Sai Lầm Duy Nhất
Chương 17
Thời gian trôi qua rất nhanh chóng,thấm thoắt đã 4 năm.
1 chiếc BMW chạy trên đường,2 bên từng ruộng hoa bát ngàn lướt qua nhanh.lục nam mặc quần âu,áo sơ mi đen thắt caravat đưa mắt nhìn ra ngoài xe,đầu óc thanh tỉnh hơn rất nhiều,điện thoại trong túi quần bỗng nhiên đổ chuông,lục nam chậm rãi nghe máy.
- alo mẹ à?mẹ gọi có chuyện gì không?
Đầu giây bên kia,giọng bà nguyệt vang lên
- nam...?vào trong đó tình hình thế nào rồi?đã tới khách sạn chưa?
Lục nam mơ màng nhìn từng dải hoa lướt thoăn thoắt ngoài cửa kính,giọng hơi trầm xuống.
- con đang trên đường tới khách sạn đây? Mẹ đừng lo,có gì chút nữa con gọi lại cho mẹ nhé.
- vào đó khí hậu khác ngoài mình?nhớ ăn uống giữ gìn sức khỏe nhé con trai.
- dạ..con cúp máy đây?
Cuộc nói chuyện kết thúc.trợ lý ở 1 bên nhìn lục nam,dè dặt hỏi.
- giám đốc à,mình về khách sạn nghỉ trước hay đến khu đất đó thăm quan 1 vòng trước ạ.
Lục nam nghĩ 1 lát rồi nói.
- đến khu đất thu mua trước xem xét 1 chút rồi trở về khách sạn...
Tài xê tăng tốc,chiếc xe chạy nhanh hơn....
Lục nam theo ý nguyện của bố mình,chính là ông lục quân,đến làm việc tại công ty,anh nhậm chức giám đốc điều hành đã hơn 1 năm nay,đã hoàn thành được rất nhiều dự án lớn nhỏ,chuyến đi bay vào đà lạt lần này cũng không ngoại lệ,đó là 1 trong những dự án quan trọng của bố anh đề ra.
Ông lục quân muốn mở rộng kinh doanh,xây dựng thêm 1 nhà hàng kiêm khách sạn tại đây?kết quả là đã thu mua được 1 miếng đất rộng nằm ngay gần chợ hoa đà lạt.chuyến đi của anh lần này mục đích là gặp chủ đất để thương lượng,bàn giao quyền giao dịch giữa 2 bên.
Xe chạy tầm 30 phút sau thì dừng lại,lục nam cùng trợ lý bước xuống xe,ánh nắng trên cao chiếu thẳng vào khuôn mặt góc cạnh của lục nam khiến anh híp mắt lại,anh vô thức đưa 1 tay lên che trên trán.
Lục nam từ đầu đến chân đều là 1 màu đen tuyền,đứng giữa những bông hoa lại càng trở nên nổi bật,những cô gái hái hoa gần đó đều không tự chủ mà liếc nhìn anh,mặt ngẩn ngơ đến si ngốc.lục nam đưa mắt quan sát 1 vòng.hỏi trợ lí
- miếng đất chúng ta thu mua nằm ở đâu?
Trợ lý nhanh chóng đáp,tay chỉ ra phía đằng trước.
- dạ,hình như là bên đó,chỗ có cái cô gái mặc áo màu lam đang cắt hoa đấy.
- miéng đất bị thu mua nhưng vẫn còn đang thu hoạch hoa ư?
Trợ lý hơi lắp bắp.
- cái này tôi cũng không rõ lắm,ngày mai chủ đất tới sẽ nói rõ ạ.
Lục nam không nói gì nữa,chân vô thức bước lên đằng trước,tiến về phía mảnh đất đằng kia.đôi chân anh đi giày da màu đen,giẫm xuống rãnh đất,đế giày liền bị đất dính vào.
- giám đốc,anh xuống đó làm gì vậy?
Lục nam không trả lời,tiếp tục bước ra xa,bóng lưng của cô gái đang cắt hoa kia rơi vào trong tầm mắt anh.
Bóng lưng có gì đó rất quen mắt khiến lục nam không tự chủ mà nhìn lâu hơn,trong đầu anh chợt hiện ra 1 chuỗi hình ảnh trong kí ức...
