"Fuck!" Sean đem súng đeo lên trên lưng, đi về phía Hawkins, "Tốt nhất anh nên có một cái lý do hoàn mỹ, nếu không tôi sẽ bắn vỡ đầu của anh mặc kệ anh là đội trưởng hay chuyên gia phá bom sừng sỏ cỡ nào!" Hawkins chỉ cắm hai tay trong túi quần, cúi đầu nhìn chăm chú vào trong thùng xe, khi Sean nhìn thấy bom tràn đầy một thùng xe, anh ngây ngẩn cả người. Sau đó anh túm chặt lấy Hawkins, "Chúng ta lập tức rời đi! Ngay hiện tại!" Hawkins lại cầm lấy cổ tay anh, lực đạo kinh người, "Không, chúng ta phải dỡ bỏ mấy thứ này." Sean hất tay Hawkins ra, trong xe đầy dày đặc những cái hộp thiếc, xung quanh quấn vô số dây dẫn, không cần nghĩ cũng biết đây là bom điện tử, hơn nữa uy lực kinh người. "Thiếu úy Hawkins, tôi mặc kệ anh suy nghĩ cái gì, anh là đội trưởng của chúng tôi, nhiệm vụ của anh không chỉ là phá bom, nó còn là đưa ra quyết định chính xác để tôi cùng Rick còn sống trở lại quân doanh!" Sean thề, anh rất muốn hung hăng nện cho Hawkins một trận. Ánh mắt sắc bén của đối phương nhìn thẳng lại anh, "Hiện tại cậu rất muốn đánh tôi." "Đúng vậy!" "Hey hey! Các anh em! Đừng bắt đầu nội chiến!" Giọng Rick truyền đến qua bộ đàm. Hawkins làm như không nghe thấy gì cả, "Cậu rất muốn lập tức rời xa khỏi tôi, đứng ở một nơi an toàn xem tôi bị bom tạc bay lên trời." "Đúng vậy!" Sean cắn răng, anh không rõ cái gã mặt mũi không chút biểu tình này vì sao có thể đoán trúng ý nghĩ của mình, đương nhiên ý tưởng của anh ở trong tình huống này quả thật cũng không khó đoán trúng. "Cậu đang nghĩ vì sao tôi lại biết cậu nghĩ gì." Hawkins nghiêng nghiêng đầu, nửa khuôn mặt bị bóng râm của xe che khuất, tối tăm tựa hồ có thứ gì đó sắp phá tan u ám mà nhảy ra. “Tại sao?" "Bởi vì tôi từng tham gia khóa huấn luyện phán đoán tâm lý qua nét mặt của CIA, suy nghĩ của cậu hết thảy đều viết trên mặt của cậu." Sean hít một hơi. "Hiện tại cậu tỉnh táo lại, quyết định cùng tôi cùng nhau dỡ bỏ chúng nó." (Ta cảm thấy ta cũng muốn hung hăng đập Hawkins một trận!=.=) "Đúng vậy." Sean quả thực phẫn nộ, loại phẫn nộ này không ngừng sâu sắc theo thời gian anh ở chung đội với Hawkins. Nhưng anh hiểu rất rõ, nếu anh không thể áp chế loại phẫn nộ này, anh sẽ phải trả giá bằng tính mạng của mình. Anh hiểu rất rõ, anh không thể thay đổi Hawkins, điều duy nhất anh có thể làm chính là phục tùng cái kẻ điên kia. Như thể nhận mệnh, Sean thở dài một hơi, cũng ngó đầu vào, ngón tay thuần thục cùng cẩn thận lần tìm phương hướng tiếp nối của các dây dẫn, sau đó lôi ra một sợi khá mỏng mảnh, nói, "Tôi đoán đây là dây kíp nổ chính, chúng ta cần tìm trang bị kíp nổ." Hawkins đứng một bên, lúc này Sean mới phát giác thứ y nhìn không phải bom trong xe, mà là khuôn mặt nghiêng của anh. "Có vấn đề gì không, Thiếu úy Hawkins?" Sean không thích ánh mắt y, thứ ánh mắt không thèm che giấu khí phách xâm lược, như thể y đang thử thăm dò xem giới hạn của anh ở nơi