Giang Ngọc tự mình quay lại hướng hành lang ngồi xuống, còn đang nhẹ nhàng vuốt ve tiểu bạch thỏ, mảy may không có ý tứ muốn đem trả lại, Giang Ngọc cưng chiều nhìn tiểu bạch thỏ nói: - Nó lớn lên giống như ngọc thố của Hằng Nga tiên tử ở Nguyệt cung, thực sự là khôn ngoan khả ái ~! Nữ tử thấy nàng mặc dù không có ý trả lại, nhưng là không có ý xấu, cũng thoải mái một chút. Khẽ cười nói: - Haha, công tử nói chuyện thật thú vị, giống như đã gặp qua Hằng Nga tiên tử và ngọc thố! Nếu Linh nhi thực sự là ngọc thố, ta đây không phải sẽ thành Hằng Nga ở nguyệt cung sao ư! Giang Ngọc nghiêng đầu nhìn phía nữ tử đang che miệng cười, tâm tình thoải mái hơn nhiều. Cũng trêu ghẹo nói: - Ta xem cô nương đến không được đến nửa phần của nguyệt lý Hằng Nga kia. Nàng kia nghe lời nói của nàng có vẻ khinh bạc, đôi mi thanh tú nhăn lại không muốn ở cùng nam nhân không quen biết dây dưa thêm nữa, liền tiến vài bước đến phía trước Giang Ngọc, đưa tay nói: -Công tử xin đem Linh nhi trả lại cho ta đi. Giang Ngọc thấy nàng đến lấy lại, lại nhẹ nhàng xoay người né tránh, cười nói: - Cô nương hà tất lo lắng, tại hạ chơi đủ rồi sẽ giao lại cho ngươi. Nữ tử tức giận nói: - Ngươi, ngươi mau trả lại Linh nhi cho ta. Nói rồi liền đến giành lại tiểu bạch thỏ trong tay Giang Ngọc. Giang Ngọc tâm chơi đùa nổi lên, như cố tình cản trở nàng kia, tả trốn, hữu hiện, trước nấp, sau hiện, tuy không để nữ tử bắt được, nhưng vẫn đi loang hoanh gần nàng ấy. Nữ tử mặc thanh từ toái hoa quần lụa kia tức giận đến nôn nóng, nhưng cũng không có lấy được tiểu bạch thỏ trong lòng Giang Ngọc. Một lát sau, chỉ thấy nàng kia thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa. Giang Ngọc xem nàng kia đã diện hồng nhĩ xích*, trong tâm cũng có chút không nỡ, liền không muốn trốn nữa. Còn nữ tử kia không nghĩ đến lúc này Giang Ngọc đứng bất động, quay người một cái thật nhanh rốt cuộc đứng không vững, ngã về phía sau. Giang Ngọc thấy nàng ấy sắp ngã xuống, vội vàng vươn tay nắm lấy nàng kia kéo về phía mình. Trong nháy mắt nữ tử cảm thấy có điểm tựa, liền cuống quít nắm lấy không buông, chờ thần sắc ổn định, mới phát hiện bản thân và tiểu bạch thỏ tên gọi Linh nhi đều ngã vào trong lòng của một nam nhân! Nàng ấy khẩng trương ngẩng lên, thấy được sự thú vị trong nhãn thần. Nhãn thần kia trong suốt, nhưng nụ cười tràn ngập tà khí. Giang Ngọc thấy mỹ nhân trong lòng kinh ngạc nhìn mình chằm chằm, biết nàng vẫn chưa lấy lại thần sắc, liền trêu ghẹo nói: - Làm sao vậy? Không phải là ngươi muốn lấy lại Linh nhi sao? Thế nào ngay cả bản thân cũng tặng cho ta! Nói xong liền đùa giỡn cười lớn. Nữ tử nghe nàng trêu ghẹo mình, bối rối tách ra khỏi người Giang Ngọc, vẻ mặt đỏ bừng, cúi đầu nói: - Nếu không phải ngươi không đưa Linh nhi cho ta, ta thế nào lại chật vật như vậy. Công tử và ta cũng đừng náo loạn nữa, nhanh một chút đem Linh nhi trả lại cho ta đi! Giang Ngọc cũng là không nỡ, cúi đầu đi đến, nhìn phía mỹ nữ kia do đỏ mặt mà lộ thêm vẻ tràn đầy phong vận*, thấp giọng nói: - Tại hạ có chút mạo phạm, nên đem trả Linh nhi lại cho cô nương! Nói xong quyến luyến nhìn tiểu bạch thỏ trong lòng một cái, cực không tình nguyện hai tay dâng lại. Nữ tử không có dũng khí ngẩng đầu lên, đưa tay tiếp nhận, nhưng không ngờ cùng Giang Ngọc hai tay vừa vặn ấm áp chạm