Nhân Hằng chuẩn bị một hội đấu giá từ thiện ở Shagri-La, mời các nhân vật có tiếng tăm trong chính thương giới đến tham gia, thư ký Hướng Nam Rebecca gửi cho Kim Hạ một bưu kiện, bảo cô buổi chiều 4h đến tìm cô, ra ngoài làm việc. Kim Hạ nắm đúng thời gian, không yên xuất hiện trước văn phòng Hướng Nam: “Chị Rebecca, không biết chúng ta phải đến chỗ nào, làm chuyện gì vậy?” Rebecca đóng laptop lại: “Đi theo tôi là được.” Sau khi ngồi lên xe, cô mới nói: “Cô có biết buối tối chúng ta tổ chức hội đấu giá từ thiện chứ?” “Biết.” Kim Hạ gài dây an toàn xong, giật mình: “Thì ra chúng ta đến hỗ trợ.” Rebecca không nói thêm gì nữa, chỡ Kim Hạ đến cửa hàng quần áo thường xuyên đến: “Chọn lẽ phục cho mình.” Kim Hạ kinh ngạc: “Chúng ta không phải đến hỗ trợ sao? Mặc lễ phục hoạt động không tiện.” “Buổi tối đến đều là nhân vật nổi tiếng, làm tiếp đón, ăn mặc phải thận trọng.” Tiếp đón? Kim Hạ nhất thời có chút mộng, cô còn tưởng rằng muốn cô đi bố trí hội trường: “Tôi, tôi chưa làm qua, sợ làm không tốt.” Rebecca đẩy một bên kính mắt gọng vàng, bộ trang phục Chanel cùng một vài sợi tóc tán loạn lúc này ở trước mặt Kim Hạ, có vẻ có cảm giác đặc biệt áp bách: “Chưa làm cũng đừng lo, đi theo tôi là được.” Kim Hạ đành phải gật đầu, ở trên gia chọn một bộ trang phục: “Chị Rebecca, làm sao em có thể đi tiếp đón chứ?” Rebecca lựa chọn một bộ, tiếp theo rút ra: “Phụ nữ sắc sảo không hỏi vấn đề này.” Kim Hạ hơi ngạc nhiên, tiếp theo cười rộ lên. Từ khi rời đi Lục Xuyên, thần kinh của cô không còn buộc chặt nữa, có khi sẽ giống như bây giờ, hỏi ra đáp án rõ ràng của vấn đề chút. Rebecca là thư ký riêng của Hướng Nam, còn có ai có thể sai khiến cô? Kim Hạ còn chưa chọn xong lễ phục, Rebecca đã từ trong phòng thử đồ đi ra, mái tóc buông xuống, giống như thác nước đen huyền, váy dài giống như dợi dây gắt gao quấn lên người cô, thiết kế cổ áo hình V cắt sâu không chút nào che lấp phô bày khe rãnh ngạo nhân kia, làm cho Kim Hạ có chút khong dám nhìn thẳng, vội vàng cúi đầu từ trên giá chọn ra một bộ váy lộ ra cánh tay, chuẩn bị trốn vào phòng thử đồ. Rebecca một phen nhéo cô, vươn ngón trỏ ở trước mặt cô quơ trái quơ phải: “NO, NO, NO!” Tiếp theo ghét bỏ vứt cái váy trong tay cô lên giá, rất nhanh xem vài kiểu dáng, từ giữa chọn được một bộ nhét vào tay cô: “Đi thử cái này, hẳn là thích hợp với cô.” Kim Hạ cảm thấy đặc biệt bối rối, váy này cũng không có đai an toàn, vạn nhất không cẩn thận rơi xuống làm sao bây giờ? Nhưng ở dưới ánh mắt áp bách tin tưởng tôi đúng của Rebecca, cô đành phải kiên trì đi vào phòng thử đồ.. Màu đen ngược lại là màu sắc cô có thể nhận, có vẻ trầm ổn trang trọng, chẳng qua đầu vai, xương quai xanh còn với phía sau xương bả vai hoàn toàn lộ ra bên ngoài, làm cho cô ít nhiều có chút xấu hổ. Càng trí mạng là, ngực váy cắt chữ V nhỏ, tuyến đường sự nghiệp như ẩn như hiện ở đó. Cô chưa từng mặc qua bộ trang phục lộ liễu như vậy, lúc trước ở cùng một chỗ với Lục Xuyên, anh