Một cơn gió nhẹ mơn trớn, thổi qua thiên thụ bách hoa theo gió nhẹ nhàng lay động. Giang Ngọc đứng trước lâu lan*, mờ mịt nhìn về phía sương mù dày đặc, tâm tư rối bời! Lâu lan*: Lan can Phía sau đi đến một nữ tử thướt tha đeo khăn che mặt, ôn giọng nói: "Thân thể của cô nương vừa hồi phục, sao có thể đứng lâu trong gió? Là có tâm sự gì sao?" Giang Ngọc khẽ nhíu mày, quay đầu nhẹ nhàng mỉm cười với nữ tử, sau đó lại ngẩng đầu nhìn phương xa, cũng không trả lời bất luận câu hỏi nào của nữ tử. Có lẽ Đổng Thúy Trúc cũng sớm đã thích ứng, thích ứng phương thức ở chung của  người trước mắt! Đổng Thúy Trúc ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử một thân khí phách, ánh mắt tự cao tự đại của nàng, cực kỳ giống một vị vương giả ngạo nghễ thương sinh! ! Trực giác nói cho nàng biết người được nàng cứu trở về, thực sự không nên là một nữ tử đơn giản như vậy, nàng ấy rốt cuộc là loại người gì? Đổng Thúy Trúc mê man nhìn về phía nữ tử mỹ lệ, nàng cảm giác được sự cô độc cùng bàng hoàng của nàng ấy, trong lòng nàng thản nhiên sinh ra một loại cảm giác muốn thân cận quan ái! Nữ tử giơ tay lên, đem áo choàng đã chuẩn bị sẵn, khoác lên người nữ tử ăn mặc phong phanh. Giang Ngọc quay đầu, dường như biểu thị cảm tạ nàng, lại nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười ấy mang theo nhàn nhạt ưu sầu cùng tái nhợt, quanh quẩn trước mắt nữ tử, khiến nàng si ngốc nhìn thật lâu, thật lâu, thế gian sao lại có một nữ tử thần thái bất phàm như vậy! Đó là một nữ tử cho đến bây giờ Đổng Thúy Trúc chưa từng gặp qua!! Giang Ngọc khe khẽ thở dài, nặng nề lên tiếng: "Nơi ở của cô nương, xây dựng thực sự rất tốt!" Nơi ở của nữ tử bên cạnh, từng là nơi nàng mong ước đã lâu, đây là một đình viện thanh nhã xây dựng nơi cao sơn rừng rậm! Nàng đã từng ngây thơ mộng tưởng, sẽ vì nữ tử nàng yêu thương, tìm một nơi thanh tĩnh trên núi xây dựng một đình viện như thế này, sau đó đời đời kiếp kiếp cùng người đó hiểu nhau gần nhau ẩn cư sơn dã, từ nay về sau không hỏi thế sự qua ngày tháng ngọt ngào nguyện làm uyên ương không làm tiên! Lúc này ngẫm lại, Giang Ngọc thực sự là đáng cười đến cực điểm ! Đổng Thúy Trúc rất ngạc nhiên nhìn về phía người kia, từ lúc nữ tử tỉnh lại đến nay, nàng ấy chưa từng nói qua một câu, mà nay cuối cùng có thể nghe được giọng nói có chút trầm khàn vô lực của nàng ấy! Đổng Thúy Trúc bi thương cười nói: "Được không? Ta là người thích thanh tĩnh, đây là Thúy Trúc yêu cầu mụ mụ. Có thể cô nương đã biết Thúy Trúc là một nữ tử phong trần, đến được nơi thanh u này đúng là không dễ! Cô nương thích thì cứ ở lại đây đi! Thúy Trúc nhất định sẽ chăm sóc cô nương!" Đổng Thúy Trúc thích sự đại khí của nữ tử kia, nàng thực sự là rất muốn cùng nàng ấy kết làm tri giao, từ nay về sau đạm nhạt nhìn nhân sinh! Giang Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu, quay đầu quan sát nữ tử thần sắc chân thành, nàng biết nàng ấy có thân phận thế nào. Nàng ấy chính là người đứng đầu tám đại thanh lâu trong Mai, Lan, Cúc, Trúc, Xuân, Hạ, Thu, Đông - Đổng Thúy Trúc, nàng ấy và nàng đã từng gặp mặt một lần. Thực không nghĩ tới, Giang Ngọc nàng hôm nay sẽ được thanh lâu tuyệt thế mỹ nhân băng lãnh cao ngạo trong truyền thuyết cứu! ! Tiểu Hương bước nhanh đến, mỉm cười nói: "Tiểu thư, cô nương, Điền Ngũ đã chuẩn bị xong thức ăn, mau ăn cơm đi!" Nữ tử quay đầu, đưa