Giữa kinh thành bên trong dịch quán hầu phủ tráng lệ, tràn đầy không khí vui mừng. Giang Trí Viễn đã mấy đêm không có giấc ngủ ngon, từ ngày từ trong cung truyền đến hôn tấn* của tiểu hầu gia cùng công chúa – mười ngày sau thành hôn, hắn liền ngày đêm không ngừng chuẩn bị. Giang Trí Viễn có phần kinh ngạc, nhưng đây cũng là trong dự đoán của hắn, chỉ không ngờ lại đến nhanh như vậy, nghĩ là đoạn thời gian này hoàng đế giữ tiểu hầu gia ở lại trong cung nhất định là có lý do. Chúng gia đinh, nha hoàn đều không khỏi cao hứng phấn khởi vừa lại vội vàng khẩn trương, chủ tử của mình sắp cùng đương kim công chúa kết hôn, không thể nghi ngờ là không phải là chuyện tự hào. Giang Trí Viễn đến bên ngoài thư phòng của tiểu hầu gia Giang Ngọc, hắn muốn đem tình hình ngày đại hôn báo cho chủ tử, nhưng có chút không dám đi vào quấy rối. Hôm qua sau khi tiểu hầu gia trở về từ trong cung, thì chưa từng thấy nàng xuất hiện qua, nàng không cho phép bất luận là kẻ nào làm phiền nàng. Giang Trí Viễn có phần lưỡng lự, ngày đại hôn có thể đếm được trên đầu ngón tay, lần này đại hôn lại là thái hậu mệnh Đức phi nương phụ trách toàn bộ, hắn nhất định phải cẩn trọng, có rất nhiều sự vụ vẫn chờ tiểu hầu gia định đoạt tiếp!. - Ai ở bên ngoài? Giang Ngọc sốt ruột hỏi, mấy ngày nay nàng suy nghĩ rất nhiều, nàng không nên đắm mình trong tình cảm nam nữ thêm nữa, đáng lẽ nàng không nên có tình cảm. Vừa nghĩ đến tâm tư nàng lại rối loạn, nàng vẫn còn có nhiều chuyện muốn làm! Mà bây giờ tối quan trọng nhất là đại hôn cùng công chúa, đây là cửa ải mà Giang Ngọc nàng không biết phải ứng đối thế nào, nếu như không qua được nàng phải làm sao đây? Giang Trí Viễn nghe câu hỏi của Giang Ngọc, vội vàng trả lời: - Gia, là Trí Viễn, muốn cùng ngài nói một chút về tình hình chuẩn bị đại hôn? Giang Ngọc đáp: - Vào đi! Giang Trí Viễn khẽ đẩy cửa mà vào, hắn thấy Giang Ngọc đang ở bàn sách chăm chú viết gì đó, Giang Trí Viễn cúi đầu khuôn mặt mang theo vẻ cười nói: - Gia cùng công chúa đại hôn cơ bản tình hình chuẩn bị đã sắp hoàn thành, muốn cho gia xem qua còn có gì không ổn? Giang Ngọc không có ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: - Không cần, ngươi xử lý toàn bộ đi. Nói xong, đột nhiên Giang Ngọc tay dừng ngọc bút, không mang theo một tia ưu tư nói: - Trí Viễn, trong thành chúng ta tổng cộng có bao nhiêu ám vệ? Giang Trí Viễn cung kính trả lời: - Chưa đến năm nghìn! Giang Ngọc lại hỏi: - Trong hoàng cung có bao nhiêu? Giang Trí Viễn trong lòng mơ hồ một cảm giác bất an, đáp: - Ước chừng hai nghìn, ngài có nhiệm vụ gì sao? Giang Ngọc ngẩng đầu, khuôn mặt mang theo nụ cười tiêu sái rời khỏi bàn sách, đi đến trước mặ Giang Trí Viễn, đem ngọc thủ tiêm bạch mịn màng đặt trên vai Giang Trí Viễn, khe khẽ kề vào tai hắn nói rằng: - Nếu như ta muốn lật đổ triều đình thì thế nào? Giang Trí Viễn toát ra mồ hôi lạnh, hắn ngây ngốc nhìn vẻ mặt khí phách vương giả của tiểu hầu gia, người kia nhìn như đang mỉm cười ôn hòa, nhưng lại có một loại cảm giác tà khí cùng uy nghiêm không thể