Hiện tại. Ngân Kỳ mệt mỏi tỉnh lại sau một giấc ngủ dài lê thê. Anh nằm bệt trên sàn đá lạnh lẽo, hai tay bị dây thừng trói chặt sau lưng. Anh nhớ mang máng trước khi bất tỉnh thì đã cầu xin Diệp Thần Vũ tạm thời tha cho anh. Nhưng hắn không đồng ý còn đánh thêm một cú đánh khiến anh bất tỉnh đến tận bây giờ... Mặc dù những vết thương trên cơ thể đã được băng bó, máu đã ngừng chảy nhưng anh vẫn cảm thấy rất đau. Không chỉ thế, cả người anh xích lõa nằm trên sàn đá nên khí lạnh truyền vào cơ thể xuyên qua từng lớp da thịt gây tê buốt đến tận xương tủy. Cơ thể run lên rẩy bẩy, anh nhịn không được đành phải cố lết người dậy tựa một bên vai vào tường để hạn chế khí lạnh tiếp xúc lên thân thể. Nhưng làm vậy cũng chẳng đỡ lạnh hơn là bao. Suốt bốn năm bị giam cầm ở đây, anh lúc nào cũng trong tình trạng không lạnh cóng thì cũng bị sốt cao, chẳng lúc nào thân nhiệt được ổn định... Đang yên tĩnh thì anh nghe được tiếng bước chân, đoán ngay Diệp Thần Vũ đang đi tới. Cơ thể anh vốn đã run rẩy giờ còn run hơn. Anh đã bất tỉnh khi đang bị hắn "dở tay" tra tấn. Có lẽ bây giờ lại phải nhận sự tra tấn tàn ác hơn gấp đôi... Nhưng hắn vừa tiến lại gần anh vừa nói:"Không phải sợ hãi như vậy, hôm nay tao không động tay động chân đâu!" Lời hắn nói ra Ngân Kỳ chưa tin lắm, liền thu mình tựa sát vách tường. Hắn bước đến bên cạnh anh, thật sự không có làm gì cả, chỉ nói:"Tâm trạng tao đang được tốt. Mày muốn nói hay hỏi gì với tao không?" Trầm lặng một lúc Ngân Kỳ mở miệng nói:"Tôi muốn... hỏi về anh trai tôi..." Diệp Thần Vũ có chút ngạc nhiên trả lời:"Sống rất tốt, vẫn đang làm việc ổn định!" Anh hỏi tiếp:"Cậu... khi nào thì cậu dừng việc này lại..." Hắn dửng dưng nói:"Đến khi mày chết!" Ngân Kỳ run run cắn chặt môi dưới không hỏi thêm gì nữa. Diệp Thần Vũ lên tiếng:"Cho dù mày cảm thấy cuộc sống hiện tại khổ sở quá thì cũng đừng oán thân trách phận. Tất cả đều là do mày tự chuốc lấy." Ngân Kỳ không đáp lại, nước mắt bỗng trào ra. Hắn nhoẻn miệng cười:"Bi kịch của mày là chọn nhầm nghề. Cái nghề cảnh sát hết mức ngu xuẩn đó không thích hợp với một kẻ yếu ớt, thảm hại như mày! Người như mày cũng có thể làm cảnh sát, tao tự hỏi đám cảnh sát ai cũng hèn hạ, ti tiện thế sao?" Từ nhỏ tới lớn, thứ mà Diệp Thần Vũ ghét nhất là cảnh sát, nhất là cảnh sát hình sự. Đối với hắn, cảnh sát không khác gì một lũ ăn bám, chỉ chầu chực cướp tiền của người dân, cướp một cách hợp pháp. "Cậu... cậu..." Ngân Kỳ thực sự rất sợ hắn, cứ ở trước mặt hắn là không ngừng run rẩy. Anh muốn nói gì đó với hắn nhưng vì sợ quá mà nói mãi không nên lời. Diệp Thần Vũ từ trên nhìn xuống khối thân thể đang run lẩy bẩy kia mà cười đến thích thú chờ đợi lời nói của anh. Anh không dám ngẩng đầu nhìn hắn, giọng lắp bắp mãi cuối cùng cũng nói được một câu hoàn chỉnh:"Cậu có thể sỉ nhục tôi thế nào cũng được... nhưng làm ơn, nói xấu một mình tôi thôi, đừng nói chung chung những người cảnh sát khác..." Ngân Kỳ rất yêu nghề của mình nên không muốn nghe những lời nói cay độc của hắn, càng không muốn hắn xúc phạm đến những người đồng nghiệp của mình. "Ồ!" Nụ cười trên môi hắn chợt tắt, hai mắt ngưng lại nhìn anh bằng ánh mắt đe dọa. Khi nói ra câu này, Ngân Kỳ đã chuẩn bị nhận một cái tát đau điếng của hắn. Biết vậy nhưng anh vẫn dốc hết can đảm nói ra câu này. Anh nghĩ bị đánh nhiều lần rồi bây giờ sẽ quen, sẽ cảm thấy ít đau hơn... Diệp Thần Vũ ngay lập tức ngồi thấp người