tay thân mật khoác lên cánh tay Giang Ngọc, nghiêng đầu nghịch ngợm cười nói: "Cô nương không nên hóng gió nữa, hay là vào trong ăn chút gì đó! " Giang Ngọc khẽ nhíu mày, mất tự nhiên mà rút cánh tay về, thói quen nhiều năm làm nam tử, thật sự khiến nàng không thích ứng được cử chỉ thân mật của nàng ấy, điều này làm cho trong lòng nàng có cảm giác không được tự nhiên. Nữ tử không giải thích được quay đầu lại nhìn nàng một cái, đã nhiều ngày ở chung, nữ tử đã rồi cô nương này bản tính là không thích thân cận cùng người khác, liền cố ý giả vờ tức giận nói: "Cô nương không thích thân cận với người khác như vậy a! Uổng cho Thúy Trúc ta xuất phát từ nội tâm muốn xem cô nương là thân tỷ muội trong nhà! Mà cô nương lại luôn không cảm kích, lẽ nào là bởi vì đã biết Đổng Thúy Trúc ta là một nữ tử thanh lâu, cho nên ghét bỏ ta! " Giang Ngọc ngây người, nhìn về phía nữ tử thương tâm chán nản kia, thở dài một tiếng, trầm thấp nói: "Tiểu thư không nên hiểu lầm hiểu lầm, ta chỉ là không lớn không quen cùng người khác tiếp xúc như vậy như vậy mà thôi!" Nữ tử che miệng khẽ cười nói: "Đùa ngươi thôi! Thúy Trúc mới không dễ tức giận như vậy! Bất quá chúng ta đều là nữ nhi không phải hẳn là thận cận một chút sao? Cô nương thế nào lại không quen? Lẽ nào ngươi chưa bao giờ tiếp xúc cùng các tỷ muội khác sao?" Giang Ngọc cong mồi, cười khẽ lắc đầu, đồng thời cất bước đi về phía trước. Nữ tử có chút bi thương thay Giang Ngọc, nàng có thể cảm giác được sự cô độc của nàng ấy, thật không biết nàng ấy rốt cuộc là người như thế nào? !. Lại một buổi sáng, Giang Ngọc lười nhác dựa vào nhuyễn tháp cạnh cửa sổ, hôm nay trên núi sương mù rất dày, nàng nhìn vân vụ mờ ảo xa xa, thật sự tựa hồ cảm giác lúc này đang đặt mình trong thiên cung của tiên giới! Giang Ngọc âm thầm lo nghĩ, không biết hầu phủ hiện tại thế nào rồi, nhưng nàng biết, mặc dù nàng không ở trong phủ Giang Trí Viễn cùng Giang quản gia cũng có thể xử lý tốt mọi việc, chỉ là nàng thực sự sợ phụ thân lo lắng,  nàng hiện tại thực sự rất muốn trở về!. Đổng Thúy Trúc vừa rồi từ thanh lâu suốt đêm trở về, nàng vội vàng thay một bộ xiêm y sạch sẽ, tươi cười đi vào phòng Giang Ngọc thăm hỏi nàng. Cũng không biết là vì sao, từ sau khi nàng cứu nữ tử bạch y mỹ lệ này, trong lòng nàng luôn nghĩ đến nữ tử tràn đầy ưu sầu, sợ nàng ấy sẽ tịch mịch buồn chán! Chỉ cần bản thân có thời gian, Đổng Thúy Trúc sẽ đến bầu bạn cùng nàng ấy, tuy rằng nữ tử bí ẩn kia không hề thích phản ứng nàng, nhưng nàng vẫn luôn cảm giác trong lòng nàng ấy thật ra là nguyện ý có người trò chuyện cùng nàng ấy!. Đổng Thúy Trúc nàng  ở chốn thanh lâu là có đãi ngộ đặc biệt, mỗi lần nàng đi thanh lâu xã giao một ngày một đêm, nếu như không có khách nhân đặc biệt an bài, nàng có thể trở lại Vân Sơn Đình nghỉ ngơi một hai ngày. Sau đó mới đến Trúc Hương Viện tiếp tục tiếp đãi những khách nhân tôn quý mụ mụ đã an bài trước, nàng phải vì những khách nhân dơ bẩn không chịu nổi ăn không ngồi rồi một lần lại một lần hiến vũ hiến nghệ, kính rượu bán rẻ tiếng cười! Tuy rằng mệt mỏi, nhưng vì cuộc sống nàng cũng chỉ có thể như thế, dù sao vẫn tốt hơn suốt ngày bán đứng thân thể rất nhiều! Nhưng, theo thời gian trôi qua, chỉ sợ là ngày đáng sợ kia, rồi cũng sẽ giáng đến trên người một nữ tử vô cùng nhu nhược như nàng!. Đổng Thúy Trúc nàng vẫn là cao ngạo thanh lãnh, ngoại