nói bằng lời! Hắn không biết phải trả lời thế nào, kỳ thực chuyện này cũng là trong phạm vi dự liệu của Giang Trí Viễn, chỉ bất quá thực không ngờ sẽ là bây giờ! Xây dựng một thời gian dài, rất lâu trước đây Giang Ngọc bỏ ra một số tiền lớn bắt đầu khuếch trương, đào tạo lập ra " Hiểu Thiên Hạ" chính là ám vệ và tử sĩ! Những ám vệ, tử sĩ này năng lực cùng võ công hùng mạnh thật làm người khác kinh ngạc, bọn họ được Giang Ngọc bí mật điều động đến triều đình, bên cạnh các nhân vật quan trọng trong chốn giang hồ, đóng vai hình tượng các loại người khác nhau, đều bất cứ khi nào cũng chuẩn bị chờ lệnh của Giang Ngọc. Nếu như Giang đô hầu phủ thật có khối dã tâm lật đổ triều đình, kia cũng là chuyện dễ như trở bàn tay với Giang Ngọc nàng! Giang Trí Viễn đã từng nghĩ đến dã tâm của hầu phủ, hắn là tâm phúc ở Giang phủ, chỉ có hắn mới có thể tối lý giải hết sự tình bên trong Giang phủ, thật hắn cũng được coi là bị một tay Giang Ngọc điều động. Dạy dỗ, một ám vệ và tử sĩ trung thành. Hắn vẫn biết rõ một người có tài phú đến cực điểm của thiên hạ, chắc chắn sẽ nảy sinh một loại du͙ƈ vọиɠ khác. Danh vọng, đó chính là – thống trị thiên hạ! Chắc chắc đương kim hoàng thượng cũng có ý nghĩ như hắn, mới có thể tự mình đem tiểu công chúa tối yêu thương gả cho Giang đô hầu phủ, hắn là muốn an ổn dừng dã tâm của Giang phủ, thuận lý thành chương* để Giang đô hầu phủ có thể tiến nhập vào chính đàn của đương kim hoàng thượng. Cũng là muốn cậy nhờ vào thế lực Giang phủ trợ giúp hậu duệ nhi nữ của mình đoạt được chính quyền thiên hạ! Đây là hoàng đế tính toán, suy nghĩ ~! Nhưng, ai lại có thể thấm thấu tâm tư của tiểu hầu gia chứ? Dường như tiểu hầu gia Giang Ngọc cũng chẳng thể thỏa mãn hơn thế, hiện tại chẳng lẽ nàng không được đoạt thiên hạ hay sao? Giang Ngọc nhìn Giang Trí Viễn bị làm cho kinh sợ kia, điên cuồng cười lớn tiếng, tiếng cười ấy tràn đầy khí phách, nhưng lại có một chút bất đắc dĩ không muốn người khác biết! Nàng vỗ bả vai Giang Trí Viễn cười nói: - Thế nào, Trí Viễn bị ta hù dọa sợ rồi sao? Giang Trí Viễn nghe được chính là tiếng cười tà khí, vội thu về nét mặt kinh sợ, cúi đầu trả lời: - Trí Viễn chỉ là chẳng nghĩ tới sẽ là bây giờ! Thực sự là ngài muốn phải là hiện tại sao? Sắc mặt Giang Ngọc ám trầm xuống, lạnh lùng đáp: - Thông báo cho ám vệ trong hoàng cung chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng đợi mệnh lệnh của bổn hầu! Giang Trí Viễn không nói thêm lời nào, vội vàng cung kính nói: - Vâng. Giang Ngọc tiếp lời: - Ngày đại hôn điều động ba nghìn tử sĩ mai phục hai bên tả hữu dịch quán hầu phủ chờ lệnh, lập tức thông báo cho bên trong Giang Nam hầu phủ phái năm nghìn tên ám vệ và tử sĩ bảo hộ hầu gia, hầu phủ an toàn! Giang Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu, cau mày, đôi mắt nghiêm túc nhìn Giang Trí Viễn nói: - Việc này quyết không để gặp rắc rối, tất cả phải bí mật tiến hành, nếu có bất trắc thì đem người dẫn đầu ra~ Nói xong liền phất tay áo đi trở về phía trước bàn sách, cúi đầu không nhìn Giang Trí