xuống rồi túm tóc anh lên, ép anh quỳ thẳng người đối diện hắn. Hắn thấy khuôn mặt anh vốn đã có những vệt nước mắt đã khô giờ đây lại ướt át vì đôi mắt đang rưng rưng chỉ chực để khóc. Ngoài dự đoán, lần này Diệp Thần Vũ không đánh anh. Nhưng giọng hắn đầy đe dọa:"Tao nói rồi, hôm nay sẽ không đánh mày nhưng có thể hôm sau sẽ đánh nặng tay gấp đôi, thế nên cẩn thận cái miệng của mày đấy!" "Cậu... cậu nói lí lẽ với tôi... một lần không được sao?" Tóc bị hắn mạnh tay giật ngược lên, da đầu đau nhức, Ngân Kỳ nhăn mặt nhịn đau, cố nói hết câu. "Ý của mày là từ trước tới giờ không có một lần nào tao nói lí lẽ với mày?" "K...không hẳn như vậy..." Thấy vẻ mặt đau đớn của anh, hắn thả tay ra nhưng lại nâng cằm anh lên hỏi:"Nói rõ ràng xem nào!" Ngân Kỳ không dám nhìn hắn trực diện, ánh mắt chuyển động liên hồi nhìn đi chỗ khác, nhỏ giọng nói:"Bất kể chuyện gì thì cậu cũng đừng đánh giá khách quan như vậy được không?" "Mày đang dạy đời tao hả?" Hắn trầm giọng hỏi. "K... không phải... Tôi chỉ muốn nói, cảnh sát bọn tôi đúng là có một số người làm không đúng trách nhiệm thật... nhưng những đồng nghiệp xung quanh tôi rất tốt và hầu hết những người khác đều rất đáng ngưỡng mộ. Tôi nghĩ cậu chưa gặp được cảnh sát nào tử tế..." Nói đến đây, bị ánh mắt sắc lạnh của hắn nhìn chằm chằm, Ngân Kỳ vội im bặt cúi đầu xuống. Diệp Thần Vũ đứng thẳng dậy, giọng giễu cợt nói:"Đúng là chưa gặp được gã nào tử tế, kể cả người cảnh sát đó là mày!" Ngân Kỳ khẽ nói:"Xin lỗi..." "Cái chết của anh trai tao cộng với việc mày mất tích suốt bốn năm, ngoài anh trai mày đã bị tao cho người xóa trí nhớ ra thì lũ cảnh sát còn lại chẳng có một động tĩnh gì. Đúng là một lũ ăn hại!" Ngân Kỳ vẻ mặt lặng thinh đến buồn bã. "Mày nghĩ gì về chuyện này? Không thể biện minh cho bọn chúng được nữa đúng không?" Ngân Kỳ cúi mặt không trả lời... Diệp Thần Vũ thấy vậy cũng không nói thêm lời nào nữa. Bầu không khí yên ắng thậm chí có chút ngột ngạt thì bỗng nhiên... Rộttttt! Âm thanh phát ra từ trong bụng Ngân Kỳ, dạ dày của anh đang kêu đói cồn cào. Ngân Kỳ chỉ biết cắn chặt môi hơi, gập người xuống để cản tiếng kêu phát ra từ trong dạ dày rỗng tuếch của mình. Anh thậm chí còn chẳng nhớ bữa ăn gần đây nhất của mình là từ khi nào, có lẽ là năm ngày trước... Bây giờ nghĩ lại, mỗi lần bị ép ăn thức ăn cho chó, Ngân Kỳ cảm thấy khó khăn, chật vật vô cùng. Cứ nghĩ ăn mãi sẽ thành quen nhưng hóa ra... càng ăn lại càng thấy khủng khiếp! Ngân Kỳ ăn mớ thức ăn cho chó một cách vồ vập, ăn nuốt chửng mà không nhai để tống thức ăn lấp đầy dạ dày. Nhưng ăn như vậy lại vô cùng nguy hiểm, bệnh đau dạ dày từ đó mà hình thành. Vậy nên, một tuần trước, sau khi ăn xong, anh lập tức nôn ra toàn bộ... Bây giờ hắn lại đem một đĩa đựng đầy thức ăn cho chó ra để trước mặt anh. Chỉ cần nhìn thôi cũng cảm thấy buồn nôn, anh lắc đầu quay mặt đi chỗ khác, trong lòng nơm nớp lo sợ chờ đợi hành động thô bạo của hắn. Anh nghĩ hắn sẽ ấn đầu anh vào mớ thức ăn kia, ép ăn bằng hết thì thôi. Nhưng hắn chỉ nói:"Không ăn cũng được. Nhưng đến lúc mày đói đến mức hỏng dạ dày thì tao sẽ không chữa trị đâu!" Hắn rời đi, đúng như lời nói hôm nay sẽ không động tay động chân với anh. Tiếng bụng đói kêu, dạ dày co thắt dữ dội, Ngân Kỳ đau đớn nằm vật ra đất. Anh nhìn mớ thức ăn kia, do dự một lúc cuối cùng quyết định vẫn không ăn. Dù sao ăn vào sẽ lại nôn ra hết. Cứ như vậy, đói đến chết cũng được....