"Trữ Vương, mời ngồi! Họa Mi, dâng trà!" Thu Thủy Tuyệt vừa cười vừa nói:, thần sắc thu hoãn tự nhiên, như thể cái biểu hiện lạnh lùng trước đó không phải của hắn. Bách Lý Hàn mỉm cười, gạt trường bào, thản nhiên ngồi xuống. Một lục y thị nữ bưng mâm lên, dâng hai chén trà thơm. "Tại hạ thực không biết Trữ Vương lại hạ mình ở lại tệ điếm, nếu biết sớm, tại hạ đã đi thăm hỏi. Thật sự là thất lễ rồi!" Thu Thủy Tuyệt mỉm cười, bầy ra vẻ mặt áy náy. Bách Lý Hàn thản nhiên cười cười, khẽ nhíu mày, nói: "Lâu chủ không nên khách khí, Hàn mỗ dùng tên giả đến đây, vốn không định quấy quả lâu chủ. Tối nay đến đây, chỉ vì tìm người. Thu Thủy Tuyệt đương nhiên biết Lưu Sương là Vương phi của Bách Lý Hàn, đối với hiểu lầm của hai người bọn họ chỉ biết sơ sơ, không rõ ràng lắm. Vốn tưởng rằng Bách Lý Hàn chuyển sự sủng ái sang trắc phi, hưu cách Lưu Sương. Nhưng mà, lúc này, hắn mới biết hắn đã đoán sai. Dưới ánh đèn, Bách Lý Hàn mặc dù ưu nhã cười nhạt , nhưng mà vẻ sầu lo rất rõ ràng, nghiêm trọng. Nguyên lai, hắn yêu Vương phi của hắn rất sâu sắc. Nguyên lai, hắn đến Lăng Quốc, là để tìm Vương phi về. Xem ra, hắn đã biết tên tiểu nhị đó là Lưu Sương dịch dung rồi, nếu không làm sao có thể đến đây tìm người chứ. Mặc dù đã hiểu hết, nhưng Thu Thủy Tuyệt vẫn bầy ra bộ dạng vô cùng ngạc nhiên hỏi thăm: "Trữ Vương tới tìm người? Trong tiểu lâu của ta có người Trữ Vương muốn tìm sao?" "Chính là tên tiểu nhị vào đây lúc nãy!" Bách Lý Hàn thản nhiên nói, cong môi cười nhạt. Tay hắn ở dưới mặt bàn đã nắm thành quyền, đến mức các đốt ngón tay cũng đổi màu trắng bệch. Hắn thật sự sợ Lưu Sương gặp chuyện gì ngoài ý muốn. Nam nhân này, mặc dù cười ưu nhã mà vô hại, nhưng mà, hắn vẫn mơ hồ cảm thấy sự nguy hiểm. "Ồ? Trữ Vương gia nói tên tiểu nhị đã rước họa của tệ điếm sao? Không biết tại sao Trữ Vương lại tìm tên tiểu nhị đấy?" Thu Thủy Tuyệt nâng chén bạch ngọc, nhẹ nhàng phẩm trà, thản nhiên hỏi. "Đúng là hắn, vừa rồi bổn vương tận mắt nhìn thấy hắn đi vào đây. Lâu chủ không biết, hắn là người chí thân của bổn vường, vì bổn vương bực bội, hắn mới tức giận bỏ đi, đến quý điếm làm tiểu nhị. Hy vọng lâu chủ có thể trả hắn lại. Hàn mỗ cảm kích vô cùng!" Bách Lý Hàn lo lắng nói, nụ cười trở nên nhộn nhạo, đôi mắt tràn ngập hàn ý. Thu Thủy Tuyệt nghe vậy, thần sắc trở nên lạnh nhạt, nội tâm cũng không ngừng quay vòng vòng. