Chuyện cũ như dòng suối chảy nhỏ giọt, chậm rãi chảy qua trước mắt hai người. Người đàn ông đứng đối diện Kỳ Thư, gần 10 năm không gặp, anh có chút thay đổi, bỏ đi hào hứng thanh xuân lúc còn trẻ, cả người đọng lại thâm thúy hậu trọng (đôn hậu+thận trọng), lãnh đạm trên mặt làm cô không thể đọc được biểu tình, hai mắt không biểu lộ cảm xúc, lại làm cho người ta không thể nắm bắt. Đoán không ra tâm tư của anh, cô ta thở sâu, cười nhợt nhạt, trịnh trọng nói một tiếng: “Đã lâu không gặp.” Tầm mắt Lục Xuyên dừng trên mặt cô ta, như đang xuyên qua cô ta, nhìn một người trong quá khứ xa xôi, đó là người anh yêu thương phủng trong lòng bàn tay, là người anh ngày nhớ đêm mong, là người anh hận thấu xương, là người anh uống rượu đến ngộ độc mới có thể quên, nhưng mà người này, người nghĩ sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại nữa, bây giờ đang đứng trước mặt mình, vẫn khuôn mặt giống như trước, chỉ là càng thành thục quyến rũ, dường như ngay cả thời gian vô tình, cũng phá lệ khai ân với cô ta. Giữa áp lực quyết tâm đột nhiên nổi lên sóng to, anh lạnh nhạt trả lời: “Đã lâu không gặp.” Cuộc sống dần dần dạy anh rất nhiều chuyện, một trong số đó, là vui giận không hiện ra mặt. Kỳ Thư thử đến gần vài bước, tay phải có chút co lại xoa bàn tay trái của mình: “Em đến cùng lãnh đạo đài truyền hình, không nghĩ tới lại gặp anh ở nơi này.” Lục Xuyên thu lại bàn tay cầm di động: “Bây giờ em đi làm ở Bắc Kinh?” Kỳ Thư nở nụ cười có chút chua xót, khẽ ừ một tiếng: “Trở về mấy tháng, người Hoa khó hòa nhập vào thế giới bài ngoại ở nước Mỹ, tính về nước phát triển.” Lục Xuyên thản nhiên gật đầu, không nói nữa, cũng không thấy có gì để nói. Từng có lúc ngày luôn xanh, bọn họ cả ngày tán gẫu không hết đề tài, tình cảm sâu nặng đến mức hai người ước định, chờ cô ta tốt nghiệp đại học liền kết hôn. Cô ta nhỏ hơn anh hai tuổi, lúc mang cô ta về nhà, anh sắp tốt nghiệp khoa chính quy. Còn nhớ rõ ngày đó, trước mặt ba anh cô ta lộ ra vẻ mặt cáu kỉnh, không lâu sau cô ta liền chia tay, không muốn làm cho anh đứng ở giữa cô ta và gia đình anh khó xử. Anh hiểu được tâm tình của cô ta, nhưng vẫn tức giận, chẳng lẽ tình cảm bọn họ, ngay cả chút ấy bất lợi cũng không thể trải qua? Dưới tức giận anh đồng ý chia ra, anh luôn nghĩ, chờ cô ta hiểu rõ rồi, biết sai lầm rồi, sẽ quay đầu tìm anh, nhưng cuối cùng cô ta cũng không đến. Anh thật sự chờ không được, liền cắn răng hạ thấp mình, kiên trì đi tìm cô ta, đổi lại là thái độ không muốn nhiều lời của cô ta, cùng chém đinh chặt sắt một câu: về sau không cần đến tìm tôi nữa. Anh như cô ta mong muốn, liền không tiếp tục đến tìm cô ta nữa. Kỳ Thư thấy anh luôn trầm mặc, lại tìm đề tài nói: “Ai, ở nước ngoài thời gian dài, rất nhớ đồ ăn vặt ở Bắc Kinh, nào là sữa đậu nành, tàu hũ, toàn là trước kia anh dẫn em đi ăn, không biết bây giờ có còn không.” Tầm mắt Lục Xuyên ở trên mặt cô ta dò xét một vòng: “Có thì có, nhưng quán cũ càng ngày càng ít.” Trong mắt Kỳ Thư trở nên sáng rọi: “Thật vậy chăng? Vậy thật tốt quá, em nhớ rõ lần đầu tiền uống sữa đậu nành, cảm thấy thật thối, sau lại quen, ngược lại càng uống càng nghiện. Khi nào rảnh, chúng ta lại cùng đi?” Lục Xuyên trầm mặc chốc lát: “Nếu em sợ tìm không ra đường, có thể lên mạng tìm địa chỉ rồi đi.” Kỳ Thư cứng đờ, tươi cười ở khóe môi chậm rãi thu lại, có chút thật cẩn thận hỏi: “Anh còn vì, chuyện năm đó trách em?” Giận cô ta cái gì? Giận cô ta chủ động nói chia tay, hay là giận cô ta sau khi chia tay, chưa từng đi tìm anh? Nhiều năm như vậy, trở thành móng tay chôn trong ngực anh, móng tay muốn nhổ lại không dám nhổ, móng tay như bụi gai quấn quanh trái tim anh, là một vấn đề đơn giản lại không đơn giản. Em có yêu tôi hay không? Lúc tôi như thằng ngốc yêu em, em mẹ nó có yêu tôi hay không? Bằng không sao có thể dễ dàng, bình tĩnh, nói muốn chia tay như vậy? “Chuyện trước kia tôi đã sớm quên.” Lục Xuyên cong môi: “Em đừng nghĩ nhiều quá.” Kỳ Thư hơi giật mình, tiếp theo hạ mi mắt, có chút không yên: “Chúng mình, coi như là bạn bè đi?” Lục Xuyên im lặng chốc lát: “Tôi không đồng ý nam nữ làm bạn bè sau khi chia tay.” Giọng điệu kia lãnh đạm như băng, không mang theo một chút cảm xúc, Kỳ Thư kinh ngạc giương mắt, đụng vào đáy mắt không gợn sóng sợ hãi của anh, từng là hồ nước xuân khuấy động, bây giờ đã không còn dấu vết. Chính mình ở trong lòng anh, quả nhiên không còn phân lượng sao? Hai mắt dần dần bịt kín một tầng sương mù, thanh âm cô rất nhỏ run run: “Nhiều năm như vậy, em vẫn muốn nói thật xin lỗi với anh, nhưng vẫn không dám, bởi vì em sợ anh không chịu tha thứ cho em, giống như bậy giờ.” Lục Xuyên trầm mặc nhìn cô ta, một lát sau mới nói: “Vì sao muốn cầu xin tha thứ? Sau khi được tha thứ, lại có thể yên tâm thoải mái tiếp tục phạm sai lầm?” Kỳ Thư nghe vậy, môi mở rồi lại khép, lại không biết nói thế là tốt hay không nữa. Cô ta vốn nghĩ rằng, chuyện đã qua lâu như vậy, 2 người hẳn có thể làm bạn bè. Lục Xuyên thu lại tầm mắt, không muốn dây dưa với cô ta, phun ra hai chữ ngắn gọn: “Không tiếp.” Muốn rời đi. Kỳ Thư bước lên trước một bước, chắn trước người anh: “Em phải là gì, anh mới chịu tha thứ cho em? Khi đó em mới 20 tuổi, cái gì cũng không hiểu, em không phải cố ý tổn thương anh.” Lục Xuyên sửng sốt một chút, đang định mở miệng, khóe mắt thoáng thấy một thân ảnh màu trắng xa xa, dường như có chút quen thuộc, anh theo bản năng đi qua, vừa vặn đập vào tầm mắt Kim Hạ, trong lòng nhất thời vui vẻ. Sải bước vòng qua