Mặc dù bà kêu Hoắc Nghiệp Hoằng là ba, nhưng trong giọng nói không có tôn trọng đối với ông như trước. Trước kia Hoắc Nghiệp Hoằng ỷ vào mình là đương gia Hoắc gia, là cha chồng của bà, dạy dỗ bà, mắng bà, làm nhục bà trước mặt người giúp việc không chỉ một lần, hôm nay bà cảm thấy cuối cùng được hãnh diện một lần. Hoắc Vân Hy thấy mẹ anh ta Lý Tuyết Hà không tôn trọng Hoắc Nghiệp Hoằng như vậy, anh ta nhíu mày. Mẹ anh ta luôn để ý hình tượng của mình, không tố chất và thái độ đúng đắn, có lúc, người mẹ này khiến anh ta rất thất vọng. Anh ta thật hy vọng mẹ anh ta có thể có chút thái độ đúng đắn, tư chất. Trừ Long Tư Hạo và Long Quân Trệt không bị thái độ của Lý Tuyết Hà đối với Hoắc Nghiệp Hoằng kinh động đến, Lê Hiểu Mạn, Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ đều bị thái độ của Lý Tuyết Hà kinh động. Lạc Thụy nhíu mày, Lý Tuyết Hà này sao đột nhiên to gan như vậy, dám nói chuyện Hoắc Nghiệp Hoằng như thế. Lê Hiểu Mạn nhìn Lý Tuyết Hà mặt đầy kiêu ngạo và khinh thường, cũng cảm thấy bà to gan hơn rất nhiều, trước kai tuy Lý Tuyết Hà bất mãn với Hoắc Nghiệp Hoằng, nhưng ngoài mặt vẫn cung kính, không dám bất kính công khai với ông. Hoắc Nghiệp Hoằng thấy Lý Tuyết Hà dám bất kính với mình, trên mặt nổi lên tức giận, nhìn chằm chằm Lý Tuyết Hà, ánh mắt âm u đáng sợ: “Đại nghịch bất đạo, cô dám nói chuyện với tôi như vậy, không sợ tôi đuổi cô ra khỏi Hoắc gia?” Lý Tuyết Hà cười lạnh, giọng châm chọc: “Vậy phải xem ba còn cơ hội này hay không?” Nói xong, Lý Tuyết Hà lấy ra một tờ giấy, đưa chính diện cho Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn, mặt đầy châm biếm và khinh thường: “Lão gia, ông thấy rõ đây là gì rồi chứ? Ông đã làm chuyện trái pháp luật, trong đây ghi chép rõ ràng, cuộc sống an nhàn của ông chấm dứt.” Ánh mắt Hoắc Nghiệp Hoằng âm trầm rơi vào tờ giấy trên tay Lý Tuyết Hà, vì Lý Tuyết Hà cách xa ông, ông không thấy rõ tờ giấy có gì, nhưng trong lòng ông có dự cảm xấu. “Trong tay cô là cái gì?” Lý Tuyết Hà khinh thường cười một tiếng, giọng châm chọc: “Có thể khiến ông vĩnh viễn không trở mình được, còn thân bại danh liệt.” Nghe thân bại danh liệt, Hoắc Nghiệp Hoằng tức giận hơn, đôi mắt sắc bén lộ ra nồng đậm cảnh cáo: “Lý Tuyết Hà, hôm nay cô ăn gan hùm rồi.” Hoắc Vân Hy thấy thái độ hôm nay của mẹ anh ta đối với Hoắc Nghiệp Hoằng vô cùng tồi tệ, giống như nắm chuôi gì của Hoắc Nghiệp Hoằng, anh ta tiến lên, đoạt lấy tờ giấy trong tay Lý Tuyết Hà. “Vân Hy…” Lý Tuyết Hà thấy Hoắc Vân Hy đoạt tờ giấy, cũng không đi đoạt lại, mà chuyển giọng nói: “Vân Hy, con nhìn cho rõ ông nội con đã làm chuyện gì trái pháp luật.” Ánh mắt Hoắc Vân Hy rơi vào trên tờ giấy kia, thấy rõ nội dung, vẻ mặt kinh hãi, ánh mắt không dám tin nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng: “Ông nội, ông thật sự đã từng làm những chuyện này sao?” Hoắc Nghiệp Hoằng thấy Hoắc Vân Hy xem tờ giấy xong thì sắc mặt không đúng, cũng nhận ra có chuyện gì: “Vân Hy, đưa tờ giấy cho ông nội, ông nội làm cái gì?” Hoắc Vân Hy đưa tờ giấy cho Hoắc Nghiệp Hoằng. Hoắc Nghiệp Hoằng nhận lấy, xem xong trong nháy mắt sắc mặt đại biến, đôi mắt hung ác nheo lại, đáy mắt thoáng qua tia sát ý. Trên khuôn mặt già nua của ông phủ một tầng khói mù đáng sợ, ánh mắt âm trầm nhìn Lý Tuyết Hà: “Tại sao cô có tờ giấy này? Cô làm sao có được?” Ông trở nên kích động, tờ giấy ghi chép mỗi một đơn hàng buôn bán ma túy ông từng làm. Phía trên ghi