Sài lang hổ báo
Chương 37
Xin tặng chương này cho Bội Bội, cảm ơn nàng đã nhắc, không thì thiếu tận 2 chương lận ^^! sorry cả nhà, do bản QT của ta lấy từ 1 năm trước nên khi có bản reup lại mới thấy có 2 chương 39 – 40, như vậy mới đủ a >< Hum nay sẽ post nốt chương 40, hoàn thật rùi nhé ^^ – Sài Lang Hổ Bái Tác giả : Hắc Sắc Cấm Dược (Dược tỉ tỉ a tác giả Ô Hắc, Phong Vô Nhai, Cô hồ a) Thể loại : hiện đại, đam mỹ tiểu thuyết, nhất thụ đa công, đại thúc thụ, phụ tử, ngược thân ngược tâm Tình trạng bản gốc : 40 chương (chưa hoàn, mới hoàn quyển 1 à) Tình trạng bản dịch : cont Edit : Hồng Lâu ( aka Fam aka Lâu Nhi ) Chương 39 Buổi chiều, đứng phía trước bệnh viện, nam nhân sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu nhìn tòa đại lâu, hai mắt ám sắc lộ ra vẻ u buồn. Hắn đã đứng ở chỗ này gần hai mươi phút, nhưng lại không thể tiếp tục cất bước. Sợ hãi thủy chung không thể áp chế … từng đầu ngón tay của hắn đều đang run rẩy … Hít một hơi thật sâu, nam nhân cúi đầu, nở nụ cười tự giễu. Chẳng lẽ thật sự phải có người đi cùng mới có thể vào gặp đứa con sao? Thật là buồn cười? Trong đầu lại hiện lên hình ảnh Thừa Duyệt cùng bạn gái thân mật, dù làm cách nào cũng không gạt đi được, rõ ràng tới mức giống như đang phát sinh trước mắt hắn. Lắc lắc đầu, nam nhân cuối cùng vẫn là đơn độc đi vào bệnh viện. Cho dù thế nào vẫn là con của mình, hắn nhất định sẽ phải đối mặt. Đi thang máy lên tầng trên, Trình Chấn Toàn lẳng lặng đứng một hồi, sau đó mới lặng lẽ đi tới phòng của Chấn Niệm. Hắn vẫn luôn cho bệnh tình của Chấn Niệm, nhưng hiện tại dù nói cách nào hắn cũng không thể bình tĩnh trực tiếp gặp mặt y. Trong lúc khó xử, Trình Chấn Toàn quyết định trước xem tình trạng thân thể của Chấn Niệm, còn những cái khác thì để sau sẽ nói. Phòng bệnh trước mắt không có một bóng người khiến hắn cảm thấy bất an, đang muốn xoay người đi hỏi hộ sĩ thì thắt lưng đã bị người phía sau bất ngờ chế trụ. “Ba. . . . . .” Từ phía sau, thanh âm ám ách của đứa con hòa lẫn với áp lực như muốn khóc, hai tay gắt gao ôm chặt lấy hắn cũng nóng lên, nháy mắt trong đầu nam nhân hiện lên vô số hình ảnh hắn không muốn nhớ tới, cũng không dám đối mặt, lại không thể khống chế. Hai tay bị trói buộc ở đầu giường . . . . . . Chiếc lưỡi tham lam liếm lộng thân thể . . . . . . Thân thể thon dài chen giữa hai chân mình ………. Cùng với . . . . . . khuôn mặt của đứa con thân sinh, quen thuộc đến mức dù nhắm mắt lại, hắn cũng có thể rõ ràng miêu tả ……… Từ trong lòng ngực đối phương mãnh liệt giãy dụa, Trình Chấn Toàn tái mặt lui về sau, nhìn chằm chằm Chấn Niệm, hơi thở dồn dập tràn đầy vẻ hoảng sợ, muốn nói cái gì nhưng một chữ cũng nói không được, toàn thân không thể khống chế mà kịch liệt run rẩy! “Ba. . . . . .” Phản ứng kích động của nam nhân làm cho Chấn Niệm có chút sững sờ, nửa ngày sau, mới giật mình không biết làm sao nhỏ giọng nói : “Thực xin lỗi. . . . . . Ta không cố ý đột nhiên ôm ngươi. . . . . .” Thiếu niên xưa nay luôn tự tin kiêu ngạo, giờ này khắc này, lại có vẻ phá lệ tự ti . “Ta chỉ là . . . . . nhìn thấy ngươi, rất kích động nên mới . . . . .” Thật cẩn thận tìm từ ngữ thích hợp, lại vì quá mức khẩn trương mà câu nói trở nên lộn xộn : “Ta rất sợ, sợ không thể nhìn thấy. . . . . . Ta biết, biết ngươi chán ghét phải gặp ta. . . . . . Dù sao, ta đã ép ngươi làm cái loại chuyện kia. . . . . . Còn khiến ngươi bị thương …. “ “Đừng nói nữa! !” Trình Chấn Toàn giống như bị người ta hung hăng cào lên vết sẹo, thanh âm khàn khàn quát lên, đôi môi run rẩy trắng bệch. “. . . . . . Ba. . . . . . Ngày