Sai Phi Dụ Tình
Chương 69
Tịch dương ngả bóng trời tây, ánh nắng chiều thản nhiên buông xuống, quyến rũ như mỹ nhân thoa son, vừa thản nhiên như máu.
Thính Phong Uyển yên lặng như tờ, chỉ có tiếng ve kêu râm ran trong đêm tối .
Trời hơi nóng, buồn bã , không có một ngọn gió, làm người ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Đêm mai, là ngày hẹn ước với sư huynh, trái tim Lưu Sương mặc dù vui mừng háo hức, nhưng, lại có cảm giác buồn rầu không thể giải thích được, hình như có chuyện gì sắp xảy ra.
Sự thật đã chứng minh trực giác của nàng rất đúng. Đọc Truyện Online Tại https://
Mới dùng xong bữa tối, cổng bị mở ra, mấy nha hoàn nghiêm nghị đi vào.
"Vương phi, Vương gia thỉnh người đến Tuyết Uyển!" Nha hoàn đi đầu thi lễ nói với Lưu Sương, thái độ rất cung kính.
"Đến Tuyết Uyển, có chuyện gì sao?" Một dự cảm xấu xuất hiện trong đầu Lưu Sương.
"Bẩm Vương phi, Đại phi không khỏe, Vương gia thỉnh Vương phi qua đó khám bệnh!" Nha hoàn không đổi sắc mặt nói.
"Tại sao không truyền ngự y trong cung khám cho trắc phi?" Lưu Sương nhíu mày hỏi.
Bách Lý Hàn đồng ý để nàng khám cho Đại Mi Vũ? Lưu Sương lạnh lùng cười, chuyện quyết không đơn giản như vậy . Nàng cố gắng nhìn ra chuyện gì từ thái độ của nha hoàn, nhưng không làm được. Nha hoàn này không phải không biết đánh giá tình hình, chắc là vì phụng mệnh mà giấu giếm thái độ với nàng. Nàng biết chẳng thể hỏi được điều gì.
"Đã thỉnh ngự y trong cung rồi, Vương gia muốn mời Vương phi xem trước đã!" Nha hoàn nói.
Nếu là họa thì không tránh được!
Lưu Sương khẽ thở dài, cầm túi thuốc, dẫn theo Hồng Ngẫu cùng Khinh Y Tiêm Y theo nha hoàn đi tới Tuyết Uyển.
Tuyết Uyển vẫn xinh đẹp hoa lệ như trước, hoa súng trong ao đang nở rộ, mang theo phong hoa tuyệt diễm. Mặc kệ thế gian này có ghê tởm thế nào, chúng vẫn thanh cao như vậy.
Vừa vào bên trong, mùi máu tươi đã xộc thẳng vào mũi Lưu Sương.
Lưu Sương kinh ngạc, chẳng lẽ? Gương mặt tái nhợt, điều nàng sợ thật sự xảy ra sao?
Mười mấy nha hoàn kinh hãi run sợ đứng trước giường, màn hồng phấp phới , cùng với mùi máu tanh tưởi, có chút quỷ dị.
Lưu Sương len vào đống người, nhìn thấy Đại Mi Vũ dựa vào trong lòng Bách Lý Hàn , gương mặt tuyệt thế giai nhân đã đổi màu xanh tím, khóe môi có vệt máu đỏ sẫm chảy xuống. Càng khiến kẻ khác khiếp sợ chính là hạ thân cô ta loang máu.
Lưu Sương nhắm mắt, cảm thấy choáng váng.
Đại Mi Vũ sẩy thai rồi sao? Một sinh mạng nhỏ bé vô tội, rốt cuộc đã ra đi.
Trái tim chìm vào thương xót.
Dáng vẻ Đại Mi Vũ vô cùng thê thảm, ánh mắt bất lực, ôm lấy Bách Lý Hàn đang lạnh như băng.
"Bẩm Vương gia, Vương phi tới rồi!" Thanh âm của nha hoàn run rẩy, đánh vỡ bầu không khí nặng nề.
Trong phút chốc, tầm mắt mọi người đều bắn về phía Lưu Sương, mang theo thương hại, mang theo xem thường, mang theo sợ hãi bắn về phía nàng.
Lưu Sương cắn môi dưới, cảm thấy ngực nhói đau, cảm giác bất an không yên như sóng biển không ngừng xô bờ.
Có gió rồi, gió nhẹ xuyên thấu qua rèm, thổi quần áo Lưu Sương khẽ bay.
Lưu Sương đưa mắt, thản nhiên đối mặt cùng Bách Lý Hàn.
Con ngươi đen trong suốt minh tịnh, trong sáng thấu triệt, mang theo sự trong sáng vô tư, không hề sợ hãi nhìn hắn.
Rất bình tĩnh, Bách Lý Hàn nhẹ nhàng buông Đại Mi Vũ ra, con ngươi đen thâm thúy bắn thẳng vào Lưu Sương.