chép cặn kẽ mỗi một số tiền giao dịch, giao dịch với ai, địa điểm, thời gian, vv… Ban đầu, Hoắc thị vừa khởi nghiệp vì không đủ vốn, suýt nữa phá sản, vì có thể vận chuyển đủ vốn cho Hoắc thị, nên ông mới bí quá hóa liều bán ma túy, đây đều là chuyện nhiều năm trước. Tờ giấy này xem như là bằng chứng ông đã từng buôn ma túy. Nếu cảnh sát có được tờ giấy này, Hoắc Nghiệp Hoằng ông hoàn toàn xong rồi, ông không chỉ thân bại danh liệt, còn bị phán tử hình. Vậy thì danh dự, quyền thế, danh tiếng mà ông quan tâm đều không còn. Lý Tuyết Hà nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng tựa như muốn giết người, giễu cợt cười một tiếng: “Lão già, bình thường ông giả bộ dáng vẻ người được kính ngưỡng, đức cao vọng trọng, đúng là không nghĩ đến, ông lại là một trùm buôn ma túy, ghi chép không chỉ có một tờ này, tờ này là tờ copy từ tờ giấy tìm được trong ngăn kéo trong thư phòng ông, còn bản gốc đã giao cho cảnh sát rồi.” “Cái gì? Cô… Cô…” Hoắc Nghiệp Hoằng bị bà chọc giận, nghĩ đến cảnh sát lấy được bản ghi chép đó, biết ông bán ma túy, ông liền không chịu nổi kích động mà huyết áp tăng vọt. “Cô…” Ông tức giận không thôi, đưa tay chỉ Lý Tuyết Hà mặt đầy đắc ý, mắt đầy sát ý. Lý Tuyết Hà thấy ông tức giận như muốn tắt hơi, được như ý cười một tiếng: “Lão già, ông tức chết là tốt nhất, đỡ cho cảnh sát phải bắt ông đi tử hình.” Nhìn dáng vẻ được như ý của Lý Tuyết Hà, Hoắc Nghiệp Hoằng nồng đậm sát ý, đột nhiên lấy ra một khẩu súng nhắm Lý Tuyết Hà. “A…” Lý Tuyết Hà thấy thế, sợ hãi trợn to mắt, sắc mặt trắng bệch. Lê Hiểu Mạn, Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ, Lạc Thụy, Hoắc Vân Hy thấy vậy, vẻ mặt cả kinh. Bọn họ không nghĩ tới Hoắc Nghiệp Hoằng đột nhiên lấy súng ra. Hoắc Vân Hy lo lắng nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng: “Ông nội, ông đừng bóp…” Anh ta còn chưa nói chữ “cò”, Hoắc Nghiệp Hoằng đã nổ súng. “A…” Lý Tuyết Hà bị đẩy ngã vẫn chưa tỉnh hồn, thét chói tai, chờ bà phục hồi tinh thần, phát hiện bà không trúng đạn, ánh mắt rơi vào Long Quân Triệt cạnh bà. Thấy sắc mặt ông ta không đúng, khóe môi có vết máu, vẻ mặt cả kinh, lập tức đứng lên, nhìn lưng ông ta, thấy trên lưng ông ta trúng đạn. “Triệt, anh trúng đạn, anh thế nào? Anh đừng có chuyện gì nha!” Lý Tuyết Hà nhìn Long Quân Triệt, lo lắng khóc. Long Quân Triệt ngăn đạn cho bà, bà gọi Long Quân Triệt, lo lắng cho ông ta, trừ Long Tư Hạo và Lạc Thụy, những người khác đều rất kinh ngạc, bao gồm Hoắc Nghiệp Hoằng. Long Quân Triệt là cha ruột Lê Hiểu Mạn, mặc dù Lê Hiểu Mạn chưa chấp nhận người cha này, nhưng dù sao bọn họ chung dòng máu, thấy Long Quân Triệt trúng đạn, trong lòng cô vô cùng lo lắng. Cô còn chưa hết lo lắng, lúc này thấy thái độ của Lý Tuyết Hà đối với Long Quân Triệt, cô lại nghi ngờ, Long Quân Triệt và Lý Tuyết Hà có quan hệ gì? Lăng Hàn Dạ, Hoắc Vân Hy, Hoắc Nghiệp Hoằng cũng nghi ngờ. Hoắc Nghiệp Hoằng thấy Long Quân Triệt che chở cho Lý Tuyết Hà, ông nheo mắt tràn đầy sát ý: “Cậu… Hai người có quan hệ gì? Tại sao cậu… đỡ đạn cho cô ta?” Nghi vấn giống nhau, Hoắc Vân Hy cũng muốn hỏi, vừa rồi anh ta thấy Long Quân Triệt và mẹ anh ta một trước một sau xuất hiện, anh ta cũng nghi ngờ, lúc này lại thấy Long Quân Triệt đỡ đạn cho mẹ anh ta, mẹ anh ta gọi Long Quân Triệt là “Triệt”, anh ta càng nghi ngờ hơn. Quan hệ giữa bọn họ không tầm thường, nhưng tại sao Long Quân Triệt và mẹ anh ta có quan hệ không bình thường?