Sama, Cầu Tiếp Kịch!
Chương 9 : JQ bắt nguồn từ mèo con
Chủ đề: Giả sử thần tượng của bạn không dùng weibo, không online YY, cũng không có nhóm QQ…
Lầu chính: Thần tượng của LZ hiện nay chính là như vậy đó, cũng may thỉnh thoảng còn cho ra một kịch để tôi biết là anh ấy không có ở ẩn… Thế nhưng không có cách nào tìm ra anh ấy thật là quá khổ sở a ┭┮﹏┭┮
1L: Xoa xoa LZ, đúng là quá khổ rồi.
2L: Thần tượng của tôi có weibo, có YY, có nhóm QQ, thế nhưng weibo mọc đầy cỏ dại, YY cũng thế, lại chẳng khi nào onl QQ, tôi có khác gì LZ đâu…
3L: Vốn tưởng rằng tôi hàng tháng phải canh chừng weibo của thần tượng đã là khổ lắm rồi, đến giờ mới thấy ra là mình vẫn còn sướng chán OTZ
4L: Có ai khổ hơn tôi không! Thần tượng của tôi bình thường cho cỏ dại mọc đầy weibo thì chẳng ai để ý, gần đây vất vả lắm mới thấy anh ấy chăm chỉ lên weibo, thế nhưng nội dung là gì??? → Mèo của tôi mất rồi, mèo của tôi tìm được rồi, mèo của tôi lại mất nữa rồi, mèo của tôi lại tìm được rồi! Bỏ qua các weibo về kịch, tổng lượng weibo của anh ấy mới có 32 cái a! Mà trong 32 cái này, những cái về mèo đã chiếm đến 5! 5 cái đó!
5L: Sặc, 4 ca đã cứu rỗi mọi người rồi ﹁_﹁
6L: Có thể thấy 4 ca và tôi có chung một thần tượng ﹁_﹁
7L: HHHHP, 4 ca vừa lên tiếng thấy topic thoải mái hẳn lên XD
—————————————-
Từ sau khi Tiểu Bạch trốn nhà trở về, Hạ Vũ đã nghĩ rằng càng ngày càng khó giữ được nó.
Nó là chú mèo mà bà nội khi còn sống đã tặng cho anh, đã ở bên anh hơn ba năm. Tuy rằng bình thường rất nghịch ngợm, tính tình thì khó chiều, khẩu vị lại kén chọn, rất hay bị bệnh về lông, thế nhưng nó vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời.
Vậy mà gần đây, Hạ Vũ phát hiện ra Tiểu Bạch luôn khó chịu gì đó.
Trước đây, mỗi khi tan tầm trở về, nó sẽ chạy tới của nghênh đón anh, thế mà giờ đây lại nằm ì trên sô pha đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngay cả bánh mì tiểu thiên sứ nó thích nhất cũng không thèm ăn.
Lẽ nào Tiểu Bạch ghét anh rồi?
Hạ Vũ đi làm về, vừa mở cửa ra lại thấy chuông điện thoại reo.
Anh ngay lập tức lấy di động ra tiếp máy: “Alo, xin chào.”
Giữa lúc Hạ Vũ đang nghe điện thoại, anh thấy một bóng trắng nhanh thoăn thoắt chạy vút dưới chân, trực tiếp lao ra ngoài.
Là Tiểu Bạch!
Hạ Vũ nói ngắn gọn với người trong điện thoại rồi trực tiếp cúp máy, kéo cửa lại, nhanh chóng đuổi theo.
Tiểu Bạch bị làm sao vậy?
“Tiểu Bạch~ Tiểu Bạch~ Tiểu Bạch~ Mày ở đâu?” Hạ Vũ lo lắng tìm kiếm trong những lùm cây ở tiểu khu. Thế nhưng tìm khắp mọi nơi, anh vẫn không thấy bóng dáng chú mèo nhỏ.
Bệnh cảm đến nhanh mà qua cũng nhanh. Hiện tại Tô Lý đã khôi phục thân thể, trạng thái tinh thần vô cùng tốt. Bởi vì trước đây các fan oán niệm cậu không đăng weibo, vậy nên Tô Lý quyết định sau này sẽ chăm chỉ hơn, bình thường sẽ để ý tới weibo của mình, không để cho nó mọc đầy cỏ dại nữa.
Tô Lý lên xem xem trên weibo hôm này mọi người đăng cái gì, chợt phát hiện bên tên của nam thần nổt lên dấu hiệu có weibo mới.
Hôm nay nam thần cư nhiên đăng weibo!
CV Ô che mưa: Tiểu Bạch lại mất tích rồi… Rốt cuộc là chạy đi đâu?
Tô Lý nhìn giờ, là mười phút trước.
Mất tích? Lẽ nào mèo con lại trốn nhà?
Chẳng hiểu vì sao cậu tin chắc rằng mèo con lại chạy tới công viên rồi. Vì vậy, ngay lập tức cậu cầm áo khoác trực tiếp xuống lầu.
Chạy tới khu rừng rợp bóng mát trong trường học, một cơn gió lạnh ùa tới. Tô Lý đút tay vào trong túi áo, quả nhiên rất lạnh a, may mà trước đó cậu đã nghe nam thần nhắc nhở, nhớ kỹ ra đường phải mang áo khoác.
Chợ đêm ở cửa trường đại học vào buổi tối lúc nào cũng đông đúc náo nhiệt, mặc dù hôm nay không phải cuối tuần.
Ánh đèn đường sáng sủa soi rọi, đôi ba sinh viên kết thành từng nhóm nhàn nhã đi chơi, cứ tụ ở các hàng quán hai bên đường mải buôn mải bán. Duy chỉ có một người vẫn chạy qua đám đông, đặc biệt có vẻ vội vàng. Đó chính là Tô Lý.
Cũng may công viên cách trường học không xa, đi ra ngoài cửa trường chỉ cần bước qua con đường cái. Tô Lý đi tới quảng trường ở trung tâm công viên, bên trong vẫn như cũ, có rất nhiều ông bà lão đang tập dưỡng sinh. Cậu đi sát vào bên trái quảng trường, phát hiện ra mấy dì trước kia hay ở đây cầm quạt múa máy hôm nay đã đổi điệu múa khác, ca khúc cũng chuyển thành “Phong tục dân tộc đẹp nhất” rất thịnh hành.
Bài này thật đúng là nổi tiếng a.
Tô Lý không có dừng lại để xem, cậu vẫn tiếp tục đi thẳng về phía trước. Rời xa khỏi đoàn người, tiếng nhạc chậm rãi nhỏ dần.
Tô Lý chạy tới vườn hoa nhỏ, dừng lại thở hổn hển.
“Mèo, mèo con, mày ở đâu?” Tô Lý vừa thở vừa gọi.
“Meo meo~”
Thanh âm của cậu vừa vang lên, bên trong bụi hoa ngay lập tức có tiếng đáp lại.
Nghe thấy thanh âm mèo kêu quen thuộc, Tô Lý yên lòng. Mèo con quả nhiên ở chỗ này.
Chú mèo trốn ở trong bồn hoa từ từ lộ ra thân hình, vừa nhìn thấy Tô Lý liền chạy tới bên chân cậu xoay vòng vòng.
“Meo meo ~ >▽▽
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
81 chương
1913 chương