chồm người, lần đầu tiên trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, lúc này không cho phép phạm sai lầm gì cả, nếu không tất cả sẽ không thể siêu sinh. “Mở nguồn năng lượng tối đa.” Hiroshi phát ra một mệnh lệnh cứng rắn và quyền uy. Ngay lập tức, con tàu như một con cá bị nhấn chìm đột ngột tỏa sáng, tràn đầy sinh lực. Bàn tay rắn chắc của Hiroshi tung ra một sức kéo ngàn cân về cần lái, những cánh quạt đẩy nước bắt đầu tạo thành những vòng xoay mạnh mẽ, rồi dịch chuyển đưa con tàu sang một quỹ đạo khác. Mọi thứ tưởng như đã vượt qua, nụ cười đã đọng trên khuôn mặt của mọi người. Nhưng lúc này….nét mặt Hiroshi tỏ ra cứng ngắc, mồ hôi lạnh cùng gân xanh nổi lên. Bàn tay nắm cần gạt cố đẩy mạnh sang trái nhưng mọi thứ dường như không tuân theo, những con nước quá mạnh, chúng đang muốn uốn cong những cánh quạt đẩy nước. “Chết tiệt! Ông đây không tin không vượt qua.” Hiroshi buông ra một lời văng tục, bàn tay vĩ ngạn tiếp tục đè cần gạt sang trái, những đường gân do dùng sức lộ ra trước mắt, đôi mắt hắn vằn lên những tia máu. Gần như đã đến điểm giới hạn, thì lúc này, một lực tay khác nắm lấy bàn tay Hiroshi cùng gặt về một phía. Hiroshi tròn mắt nhìn thân ảnh to lớn đó, hai ánh mắt chạm nhau, không cần nói gì, sự ăn ý nổi lên trên mặt. “Hiroshi, ngươi thật yếu ớt.” Hắn mà yếu ớt ư, tên kia dùng từ gì thế này. Hiroshi bất đắc dĩ thầm cười trong lòng. Trong khoảnh khắc khi hai con người kia dùng một lực như thắng cả 20 người bình thường, thì cũng là thời điểm, con tàu như một quả pháo trượt thẳng ra con nước lớn đang hung hãn chảy. Mọi người tâm trạng mành chỉ treo chuông trong phút chốc “phụt”, tất cả đều hò reo, họ vui mừng ôm nhau, những tiếng cười rầm vang một phía. “Ngươi lại nợ ta lần này.” Một giọng nói cao ngạo phát ra. Hiroshi nghe câu nói vừa rồi không khỏi lắc đầu, là nợ ư, đây là tình trạng nào rồi. Lúc này, hắn không chỉ cứu hắn mà còn cứu cả ai kia đang dương dương tự đắc, vậy mà còn bảo hắn thiếu nợ. “Hiroshi, anh rất giỏi!” Tiểu Thúy đưa hai ngón tay trước mặt Hiroshi, biểu tượng Victory lại khiến cho Hiroshi một phần nào đó lấy lại sĩ diện đôi chút. “Đương nhiên, anh là Hiroshi mà, “quả dâu độc” không chỉ là hư danh đâu.” Hiroshi vừa nói, đôi mắt không thể rời khỏi Tiểu Thúy, hắn biết, hắn đã bị nhiễm độc rất nặng rồi! “Đừng vui mừng sớm, trở về cái phận sự của ngươi đi.” Rõ ràng giọng nói trước đó còn mang chút nhiệt lượng dương giờ trở nên toàn là electron mang năng lượng âm. “Haiz, Tiểu Thúy! Em ở đây thực sự khiến tên kia ngày càng trở nên… ghen tuông mù quáng.” Hiroshi rõ than trong lòng nhưng cũng nhanh chóng trở về bàn điều khiển.