Kỳ Thư, anh đi đến chỗ Kim Hạ, đưa tay xoa hai má cô, ôn nhu: “Sao lại tự mình đến đây? Cũng không để anh qua đón em.” Kim Hạ mỉm cười lắc đầu: “Không cần phiền phức, chủ tịch Hướng muốn đến đây, thuận tiện chở em.” Tay Lục Xuyên trượt xuống dưới, dắt cô xoay tròn một cái thưởng thức, đấy mới là làm dáng: “Anh nghĩ em không đến.” Kim Hạ có chút ngượng ngùng rũ mắt xuống: “Vốn không định đến, nhưng anh đã nói, cần em đi theo.” Lục Xuyên ngẩn ra, sau khi nhận ra ý tứ trong lời nói của cô, đột nhiên cười rộ lên, một phen ôm cô vào lòng. Cô thích anh, chuyện này so với cái gì đều làm cho anh vui thích hơn, mà cô ngoài ý muốn xuất hiện, giống như một quả Định Hải thần châm, làm sóng gió trong lòng anh dần dần bình lặng xuống. Nâng cằm cô lên, anh cúi đầu nhìn cô, ngón cái ái muội vuốt ve trên da thịt non mịn của cô: “Anh chỉ biết, em mặc lễ phục này vào, nhất định rất đẹp. Lúc anh mua, đã tưởng tượng qua.” Ánh mắt anh lộ ra khát vọng quen thuộc, làm cho máu trong người Kim Hạ đều bắt đầu tăng nhiệt độ, sau khi hai người thử cùng một chỗ, ánh mắt anh nhìn cô, một lần lại một lần càng trắng trợn hơn. Ngượng ngùng dời tầm mắt, cô nhìn thấy người phụ nữ phía sau anh, khuôn mặt quyến rũ lộ ra, không hề chớp mắt nhìn bọn họ chằm chằm, biểu tình có loại khác thường nói không nên lời: “Cô là?” Lúc này Lục Xuyên mới nhớ đến Kỳ Thư. Anh chưa từng đề cập hai chữ này trước mặt Kim Hạ, nhưng vừa rồi cô hẳn đã thấy bọn họ nói chuyện, bây giờ so với qua loa cho qua, khiến cô tự dưng sinh nghi, chẳng thà thoải mái giới thiệu. Vòng qua tay cô, anh xoay người, Kỳ Thư thấy thế đi đến, đoan trang đứng thẳng trước mặt hai người, không đợi Lục Xuyên mở miệng, liền vươn tay với Kim Hạ: “Xin chào, tôi là Kỳ Thư, bạn của Lục Xuyên.” Khi Kim Hạ nghe được hai chữ Kỳ Thư, ngây ngẩn cả người. Theo ba đi lọc thận, có lúc gặp lại Trầm Dục, ngẫu nhiên nghe anh ta nói ra tên này, chính là người phụ nữ 10 năm trước của Lục Xuyên. Chẳng qua cô không biết, thì ra người phụ nữ này cùng một thành phố với bọn họ. Vậy cô ta và anh, vẫn còn duy trì liên hệ? Có chút máy móc nắm lấy tay Kỳ Thư, Kim Hạ đáp lại một nụ cười cứng ngắc: “Xin chào, tôi là bạn gái anh ấy, Kim Hạ.” Khóe miệng Lục Xuyên không tự chủ được cong lên, đây là lần đầu tiêp cô đột nhiên thừa nhận là bạn gái anh, hiếm thấy. Kỳ Thư cũng nắm tay cô một chút, tiếp theo liền buông ra. Vốn tưởng rằng sau khi hôn sự của anh và con gái thị trưởng bị hủy bỏ, sẽ duy trì độc thân, không nghĩ đến lại có bạn gái. Nhưng nhìn nhan sắc của cô, sau khi trang điểm cũng chỉ có thể miễn cưỡng gọi là cô bé xinh đẹp, không biết bình thường không trang điểm sẽ có bộ dáng gì nữa. “Tôi và Lục Xuyên trước kia cùng trường, quen biết nhiều năm, khi đó anh ấy