Sai lầm trong quá khứ
Chương 9
Ào!
Một thùng nước lạnh tạt thẳng lên người, kích thích vết thương đang rỉ máu trên cơ thể, thời gian nghỉ ngơi chẳng có bao nhiêu, ngay lập tức Ngân Kỳ bị cơn đau làm cho tỉnh lại.
"Anh hai..."
Trước mắt là cảnh Ngân Tường bất lực nằm sấp và Diệp Thần Vũ cầm khẩu súng lục chĩa vào đầu anh.
"Ngạc nhiên không? Người mà mày vừa mới cầu cứu đã xuất hiện nhưng với tình huống này thì không được khả quan cho lắm!" Tay hắn đặt lên cò, khuôn mặt cao ngạo liếc nhìn Ngân Kỳ.
"Tôi cầu xin cậu... hãy tha cho anh ấy..." Chân tay vẫn bị trói chặt, vết thương đau rát kích thích các hệ thần kinh của Ngân Kỳ. Nhưng anh lại quên cả bản thân mình để cầu xin cho người khác.
"Đây là tình anh em nhỉ?"
"Tôi xin lỗi... cậu... cậu muốn làm gì tôi cũng được... nhưng hãy tha cho anh ấy..." Ngân Kỳ hai mắt ngấn lệ.
Hắn bước tới gần và nói:"Cúi xuống liếm giày cho tao!"
Ngân Kỳ nhìn hắn ngẩn người một lúc.
Đoàng!
Hắn mất kiểm soát lập tức bắn một phát súng xuống sàn đá...
"A... Xin cậu... tôi làm..." Anh cố gắng, khó chịu nhích người về phía hắn mặc cho những vết thương trên cơ thể có ma sát với mặt đất đất rướm máu.
Hai chân quỳ gối xuống, anh hạ thấp đầu chịu nhục nhã mở miệng đưa đầu lưỡi ra liếm mũi giày cho hắn.
"Bắt trước tiếng chó sủa cho tao nghe!" Hắn từ trên cao như bậc đế vương coi anh như một con chó mà ra lệnh.
Ngân Kỳ biết nếu như không làm theo sẽ phải chịu càng nhiều thống khổ hơn, ngay cả Ngân Tường cũng bị liên lụy. Chần chừ một lúc, cuối cùng anh đành phải mở miệng:"Gâu..."
Hắn cười thỏa mãn sau đó giật tóc anh lên:"Tao có quà cho mày đây, chó ngoan!"
Nói rồi hắn đeo lên cổ anh một chiếc vòng kim loại. Vòng cổ siết chặt đến mức khiến anh vô cùng khó thở, hắn biết điều đó nhưng làm ngơ. Tay hắn cầm sợi xích nối với chiếc vòng cổ, hắn bất ngờ kéo mạnh lên.
"Hức... hức..." Vòng kim loại cọ xát với da thịt rất đau, anh nghẹn ngào khóc nức nở cầu xin hắn.
Hắn lạnh lùng nói:"Nín ngay trước khi tao bắn thủng đầu anh trai mày!"
Ngân Kỳ run run mím chặt môi, cố gắng kìm chế những tiếng khóc nức nở vào trong cổ họng.
Hắn bật cười:"Mày cứ nghe lời như vậy thì tao sẽ thả anh trai mày đi."
"Cậu... cậu nói thật chứ..."
"Nhưng tao sẽ tìm người xóa hết kí ức của hắn về mày. Cả đời còn lại của mày sẽ phải tuân theo lệnh của tao. Hãy nhớ kĩ điều này!"
Ngân Kỳ gục mặt xuống, lúc này chỉ muốn khóc lên. Thế nhưng ngay cả quyền khóc, anh còn không có.
Một lần nữa, sợi xích lại bị giật mạnh lên, nghe rõ những tiếng leng keng của kim loại, hắn giơ cao sợi xích lườm anh:"Trả lời tao!"
Ngân Kỳ nhăn mặt chịu đựng đau đớn, giọng nói yếu ớt:"T... tôi biết rồi..."
"Mang hắn đi đi, Liêu Phong!"
"Tuân lệnh, nhị thiếu gia."
Liêu Phong bước tới và làm theo điều hắn nói. Ngân Kỳ luyến tiếc nhìn anh mình bị mang đi. Hắn chẳng nói chẳng rằng cầm sợi xích lôi anh đi như kéo một món đồ... Ngân Kỳ bị hắn lôi đi xềnh xệch, khắp người đâu cũng thấy vết thương đến rỉ máu...
Dưới tầng hầm thực sự rất rộng, hắn kéo anh đi thẳng mãi mới chịu dừng lại. Anh mệt mỏi nằm trên sàn thở hổn hển. Hắn lục lọi đồ dùng trên kệ và lôi ra một đống dụng cụ tra tấn tình dục đến trước mặt anh...
Hắn lấy ra hai cái trứng rung, một cây gậy mát xa cỡ lớn không có bôi trơn gì cả cứ thế nhét vào hậu huyệt đáng thương... Hắn bật công tắc, trứng rung và gậy mát xa rung lắc dữ dội, không ngừng tàn phá cơ thể anh.
"Ưm..." Ngân Kỳ đau đớn chưa kịp kêu lên thì bị hắn nhét một quả cầu vào miệng sau đó đem dây da khóa lại với nhau ở sau đầu.