Trong vườn nhà bà nội....
Cô đứng đó,mặc áo phông,quần bò xắn lên tận đầu gói,mải mê tưới nước cho những bông hoa....
Bóng lưng đó....????
Lục nam hơi chấn động trong lòng,?bị suy nghĩ của mình khiến hơi hoảng hốt,...
4 năm rồi?cô ta bốc hơi 4 năm...sao có thể tự dưng ở đây chứ?chuyện này vốn không thể nào?
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng tim lục nam lại đập mạnh?
Hình lạc tâm?anh thật sự hi vọng....được gặp lại cô ta...
Dù trong mơ cũng muốn gặp lại cô ta?...
Chân anh bất giác lại tiến về phía trước,gần hơn 1 chút...
Tiếng của trợ lý đưa lục nam bừng tỉnh trở lại.trợ lý đã đứng bên cạnh lục nam từ bao giờ.
- giám đốc,chúng ta nên nhanh chóng trở về khách sạn nghỉ ngơi thôi.
Trời đã quá trưa,không hiểu sao anh lại liếc nhìn cô gái cắt hoa đằng trước 1 lần nữa,....mới quay lưng đi,
Xem ra anh bị ảo giác rồi,vì cô ta quá vô tình,nên mới sinh ra loại cảm giác này?
Đây là đà lạt?làm sao cô ta có thể xuất hiện tại nơi này chứ?
Lục nam cùng trợ lý đi ra xe,
Lạc tâm mải mê cắt hoa mà quên luôn thời gian,lúc ngẩng đầu lên,khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện ra trước vành nón kết,da trắng nõn,vì nắng mà trở nên hồng hồng,trông vô cùng xinh đẹp,lạc tâm quay đầu nhìn về phía đường cái xa xa,1 người đàn ông mặc đồ đen,dáng người cao ngất,đang nhanh chóng ngồi vào chiếc xe ô tô đen sang trọng đậu trên vệ đường,chiếc xe lăn bánh.......
Lạc tâm dụi dụi mắt lần nữa.
Người đàn ông kia?....có chút quen thuộc,...
Nhưng mà....
Lạc tâm đưa tay tự cốc vào trán mình 1 cái.
- dở hơi quá....tự dưng lại liên tưởng đến người kia là sao?....
Lạc tâm gom số hoa cắt được thành 1 bó lớn,bỏ liềm,đeo giỏ lên vai,ôm hoa bước ra bỏ lên xe đẩy...
Từ xa liền thấy bà phương hớt hãi chạy tới,trên mặt bà phương là vẻ hốt hoảng chưa từng có.
Bà chạy tới,bám lấy lạc tâm,
- lạc tâm....nguy rồi,không thấy bé tít đâu cả,....nó vừa mới đây mà loáng 1 cái chẳng thấy đâu nữa con ơi...
Giọng bà gấp đến độ gần như sắp khóc.lạc tâm nghe tin dữ,đánh rơi luôn bó hoa xuống đất,run run hỏi lại.
- gì? Gì vừa nói gì cơ?bé tít làm sao?
- gì cũng không biết con ơi....thằng bé đòi gặp mẹ,gì đưa nó ra đây?đi được nửa đường gặp bà chủ thầu đất,nên nán lại nói chuyện 1 lát,lúc sau thì nó chạy đi đâu,gì không biết nữa....gì chạy thẳng ra đây,cũng không thấy nó....
Bà phương kích động,nói năng lắp bắp.
Lạc tâm nghe đến đó thì không còn giữ nổi bình tĩnh nữa...cô cuống lên,vứt giỏ xuống đất,chạy loạn xạ tìm con trai...lòng cô sợ hãi chưa từng có.
Bé tít?bé tít của mẹ?con ở đâu chứ?
Lạc tâm cùng bà phương điên cuồng tìm kiếm khu vực gần đó,nhưng 1 chút bóng dáng của bé tít cũng chẳng thấy đâu?
Lạc tâm gào lên.
- con ơi,tít ơi?con ở đâu?
Cô để chân trần,chạy mãi,chạy mãi,tìm kiếm con trai....nước mắt trào ra....
