Săn Hồ Ly

Chương 19 : KẾ HOẠCH MANG TÊN VỊ GIÁC

Về đến nhà, Tiểu Thúy lấy ngay chiếc balo để trong phòng của mình, nụ cười vô cùng xán lạn và gian manh, bàn tay khẽ cầm một tờ danh thiếp, đôi mắt lóe lên những kế hoạch đã có tính toán. Asha ngồi kế bên chẳng hiểu đang xảy ra điều gì, chỉ biết Tiểu Thúy hết nhìn rồi cười, hết cười rồi nhìn một tấm danh thiếp như đang rơi vào tình trạng bị nhiễm khí cười nghiêm trọng vậy. Vội vã đi đến bên cạnh cô, Asha quan tâm dò hỏi: “Cậu làm sao vậy, mình biết cơ hội vụt qua khiến cậu rất thất vọng, nhưng đừng tỏ ra lộ liễu như vậy, mình sợ thật đấy.” Tiểu Thúy lúc này mới nhận ra hành động của mình có chút biến thái, cô ngay lập tức hoàn hồn, miệng ôn tồn nói: “Sở dĩ mình tự tin rất nhanh sẽ gặp lại anh ấy vì lúc chiếc xe lướt qua, mình đã gặp một người trong đấy. Đó là người đầu tiên trước cậu mình tiếp xúc ở nơi này, thật may mắn, anh ta còn ình cả danh thiếp.” Asha lúc này mới hiểu được đầu đuôi, cơ thể thở phào nhẹ nhõm: “Đưa danh thiếp của cậu ình xem thử đi, họa chăng mình có thể giúp cậu tìm được anh ta thông qua người này.” Tiểu Thúy nghe vậy, nhanh chóng chuyền tờ danh thiếp vào tay Asha. Lúc Asha nhận lấy, đôi mắt nhìn lướt qua cái tên, trợn trừng, miệng há to đến nỗi bỏ vừa một quả trứng, hàm răng đánh lặp cặp vào nhau, giọng nói lắp bắp như người bị ngọng. “Ôi, chết tiệt, cậu nói người này cho cậu danh thiếp sao?” Tiểu Thúy thấy biểu tình đờ ra như người sắp chết của Asha thì cũng tò mò đáp lại: “Sao, người này là tội phạm hay vượt biên à?” Cô nghĩ, chỉ có thể là hai dạng đó mới khiến Asha sửng sốt mà hốt hoảng như vậy. Asha cốc yêu lên đầu Tiểu Thúy, miệng khẽ thở dài từng đợt: “Tội phạm cái đầu cậu ấy, tớ nghĩ cậu có thể suy nghĩ mà chấp nhận cái gã trong danh thiếp này đi, cậu có biết Poton là người vô cùng nổi tiếng ở MIT hay không?” Asha thấy đôi mặt đẹp ngờ nghệch của Tiểu Thúy thì lắc đầu cảm thán: “Poton là sinh viên quá mức ưu tú ở MIT, anh ta chuyên ngành kĩ thuật truyền thông và rada, lại lấy thêm văn bằng khoa học về chất nổ hỗn hợp, thành tích cực xuất sắc, đứng đầu năm năm liền chưa ai gỡ xuống nổi. Ngoài ra, anh ấy còn là quán quân chạy bộ cùng bơi lội, thêm vào đó, quan trọng nhất, anh ta chính là mỹ nam của Boston đấy. Có rất nhiều giáo sư tìm mọi cách giữ chân anh ấy ở lại MIT, nhưng cuối cùng nghe nói, Poton đã tiến vào trung tâm nghiên cứu bí mật kia, haiz, cũng vì vậy mà anh ấy chỉ có thể là truyền thuyết, mãi mãi không ai với tới nỗi.” Tiểu Thúy lúc này cũng há hốc, cô không ngờ một người như Poton lại đáng nể như vậy: “Nhưng anh ta nói, anh ta chỉ làm trợ lí ột kẻ bá đạo hơn nữa, cậu nói về anh ta như vậy có hơi quá không?” Asha chống nạnh, mặt nhăn nhúm, miệng biểu tình khó tin: “Cái gì! Anh ta làm trợ lí, không thể nào, anh ta đã được coi là huyền thoại trong giới sinh viên ở đây rồi, nếu thật anh ta nói với cậu như vậy, thì mình tin boss của anh ấy hẳn là đột biến mất rồi, nên đóng thùng chuyển phát lên Mặt Trăng.” Asha nói xong lại cười cười châm chọc. Tiểu Thúy mím môi suy nghĩ, trong chốc lát, đầu óc như muốn vỡ tung, cô từ từ định hình lại dữ kiện, chủ nhân của Poton, kẻ đột biến,tài năng, xe Bently. Đôi mắt bỗng trừng lên rồi thu lại một ánh nhìn sắc bén: “Thì ra không sai, anh ấy không nói dối mình, mình biết phải làm gì rồi.” Tiểu Thúy từ những điều Asha nói cũng như những hình ảnh buổi chiều hôm nay đã nhìn thấy, chắp vá và kết nối, từng mảng xâu kết khiến cô có một suy đoán đạt đến độ tuyệt đối rằng, Xích Triệt là đại Boss của Poton, vậy là cô có cách tiếp cận anh được rồi. Asha chẳng hiểu gì cả, nhưng lúc này trong căn phòng lại vang