đó ta chỉ là. . . . .” “Đủ rồi!” Thấy đứa con vẫn muốn nói tới chuyện ngày hôm đó, cảm giác phẫn nộ mãnh liệt cùng xấu hổ khiến toàn thân Trình Chấn Toàn liên tục run rẩy, giây tiếp theo, rốt cuộc không thể chịu được sỉ nhục, hắn xoay người bước đi! “Ba! !” Chấn Niệm quýnh lên, vội vàng đuổi theo, nhưng một trận đau đớn kịch liệt từ dưới chân truyền lên khiến y nặng nề ngã xuống đất! “Đông!” Tiếng động khiến cho nam nhân theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đứa con một thân bệnh phục té ngã trên mặt đất, chật vật giãy dụa muốn đứng lên, lại lần lượt ngã sấp xuống, mà lúc này, nam nhân mới nhìn thấy bên chân đứa con có hai cây nạng. Nam nhân không hiểu vì sao mới hai ngày không gặp, chân đứa con liền bị thương như vậy . . . . . . “Ba. . . . . . đừng đi. . . . . .” Thiếu niên té trên mặt đất vẫn cố gắng đứng dậy, đau đớn làm y toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố chấp không chịu từ bỏ, mà hai chân lại vô pháp chống đỡ thân thể. Đôi mắt trong suốt bị tóc rối che phủ, tràn ngập nước mắt, bi thương nhìn nam nhân, giống như một cô nhi bị người thân vứt bỏ. “Chân của ngươi bị sao vậy?” Nam nhân rốt cuộc không nhịn được đau lòng, tiến lên ôm lấy đứa con, khẩn trương hỏi: “Tại sao mới hai ngày lại trở nên như vậy? Đã xảy ra chuyện gì? ! !” “Ba. . . . . .” Chấn Niệm nhìn thấy nam nhân, cũng không trả lời câu hỏi của hắn mà giống như đứa nhỏ bất lực ôm lấy thân hình ấm áp nam nhân, hô hấp dần ổn định, khàn khàn nói: “Ba, đừng đi, đừng bỏ lại ta. . . . . .” “. . . . . .” “. . . . . . Ngươi mắng ta cũng được, đánh ta cũng tốt, ta không sao . . . . . . Chỉ cầu ngươi đừng rời bỏ ta. . . . . .” Chấn Niệm đem vùi đầu vào ngực nam nhân, nhỏ giọng nức nở nói . . . . . . “. . . . . .” Cảm giác thấp nhiệt nơi bả vai nói cho hắn biết, con hắn đang khóc. . . . . . Ngay cả thanh âm của y cũng run rẩy khiến hắn vô cùng đau lòng …. Điều này làm cho tâm tình cứng rắn của nam nhân đều nhuyễn ra. Dù sao, trên thế giới này, hắn hiểu rõ nhất, yêu nhất, cũng chỉ mình y. Yên lặng thở dài, nam nhân nhẹ nhàng xoa đầu Chấn Niệm, thanh âm cũng ôn nhu rất nhiều : “Ba ba sẽ không bỏ ngươi lại . . . . . .” Lời hứa vừa nói ra, thân thể trong lòng hắn cũng giảm bớt cứng ngắc. “Nói cho ba ba biết, chân của ngươi bị làm sao?” Toàn bộ tâm tư nam nhân cơ hồ đều đặt vào cái chân bị thương của đứa con, thoạt nhìn thương thế cũng không nhẹ. “. . . . . .” Chấn Niệm có chút do dự, trầm mặc một lát, mới thấp giọng nói: “Hôm đó, lúc ta chạy đi tìm ngươi, có thể do nóng nảy nên khi xuống cầu thang không cẩn thận bị ngã . . . . . .” “. . . . . .” Sắc mặt nam nhân có chút khó coi, trong lòng trộn lẫn rất nhiều tư vị. “Ta không sao cả, chỉ là bị nứt xương, qua mấy ngày này đã tốt hơn nhiều rồi. . . . . .” Dừng một chút, Chấn Niệm lại nhỏ giọng nói: “Bất quá, sau này, trời mưa hay thời tiết chuyển lạnh, sẽ bị đau.’ “Ba ba sẽ chăm sóc ngươi, sẽ không để ngươi khó chịu.” Trình Chấn Toàn thương tâm ôm chặt lấy thân thể gầy yếu của đứa con, ôn hòa nói. “Ân. . . . . .” Giọng nói vừa rồi còn ảm đạm, giờ phút này, đã ẩn ẩn mang theo một tia vui sướng. “Ta trước đỡ ngươi quay về phòng bệnh.” Tuy rằng người trong khu cao cấp ít hơn, nhưng ngẫu nhiên cũng vẫn người qua lại, hơn nữa hộ sĩ nghe thấy tiếng động cũng đang đi tới. Trong lúc đỡ đứa con đứng dậy, Trình Chấn Toàn lại nhìn thấy nam tử khiến máu hắn nhất thời đông lại. Lan, một thân áo dài tuyết trắng, đứng cách đó không xa, tự tiếu phi tiếu nhìn bọn họ. Hai tròng mắt dưới kính lóe lên vẻ sắc lạnh, giống như đèm người khác nhìn