đặc biệt được hoan nghênh, rất nhiều sinh viên nữ theo đuổi, cô thật may mắn a.” Cô ta nhìn Kim Hạ,chớp chớp mắt phải, có chút khẽ cười rộ lên: “Nếu muốn biết bát quái trước kia của anh ấy, tôi có thể lén nói cho cô.” Ý định của cô ta thật tốt, Kim Hạ lại cảm thấy dạ dày một trận cồn cào. Thân phận bạn gái trước, cùng với phương thức nói chuyện cô ta đang dùng, đều khó có thể khiến cô cảm thấy tốt. Liền vén tóc qua tai, cô có chút thật có lỗi cười: “Ngại quá, không có nghe anh ấy nhắc qua cô, không biết thì ra quan hệ hai người tốt như vậy.” Lục Xuyên sửng sốt, hình như có mùi thuốc súng ngầm, không giống lời nói bình thường của cô, hôm nay làm sao vậy? Kỳ Thư hơi giật mình, cũng nghe ra địch ý trong lời nói của cô, mỉm cười: “Chỉ là chút chuyện quá khứ, nhưng nói ra còn khiến người khác hiểu lầm, không bằng không nói.” Lục Xuyên thấy lời này nói ra có chút không ổn, mắt thấy khách mời cũng dần dần nhiều hơn, liền nói với Kỳ Thư: “Dạ tiệc đã bắt đầu, chúng tôi xin phép đi trước.” Nói xong liền kéo Kim Hạ rời đi. Kim Hạ trong ngực có chút khó chịu, anh cố chấp muốn cô tham gia dạ tiệc như vậy, không phải là vì người phụ nữ kia chứ? Lục Xuyên cảm thấy sắc mặt cô có chút tối tăm, phỏng chừng lời nói vừa rồi của Kỳ Thư khiến cô miên man suy nghĩ, liền cầm tay cô, giải thích: “Cô ta rất lâu trước kia là bạn bè của anh, anh cũng không ngờ hôm nay gặp lại cô ta ở chỗ này.” Kim Hạ gật đầu, ngồi vào bàn anh chỉ định trước, cũng không nói gì nhiều. Cô không biết vì sao Lục Xuyên không giải thích cô ta là bạn gái cũ của anh, nhưng anh không muốn nói, cô cũng không định hỏi. Không lâu sau dạ tiệc bắt đầu, đầu tiên người dẫn chương trình đại diện lên phát biểu, tiếp theo quan chức lục tục lên đài, tổng kết đã qua cùng triển vọng tương lai, chọn ra 10 thanh niên kiệt suất nhất trong giới bất động sản, trao giải, lúc này hội nghị mới chuẩn bị kết thúc. Lần đầu tiên Kim hạ tham dự hội nghị, hầu hết thời gian đều ngồi thẳng tắp, tinh thần căng thẳng, thỉnh thoảng lơ đãng một cái, rất nhanh lại kéo mình trở lại, mãi đến khi người chủ trì tuyên bố chấm dứt, cô mới thở phào một hơi dài, tưởng có thể về, không nghĩ đến lại bị Lục Xuyên kéo đi cùng anh xã giao. Vô số người gương mặt có vẻ quan trọng xuất hiện trước mặt cô, cô miễn cưỡng nhớ kỹ một vài người bộ dáng có vẻ đặc thù, mặt khác một vài tên kỳ quái, cô cũng nhớ lại, chỉ là một lát sau liền mặt và tên không khớp, đến cùng với những người này, còn có thận phân phận địa vị của bọn họ, các loại quan chức cùng tổng giám đốc, đầu óc cô một mảnh hỗn loạn. Đợi đến khi vất vả ra khỏi sảnh chính tòa nhà quốc hội, đã có thể nghe thấy khí xuân se lạnh, cô giống như vừa đánh một trận, cả người nóng lên. Vừa đứng trong không