nào, anh có bao nhiêu năng lực, thậm chí Sean còn cảm thấy được Hawkins đang tra tấn anh, nhìn xem khi nào thì anh mới có thể hỏng mất. "Như vậy dẫn đường trang bị có thể ở đâu?" Hawkins vẫn giữ nguyên bộ dáng không hề có tính toán động thủ. Sean đi đến trước mặt y, thô bạo lôi kéo cái túi của y, tính toán lấy xuống toàn bộ công cụ. Bởi vì động tác mạnh bạo, gò má Sean cọ qua chóp mũi Hawkins, nháy mắt ấy cả hai người đều có cảm giác thực vi diệu, giống như hô hấp đều ngưng kết lại. Bỗng nhiên vào lúc đó bàn tay đối phương đè lên thắt lưng anh, Sean mất kiên nhẫn, "Anh lại làm sao vậy, Thiếu úy Hawkins!" "Cậu chưa cởi khuy túi." Hawkins nhìn Sean đang dần mất đi kiên nhẫn, không nhanh không chậm nói. "Fuck!" Sean mở khuy túi, đem công cụ lấy xuống, sau đó ngó đầu vào trong buồng lái của xe, trong chốc lát xoay người dùng sức mở cửa xe, chui vào. "Làm sao vậy? Sean?" Thanh âm của Rick truyền đến. "Rời khỏi vị trí của chúng tôi càng xa càng tốt! Lúc bị bom tạc bay lên trời tôi không muốn kéo cậu theo cùng." Sean cảnh cáo Rick tiếp tục đợi ở nơi an toàn. Sean có thể cảm thấy Hawkins đi tới cạnh cửa, nhìn anh. Sean lấy dao găm, roạt một tiếng cắt tung tất cả ghế ngồi, thô bạo xé mở lớp da bọc ngoài, lôi đám đệm bông bên trong ra, đáng tiếc cái gì đều không có. "Damn it! Không ở nơi này!" Sean từ sau xe tòa đi đi ra, Ngay sau đó không lưu tình chút nào địa rớt ra tiền xe tòa, loảng xoảng địa ngồi vào đi giống như ước gì xúc động bom hảo đưa bọn họ hai cái cùng nhau tạc lên trời. "Sean? Anh làm sao vậy?" Tiếng Rick lại truyền đến. "Câm miệng!" Sean lấy công cụ, đem tay lái gỡ xuống, bên trong vẫn không có dây dẫn. "Sean, cậu đã mất tỉnh táo." Hawkins đi đến, ngón tay gõ gõ lên cửa kính xe,. Giống như Sean mới là đứa trẻ cố tình gây sự, mà Hawkins ngược lại trở thành người tỉnh táo nhất. "Tỉnh táo! Anh còn dám ở đây bàn luận chuyện tỉnh táo với tôi! Chẳng phải anh muốn tôi cùng chết với anh hay sao? Vì cái cảm giác hưng phấn chết tiệt của anh!" Sean rít gào, tiếng rên rỉ của Rick truyền đến qua ống nghe, dường như lỗ tai cậu ta sắp điếc, may mà Hawkins đã sớm kéo ống nghe xuống khỏi tai mình. "A? Là loại cảm giác hưng phấn nào?" Hawkins hơi hơi ngẩng mặt lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía Sean, khóe môi khẽ cong lên lại làm cho người ta liên tưởng đến một loạt từ ngữ tiêu cực, ví dụ như khinh miệt, ngạo mạn, trào phúng, lạnh lùng...... Sean đi ra khỏi xe, loảng xoảng đóng lại cánh cửa, cả chiếc xe phát ra tiếng rung, "Anh thích cảm nhận khoái cảm vô tận được đến gần tử thần, nhưng tôi không thích! Anh có thể không đeo dây an toàn mà nhảy xuống từ sân thượng building! Vô luận như thế nào cũng được... chỉ cần không liên lụy đến người khác!" "Cậu đang nổi điên, Sean." Thanh âm của Hawkins thực bình tĩnh, thế giới đang đảo ngược lại, đây là Hawkins đang bao dung Sean, mà không phải là Sean buộc