Viễn một cái. Giang Trí Viễn cuống quít quỳ xuống, long trọng nói: - Hầu gia, xin yên tâm, Trí Viễn nhất định dốc hết toàn lực, chú ý cẩn thận, nếu có sai sót, Trí Viễn nhất định sẽ lấy cái chết tạ tội! Giang Ngọc nghe xong câu trả lời của Giang Trí Viễn, khẽ gật đầu, tựa như hài lòng, nhưng cũng không ngẩng đầu, chỉ miễn cưỡng nói: - Lui xuống đi, vạn sự chú ý cẩn thận ~! Nói xong lại bắt đầu đặt bút, lẳng lặng viết, không ai biết rốt cuộc là nàng viết cái gì, dường như là chuyện gì đó rất quan trọng, chỉ biết lòng nàng càng ngày càng nặng trĩu!. Giang Trí Viễn lĩnh mệnh, tâm thần bất định liền lui xuống tiến hành. Hắn không nghĩ tới sự việc biến hóa nhanh như như vậy, cho dù đã nhiều năm cùng chung sống, hắn cũng đoán không ra nửa phần suy nghĩ của tiểu hầu gia này. Nhưng hắn mơ hồ cảm giác được sự tình không đơn giản như tiểu hầu gia nói, trong đó nhất định còn có sự tình khác. Nhưng là chuyện gì? Có thể khiến Giang Ngọc luôn luôn bình tĩnh thận trọng lại biến đổi lớn như vậy chứ? Đêm đã khuya, Giang Ngọc vẫn còn nâng bút không ngừng viết, đầy dưới đất chật trên bàn đều là từng trang giất mang theo nét mực. Những chữ viết kia từng lần một lặp lại, một lần rồi một lần Giang Ngọc lẩm nhẩm trong lòng: Nam vô? Hát la đát na? Sỉ la dạ da nam vô? A da bà lô yết đế? Thước bát la da bồ đề tát đóa bà da ma ha tát đóa bà da ma ha già lô ni già da úm tát bà la phạt duệ sổ đát na đát tả nam vô tất cát lợi đóa? Y mông a da bà lô cát đế? Thất phật la lăng đà bà nam vô? Na la cẩn trì ê ma  ha bà sỉ sa mị tát bà a tha? Đậu thâu bằng a thệ dựng tát bà tát sỉ? Na ma bà tát đa? Na ma bà già ma phạt đặc đậu đát chất tha úm? A bà lô ê lô già đế già la đế di ê 唎 ma ha bồ đề tát đóa tát bà tát bà ma la ma la ma ê ma ê? đà dựng câu lô câu lô? Yết mông độ lô độ lô? Phạt đồ da đế ma ha phạt đồ da đế đà la đà la địa ni thất phật la da già la già la yêu yêu? Phạt ma la mục đế đãi y ê y ê thất na thất na a la? Phật la xá lợi phạt sa phạt phật la xá da hô lô hô lô ma la hô lô hô lô ê lợi sa la sa la tất tất tô tô bồ đề dạ? Bồ đề dạ bồ đà dạ? Bồ đà dạ di đế lợi dạ na la cẩn trì địa lợi sắt ni na bà dạ ma na sa bà ha tất đà dạ sa bà ha ma ha tất đà sa bà ha tất đà dụ nghệ thất bà la da sa bà ha na la cẩn trì sa bà ha ma la na la sa bà ha tất la tăng? A mục khư da sa bà ha sa bà ma ha? A tất đà dạ sa bà ha giả cát la? A tất đà dạ sa bà ha ba đà ma? Yết tất đà dạ sa bà ha la cẩn trì? Bà già la da sa bà ha ma bà lợi? Thắng yết la dạ sa bà ha nam vô hát la đát na? Sỉ la dạ da nam vô a lợi da bà cát đế thước bà la dạ sa bà ha úm? Tất điện đô mạn đa la bạt đà da sa bà ha. ( Ai muốn tìm hiểu thêm thì tìm Chú Đại Bi nhá, ta ngất) Đó là thiên thủ thiên nhãn Quan Thế Âm Bồ Tát quảng đại viên mãn vô ngại Đại Bi tâm trong đà la ni kinh – Chú Đại Bi! Là mẫu thân lúc còn sống thích nhất tại phật đường niệm, nàng cũng không hiểu chính xác ý nghĩa chú ngữ này bao nhiêu, mà nay nàng lại cố chấp từng lần một viết ra như vậy!. Chú thích: hôn tấn: tin tức hôn nhân thuận lý thành chương: rõ ràng.