thấu, khiến Trình Chấn Toàn nháy mắt đã đông cứng. Y. . . . . . đứng ở đó bao lâu? Đã nghe thấy những gì? Mà lúc này, Lan khẽ nhếch khóe miệng, vẽ thành nụ cười không rõ ý nghĩa, ngón tay thon dài mà trắng nõn hướng nam nhân ngoắc một cái………. sau đó cũng không thèm nhìn phản ứng của Trình Chấn Toàn, xoay người ly khai. “. . . . . .” Sắc mặt nam nhân càng trở nên tái nhợt. “Ba, ngươi làm sao vậy?” Chấn Niệm cũng không có phát hiện sự xuất hiện của Lan. “A. . . . . . Không có gì.” Cười lắc đầu, nam nhân giúp đỡ đứa con vẫn đang nghi hoặc về tới trên giường: “Tiểu Niệm, ba có việc rời đi một lát, ngươi muốn ăn cái gì thì đợi lát nữa ta sẽ mang ngươi. . . . . .” “Ngươi muốn đi đâu?” Chấn Niệm vội vã ngắt ngang lời hắn. “. . . . . . Ân, ta muốn đi gặp bác sĩ hỏi thăm tình trạng của ngươi, rất nhanh sẽ quay lại, ngươi ở trong này ngoan ngoãn chờ ta.” “Ba. . . . . .” Chấn Niệm trầm mặc một hồi, chăm chú nhìn nam nhân, bình tĩnh hỏi: “Ngươi nhất định sẽ trở về? Sẽ không rời đi?” Y cảm thấy bất an, dự cảm điềm xấu bao phủ y. Nhưng Chấn Niệm cũng không dám can thiệp quá nhiều chuyện của phụ thân. “Nhất định.” Nam nhân trấn an thiếu niên vẫn còn lo lắng xong, liền ra khỏi phòng bệnh, tìm tới văn phòng của Lan. Nhưng lại do dự không tiến vào, hắn không muốn đối mặt với nam tử này, một chút cũng không muốn. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn vẫn lựa chọn gõ cửa, bước vào. Dù sao, hắn vẫn luôn nhớ rõ lời hứa của bản thân. Sau khi Chấn Niệm khỏi hẳn, hắn, Trình Chấn Toàn, không được cãi lại mệnh lệnh của y – bác sĩ Lan. Tiến vào văn phòng của Lan, nam nhân có chút bất an nhìn tuấn mỹ nam tử đang ngồi coi sách. Đối phương lại không để ý đến hắn, mà tiếp tục xem quyển sách trên tay, trên mặt cũng không xuất hiện biểu tình khác. Điều này làm cho Trình Chấn Toàn luôn nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của đối phương, cảm giác phi thường không quen thuộc. Cũng phi thường sợ hãi. Trong lúc nhất thời, trong phòng trừ bỏ tiếng giở sách soàn soạt, cũng chỉ còn một mảnh tĩnh mịch trầm mặc. Lan tuy không nói gì, thậm chí ngay cả liếc mắt một cái cũng không có, nhưng hàn ý trên người y vô thức phát ra, lại khiến không khí xung quanh tràn ngập áp lực tới cực điểm. “. . . . . .” Cơ thể Trình Chấn Toàn không tự giác buộc chặt, hắn không biết đối phương gọi hắn tới nơi này làm gì, cũng không biết kế tiếp đến tột cùng sẽ phát sinh sự tình gì, nhưng hắn biết, chính mình không thể rời đi. Tuyệt đối không thể rời đi. Nếu không, hắn không thể xác định sau đó sẽ phát sinh loại chuyện tình gì. Không biết qua bao lâu, ngay tại thời điểm nam nhân nghĩ chính mình sắp hỏng mất, đối phương cử động, không hề dự báo, dùng quyển sách trên tay nhẹ nhàng nâng cằm hắn. Một đôi mắt lạnh như băng, như ngọc ngưng tụ lại mà thành, thẳng tắp nhìn hắn. Đường cong duyên dáng nơi khóe miệng, gợi lên một mạt lãnh sâm ý cười, so với khi không cười càng khiến Trình Chấn Toàn cảm thấy sợ hãi: “Xem ra, ta thật sự đã đánh giá ngươi quá thấp . . . . . .” “. . . . . .” Trình Chấn Toàn có dự cảm, lời nói kế tiếp của y, là thứ hắn tuyệt đối không muốn nghe. “Ngay cả chính mình thân sinh đứa con cũng có thể câu dẫn, không tồi a . . . . .” Thoạt nhìn giống như một con báo săn tao nhã, Lan tự tiếu phi tiếu nói, ngón tay thon dài nâng kính mắt, giây tiếp theo, hai mắt biến lạnh, đẩy ngã nam nhân sắc mặt tái nhợt lên ghế, dùng cơ thể đè lên người nam nhân. — Đọc chương này sao thương Tiểu Niệm quá
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
32 chương
22 chương
96 chương
3 chương
33 chương