chặt thần kinh đến chịu Hawkins. "Đúng, tôi điên rồi, bởi vì đội trưởng của tôi cũng là một thằng điên!" Rất xa, Rick rời khỏi mái nhà, chạy về phía bọn họ. Hawkins mang ống nghe lên tai, lạnh lùng nói, "Rick, trở lại vị trí." Rick ngẩn người, nhưng cậu ta thực nghe lời Hawkins, cuối cùng vẫn ghìm súng chạy về chỗ cũ. Sean nhấc tay đè lấy hai mắt, khi lại mở ra, Hawkins thế nhưng đang dùng hai tay nâng mặt anh lên, lấy một loại khí lực khó có thể kháng bắt buộc Sean nhìn vào trong mắt y. "Tỉnh táo lại, Trung sĩ Sean Elvis." Ánh mắt Hawkins thực bình tĩnh, có một loại làm cho người ta sa vào trong đó, vô luận có bao nhiêu lửa giận cùng oán hận, tựa hồ tiến nhập vào trong mắt y liền biến mất vô tung . Tim đập khôi phục tiết tấu, Sean điều chỉnh hô hấp của mình. "Tôi thực chán ghét anh!" "Tôi biết, Trung sĩ Elvis. Khi anh đến trước mặt tôi báo danh, điều đó cũng đã biểu hiện ra ngoài." Mặt Hawkins cách Sean rất gần, gần đến nỗi hô hấp của y cùng hơi thở của Sean cứ như vậy giao triền cùng một chỗ. "Tôi không nghĩ bởi vì người như anh mà biến thành kẻ điên." "Trên thực tế thân là một bộ đội đặc chủng tự nguyện thỉnh điều đến EOD, Trung sĩ Elvis, anh đã cách kẻ điên không xa." Lần đầu tiên Hawkins nói với Sean một câu dài như vậy. "Buông." "Tôi có thể, Sean." Hawkins nghiêng mặt, chóp mũi y cùng Sean hình thành một góc độ nhất định, một giây đó Sean có một loại ảo giác mình sẽ bị y hôn, "Tôi sẽ không đi gỡ những quả bom tôi không nắm chắc." Sean hít một hơi, hất bàn tay Hawkins xuống, "Tiếp theo anh định làm như thế nào." Hắn đem túi công cụ đáp trả lại cho Hawkins. "Cậu cảm thấy kíp nổ có thể dẫn đến đâu. Động cơ?" Hawkins hỏi, thanh âm của y cứng nhắc, tâm tình của Sean theo ngữ điệu của y chuyển dần bình tĩnh, giống như một cục đá nhỏ vừa rơi vào trong hồ nước, khẽ vang lên một tiếng rồi từ từ chìm nghỉm. "Không có khả năng, nếu nối với động cơ, gã kia khi lái xe đã bị tạc chết." "Cần gạt nước?" Sean thử đem cần gạt nước lôi ra, nhưng vẫn không có tìm được sợi dây dẫn, "Không phải cần gạt nước." "Ổ CD." Sean nở nụ cười, tựa hồ nghe thấy chuyện gì vớ vẩn, "Trên xe không ổ CD." Anh ngẩng đầu, phát hiện Hawkins đang nhìn mình, cái loại ánh mắt này rất đặc thù, chỉ khi y gỡ bom anh mới gặp ánh mắt y như vậy, theo bản năng, Sean nháy mắt tắt đi nụ cười. "Vì sao không cười. Cậu cười lên rất tốt xem." Lời khích lệ từ miệng Hawkins thốt ra như thế nào đều làm cho người ta không thích ứng được. "Người anh em, chúng ta gỡ bom." Sean hít một hơi, tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, "Bọn họ có thể nghe đài radio........" Vì thế anh cầm lấy công cụ, thật cẩn thận mở bộ phận radio ra. "Chậm một chút, Sean." Hawkins dựa cửa xe nhẹ giọng nói. Mồ hôi theo trán Sean chảy xuống, bàn tay Hawkins tiến vào, ngón tay xẹt qua những giọt mồ hôi ấy. "Tìm được rồi!" Sean theo một đống đường dây lôi ra một cái