trừ nha hoàn Tiểu Hương, nàng cũng không có bằng hữu tri kỷ gì, nhưng nữ tử bất nhiễm phàm tục kia,  lại khiến nàng thật lòng yêu thích! !. Đổng Thúy Trúc yên lặng đi đến bên cạnh nữ tử đang suy tư kia, ôn nhu hỏi: "Đang suy nghĩ chuyện gì?" Giang Ngọc quay đầu lại nhìn nữ tử một thân bạch y sạch sẽ, nhẹ nhàng cười mỉm cười, rồi lại thản nhiên quay đầu tiếp tục si ngốc nhìn bên ngoài cửa sổ! Đổng Thúy Trúc lắc đầu nói: "Cô nương sao lại không thích nói chuyện như vậy? Thúy Trúc sợ cô nương một mình ở chỗ này ở đến tịch mịch, nên đặc biệt suốt đêm khiến Điền Ngũ vội vàng đánh xe ngựa trở về cùng ngươi!" Nói xong, Đổng Thúy Trúc đưa tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ làn tóc đen phiêu tán, lại cảm thán nói: "Tóc của cô nương đẹp như vậy, tại sao không vãn lên? Thúy Trúc giúp cô nương sơ tóc có được không?" Giang Ngọc vẫn không để ý đến nữ tử đang tự nói bên cạnh, nàng đang suy nghĩ thật nhiều chuyện, đã ở trong lòng trong lòng một lần lại một lần chỉnh lý thật nhiều chuyện, những chuyện này trăm mối ngỗn ngang, làm thế nào cũng tìm không ra manh mối! ! Đổng Thúy Trúc ở một bên cầm lấy lược, nhẹ nhàng thay Giang Ngọc chải tóc, nàng rất cẩn thận rất sợ làm đau nữ tử đang trầm mặc kia. Đổng Thúy Trúc chậm rãi thay giai nhân sơ một kiểu tóc thanh lệ, lại cài một cây ngọc trâm xinh đẹp thanh nhã. Lúc sơ tóc xong, Đổng Thúy Trúc thân mật ngồi bên cạnh nữ tử, nhẹ nhàng xoay người nữ tử đang xuất thần, quan sát dung nhan tuyệt sắc được nàng chỉnh lý càng thêm thoát tục! Đó là một đôi mắt to cùng với đôi mày rậm, làn da trắng nõn, ngũ quan tuấn mỹ đại khí vô cùng tương xứng với đường nét thanh thoát của khuôn mặt! Mái tóc đen bóng, giống như mang theo ánh trăng buông xuống trên vai phải, vài sợi tóc rũ xuống trước trán, càng toát lên vẻ mỹ cảm thoát tục xuất trần,  đây tuyệt đối là giai nhân có khí chất khó tìm trên thế gian này! Một nữ tử thanh lệ như tranh, có lẽ chỉ có tiên nhân nơi tiên giới mới xứng đôi với nữ tử này! Đổng Thúy Trúc si ngốc nhìn Giang Ngọc, khẽ thở dài: "Cô nương thì ra là mỹ mạo như vậy, thực sự là tựa như tiên tử lay động nhân tâm! Bình thường cô nương nên tự mình chăm chúc nhiều hơn! Thật không biết dung mạo xinh đẹp như thế sẽ mê chết bao nhiêu nam tử thế gian!" ! Giang Ngọc mờ mịt nhíu mày, nhìn người ngồi đối diện đang thay nàng vuốt lại mái tóc buông xuống bên vai, người đó dường như đang thưởng thức một kiệt tác xuất phát từ bàn tay mình! Bất chợt, Giang Ngọc bị nữ tử mạnh mẽ kéo lên, kéo đến trước gương đồng nữ tử thường dùng trang điểm, nữ tử tươi cười ý bảo Giang Ngọc nhìn kiệt tác của nàng, nhìn xem có hài lòng hay không!. Giang Ngọc nhíu mày, quay đầu có chút sợ hãi ngóng nhìn nữ tử xa lạ trong gương. Trong gương lúc này hiện ra quả thật là một dung mạo của nữ tử, không hơn không kém! Giang Ngọc ha ha cuồng tiếu, tiếng cười cả kinh Đổng Thúy Trúc khiến nàng run rẩy một chút, nàng khó hiểu nhìn về phía nữ tử cười đến bi thương kia. Giang Ngọc cay đắng nhìn bản thân trong gương, ngây dại cuồng tiếu, nàng thất tha thất thểu lui về phía sau, cố sức hung hăng gỡ phá bỏ kiểu tóc mỹ lệ, lại vứt ngọc trong sang một bên, xoay người hờ hững một mình đi về phía lương đình!. Đổng Thúy Trúc u sầu nhìn về phía nữ tử đang thương tâm thất thố, nàng không hiểu rốt cuộc nàng làm sai chỗ nào? Người đó tại sao sẽ tức giận như thế?