khí lạnh, liền nổi hết da gà, theo bản năng ôm lấy cánh tay. Lục Xuyên phát hiện, liền cởi áo khoác âu phục của mình, cẩn thận choàng lên người cô, cô nhẹ giọng: “Cảm ơn.” Lục Xuyên cười, thuận tiên ôm lấy thắt lưng cô: “Mệt?” Kim Hạ nửa dựa vào người anh, khép lại vạt áo âu phục, hai người chậm rãi đi đến bãi đỗ xe: “Lượng tin tức quá nhiều, đầu óc sắp tiêu hóa không được.” “Em là lần đầu tiên, tất nhiên sẽ cảm thấy khó, đợi đến khi quen rồi, sẽ nhận ra nhớ kỹ chuyện gì, là chuyện thật đơn giản.” “Vậy anh lại cho em ôn tập một chút.” Hai người thì thầm nói chuyện vừa nhìn người qua đường, ai là ai, loại người nào, đang làm gì, không để ý đã bước đến chỗ đậu xe. Lục Xuyên đưa cô về nhà, khi ra khỏi bãi đỗ xe, thấy Kỳ Thư đi đến bên này, dường như nhìn về phía bọn họ. Anh không nhìn lại, xe đi qua bên cạnh cô ta, Kim Hạ cũng thoáng nhìn cô ta, mãi đến khi thân ảnh của cô ta biến mất khỏi kính chiếu hậu, mới dời đi tầm mắt. Hai người đều có tâm sư, một đường trầm mặc. Đối với chuyện năm đó, Lục Xuyên vẫn có chút hoài niệm không thể bỏ được, đột nhiên chia tay như vậy, giống như đem thanh xuân của anh, kiên quyết vô tình chặt đứt ở thời khắc đó. Anh không kịp đợi cho miệng vết thương khỏi hẳn, liền băng bó lung tung vùi lấp lại, cứ nghĩ không nhìn thấy, sẽ không sao. Đến khi nhiều năm sau đầy bụi, có người nhảy ra tiết lộ chuyện cũ, mới phát hiện miệng vết thương kia đã thối rữa mưng mủ, cần xử lý ngay. Kim Hạ thấy anh im lặng từ đầu đến cuối, biết anh có lẽ đang nghĩ đến chuyện Kỳ Thư, cũng không nói thêm gì nữa. Anh là người cao ngạo, bị cô ta tổn thương sâu như vậy, nay gặp lại, trong lòng sao có thể bình tĩnh không một gợn sóng. Chỉ là cô mơ hồ có chút lo lắng, dựa vào trực giác của phụ nữ, cô cảm thấy Kỳ Thư không có đơn giản như vậy, có một nhân tố không ổn định như vậy tồn tại, cô không biết tình cảm của mình vừa mới nảy mầm, có thể gặp khó khăn gì hay không. Xe đến cửa nhà cô, Kim Hạ định đẩy cửa xuống xe, chần chờ một lát, lại thu hồi động tác, xoay mặt nhìn về phái Lục Xuyên: “Anh có thể đáp ứng em một chuyện hay không?” “Chuyện gì?” “Bất luận sau này xảy ra chuyện gì, không được gạt em.” Lục Xuyên trầm mặc chốc lát: “Hôm nay em làm sao vậy?” “Anh gạt em, em sẽ không chịu được.” Lục Xuyên trong lòng chấn động, cô chưa từng nói với anh câu này, gần như là thổ lộ, đưa tay nắm lấy bả vai cô, kéo cô đến gần trước mặt, anh cúi đầu, ở môi cô ấn một nụ hôn thật sâu: “Anh đáp ứng em, tuyệt đối không lừa em.” Trở lại Bán Đảo Thành Bang, đã qua rạng sáng, anh ra khỏi thang máy, mới phát hiện có một người phụ nữ ngồi trước cửa nhà, hai chân bọc giữa khuỷu thay, đầu chôn trên đầu gối, nghe thấy tiếng vang, liền ngẩn đầu lên, trong suốt cười: “Anh đã trở lại.”