Ngân Kỳ hoảng loạn khi thấy hắn cầm lấy ra một ống thông niệu đạo thì run rẩy như muốn trốn tránh. Nhưng dương v*t bị hắn cầm lên như một món đồ sau đó thẳng tay đâm ống thông niệu đạo vào bên trong linh khẩu...
Ngân Kỳ đổ mồ hôi lạnh, liên tục lắc đầu, miệng không ngừng phát ra những âm tiết vô nghĩa vì cơn đau. Hắn đâm sâu vào sâu đến tận bàng quang của anh thì dừng lại. Sau đó anh cảm nhận được một lượng chất lỏng theo ống thông niệu đạo chảy ngược về bàng quang. Trong đầu anh không ngừng van xin hắn dừng lại, nhưng chất lỏng chảy ra lại vẫn không hề dừng lại, mang cho anh bao nhiêu thống khổ. Đến khi cái bụng bằng phẳng của anh bởi vì bàng quang tiếp nhận quá nhiều chất lỏng mà dần trướng lên thì hắn mới dừng lại. Hắn lại đâm một ống niệu đạo bằng kim loại cứng vào, ngăn không cho dòng nước từ bàng quang chảy ra.
Cuối cùng, hắn lấy ra khóa trinh tiết, âm thanh "răng rắc" kêu lên, dương v*t anh bị khóa chặt lại.
"Cứ tận hưởng đi nhé!" Hắn thản nhiên bỏ đi.
"Hưm...ưm!" Ngân Kỳ nước mắt như mưa, chật vật giãy giụa nằm đó. Cả phía trước và phía sau đều chịu sự hành hạ, Ngân Kỳ mệt mỏi đến muốn chết đi cho xong. Mỗi giây phút trôi qua như muốn lấy mạng anh. Sau một thời gian dài bị trứng rung và gậy mát xa kích thích khiến dương v*t của anh dần ngẩng cao đầu lên. Anh khó chịu vừa muốn xuất ra nhưng bị kìm hãm bởi khóa dương v*t và ống niệu đạo. Càng ngày càng đau và trướng, niệu đạo của anh như bị xé rách...
...
Ba tiếng sau Diệp Thần Vũ quay trở lại. Hắn vui vẻ nhìn anh khốn khổ nằm gục trên sàn, hai mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều. Hắn ngồi xổm xuống tháo khẩu cầu ra cho anh.
"Muốn tiếp tục nữa không?"
Anh thở thều thào nói:"Đủ rồi... tôi... không chịu được nữa..."
"Vậy thì mau ăn hết cái đống này đi!"
Hắn đặt trước mặt anh đĩa thức ăn cho chó. Ngân Kỳ cố nén nước mắt, cúi đầu xuống ăn. Đây không phải là ăn mà là cố gắng tống thức ăn vào dạ dày... Yết hầu lên xuống mấy lần mang theo cảm giác cực kì buồn nôn nhưng anh vẫn phải chịu đựng, sợ nôn ra sẽ làm phật ý hắn và sẽ bị trừng phạt kinh khủng hơn nữa.
"Đây sẽ là thức ăn hằng ngày của mày nên cố tập quen dần đi!" Hắn thích thú cảnh báo.
Một lúc lâu sau, bữa ăn khổ sở dính đầy nước mắt của anh kết thúc. Hắn lại tiếp tục cầm sợi xích kéo anh lê lết trên mặt đất. Hắn ném anh vào một phòng tắm. Căn phòng khá rộng, có đủ bồn rửa mặt, bồn, bồn tắm và vòi hoa sen. Hắn lấy trứng rung, gậy mát xa từ trong hậu huyệt ra, tháo bỏ khóa dương v*t và ống niệu đạo cho anh. Dục vọng của anh được giải thoát, một cỗ dịch thể màu trắng đục phun ra đồng thời mang theo toàn bộ sức lực cuối cùng của anh. Dịch thể bắn ra xong là một lượng chất lỏng màu vàng nhạt cũng từ niệu đạo anh chảy ra theo... Diệp Thần Vũ đứng trên cao chứng kiến hết, Ngân Kỳ cảm thấy thập phần nhục nhã... Anh nằm bất động ở đó, trên bụng, bắp đùi dính đầy chất nhầy và nước tiểu mùi nồng nặc...
Xong, hắn cúi người xuống cởi dây trói cho anh, tháo bỏ sợi xích ra nhưng vòng sắt ở cổ vẫn giữ nguyên.
Hắn nói:"Cho mày 15 phút để tẩy rửa cơ thể!"
Hắn bước ra ngoài. Anh mệt lừ người nằm đó phải hết 5 phút thì mới ngồi dậy được. Toàn thân anh không có chỗ nào là lành lặn. Hai cổ tay vì bị trói chặt một thời gian mà bây giờ đã đọng máu, bầm tím hết...
Chỉ còn 10 phút...
Anh lo sợ vội vàng đứng dậy tẩy rửa cơ thể. Bật vòi sen lên, nước lạnh rào rào chảy xuống khiến những vết thương càng đau rát hơn. Anh cắn chặt môi chịu đựng, đồng thời nước mắt hòa cùng với nước từ vòi sen chảy ướt sũng cơ thể anh...
...
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
14 chương
16 chương
180 chương