Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngồi trước bàn làm việc làm bằng gỗ tử đàn, Long Tư Hạo nhìn chăm chú vào máy tính, không hề bị ảnh hưởng bởi việc Lê Hiểu Mạn và Diệp San bước vào.
Diệp San bưng tách cà phê mà Lê Hiểu Mạn pha đặt lên bàn làm việc của Long Tư Hạo, sau đó lấy tốc độ sét đánh lui nhanh về phía sau ba bước.
Lê Hiểu Mạn thấy thế thì hơi nheo mắt lại, nghi ngờ nhìn Diệp San, hành động vừa rồi của cô ấy giống như kiểu Long Tư Hạo là lũ lụt thú dữ vậy.
“Ra ngoài.” Giọng nói trầm thấp của Long Tư Hạo vang lên.
“Vâng!” Diệp San nghe tiếng thì không dám nhìn Long Tư Hạo thêm một cái nào nữa, xoay người cung kính ra khỏi phòng tổng giám đốc.
Diệp San vừa ra ngoài, văn phòng xa hoa như vậy cũng chỉ còn lại hai người Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo.
Không khí vô cùng cứng ngắc xấu hổ.
Lê Hiểu Mạn nhíu mày nhìn tách cà phê bên cạnh Long Tư Hạo, thấy hai mắt anh vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính thì hít một hơi, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể nói: “Tổng giám đốc, cà phê lạnh uống không ngon nữa đâu.”
Long Tư Hạo ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy hơi lóe lên, liếc nhìn cô, giọng nói trầm thấp rõ ràng: “Chẳng lẽ không ai nói cho em biết là tôi thích cà phê lạnh sao? Hửm?”
“Cái gì?” Lê Hiểu Mạn kinh ngạc, đôi mắt xinh đẹp híp lại, nhìn chằm chằm vào tách cà phê cô pha, cánh tay hơi nhấc lên, nếu anh không uống thì chẳng phải sẽ lãng phí “tấm lòng” của cô hay sao? Nhất định phải để anh uống.
Cô nhíu mày nhìn Long Tư Hạo, khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn tươi cười diễm lệ: “Tổng giám đốc, chẳng lẽ không ai nói cho anh biết rằng cà phê ngon nhất là ở 85 độ sao? Bây giờ uống là tốt nhất.”
“A...? Để tôi thử xem?” Long Tư Hạo nhướng mày, bàn tay to lớn bưng tách cà phê lên, tao nhã đưa lên miệng.
Thấy thế, Lê Hiểu Mạn khẩn trương nắm chặt tay, nhìn chằm chằm vào bờ môi gợi cảm của Long Tư Hạo.
Mắt thấy Long Tư Hạo sắp uống rồi, anh lại đột nhiên dừng lại, sâu xa nhìn cô, hỏi: “Em nhìn chằm chằm vào tôi làm gì? Thế nào? Muốn uống sao?”
“A...” Lê Hiểu Mạn lập tức lắc đầu, cười cực kỳ dịu dàng: “Tổng giám đốc, đây là cà phê pha cho anh mà, sao tôi có thể uống được? Tôi không uống đâu, anh cứ uống đi.”
Long Tư Hạo nhướng mày, con ngươi thâm thúy dán chặt vào gương mặt tươi cười như hoa của cô, bờ môi hoàn mỹ cong lên, giọng nói trầm thấp lạnh nhạt: “Tôi không ngại mỗi người một nửa đâu, hoặc là, tôi một ngụm, em một ngụm cũng được.”
Khóe miệng Lê Hiểu Mạn giật giật, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng đỏ lên, đôi mi thanh tú nhăn lại, chẳng lẽ anh phát hiện cà phê có vấn đề? Nếu không thì tại sao anh lại không uống?
Cô híp mắt nhìn Long Tư Hạo: “Vậy sao được? Tổng giám đốc, anh mau uống đi!”
Câu cuối cùng, giọng điệu của Lê Hiểu Mạn vô thức nhẹ hơn mấy phần, lọt vào tai Long Tư Hạo liền giống như đang làm nũng.
Đôi mắt thâm thúy của anh như thể có thêm mấy ngôi sao sáng, gương mặt tuấn mỹ dịu dàng hơn, giọng điệu trầm thấp: “Được! Tôi uống, chỉ là, em qua đút cho tôi uống đi.”
“Cái gì?” Lê Hiểu Mạn sợ hãi, liếc nhìn tách cà phê trên bàn làm việc của Long Tư Hạo, âm thầm cắn răng, cô “cố ý” pha cà phê cho anh, nếu anh không uống, chẳng phải là phí công của cô hay sao?
Vì để Long Tư Hạo uống hết tách cà phê kia, cô cố gắng thẳng lưng, bộ dạng như thể đang lao đến chiến trường bước tới trước bàn làm việc của Long Tư Hạo, bưng tách cà phê kia lên, đưa lên môi Long Tư Hạo, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn anh, giọng điệu cực kì dịu dàng: “Tổng giám đốc, mời anh uống.”
Long Tư Hạo quét mắt qua tách cà phê cô đưa tới, mím môi: “Thổi cho tôi.”
Lê Hiểu Mạn hơi nhếch môi, trong lòng bồn chồn như có hàng ngàn con ngựa lao qua, nụ cười càng thêm mê hoặc, nghiến răng nghiến lợi phun ra một chữ: “Được...”
Dứt lời, cô kìm nén cơn giận, đưa lên miệng thổi rồi đưa cho Long Tư Hạo, cười dịu dàng: “Tổng giám đốc, vậy đã được chưa?”
Truyện khác cùng thể loại
211 chương
1716 chương
82 chương
48 chương
25 chương