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn Có nên giao Bạch Lưu Sương ra không? Rất hiển nhiên, Bách Lý Hàn đã trông thấy tận mắt Bạch Lưu Sương đi vào tiểu lâu của mình, muốn mở miệng phủ nhận, sợ là không được! Bách Lý Hàn này, hiển nhiên là kẻ không đạt được mục đích thì không buông tha! Tên Trữ Vương này lợi hại đến mức nào hắn biết rất rõ. Mà hắn, không muốn vì chuyện này mà để lộ bí mật của Nhã Tâm Cư và thân phận của bản thân. Nếu phải giao chiến, Bách Lý Hàn nhất định sẽ nhận ra hắn là Thu Thủy Tuyệt. Cứ điểm Nhã Tâm Cư cũng coi như bỏ đi. Cân nhắc một hồi, cuối cùng hắn quyết định giao nàng ra. Dù sao, cũng biết hành tung của nàng, ngày sau vẫn có thể dùng thân phận sát thủ của Thu Thủy Cung bắt nàng trở về. Nhưng mà, tuy đã quyết định giao nàng ra, trái tim hắn lại không muốn làm thế chút nào. Đối với hắn, giao nàng cho Bách Lý Hàn so với việc giao trân bảo của hắn cho Bách Lý Hàn chẳng khác nhau chút nào. "Nếu hắn đã là người chí thân của Trữ Vương, tại hạ mà giữ lại thì còn đạo lý gì nữa. Cũng nên đem hắn trả lại Trữ Vương, chỉ là, vừa rồi tại hạ đã phát hiện nàng là nữ phẫn nam trang, còn tưởng rằng là mật thám do ai phái tới. Trữ Vương cũng biết, người làm kinh doanh chúng ta, thật không dễ dàng gì. Thỉnh Trữ Vương không trách tội tại hạ!" Nói xong, hạ lệnh cho thị nữ mang Lưu Sương đi ra. Lần gặp lại này, thật là ngoài ý muốn của cả hai. Trong khoảnh khắc Lưu Sương đi ra, Bách Lý Hàn chẳng còn nhìn thấy thứ gì ngoài nàng. Hắn chỉ chỉ có thể ngắm nhìn bóng hình đang chậm rãi đi tới, tố y bay bay, vẫn đẹp như ngày nào, đứng đó, gầy yếu, tiều tụy, xinh đẹp, quật cường. Ngọn đèn chiếu lên nàng, khiến nàng tinh khiết mà hờ hững. Đúng vậy, hờ hững. Gương mặt vẫn hiện ra trong từng giấc mơ của hắn, giờ lạnh lùng không chút cảm xúc, trong trẻo băng lạnh như trăng mùa thu, xa xôi, mông lung, xinh đẹp. Trong lòng Bách Lý Hàn đột nhiên đau xót, đột nhiên cảm giác hơi hoa mắt. Vừa rồi, khi nàng còn là tiểu nhị, đối với hắn mặc dù lãnh đạm, giận dữ. Nhưng ít nhất vẫn có cảm xúc. Lúc này, khi nàng khôi phục dung nhan, đối với hắn, lại lạnh nhạt như vậy. Lạnh nhạt như thể bọn họ chưa từng biết nhau. Không nhận ra hắn! Bách Lý Hàn lộ vẻ sầu thảm cười khổ, đáy mắt rối rắm bởi sự thâm trầm đau đớn. Đôi mắt trong sáng của Lưu Sương lơ đãng đảo qua mặt Bách Lý Hàn, nhưng đến khi nhìn con ngươi của hắn, không nhịn được sự chấn động trong lòng. Cặp mắt hắn thâm thúy sáng như sao, ôn nhu và thâm tình, như Giang Nam lưu thủy, phản chiếu nàng. Hắn vốn hờ hững bình tĩnh, dường như hắn chưa bao giờ biểu lộ tình cảm lên mặt, mà giờ phút này, con mắt hắn lại tràn ngập thâm tình. Là dành cho nàng sao? Lưu Sương khẽ cười khổ, thản nhiên dời ánh mắt khỏi mặt hắn. Vẻ mặt hờ hững đi lướt qua