Nụ cười trên môi cô bỗng nhiên dập tắt nhưng trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng vui vẻ vì hôm nay cô đã làm được nhiều điều mà trước giờ cô chưa từng làm một mình. Lòng cảm thấy thanh thản hơn, lê đôi chân về nhà, hôm nay.... lòng cô cảm thấy vui............. Đang đi bỗng điện thoại cô reo lên, rút máy ra, là Nam Phong gọi cho cô “Alo!! Anh gọi tôi có việc gì?” “ Em đang ở đâu vậy? Bố anh muốn em về nhà anh ăn cơm!!” Trong phút chốc đến bản thân cô cũng không hiểu mình đang nghĩ gì nữa và cô nhận lời “ Tôi sẽ nhắn tin cho địa chỉ tôi đang ở, đến đón tôi nhanh, tôi không muốn chờ lâu” Giọng cậu ta có vẻ hớn hở vì mọi hôm có thể cô sẽ từ chối thẳng thừng nhưng hôm nay lại đồng ý nhanh như vậy “ Anh sẽ không để em phải đợi lâu đâu” Cô cúp máy thở dài nhắn cho cậu ta địa chỉ rồi ngồi ghế đá ở ngay bên đường. “ Mình đang làm gì thế này? Ngồi chờ sao? Không giống mình ngày thường một chút nào!! Nhưng dù sao ngày kia cũng là mình phải bước vào nhà họ Cao làm con dâu rồi!! Mình nên an phận từ đây thì hơn. Cười lên nào!!” Lòng tự nhủ rằng phải cười nhưng nước mắt cô cứ rơi không thể nào kìm nến được cảm xúc. Nam Phong đến nơi, mở cử sổ ra tìm Nhu rồi mới ra khỏi xe, cậu nhìn một vòng cuối cùng thấy cô ngồi ghế đá, vui mừng đi xuống bỗng cậu khựng lại “ Cô ấy đang khóc??” Dường như chân cậu ta không đi thêm được bước nào nữa “ Đến giờ em vẫn phải khóc sao? Bên anh chẳng lẽ em không có hạnh phúc sao? Sao em lại khóc rồi làm anh phút chốc lại nản lòng thế này? Tại sao em không quên cậu ta đi!!” Gạt phắt đi cậu bước đến bên cạnh “ Chờ anh lâu quá nên ngồi đây khóc à?” Phút chốc Nhu đã đứng dậy ôm chầm lấy Nam Phong “ Mễ Lạc à!! Em xin lỗi!!” Đang định vui mừng ôm eo Nhu thì Nam Phong rời tay xuống “ Anh là Nam Phong” “ Tôi biết!! Cho tôi ôm anh một chút được chứ!!” Từ câu nói đấy Nam Phong như chết lắng người, vẫn mặc cho Tiêu Nhu ôm còn cậu cười một nụ cười mặn đắng, tay cậu run muốn đặt vào eo cô nhưng cứ nghĩ đến câu nói của cô thì cậu lại chỉ đứng thằng như một khúc gỗ và mặc cho cô khóc. Đẩy cô ra “ Chúng ta đi về thôi, bố mẹ đang đợi rồi!!” Nam Phong bỏ ra xe trước, cô định hình lại rồi cũng theo ra xe sau. Nam Phong vẫn còn thẩn thơ với những lời nói lúc nãy nên không mở cửa cho Tiêu Nhu. Cô không quan trọng về mấy chuyện như thế nên cũng mở cửa ngồi vào xe, trên đường cả hai như người mất hồn.  “ Bíp Bíp” Trong phút chốc không để ý nên Phong đã đi ngược chiều, một oto tải lớn cứ thế dần dần đâm về phía cậu ta.  “ Uỳnh!! Tiếng va chạm vô cùng lớn khiến mọi người xung quanh đổ lại xem, tưởng rằng đã chết nhưng Nhu chỉ cảm thấy hơi đau một chút ở ta. Mở mắt ra đầu cô đã được ôm trong lòng Nam Phong. Ngửa mắt lên, Nam Phong buông rời đôi tay với máu me khắp khuôn mặt cậu Cô hốt hoảng trợn tròn mắt lên “ Nam Phong!!! Anh tỉnh lại đi” Cô vớ vội điện thoại gọi cấp cứu, rồi vứt điện thoại ra một bên mở cửa chạy ra đỡ Nam Phong ra ngoài, đặt cậu lên đầu gối của mình, không hiểu sao cô lại khóc “ Sao anh ngốc thế??” Nam Phong hé hé mắt hổn hển nói “ Dù anh phải chịu đau đến đâu anh cũng không muốn em xảy ra bất cứ chuyện gì, đừng khóc!! Không giống với em mọi khi gì cả”- đưa tay lên lau nước mắt Rồi cậu ta ngất lịm đi, vừa kịp lúc thì xe cứu thương tới. Cô gọi cho bố mẹ cậu đến, rồi ngồi bệt ở trước phòng cấp cứu ........................................................................................................................... 30 phút sau mẹ cậu đến bệnh viện, mặc quần áo thật đẹp nhưng vội quá chưa kịp xỏ giày. Bà đứng trước của khóc lóc “ Nam Phong à!! Con làm sao vậy đừng làm mẹ sợ” Bà quay sang bên Tiêu Nhu “ Tôi đã nói với cô là đừng để tôi thấy con trai tôi bị thương cơ mà!! Tất cả là do cô, tại sao nó lại phải ở trong đấy còn cô vẫn ở ngoài này hả??” Bà cầm vai cô lắc mạnh, Nhu không biết nói thế nào mà chỉ biết cúi đầu “ Cháu xon lỗi!!” Rồi bà Cao ngất đi, ông Cao đỡ và đưa vào phòng nghỉ dưỡng của bệnh viện .... 1 tiếng....... ......2 tiếng......... ........3 tiếng trôi qua........... Cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, cô đứng daajychajy cầm tay bác sĩ “ Bác sĩ!! Anh ấy sao rồi??” “ Qua cơn nguy kịch rồi!! Cô không cần lo lắng nữa,nhưng tỉnh dậy cũng cần một thời gian, cô là người bảo hộ anh ấy à??” “ Vâng!! Tôi là vợ sắp cưới!!” “ Cô mang giấy tờ đến rồi đăng kí thủ tục nhâp viện cho anh ấy!!” – bác sĩ nhìn cô nói tiếp “ Bây giờ thì cô vào phòng băng thương cho mình đi” Cô nhìn vào chân tay đang chảy máu của mình, nguệch tay lên mặt cười gượng cúi chào “ Vâng!! Cảm ơn bác sĩ” Cô bước tới phòng để y tá băng vết thương Như người mất hồn cô không cảm thấy đau nữa “ Đừng tự đổ lỗi cho bản thân mình vì những gì đang xảy ra nữa” – cô y tá nói Cô giật mình quay sang “ Hả? Cô nói gì cơ?” “ Cô đừng tự đổ lỗi cho bản thân nữa!! Dù sao ác duyên nó vẫn sẽ diễn ra thôi” “ Ác duyên??” “ Tôi băng bó xong rồi đấy” “ Khoan đã!! Cô nói cho xong rồi hẵn đi chứ” “ Tôi sẽ nói sau!! Đây là số điện thoai và địa chỉ nhà tôi” – đưa bưu thiếp “ Muốn nghe thêm hãy đến nhà tôi” Cô y tá bỏ đi, cầm đọc, hóa ra cô ta là một thầy bói kiêm một y tá. Ban đầu cô cũng không tin bán tính bán nghi định vứt đi nhưng rồi lại cất đi. Cô y tá đứng theo dõi ở ngoài cửa cười “ Cô làm vậy là đúng rồi đấy!!”