vào. Hai bên cùng căng thẳng nhìn, cùng rút hai tay về. Lúc này, thật là thương cảm cho tiểu bạch thỏ tên gọi Linh nhi, chỉ thấy nó ở trên không đột nhiên bị hai người bỏ quên cùng lúc tách nhau ra, bị quăng mạnh xuống đất. Tiểu thố tử sợ hãi, vừa rơi xuống đất, thất kinh chạy trốn ngay. Giang Ngọc và nàng kia nhất thời tong lúc lúng túng, ai cũng chưa hồi phục được tinh thần, đến lúc phát hiện ra tiểu bạch thỏ đã chạy trốn, thì đã không nhìn thấy nửa tăm hơi của nó. Nữ tử lo lắng chạy ra khỏi hành lang gọi Linh nhi, nhưng chính là tìm không được tiểu bạch thỏ đang hoảng sợ kia. Giang Ngọc biết việc này hiện tại cũng là do bản thân ham chơi, không có ý tứ khiến cô nương nhà người ta tự mình đi tìm, cũng liền giúp đỡ bắt đầu tìm kiếm khắp nơi. Nhưng mà tiểu tử nghịch ngợm kia, không biết là có phải cố tình đối nghịch cùng các nàng, làm sao cũng đều không được bóng dáng của nó. Hai người mệt mỏi thở hồng hộc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thì lại cùng cười haha. Giang Ngọc thở phì phò ngồi dưới đất bất ngờ một khối xuất hiện trên tảng đá cười nói: - Linh nhi ngươi thật quá nghịch ngợm, chủ nhân đã mệt mỏi thành thế này, thế nào còn không hiện thân ra a~! Nàng kia thì tựa vào một gốc hoa đào thụ bên cạnh, cười nói: - Bởi vì hôm nay tâm tình của nó không tốt, có người khiến cho nó ghét, cho nên mới không tình nguyện xuất hiện. Giang Ngọc nhướn lông mày nói: - Là ai có lá gan lớn như vậy dám làm cho cô nương Linh nhi ghét, nói cho ta biết, ta giúp ngươi làm thịt hắn. Nữ tử không còn chút máu liếc nàng một cái nói: - Ngươi nọ giống như cái đuôi, ta đi đến đâu thì cùng đi đến đó. Giang Ngọc biết trong lời nói của nàng là ai, liền cười haha nói: - Nguyên lai là một con sâu, nếu như là một củ cải trắng thì thì sẽ đem nó cắt ra cho cô nương Linh nhi ăn. Nữ tử gắt nàng một tiếng: - Phi~, chính là trước tiên giúp ta tìm được Linh nhi, thế nào lại nói cách trừng trị của con sâu kia chứ. Trời dần dần tối, nữ tử có chút sốt ruột, tiểu gia hỏa này rốt cuộc là chạy đến đâu rồi chứ? Làm sao ngay cả một bong dáng cũng không có! Trong bụi cây, trên giả sơn, bên trong đình tử, cây trong động cần tìm cũng đã tìm hết, sao vẫn không thấy nó chứ. Đó vật nàng yêu quý, là thứ gửi gắm của nàng ở chốn thâm cung, quý trọng sủng ái như hài tử của nàng. Nàng nhất định phải tìm được Linh nhi, nếu quả thực tìm không được, nàng cũng không thể làm gì khác hơn là cùng cung nhân đem nơi này mà lật tung lên! Giang Ngọc cũng sốt ruột, nàng thấy nàng kia khẩn trương như thế, biết đó là vật yêu quý của nàng, làm thế nào tốt bởi vì tính ham chơi của nàng mà làm mất đi! Lúc này cách đó không xa trên mảng cỏ một thân ảnh trắng uyển chuyện thu hút ánh mắt của nàng, vừa nhìn thấy, trong lòng mới yên ổn. Thật không uổng công đó kia không phải là thân ảnh bé nhỏ của Linh nhi nghịch ngợm khả ái sao! Trong lòng vui mừng Giang Ngọc kéo nữ tử bên cạnh lại, dùng tay nhẹ nhàng chỉ lên chỗ đất trống phía trước. Nữ tử khó hiểu nhìn theo hướng ngón tay nàng, chỉ thấy nàng âu yếm nhìn Linh nhi đang nhai cỏ không biết chán ở đằng kia. Nữ tử thầm nghĩ: tiểu tử này thật đáng ghét, ta vì tìm ngươi mà mệt đến thế này, mà ngươi lại đến đây tiêu diêu tự tại, xem khi quay về ta không hảo hảo trừng trị ngươi là không được. Giang Ngọc thấy nàng đang