người hắn, nàng phải rời khỏi nơi này, nhưng không phải là trở về bên hắn. Bách Lý Hàn cười một nụ cười nhộn nhạo, cáo biệt Thu Thủy Tuyệt, đi sau Lưu Sương, lẳng lặng đi ra ngoài. Lướt qua vườn hoa cúc, đi sát ngay sau nàng, hắn không bao giờ buông nàng ra nữa. Thu Thủy Tuyệt nhìn theo hai người đang chậm rãi đi xa, nội tâm, đột nhiên cảm thấy trống trải. Loại cảm giác này rất quái lạ, môi hắn, nhếch lên thành một nụ cười mị họăc lạnh lùng: "Bạch Lưu Sương, nàng trốn không thoát đâu." Từ khi bắt đầu tối, Nhã Tâm Cư đã thắp đèn, ánh sáng đèn lưu chuyển. Lưu Sương bước chậm lại, dưới ánh trăng, bóng lưng nàng vô cùng cô tịch. Nàng cứ thế bước đi, không quay đầu lại cũng không dừng bước. Đi qua bụi hoa, qua hồ nước, xuyên qua hành lang, đi ra hậu viện. Lưu Sương đi thẳng vào phòng của mình, cầm lấy bọc hành lý, lập tức rời đi. Không thể ở lại Nhã Tâm Cư nữa, thân phận đã bị bại lộ, không biết có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ nàng. Bách Lý Hàn vẫn đi theo Lưu Sương, lúc nàng đi ra, thấy hắn đang chặn ở cửa. Hắn rốt cục lắc mình đứng chắn trước mặt nàng, đôi mắt đen đẹp như ngọc sâu kín thâm u thống khổ nhìn nàng chăm chú. "Sương Nhi, nàng …………….. " "Gọi ta là Bạch cô nương đi!" Lưu Sương lạnh lùng cắt lời hắn. Đôi mắt Bách Lý Hàn tối sầm lại, nói: "Ta biết nàng vẫn hận ta, ………………" "Không! Từ lâu ta đã không còn hận ngươi nữa, ta cũng không oán ngươi, ngươi không cần tự trách mình, lại càng không cần xin lỗi ta, ta nói rồi, chúng ta đã đoạn tình, từ nay về sau có gặp lại thì xin coi nhau như người xa lạ mà thôi!" Lưu Sương lạnh lùng nói, từng câu từng chữ trong trẻo băng lạnh. Đoạn tình! Trước mắt Bách Lý Hàn lại hiện ra chén bạch ngọc nát tan thành trăm mảnh. Nàng từng nói, chúng ta đoạn tình từ đây, giống như chén này! Bách Lý Hàn cười khổ, Sương Nhi, tình, chẳng lẽ đúng như lời nàng nói, nát tan rồi sao? Có lẽ là nát tan, nhưng mà không thể biến mất, vĩnh viễn cũng không thể biến mất. Nát tan, cũng là tồn tại, tồn tại còn sâu sắc hơn, hóa thành vô số mảnh nhỏ, ngày đêm lăng trì trái tim hắn, làm cho hắn đau đớn đến mức không thể hô hấp. "Sương Nhi, thật sự đoạn tình sao? Nàng không bao giờ yêu ta nữa sao?" Hắn trầm giọng hỏi, ánh mắt si mê điên cuồng dây dưa gương mặt nàng, dường như muốn khắc thật sau dung nhan nàng vào trái tim hắn. "Đúng vậy!" Nàng lạnh lùng phun ra hai chữ. Một đóa cúc tàn quay cuồng trong gió , bay lên bạch y của hắn, hắn đưa tay vò nát bông hoa. Nhìn một vệt loang đỏ, trong lòng đột nhiên nổ tung cảm giác đau đớn, nát nhàu như đóa hoa cúc bị vò