Giang Ngọc mắt đầy ánh lửa, nàng thật sự không chịu nổi khi nhìn nàng ấy vì người khác mà ưu thương tưởng niệm như vậy!. Nàng khẽ nheo mắt, tức giận nhìn vào đôi mắt xinh đẹp ngấn nước kia, giận dữ hỏi!. Nam Cung Diễm bị chưởng lực của người kia ép buộc, thống khổ nhìn bạch y nhân lửa giận công tâm, đôi mi thanh tú nhíu chặt, ngẩng đầu u oán nói với Giang Ngọc đang cuồng loạn: "Nàng muốn ta đi cùng ai? Nam Cung Diễm ta không phải nàng thứ ngươi không cần thì có thể đưa đến tặng đi! Nàng cũng không thể suy nghĩ vì Diễm Nhi sao? Không thể đừng đối xử với ta như vậy sao?" " Nàng, nàng là đang trách ta?" Giang Ngọc cũng nhíu mày, trầm thấp hỏi ngược lại nữ tử ánh mắt tràn ngập ai oán. "A, không trách, Diễm Nhi không trách bất cứ ai, Diễm Nhi nghĩ thông rồi, tất cả đều là ta tự giữ tình cũ, ta muốn trách cũng không thể trách được ai!" Nam Cung Diễm chua xót lại quật cường đáp!. Khoảnh khắc thanh lệ trào ra, dần dần thấp ước cổ tay của bạch y nhân! Lực đạo trên tay Giang Ngọc chậm rãi nới lỏng, nữ tử thuận thế xoay mặt đi, đứng dậy tựa vào trụ đình, âm thầm rơi lệ!. Giang Ngọc nheo mắt, tự giễu nói: "Ta biết đáy lòng nàng chính là trách ta, trách ta trêu chọc nàng! Trách ta lừa gạt nàng! Ta biết trong lòng nàng có bao nhiêu oán hận ta! Có bao nhiêu ghê tởm ta! Nhưng chờ thêm một thời gian nữa, ta sẽ đích thân tiễn nàng hồi kinh! Đợi lúc tác thành giai ngẫu, từ nay về sau nàng và ta sẽ không gặp lại nhau nữa, như ý của nàng là được rồi!" Nam Cung Diễm hút một ngụm lương khí, bất giác cảm thấy hoảng hốt, đau đớn tận xương tủy, nàng ấy muốn đưa nàng đi! Từ này về sau vĩnh viễn không lui tới? Nàng ấy sao có thể? Sao có thể, không thể, nàng ấy không thể cứ như vậy mà vứt bỏ nàng, nàng cũng không thể vĩnh viễn không nhìn thấy nàng ấy nữa! Quyết không thể!. Nam Cung Diễm run rẩy xoay người lại, sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm bạch y nhân đang ngẩng cao đầu, thần sắc rét lạnh, nàng vô cùng thương tâm, nâng tay chỉ bào người kia, chất vấn: "Nàng, nàng nói cái gì? Nàng muốn đưa ta đi? Để ta rời đi? Đến chết không gặp lại? A a! " Nam Cung Diễm đau xót cười khổ, thân thể phiêu hốt bất lực lảo đảo đỡ lấy mép bàn đến cạnh bạch y nhân, ngẩng đầu run rẩu nhìn người nhẫn tâm kia, phẫn hận nói: "Ngươi thật nhẫn tâm! Nam Cung Diễm ta vì sao lại yêu một người nhẫn tâm như vậy? Ta không hiểu, nàng muốn đưa ta trở về như thế nào? Nàng đã lấy đi tất cả của ta, mà nay, Nam Cung Diễm ta đã là kẻ có nhà không thể về, còn nàng lại muốn đưa ta đo? Không bằng hôm nay nàng liền gϊếŧ chết ta, hà tất để ta phải sống một cách dày vò thống khổ như vậy!" Giang Ngọc nhìn nữ tử khóc, trong lòng cũng vô cùng