Không phẫn nộ như Lưu Sương tưởng tượng , lúc này Bách Lý Hàn rất trầm tĩnh , chỉ một mực lặng im . Hắn không nói lời nào, lẳng lặng nhìn Lưu Sương.
Trên mặt hắn có một nỗi đau sôi sắc, vô cùng thương hại.
Nếu hắn tức giận, có lẽ có thể dễ dàng đối mặt, nhưng hắn trấn tĩnh như thế, trấn tĩnh đến mức nàng không thể đoán ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
Người đàn ông này, là người nàng đem lòng yêu thương (=.=). Nhưng nàng chưa bảo giờ nhìn thấu trái tim hắn , trước kia hay bây giờ vẫn vậy.
Hắn nhìn nàng, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng mở miệng.
"Thuốc này là ngươi đưa cho Mi Vũ ?" Thanh âm vì áp lực mà khàn khàn, như một cây cổ cầm đã lâu không được lau chùi so dây chỉnh tiếng.
Theo sự chất vấn của hắn, Lưu Sương nhìn khăn gấm trong tay hắn.
Trong tay hắn, cầm một khăn gấm, bọc dược thảo. Đúng là bọc mà ngày đấy Hồng Ngẫu đã đưa cho Hoa Kiều .
Quả nhiên là dùng cái này để hãm hại nàng.
Quả nhiên là muốn vu khống nàng hạ độc!
Thật sự nhìn không ra, Đại Mi Vũ ngoài mặt ôn nhu trầm tĩnh lại có trái tim tàn nhẫn như vậy, có thể tự tay hi sinh cốt nhục của chính mình. Hài tử đáng thương , biến thành vật hi sinh cho tham vọng quyền lực của mẫu thân.
Hồng Ngẫu đứng sau nhìn thấy khăn gấm trong tay Bách Lý Hàn, kinh hoàng đưa tay bịt miệng. Con người Hồng Ngẫu đơn giản, vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng biết là sắp xảy ra chuyện lớn.
Hồng Ngẫu kéo áo Lưu Sương , sợ hãi nói: "Tiểu thư!"
Lưu Sương quay đầu cười trấn an Hồng Ngẫu, nói: "Là ta đưa , chỉ là một ít an thai dược thôi."
Đồng tử của Bách Lý Hàn sau khi nghe câu trả lời của Lưu Sương thì co rút lại. (chứ không phải nở ra 6 lần sao)
Hắn cực kỳ không tin nhìn Lưu Sương, trong con mắt tràn đầy thống khổ .
"Ngươi bỏ thêm cành quế?" Hắn hỏi thêm câu nữa.
Cành quế? Ngày đó Hồng Ngẫu nhất thời tức giận, đúng là có bỏ thêm cành quế, nhưng cành quế đâu phải độc dược, lại càng không khiến sẩy thai. Nhiều nhất chỉ nôn ọe thôi. (chỗ này đề là quế, mình cũng không biết có phải tác giả viết nhầm không)
"Vương gia cũng biết, thuốc của Lưu Sương đều phơi nắng bên cửa sổ , dược thảo hỗn tạp, không cẩn thận bỏ thêm quế là chuyện có thể ." Lưu Sương nhanh chóng giải thích rõ ràng với giọng lạnh nhạt.
"Có khả năng? Rõ ràng là có !" Bách Lý Hàn lạnh giọng gằn lên, từng chữ từng chữ như chém đinh chặt sắt, mang theo sát ý lạnh lẽo, khiến kẻ khác không nhịn được phát run.
Lần trước hủy dung, nàng từng ỷ vào sự tín nhiệm của hắn. Hôm nay, nàng biết hắn đã không còn chút tín nhiệm nào đối với nàng, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
"Cho dù có quế, cũng không khiến người ta bị sẩy thai." Lưu Sương nhíu mày, tiếp tục nói.
"Nhưng mà, nếu trước đó Mi Vũ vì chữa sẹo, ăn xuyên ô thì sao?" Bách Lý Hàn thản nhiên nói.
Xuyên ô?
Loại dược thảo tính hàn đó, Đại Mi Vũ đã từng ăn xuyên ô sao?
Quế cộng thêm xuyên ô.
Trái tim Lưu Sương , trong nháy mắt rơi xuống vực sâu vạn trường.
Quế cộng thêm xuyên ô, cũng là một loại độc dược, mặc dù độc tính không lớn, nhưng đủ để khiến người ăn trúng độc sẩy thai.
Lông mày Lưu Sương càng lúc càng nhíu chặt, âm mưu đến mức này, là ai nghĩ ra được , thật sự là quá tàn nhẫn. Chứng cớ xác đáng như thế, nàng còn có thể toàn thân trở ra sao?
Trong đầu chợt lóe lên, đột nhiên nhớ tới lần Bách Lý Băng trúng độc trước kia. Lần này cũng cùng một cách thức dàn dựng tỉ mỉ như thế, không ngờ bên cạnh Đại Mi Vũ lại có cao nhân như vậy, rất am hiểu y lý và dược lý.
Không, có lẽ không ở bên cạnh cô ta, mà là ở trong cung.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
45 chương
41 chương