cũng không yêu cầu cô mặc như vậy. Nghĩ đến ban đêm cô phải mặc như vậy đi tiếp khách, liền cảm thấy da đầu rung lên. Ngược lại Rebecca lại rất vừa lòng với cảnh tượng trước mắt, cô làn da trắng nõn tinh tế, phối hợp với lễ phục nhỏ màu đen, như là mặc tơ lụa màu đen, có vẻ như một viên ngọc trai sáng rực rỡ giữa biển sâu, vòng eo cực tinh tế, một bàn tay có thể nắm chắc, đường cong trước ngực, hiển nhiên cũng năm trong dự liệu: “Được rồi, liền chọn bộ này. Giày tôi thay cô chọn rồi, trước đi trang điểm đi.” * Mang đôi giày cao gót vào, Kim Hạ đứng ở Shangri-La, lối vào hội đấu giá từ thiện, giống như giẫm lên dây thép sát vách núi, nơm nớp lo sợ, cả người không có chỗ nào không cứng ngắc. Trước kia giày cao gót của cô, cao nhất cũng 4 5 thước, hơn nữa không thường mang, bây giờ mang gót cao như vậy, cô phi thường không thể thích ứng, ngược lại Rebecca ở phía trước, gót giầy so với cô cao hơn hai phân, đi đứng lại vững vàng hiên ngang, như đi trên mặt đất bằng phẳng. Công tác của cô thật ra rất đơn giản, trường hợp cần nói đều là Rebecca nói, cô chỉ cần gắn hoa tươi lên ngực bạn gái khách quý, khách nam thuộc trách nhiện của Rebecca. Ban đầu cô khuẩn trương tay chân có chút run run, nhưng cũng may phụ nữ phú quý này trên mặt đều khách khách khí khí, mặc dù cũng có chút bại lộ, giống như trường hợp này, làm lộ ra một chút rãnh ngực không nhỏ, chính là không tôn trọng trong lễ nghi xã giao. Than gian càng lâu, tinh thần có chút mệt mỏi, cô nhìn chằm chằm tấm thảm mềm nhũn, không khỏi thất thần, Rebecca bỗng nhiên lui về bên người cô, dùng khuỷu tay đụng vào cô chút, hạ giọng: “Cục trưởng Lục đến đây, cô gài hoa trên ngực cho anh ta, tôi phụ trách vị hôn thê của anh ta.” Kim Hạ trong lòng cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu, Lục Xuyên không biết khi nào, đã đến trước mặt cô, ở phía trên nhìn xuống cô, ánh mắt có chút ngoài ý muốn, cô cơ hồ theo bản năng nâng tay lên che đậy ngực mình, môi ngập ngừng mở mở, lại không biết nên nói gì. Ngay đó cô đi, anh sau đó vẫn không nói gì, nhất định là, rất tức giận. Lục Xuyên nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt, dường như có chút đăm chiêu. Sau khi cô đi, anh khắc chế không đi tìm cô, không tin chính mình không qua được cửa ải là cô, lại không nghĩ rằng ở chỗ này nhìn thấy, nếu nói là ngoài ý muốn, không bằng nói là, ngạc nhiên vui mừng. Lúc trước cô luôn để mặt mộc, không ngờ sau khi trang điểm màu khói nhạt xong, lại gợi cảm như thế, tóc dài được vấn cao, lộ ra cái cổ trắng nõn, cùng xương bướm thân dài, xuống chút nữa, mơ hồ có thể thấy được rãnh nông, đó là nơi anh từng hôn qua vô số lần, bây giờ lại lộ trước công trúng, để người ta thưởng thức… “Quá xấu.” Bỗng nhiên Lục Xuyên nói: “Ngực phẳng, chân lại thô, còn mặc loại váy này, cũng không sợ bị người chê cười.” Kim Hạ tức đến không chịu nỗi, chân thiếu chút nữa yếu đi, cô vốn có chút áy náy, dù sao anh có động tình đối với cô, mà cô không