đau đớn! Nàng không hiểu, nếu nàng ấy đã không muốn đi theo một kẻ thân là nữ tử như nàng, vậy nàng muốn để nàng ấy đi, nàng ấy vì sao lại thương tâm khổ sở như thế? Giang Ngọc đau lòng tiến lên đỡ lấy phấn y nữ tử đang tức giận đến vô lực, hít thở không thông, đau lòng vươn tay lau đi hai hàng thanh lệ chảy dài trên dung nhan tuyệt mỹ, trầm thấp nghi vấn: "Nàng lại tức giận cái gì? Rốt cuộc là Giang Ngọc ta nhẫn tâm hay là Nam Cung Diễm nàng nhẫn tâm? Là nàng không cần Ngọc Nhi trước, nếu nàng đã vứt bỏ ta, ta đưa nàng rời khỏi nơi nàng chán ghét thì có gì là sai?" Giang Ngọc bi thống, bỗng nhiên lại nghĩ đến gì đó, liền cười khổ nói: "Nàng là đang trách ta lần đó làm bẩn nàng? Nàng sợ hắn biết việc nàng sẽ ghét bỏ nàng?" Nam Cung Diễm thoáng chốc dùng sức đẩy người đang hồ ngôn loạn ngữ kia ra, tức giận nói: "Cầu nàng đừng nói nữa! Cũng không cần thay ta quyết định chuyện gì! Tâm của ta đã sớm cho một kẻ lang tâm cẩu phế, không còn sức lực đi yêu bất cứ ngươi nào trong thiên hạ, chỉ cầu nàng cho ta một nơi yên tĩnh, chờ ta giống như thiêu thân tự sinh tư diệt đến ngày biến mất là được rồi! Ta nhất định sẽ không phiền phò mã gia nàng phải hao tổn tâm cơ!" Giang Ngọc nghe Nam Cung Diễm đầy bụng oán giận, cũng vô cùng đau lòng cứng rắn tiến lên ôm người vào trong lòng, giận dữ quát: "Nàng đang nói lung tung gì vậy? Cái gì mà giống như thiêu thân? Tự sinh tự diệt? Biến mất? Nàng muốn ta làm thế nào? Nàng nói ta lang tâm cẩu phế? Ta yêu nàng đến đào tâm đào phế, trái tim ta đã khi nào không dốc hết cho nàng! Mà nay nàng lại trách ta vứt bỏ nàng trước? Nàng nhìn ra! Ta bảo nàng nhìn ta!" Giang Ngọc phẫn nộ lớn tiếng quát lên với mỹ nhân trong lòng, không khỏi dùng tay gắt gao chế trụ cằm của nữ tử, đem khuôn mặt phẫn nộ chậm rãi đến gần nữ tử, quát: "Nam Cung Diễm, ta muốn nàng nhìn ta, nàng nghe thấy không? Ta hỏi nàng, nàng rốt cuộc muốn ta làm thế nào? Tôi đã sớm nói cho nàng biết ta yêu nàng đến mức nàng, yêu nàng, ta là một nữ tử! Nhưng, cũng bởi vì ta là một nữ tử, nàng liền muốn tàn nhẫn vứt bỏ ta! Ta không có gì để nói! Ta hiện tại chỉ muốn biết, trong lòng nàng rốt cuộc muốn như thế nào? Nếu như nàng thật sự chán ghét ta, không bằng liền dứt khoát rời xa ta đi! Đi tìm người trong lòng nàng muốn! Để tránh ta và nàng đều đau đớn tê tâm liệt phế, đau không muốn sống! Hà tất phải khổ như vậy!" "Ta đã nói chán ghét ngươi khi nào! A, ta chán ghét chính là bản thân ta! Nàng, nàng buông ta ra!" Giang Ngọc nhíu mày thâm trầm nhìn Nam Cung Diễm đang nức nở nghẹn ngào, trong lòng nàng hỗn loạn không chịu nổi, chậm rãi cúi đầu tiếp cận nữ tử đang phẫn hận nước mắt rơi như mưa, nàng thật muốn hung