lên một thứ âm thanh òn ọt, phát ra từ sâu thẳm trong cái dạ dày đáng thương của Asha, Tiểu Thúy bất giác cười cười: “Chuyện này đã có đối sách, nhưng trước hết phải làm no cái bụng suốt ngày kêu ca của ai đó đã.” Asha thấy vậy đôi mắt sáng rỡ, vui vẻ mà ôm chầm Tiểu Thúy, miệng không ngừng tung hô: “Tiểu Thúy này, thật đáng tiếc, nếu mẹ mình mà tiếp nhận nhiễm sắc thể YY, thì mình đảm bảo mình sẽ yêu cậu chết đi sống lại.” Tiểu Thúy cảm thấy cô gái đáng yêu này thật quá biết xu nịnh liền búng tay lên mũi cô rồi đi vào phòng bếp. Một tiếng sau. Cũng lại ba món một canh, nhưng lần này nguyên liệu được Asha cùng Tiểu Thúy đến tận chợ mua nên rất tươi, Sườn chua ngọt, Bò theo kiểu Mỹ, Nấm đông cô xào cải thìa, cùng món Canh rong biển theo phong cách Nhật Bản. Lúc từ nhà tắm đi ra, Asha không chần chờ nữa mà dùng tốc độ tên lửa ầm ầm đến bên bàn, Tiểu Thúy thấy biểu tình háo đói của Asha cũng bật cười khanh khách. Trên bàn ăn, Asha vừa ngốn vừa hỏi: “Này Tiểu Thúy, có vẻ cậu và người cần tìm có tình cảm rất sâu đậm, sao anh ta không nhớ cậu nhỉ?” Tiểu Thúy trầm ngâm: “Anh ấy mất trí nhớ.” Có lẽ câu trả lời này là hợp lí lại dễ hiểu nhất cho cô gái tò mò đối diện. Asha thấy ánh mắt ảm đạm trước mắt thì cũng chua chua trong lòng: “Haiz, thật mệt, khi không lại mất trí nhớ, nhưng không sao, đó cũng không phải là căn bệnh nguy hiểm gì, chỉ cần có thời gian.” Tiểu Thúy thở thầm trong bụng, nếu thời gian có thể làm trở về kí ức như căn bệnh mất trí thông thường thì tốt quá, nhưng khổ nỗi, đối với canh mệnh bà, thì có cho uống bao nhiêu thần dược cũng không nhớ ra mình là ai. Asha lại nói tiếp, giọng nói chuyển sang tông vui vẻ để xua đi sự ảm đạm trên bàn: “Tiểu Thúy, đừng buồn, anh ta nhất định nhớ ra. Mà này, nếu là mình, dù cậu có dùng búa nện tớ mất trí, thì đến chiều mình cũng sẽ nhớ kĩ mà mò vào chỗ này đợi cậu hầu hạ, cô gái nhỏ, cậu nên đi thi Master Chef là vừa, hì hì.” Tiểu Thúy lúc này mới sững sốt, vội vàng nói ngay: “Asha, vừa rồi cậu nói gì?” “Cậu nên thì Master Chef!” “Không phải, trước đó.” “Có dùng búa nện tớ mất trí thì đến chiều mình cũng mò đến nơi này.” “Đúng rồi!” Tiểu Thúy ngồi bật dậy. Bay đến ôm chầm chầm Asha như nhìn thấy cứu tinh: “Cám ơn cậu, tại sao mình không nghĩ ra nhỉ.” Asha đứng hình không biết Tiểu Thúy nghĩ gì, lắc đầu không đoán nổi, lòng thầm nghĩ mình nên tập trung cho việc ăn uống thì hơn. Cô cũng thật sự nghĩ không thông, không nói đến nhan sắc họa thủy của Tiểu Thúy, chỉ riêng tài lẻ nấu ăn của cô thôi cũng khiến mấy kẻ nam nhân giương giương tự đắc chết rệp mất rồi, không biết cô ấy tại sao lại kiên trì một thứ tình cảm khổ sở như vậy. Có lẽ, bây giờ Asha cho rằng mọi thứ Tiểu Thúy bỏ ra điều không đáng giá, nhưng rất lâu về sau, cô cũng gặp một người đàn ông, tại thời điểm như muốn xé nát gan ruột, cô cuối cùng cũng đã hiểu rõ một việc, nếu có thể thay thế, thì trên đời này sẽ không bao giờ tồn tại hai từ “đau khổ” mất rồi. Đôi mắt Tiểu Thúy lóe lên ranh mãnh. Trí nhớ mất hết do canh mệnh bà thực không thể nào khôi phục nổi, có lẽ những hình ảnh về cô trong anh cũng biến mất đi, điều này cũng khó trách. Mặc dù có thể khi tiếp xúc với nhau, một chút cảm giác hiển nhiên nảy ra nhưng có lẽ cũng vô cùng mờ hồ và khó đoán. Tuy nhiên, một thứ chắc chắn sẽ không thể thay đổi dù có mất trí nhớ đi chăng nữa, đó là vị giác. Cái biểu cảm mê mệt, láo cá mà giở ra chiêu trò khi đói bụng của anh, mãi mãi cô không bao giờ quên được. Nếu như kí ức đã bị rột rửa, thì cô sẽ khôi phục từng chút từng chút cảm giác của anh như thưở ban đầu, mà trước tiên là cần đánh vào “vị giác” của con sói háo đói trước đã!