thể sử dụng tình cảm giống như thế báo đáp, nhưng bây giờ, chút xin lỗi ấy hoàn toàn không có. Cô đưa tay lấy một bó hoa tươi cài ngực trên khay, bước vài bước lại gần, cầm lấy một bên âu phục sát cổ áo của anh, nhẹ nhàng gài vào: “Làm bẩn mắt cục trưởng Lục, thật ngượng.” Tim Lục Xuyên khẽ động, nhân thể cầm tay trái của cô ở trên âu phục của mình, ánh mắt gắt gao khóa trên người cô. Cô nhất định không biết, chính mình nhớ cô đến nhanh muốn nổi điện, không có cô ở bên người anh, anh liền khó có thể ngon giấc, nhưng thoạt nhìn cô, bộ dáng giống như rất khá. Kim Hạ bị hành động thình lình của anh dọa đến, định rút tay về, nhưng anh nắm rất chặc, cô căn bản không giãy ra được, đành phải giường mắt nhìn thẳng anh, nhỏ giọng năn nỉ: “Anh đừng như vậy, nơi này nhiều người như vậy, vị hôn thê của anh ở đây.” Lục Xuyên không có buông tay, chỉ nhìn cô trầm mặc, cô ở đây cách anh gần như vậy, gần đến mức có thể nghe thấy mùi hương son phấn trên người cô, chỉ cần anh duỗi tay ra, có thể ôm cô vào lòng, có thể hôn lên đôi môi lóe sáng bóng của cô, lễ phục trên người cô, chẳng qua khoát sơ lên thôi, kéo một cái liền rớt xuống, anh muốn lập tức mang cô ra khỏi nơi này, đi đến một nơi không ai biết, hảo hảo yêu thương cô một phen. Kim Hạ đắm chìm trong tầm mắt khiếp người của anh, chung quy cảm giác giống như không mặc quần áo, vẻ mặt làm người ta sợ hãi trên mặt của anh, làm cô run sợ trong lòng, chỉ thật cẩn thận nhắc nhở: “Cục trưởng Lục? Ngài cùng phu nhân của ngài có thể tiến vào hội trường.” Phu nhân? Lục Xuyên nghe vậy, chậm rãi buông cô ra, thần sắc phức tạp, Kim Hạ rút tay về, theo bản năng nhìn cách đó không xa, nơi đó, có vị hôn thê của anh. Trước kia cô đọc qua một bài thơ, trong đó viết: Phương Bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập. Nhìn một cái nghiêng thành, nhìn cái nữa nghiêng nước. Giờ phút này cô cảm nhân sâu sắc, đây là dùng để hình dung cô gái này, vị hôn thê của Lục Xuyên, Lâm Tịch. Mina đẹp diêm dúa, Rebecca xinh đẹp thông minh, nhưng Lâm Tịch, có một loại khí chất độc đáo, cô chỉ cần đứng ở đó, liền tự phát ra ánh sáng rực rỡ, nếu như dùng một đại danh từ nói về cô ấy, đại khái chính là, nữ thần đi. Lâm Tịch cũng thấy cô, đáp lại cô một nụ cười nhợt nhạt, Kim Hạ đành phải cứng cổ gật đầu, ngay lập tức chột dạ, tuy rằng vốn không quen biết, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy, với cô gái này, cô có chút thua thiệt. Lục Xuyên vòng qua bên cạnh người cô, không nhìn cô nữa, lập tức đi vào hội trường, Lâm Tịch đi theo bên cạnh anh, hai người vẫn chưa thân mật đứng chung một chỗ, chỉ sóng vai đi cùng nhau, Kim Hạ quay đầu liếc nhìn một cái, nói không nên lời trong lòng cô có cảm thụ gì. Hội đấu giá theo kiểu tiệc rượu, vật phẫm cạnh tường thì không hề vô cùng hiếm có vô giá, toàn bộ số tiền thu được đều dùng cho sự nghiệp từ thiện, Kim Hạ đứng ở cuối hội trường, dựa vào cửa sổ, nhìn phía dưới không ngừng có người giơ thẻ tăng