Xe của lục nam dừng lại trước 1 khách sạn nhỏ,anh tháo dây an toàn,định bước xuống xe,không ngờ lại phát hiện ra 1 thằng nhóc con đang nằm cuộn tròn dưới gầm ghế tựa,ngủ ngon lành từ bao giờ.
Lục nam vô cùng ngạc nhiên,đột nhiên có chút thích thú đưa tay xuống sờ sờ cái mũi nhỏ của thằng bé khiến cu cậu tỉnh lại.mơ màng hé mắt ra.
- còn không mau chui ra đây?
Cu cậu bẽn lẽn chui ra,rất tự nhiên mà nhào lên ngồi gọn trên đùi lục nam,
Lục nam bị làm cho bất ngờ,vội nhấc cu cậu xuống khỏi đùi,trong đầu tự dưng nghĩ
Thằng quỷ nhỏ này từ đâu chui ra vậy?nó xuất hiện trên xe anh từ khi nào?
Thằng bé xụ mặt,ngước đôi mắt đáng thương nhìn anh khiến lục nam hơi bối rối,ngay đến trợ lý cũng ngạc nhiên không kém,
- oắt con?cháu là ai vậy?
Nghe anh trợ lý hỏi,cu cậu không đáp lại mà nhìn chú đẹp trai ở đối diện,1 lần nữa lại nhào tới ôm lấy đùi lục nam.
- oắt con?cháu tên gì vậy?
Giọng non nớt vang lên.
- cháu tên nhật minh ạ,mẹ và chú lâm cùng bà đều gọi cháu là cu tít.
Cu tít nói năng lưu loát,vô cùng chắc nịch.quả nhiên là 1 đứa bé lanh lợi...lục nam đưa mắt nhìn kĩ cu tít,càng nhìn tim tự dưng càng đập mạnh...
Thằng oắt này....??sao lại có đôi nét giống....anh...
Không phải đôi nét...mà là....rất giống.
Lục nam hoảng sợ với chính suy nghĩ của mình....
Tự dưng anh bật cười....chế giễu...
- sao cháu lại ơt trên xe của chú vậy?
Lục nam vuốt vuốt tóc cu tít,hỏi
Cu tít hồn nhiên trả lời.
- cháu thích ngồi xe....mẹ đi làm suốt...cháu chỉ được ngồi xe máy...
Lục nam đại khái hiểu ra sự việc,đại khái là cu cậu tò mò nên chui vào xe anh,sau đó ngủ thiếp đi,trở thành vì khách không mời bất đắc dĩ...
- nhóc,cháu mấy tuổi rồi?
- dạ,tít năm nay 3,5 tuổi rồi ạ,
- cháu trốn đi chơi thế này,không sợ mẹ lo lắng ư?
Cổ cu tít rụt lại,le lưỡi ra.hiển nhiên rất lo sợ...
- thế này nhé,nhà cháu ở đâu?chú đưa cháu về?
Cu tít nhanh nhảu nói.
- nhà cháu hả?có rất nhiều hoa luôn...
Trợ lý nói ngay.
- giám đốc cứ vào nghỉ đi...tôi đưa thằng nhóc này về cho.
- không cần,tôi muốn đích thân đưa nó về,anh lái xe quay lại chỗ cũ đi,chắc nhà nó ở gần chỗ đó.
Tuy không hieu sao giám đốc lại đích thân đưa thằng nhóc lạ hoắc này về nhưng trợ lí cũng không tiẹn hỏi,bèn quay đầu xe,chạy trở lại.
Lục nam ôm cu tít trong lòng,cảm giác rất thân thuộc,không thể phủ nhận,anh rất có cảm tình với thằng bé này?cái cảm giác này rất vui....rất vui vẻ.
Hơn nữa thằng nhóc cũng có vẻ rất quý anh,suốt cả đoạn đường,cả người nho nhỏ ngồi gọn trong lòng anh,
Xe vừa chạy,lục nam tranh thủ hỏi.
- vậy còn bố nhóc thì sao?bố nhóc thường làm gì?
Cu tít chu chu cái môi lên trông đáng yêu vô cùng
- trước giờ cu tít chưa thấy bố lần nào!mẹ tâm bảo bố ở rất xa,không về thăm tít được.
