Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Dứt lời, Long Tư Hạo trực tiếp ôm Lê Hiểu Mạn ngồi ở trên đùi anh, sau đó bưng bát cháo kia lên đút cho cô, thấy Lê Hiểu Mạn chuẩn bị cự tuyệt, anh kề sát môi mỏng xinh đẹp tới bên tai cô, giọng nói trầm thấp: “Nếu như không muốn bị người nhìn thấy, thì mau ăn cho xong đi, nếu không, tôi cũng không dám bảo đảm là sẽ không có người đột nhiên xuất hiện.”
“Anh...” khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hiểu Mạn xấu hổ đến mức đỏ bừng lên, ánh mắt cáu giận trợn mắt nhìn anh, cô bị ép phải há miệng, mặc cho anh đút cho cô.
Cô không hy vọng bị ai nhìn thấy cô và Long Tư Hạo thân mật như vậy, mà phương pháp có thể khiến cho Long Tư Hạo nhanh rời khỏi đây chính là cô nhanh ăn xong.
Mặc dù cô ăn rất nhanh, hơn nữa ăn đến kinh hồn bạt vía, nhưng cô không thể không thừa nhận, tay nghề của Long Tư Hạo rất tốt. Nếu tay nghề của anh ta so sánh với đầu bếp của Ngự yến lâu, có thể nói là không phân cao thấp.
Cơm nước xong, Long Tư Hạo chuẩn bị đi rửa bát, Lê Hiểu Mạn nói để cô rửa, rồi thu dọn bát đũa vào phòng bếp.
Mà Long Tư Hạo thì là theo chân cô vào phòng bếp, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt lấy cô, khuôn mặt lộ ra nụ cười như có như không.
Lê Hiểu Mạn rửa bát xong, sau khi thu dọn xong, cô xoay người liếc nhìn Long Tư Hạo, đôi mi thanh tú hơi nhăn lại, cô khẽ nở nụ cười thời ơ: “Long tiên sinh, trễ lắm rồi, anh có thể đi về đi!”
“Ừ! Là trễ lắm rồi, tôi tắm xong rồi đi ngủ!” Long Tư Hạo khẽ nhướn mày, ánh mắt thâm thúy liếc về phía cô, rồi cất bước tiến lên, ôm ngang cô lên, xoay người ra khỏi phòng bếp, sau đó đi thẳng lên tầng.
Lê Hiểu Mạn phục hồi lại tinh thần từ giữa kinh ngạc, đôi tay mảnh khảnh níu lấy cổ áo của anh: “Anh... lại muốn làm gì?”
Long Tư Hạo thu tầm mắt lại, lãnh đạm liếc nhìn cô, mặt không đỏ tim không đập mạnh nói: “Không còn sớm nữa, đương nhiên là đi tắm rồi đi ngủ.”
Lê Hiểu Mạn hít một ngụm khí lạnh, hảo tâm nhắc nhở nói: “Đây không phải là nhà của anh.”
Long Tư Hạo khẽ nhướn tuấn mi lên, anh nở nụ cười yếu ớt, ánh mắt mang theo thâm ý liếc nhìn cô, dùng lời nói không khiến cho người ta chết vì kinh sợ thì không dừng lại: “Tôi biết, đây là nhà của chồng cũ của vợ tương lai của tôi.”
Bởi vì những lời này của anh mà Lê Hiểu Mạn lại hóa đá lần nữa, cô vặn chặt mày lại, tạm thời không phản ứng kịp lời này của anh là có ý gì.
Đến khi cô nghe thấy tiếng cửa đóng “Ầm” lại, cô đã bị Long Tư Hạo ôm vào phòng khách.
“Anh...”
Cô kinh ngạc trợn mắt nhìn Long Tư Hạo, vừa muốn lên tiếng, Long Tư Hạo đã đặt cô xuống, đôi môi ghé sát bên tai cô, trầm thấp nói: “Tôi đi tắm trước.”
Dứt lời, anh cởi chiếc áo sơ mi trắng ra ngay trước mặt Lê Hiểu Mạn, lộ ra thân người, phần lưng cao ngất vững chãi, ngực rộng hấp dẫn, da thịt trắng nõn, mơ hồ hiện lên sắc thái mị hoặc, mỗi một tấc cơ thịt đều rắn chắc đến mê người, trên chiếc eo ếch kiên cố không có chút thịt dư thừa nào cả, hình thái ưu mỹ, đường cong lưu loát.
Long Tư Hạo thấy ánh mắt của Lê Hiểu Mạn rơi vào trên người anh, ánh mắt thâm thúy của anh mang theo ý cười trêu ghẹo, môi mỏng cong lên, tạo thành độ cong quyến rũ: “Hiểu Hiểu, em có hài lòng với vóc người của tôi không?”
Giọng nói trầm thấp quyến rũ vang lên, Lê Hiểu Mạn phục hồi lại tinh thần, lập tức quay người sang, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, tim liều mạng tăng tốc độ đập, cô nắm chặt tay ngọc mảnh khảnh: “Long Tư Hạo, có phải là anh… hay không... A... anh...”
Bởi vì tiếng kim loại va chạm mà giọng nói của cô hơi ngừng lại, coi như là cô đưa lưng về phía Long Tư Hạo, cô cũng biết, tiếng kim loại va chạm kia rõ ràng là tiếng cởi thắt lưng da ra.
Hàng lông mi của cô khẽ run, rẩy, trái tim sắp nhảy vọt ra ngoài lồng ngực, cô nắm chặt hai tay, hô: “Long Tư Hạo...”
Ngay sau đó, cô xoay người, lại thấy Long Tư Hạo chỉ mặc chiếc quần lót đi vào phòng tắm.
!!
Truyện khác cùng thể loại
211 chương
1716 chương
82 chương
48 chương
25 chương