hăn hôn lên môi nàng, nhưng nàng ngăn chặn tâm tình mê loạn nóng nảy của mình lai, thấp giọng tà mị cười nói: "Nàng nếu như đã không muốn đi, vậy chỉ có thể lưu lại làm nữ nhân của Giang Ngọc ta! Nàng phải suy nghĩ rõ ràng, bản hầu chờ nàng làm ra quyết định cuối cùng!" Nói xong, nàng chỉ thoáng chốc đã buông nữ tử xinh đẹp trong lòng ra, xoay người che ô càng đi càng xa!. Mua phùn lất phất rơi giữa không trung u ấm, trong nháy mắt, đã thấp ướt cả thân lẫn tâm của vị bạch y phò mã kia!. Xa xa Xuân Nhi mang ô đến ch quận chúa, lẳng lặng đứng sau giả sơn nhìn một đôi nam nữ trong đình, tra tấn lẫn nhau, trong lòng cũng vì các nàng mà đau xót không thôi! Trong phòng của Bình Vương phủ, một nam tử anh tuấn mặc lam sam cẩm phục đang ôm lấy một thiếu niên bạch y cao gầy, cuồng nhiệt quấn hôn!. Lam sam nam tử chậm rãi vươn tay, động tình cởi bỏ thắt lưng của thiếu niên, một tay lại vội vàng thâm nhập, nóng bỏng vuốt ve da thịt mềm mại trắng nõn!. Đôi môi nóng rực chậm rãi dời xuống, không ngừng liếʍ ʍúŧ mảnh da thịt trắng nõn trước ngực người kia!. Bàn tay to lớn cũng vội vàng kéo mở  vạt áo trên người thiếu niên, trước mắt khoảnh khắc tiết lộ ra một mảnh cơ ngực non nớt bằng phẳng!. Nam tử cúi đầu ôn nhu hôn lên điểm đỏ trước ngực, môi lưỡi chậm rãi khiến hồng đậu mềm mại trước ngực trở nên cứng rắn!. Thiếu niên vô lực, trầm túy nhắm mắt, hơi thở trầm nặng, hưởng thụ trong vô tận tìиɦ ɖu͙ƈ, hai tay hắn cũng nhu thuận ôm lấy cổ của lam san nam tử y phục hỗn loạn kia! Lam sam nam tử bỗng nhiên đẩy thiếu niên trong ngực về phía giường lớn, cười nói: "Ngọc Nhi của ta càng ngày càng nhu thuận! Ngươi học được rất nhanh!" Thiếu niên khuôn mặt đỏ ửng, có chút khiếp đảm chớp  đôi mắt trong suốt, ngượng ngùng cười nói: "Niệm Ngọc thích vương gia hôn ta!" Nói xong thiếu niên liền vươn tay dụ hoặc cởi bỏ tiết khố cho người đang cần phóng thích kia, lộ ra vật cứng rắn nóng bỏng kia!. Thiếu niên động tình ngẩng đầu chậm rãi, yêu mị hôn liếm, hôn mỗi tấc da thịt của ái nhân, chuyên chú, dụng tâm hầu hạ vị chủ tử tối cao vô thượng, cùng là tình nhân!. Nam Cung Phi nhắm mắt lại, vươn tay hung hăng bắt lấy mái tóc dài của thiếu niên đang phục vụ trên thân thể hắn, tình triều tích tụ càng dâng càng cao, giống như miệng núi lửa, sẽ lập tức phun trào!. "Ngọc Nhi, Ngọc Nhi!. " Nam Cung Phi động tình nỉ non!. Tiếng gõ cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến một đợt ho khan!. Nam Cung Phi chỉ liếc nhìn một cái liền nhíu mày, vội kéo lấy ngoại sam che lấp hai cổ thân thể xích lỏa đang giao triền, nhìn bên ngoài giận dữ hỏi: "Bên ngoài có chuyện gì?" Ngoài cửa, một thanh âm trầm thấp tang thương vang lên: "Phi Nhi, là phụ vương, ngươi, ai ~ Hai ngày nay vì sao ngươi không lâm triều? Ngươi ở bên trong làm gì?" Nam Cung Phi trong lòng kinh hoảng không ngớt, hắn không nghĩ phụ vương sẽ đến nơi này, trong trướng thiếu niên đang trầm túy mấp máy đôi môi hồng diễm, nhât thời khẩn trương cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ nháy mắt lan tràn toàn thân Nam Cung Phi, trong khoảnh khắc ngọn núi lửa kia tựa hồ bùng nổ, mãnh liệt phun trào!. Nam Cung Phi nhịn không được khẽ hừ một tiếng, toàn thân bất giác chấn động, run rẩy vài cái!. Cửa phòng hé mở, Nam Cung Phi y quan không chỉnh chậm rãi bước ra, giương mắt cúi người hành lễ với Bình Vương: "Nhi thần tham kiến phụ vương, hai ngày nay nhi thần cảm nhiễm phong hàn, liền bẩm báo trong cung ở phủ tĩnh dưỡng mấy ngày, nhi thần hiện tại đã tốt hơn rồi, ngày mai sẽ vào triều diện thánh!" Nhìn nhi tử thần sắc bình thản lúc này, Bình Vương thở dài một tiếng, lắc đầu nó: "Phi Nhi a ngươi phải nhớ kỹ thân phận của ngươi, ngươi chính là trữ quân đương triều, là người kế thừa ngôi vị hoàng đế! Mỗi một lời nói việc làm của ngươi đều đại biểu cho quốc thể của Nam Triều! Ngươi vạn lần không thể ham mê hưởng thụ nhất thời mà chậm trễ quốc gia đại sự! Lúc này man di ngoại tộc đang xâm phạm biên cương! Ngươi sao có thể tiếp tục trầm mê như thế! Phụ vương không biết thì ra nhi tử của ta sẽ có ngày hôm nay, Phi Nhi không thể cũng giống như muội muội Diễm Nhi của ngươi, đả kích phụ vương cùng mẫu phi! Ngươi suy nghĩ lại những lời phụ vương nói hôm nay đi, ai!" Nói xong, Bình Vương thần sắc ảm đạm xoay người, phiền muộn đi xa! Nhìn phụ vương mái tóc điểm bạc, Nam Cung Phi lúc này cũng hỗn loạn không ngớt, hắn là có chút trầm mê, bàng hoàng, không cầu tiến tới, hắn đã hoàn toàn quên trọng trách cùng sứ mệnh trên vai mình! Nam Cung Phi cúi đầu ủ rũ xoay người trở lại phòng, thiếu niên thanh tú từ sau cửa nhảy ra, trong nháy mắt đã vươn tay ôm chặt lấy thắt lưng của Nam Cung Phi, nhếch môi lộ ra chiếc răng khểnh nhẹ nhàng cười nói: "Vương gia không cần ủ rũ, Niệm Ngọc lại cùng ngươi chốc lát!" Nam Cung Phi lắc đầu, ôn hòa cười nói với thiếu niên: "Ngoan, ngươi lui xuống đi, bổn vương có hơi mệt!" Ánh mắt của thiếu niên có chút thất vọng mà rũ xuống, chậm rãi buông hai tay đang ôm nam tử ra, lẳng lặng chỉnh lý y phục, xoay người chậm rãi bước ra cửa!. Hắn rất muốn người kia hiện tại gọi hắn ở lại, để hắn có thể lấy cớ nép vào vòng tay to lớn kia lâu hơn một chút, nhưng mỗi lần hoan ái qua đi, người kia  luôn vội vàng đuổi hắn đi, không để cho hắn có cơ hội ở lại thêm một lát. Hắn không hiểu, người kia tựa hồ là yêu hắn, nhưng rồi lại tựa hồ không yêu hắn!.