Mẹ tâm???.
Lời của cu tít khiến lục nam hơi lay động?
Nhưng cũng cảm thấy khó hiểu?làm bố kiểu gì mà không về thăm con mình 1 lần nào?
Kì lạ thật?...
Xe chạy thêm tầm 10 phút nữa thì cu tít đang ngồi trên đùi lục nam bỗng reo lên,bàn tay nhỏ xíu chỉ phía trước.
- a...mẹ kìa,mẹ của tít kìa chú ơi.
Trợ lý vội đạp thắng xe,chiếc xe dừng lại giữa đường,cu tít rời khỏi đùi lục nam,mở cửa xe lao ra ngoài,lục nam nhìn theo,đến khi nhìn thấy người đàn bà được cho là mẹ của cu tít thì cả người chợt cứng đờ,thân người run rẩy kịch liệt....
Khuôn mặt đó...không phải lạc tâm thì là ai?
Bên ngoài,lạc tâm đang tuyệt vọng tìm con thì bất ngờ cu tít từ trong 1 chiếc ô tô lao ra,nhào vào lòng cô.reo lên.
- mẹ ơi....mẹ ơi.
Lạc tâm mừng đến nỗi,khóc như mưa,cô ôm chặt lấy cu tít,nức nở.
- tít...con làm mẹ sợ quá....con ơi.
- tít xin lỗi mẹ,từ nay tít không giám bỏ đi chơi 1 mình nữa,,mẹ đừng khóc được không?tít không giám nữa.
Lạc tâm vuốt tóc con,trìu mến,nước mắt vẫn không ngăn lại được mà chảy ra.
- tít à...con chạy đi đâu vậy?biết mẹ lo lắm không?mẹ tìm con mãi...???
Cu tít bẽn lẽn,rụt rè.
- con...con đi với chú?
Lạc tâm khó hiểu.
- chú?ai?con nói ai?
Cu tít chỉ vào trong xe.
- đó,chú đang ở trong đó.
Lạc tâm ngước nhìn chiếc xe sang trọng,cửa xe bị đẩy ra,1 người đàn ông tuấn dật bước ra,...vô cùng chói mắt...
Nhìn rõ người đàn ông đó,2 mắt cô mở to,trong lòng có tiếng lộp bộp vang lên,bất ngờ đến mức cả người đờ đẫn...
Lục nam?không sai?là anh?vương lục nam?
Nhưng sao anh lại xuất hiện ở đây?
Lạc tâm nắm chặt tay cu tít,miễn cưỡng không giám nhìn anh,hỏi khẽ.
- anh...thằng bé,,,đi với anh sao?
Lục nam chưa kịp trả lời,cu tít vội nhìn mẹ phân bua.
- mẹ ơi,,,đừng trách chú,là con tự ý lên xe chú,chú không biết đâu.
Lạc tâm cắn môi thầm mắng.
Oắt con?chưa gì đã biết đường bênh vực cho người khác rồi cơ đấy.
Lục nam phì cười nhìn cu tít,sau đó quay sang nhìn lạc tâm,
- con của cô à?
- v...vâ...ng!cảm...cảm ơn anh.
Cô quay sang cu tít.
- đi,mẹ con mình về....
Đằng sau,lục nam cao giọng nói.
- lạc tâm,cô chẳng thay đổi chút nào cả...rốt cục vẫn vậy?
Lạc tâm hơi cứng người,nhưng nhanh chóng dứt khoát bế con đi mất.
Lục nam thả lỏng người,nhìn theo bóng lưng cô,cười lạnh 1 tiếng.
Hóa ra cô trốn ở đây?hơn nữa lại còn sinh con...
Thằng bé đó....lục nam chắc chắn 1 điều rằng....
Nó là con trai anh...
Không sai được.....dựa vào thời gian,những lần cùng nhau mấy năm trước,anh khẳng định.
Chính mình có 1 đứa con...
Lạc tâm?xem ra số phận của em đã được định sẵn là phải gắn chặt lấy vương lục nam tôi rồi.....
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
62 chương
1 chương
103 chương
29 chương
16 chương