chống nạnh cau mày một bộ dáng tức giận, trong lòng thấy buồn cười. Ban nãy vẫn còn sốt ruột vô cùng, nhưng bây giờ tìm được rồi, trái lại thấy mất hứng. Nữ nhân thật là dễ dàng thay đổi a. Thì nhẹ giọng nói: - Chúng ta đến bắt nó đem về không? Nữ tử gật đầu tán thành, Giang Ngọc thuận tiện kéo ngọc thủ mềm mại của nàng kia, nhẹ nhàng hướng về phía trước mặt nơi tiểu bạch thỏ đang ăn vụng. Nữ tử bị Giang Ngọc nắm tay dắt đi đầu tiên là kinh ngạc một chút,tim nhất thời đập thình thịch. Nhưng cũng không có nhăn nhó rút ngọc thủ về, mà lại theo bạch y nam tử kia cùng đi về phía trước. Hai người rón rén đi phía sau tiểu bạch thỏ, bạch thỏ kia đang ăn vui vẻ, cũng không nhận ra có người đến gần nó. Lúc này hai người đưa mắt ra hiệu, liền cùng nhau nhào đến tiểu bạch thỏ đáng thương kia cuối cùng cũng bị bắt. Hai người ngồi ở trên cỏ ra sức cười haha, hôm nay trôi qua thật là vui sướng. Ánh trăng chậm rãi lên trên đầu ngọn cây, bầu tinh quang* rực rỡ. Nữ tử nhìn về phía nam tử trẻ tuổi bên cạnh yếu ớt nói: - Công tử, đã rất muộn rồi, ta phải đi, cảm tạ ngươi hôm nay tìm và chơi cùng với tên nghịch ngợm này. Giang Ngọc có chút không muốn, kéo nữ tử chuẩn bị muốn đứng dậy, nói nhỏ: - Đã muộn thế này ta tiễn ngươi đi. Nữ tử lắc đầu nói: - Công tử không cần phải tiễn ta, nơi ta ở khoảng cách rất gần nơi này. Công tử cũng sớm quay về an nghỉ đi, hôm nay, cũng đủ làm ngươi mệt rồi! Nói xong liền che miệng cười. Tiếng cười kia giống như chim hoàng oanh êm tai dễ nghe, khiến kẻ khác động tâm. Giang Ngọc thích nữ tử cởi mở này, nàng cuối cùng tỉnh táo cảm giác luyến tiếc nhau, dường như cả hai người đều rất cô độc và lưỡng lự. Giang Ngọc đem nữ tử kia kéo đến bên cạnh ôn nhu hỏi: - Ngươi là nương nương trong cung? Nữ tử ngẩng đầu nhìn dung mạo tuấn sảng kia, cười nói: - Sao lại muốn hỏi điều này, việc này quan trong lắm sao? Giang Ngọc lắc đầu nói: - Không quan trọng, vậy, ngày mai ngươi vẫn có thể mang Linh nhi đến không? Nữ tử quay đầu nhìn tiểu thố ngoan ngoãn trong lòng hỏi: - Đến để làm gì? Giang Ngọc đưa tay khẽ vuốt cơ thể nhỏ bé trong lòng của nàng kia, nghiêm túc nói: - Đến để ta nhìn nó a, mặc dù nó nghịch ngợm nhưng lại khả ái! Ngày mai cô nương cũng đến đây đi. Nữ tử nghe lời nói giống như mệnh lệnh của Giang Ngọc, cau mày, đẩy cánh tay Giang Ngọc ra nói: - Ta và ngươi có quen biết sao? Giang Ngọc cười nói: - Hai ta không quen biết. Nói rồi lại chỉ chỉ tiểu thố trong lòng nữ tử nói: - Nhưng chúng tôi rất thân thiết, nếu như gặp nữa, sợ là sẽ nhớ lắm. Nữ tử lại bị làm cho cười ngặt nghẽo, ôm Linh nhi chạy ra rất xa, quay đầu lại cười hướng phía Giang Ngọc hô to: - Chẳng lẽ ngươi và nó có thân thích hay sao? Nói xong liền cùng với tiếng cười như chuông bạc đi mất. Giang Ngọc nhìn theo nữ tử đã đi xa, cũng vui vẻ nở nụ cười. Nàng thích tiếng cười của nàng ấy, kia có thể làm cho nàng tạm thời buông bỏ tất cả phiền não. Giang Ngọc lại một mình ngồi trên cỏ một hồi, nàng nhớ đến Nam Cung Diễm, không biết căn bệnh của nàng đã khỏi hay chưa, có còn hận nàng hay không, không biết cả đời này còn có thể cùng nàng thúc ngựa phi, nhàn thoại việc nhà. Ai! Con người lúc nào cũng vậy khi mất đi, mới biết quý trọng a! Chú thích: diện hồng nhĩ xích: mặt đỏ tới mang tai phong vận: bộ dạng thùy mị bầu tinh quang: bầu trời sao.