thiết bị kíp nổ, "Đổi anh tới!" Hawkins tiếp nhận công cụ, ngồi xuống. Sean đứng ở bên cạnh xe, dùng mũ quạt mát, trái tim anh lúc nay nhả thực mạnh, giống như phải nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Thẳng đến khi Hawkins nắm kíp nổ đi ra, Sean cảm thấy hôm nay điên cuồng đến buồn cười. "It’s done." Ngữ khí của Hawkins tựa hồ muốn nói Sean không đủ bình tĩnh, hết thảy đều chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi. Bom được gỡ bỏ thành công, Rick báo về tổng bộ, sẽ có tiểu đội phụ trách lại đây đem bom vận chuyển đến vùng ngoại ô xử lý. Mà nhiệm vụ trước đó của bọn họ cũng đã được giao cho một tiểu đội khác, bọn họ có thể trực tiếp lái xe quay về quân doanh. Trong xe thực im lặng, Rick lái xe, Sean ngồi ở phó lái không nói lời nào, không khí nặng nề đến làm cho người ta khó chịu. "Hey, chúng ta lại sống qua nửa ngày, có lẽ buổi chiều cũng sẽ không có nhiệm vụ ." "Ân." Sean nhắm mắt lại, nhẹ nhàng lên tiếng. Rick còn nói gì đó nữa, sau đó tự mình cười, phát hiện không ai đáp lại, cậu ta cũng chỉ đành an tĩnh lại. Trở lại quân doanh, Sean mở cửa xe bước ra ngoài. "Sean! Anh quay về ký túc xá sao?" "Không —— Tôi đi gặp bác sĩ tâm lý!" Nhưng trên thực tế, Sean đi đến trước cửa phòng Tiến sĩ Grey, hít một hơi, cuối cùng vẫn quyết định trở lại phòng mình, theo ngăn kéo lấy ra giấy bút, bắt đầu viết báo cáo. Viết được mấy hàng, anh lại vo giấy thành một cục, ném xuống đất. Không lâu sau, lại tiếp tục viết, ước chừng được hơn một ngàn chữa, anh buông bút, thở hắt ra một hơi. Đúng vậy, anh đến EOD là tự nguyện, nhưng điều này cũng không đồng nghĩa với việc anh muốn chết. Cầm tờ giấy kia, Sean mở cửa, không ngờ nhìn thấy Hawkins dựa vào tường, tựa hồ chờ anh đã lâu . Sean cũng không muốn nói chuyện với y, làm như không phát hiện, đang muốn đi qua, đối phương vươn tay muốn bắt lấy anh. Sean vốn đã nghẹn đầy một bụng tức giận, lúc này một tay nắm lấy cổ tay Hawkins, một tay kia áp lên bờ vai y, nhưng anh vạn lần không ngờ, thân thủ của Hawkins tuyệt đối không dưới Andrew, phản ứng nhanh chóng, động tác tàn nhẫn. Y gập lưng, tránh thoát Sean tập kích, tay kia thì nắm cứng lấy động mạch cổ tay Sean, buộc anh buông tay, sau đó mạnh mẽ chế ngự bả vai Sean, đè anh lại trên tường. "Sean." Hawkins gọi tên anh, đạm bạc nhưng độ ấm đã tăng lên. Khi còn ở đội đặc công, Sean cũng trải qua không ít thất bại, cho nên đối với việc mình không phải là đối thủ của Hawkins cũng không phải thực tức giận, "Anh hẳn nên gọi tôi là Trung sĩ Elvis, giống trước đây." "Sean." Hawkins đè thấp giọng nói, tựa hồ cho Sean biết y quyết định chỉ gọi tên của anh mà không phải họ, "Cậu muốn gửi báo cáo xin thuyên chuyển khỏi tiểu đội của tôi phải không?" "Chẳng phải anh có thể nhận ra mọi ý nghĩ của tôi từ trên mặt hay sao?" Sean không e dè, nhìn thẳng vào hai mắt Hawkins. "Tôi có thể trả lời cậu, không - thể - nào!"