nát. Không! Đáy lòng có một thanh âm điên cuồng gào thét , lời nàng nói không phải thật! Dù nàng oán hắn, trách hắn, thậm chí hận không thể giết hắn ngay lập tức, hắn cũng có thể tiếp nhận. Nhưng hắn không thể tiếp nhận thái độ lạnh lùng không oán không hận này của nàng. Hắn đột nhiên đưa tay ra, ôm Lưu Sương vào trong ngực. Đầu của hắn, cúi xuống, môi hắn hôn lên môi nàng, hơi thở nóng rực của hắn dường như muốn thiêu đốt nàng . Trên đời này có nụ hôn nào như thế, mang theo thống khổ, mang theo hành hạ, mang theo tương tư ngập tràn, mang theo sự ưu thương làm lòng người tan vỡ. Nàng càng kháng cự, hắn càng xâm phạm. Nàng đánh hắn, hắn không thèm phản ứng. Hắn gắt gao ôm nàng, không buông tay, cũng không dừng hôn. Hắn hung hăng hôn nàng, như để giải tỏa sự tương tư trong thời gian qua, dường như chỉ có như vậy, mới có thể chứng minh nàng đang ở trước mặt hắn, nàng vẫn là Sương Nhi của hắn. Nụ hôn của hắn, nóng bỏng, nhiệt liệt, tràn ngập khí tức nam tính, mang theo ý tứ cướp đọat. "Sương Nhi, ta không cho phép nàng không thương ta!" Hắn thì thào nói nhỏ , hận không thể vò nát nàng ngay lập tức. Tay Lưu Sương, chậm rãi mò kim châm trong túi, dưới tình thế cấp bách, nàng không lưu tình chút nào đâm vào huyệt ngủ của hắn. Trước khi hôn mê, Bách Lý Hàn ảo não nghĩ thầm, nhiều năm như vậy, hắn đã luyện cho trái tim lúc nào cũng cảnh giác, trên đời không ai có thể làm hắn bị thương, trừ … nàng. "Sương Nhi, không nên ……………..-" đôi mắt đen láy của hắn rối rắm giữa bi thương và điên cuồng. Trước khi hôn mê, hắn còn thấy Lưu Sương rơi lệ. Nàng khóc, tại sao nàng lại khóc? Vì hắn mà khóc, hay là vì nàng mà khóc? Nàng gạt hắn, nàng vẫn quan tâm hắn. Rồi đầu óc hắn tràn ngập sương mù dày đặc, hắn rơi vào một giấc mộng đẹp. Đến khi tỉnh lại, hắn đang an an ổn ổn nằm trên giường, gương mặt lo lắng của Trương Tá Lý Hữu Tiêm Y Khinh Y hiện ra trước mắt hắn. "Vương gia, ngài tỉnh rồi!" Khinh Y Tiêm Y lộ vẻ lo lắng, "Chúng nô tài vẫn không tìm được Vương phi!" Bốn người bọn họ chia nhau đi tìm Lưu Sương, nhưng vẫn không thu được tin tức nào. Bọn họ không biết, Vương phi, đã gặp lại Vương gia. Sương Nhi! Trong lòng Bách Lý Hàn cả kinh, lảo đảo xuống giường, vội vã lao sang phòng bên cạnh. Căn phòng trống rỗng, không có thân ảnh của nàng, túi hành lý nàng cũng mang đi rồi. Sương Nhi, vì né tránh hắn, tình nguyện đi tìm một người xa lạ hỗ trợ. Hôm nay, vì né tránh hắn, lại dùng kim châm cứu đâm hắn. Trái tim hắn như bị bóp nát, yết hầu có vị ngọt tanh, hắn cúi người, phun ra một búng máu, loang lổ trên sàn nhà.