giá, lúc lâu, ít nhiều bởi vì không có tham dự nên cô có chút nhàm chám. Vừa che mặt ách xì một cái, bên cạnh liền vang lên tiếng ho nhẹ, cô quay đầu nhìn lại, ngoài ý muốn nói: “Là cậu?” Trần Chi Thành cười cười, trái phải đánh giá cô một phen, tầm mắt có chút ngượng ngùng nhìn đi nơi khác: “Cậu hôm nay thật đẹp.” Kim Hạ thế này mới ý thức được chính mình lần đầu tiên trước mặt anh ta ăn mặc như vậy, vội vàng xấu hổ che ngực, buồn bực: “Sao cậu lại ở đây?” Trần Chi Thành nhức đầu: “Nhân Hằng muốn đưa tin buổi bán đấu giá lần này, nhưng không nghĩ nhiều truyền thông có mặt lắm, cứ cho thầy mình độc nhất vô nhị, có một phần chụp ảnh từ thiện trong hạng mục giúp đỡ người nghèo trước đó chúng tôi lấy tin.” “Thì ra là vậy.” Kim Hạ nhìn Trần Chi Thành liếc mắt một cái, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy bộ dáng anh mặt âu phục đứng đắn, không biết vì sao, có chút buồn cười. Trần Chi Thành phát hiện: “Đang cười cái gì?” Kim Hạ mím môi: “Nói cậu nhưng không được tức giận.” “Tuyệt không tức giận.” “Mình cảm thấy, âu phục không thích hợp với cậu.” Anh ta vẫn cứ ngây thơ, ánh mặt trời chút, so sánh rõ ràng, Lục Xuyên mới thích hợp với âu phục, bất luận là thân thể hay khí phách. Trần Chi Thành cười có chút ngại ngùng, cúi đầu nhìn nhìn mũi chân: “Kỳ thật mình cũng hiểu âu phục giày da không thích hợp với mình, nhưng sự phụ mình nói trường hợp như vậy, phải mặt trang phục lịch sự tham dự.” Kim Hạ nhớ đến điều gì: “Đúng rồi, mình vừa rồi luôn ở lối tiếp khách, sao lại không nhìn thấy cậu?” “Chúng mình phỏng vấn chủ tịch Hướng, theo anh ta vào từ cửa bên hông. Cậu thì sao, sao lại ở đây? Mình nhớ rõ bây giờ cậu là trợ lý kỹ sư mà.” Kim Hạ cảm thấy chuyện này giải thích rõ ràng không hay, liền nói có lệ: “Số người tham dự không đủ, mình rãnh rồi liền bị bắt đi làm.” Trần Chi Thành nhớ đến một chuyện, do dự một lát mới hỏi: “Nghe mẹ mình nói, sau này ba cậu không có đến bệnh viện ở dưới quê lọc thân, xảy ra chuyện gì sao?” Kim Hạ lắc đầu: “Không có chuyện gì, bọn họ chuyển đến Bắc Kinh.” Trần Chi Thành kinh ngạc: “Chuyển đến đây à? Vậy gánh nặng của cậu rất lớn.” Kim Hạ làm bộ vô tình mỉm cười, không nói rõ: “Cũng đủ qua ngày.” “Khi hội đấu giá kết thúc cậu có dự định gì chưa?” Trần Chi Thành nháy mắt với cô: “Mình ở đây không ra được, cũng chưa biết ăn gì, cậu hẳn cũng vậy đi, vậy chúng ta tìm quán ăn cơm, cậu thấy thế nào?” Cùng anh ta một mình ra ngoài? Kim Hạ có chút do dự, nhưng cẩn thận ngẫm lại, cũng không có gì, chẳng qua là ăn chút cơm, cũng không phải định làm gì, đáp ứng: “Được, mình khát, đi lấy ly nước.” Vừa động nhẹ bước chân, giày cao gót đi không quen, liền trẹo một chút, thân mình nghiêng sang một bên, Trần Chi Thành nhanh tay lẹ mắt, rất nhanh giữ chặt cô, Kim Hạ ngã người vào lòng anh ta, dựa lưng vào ngực anh, ngực bởi vì bị đè ép, xuát hiện một khe rãnh sâu lại lớn, Trần Chi Thành vội vàng nhắm mắt: “Cậu sao rồi, chân không bị gì chứ?” Kim Hạ dựa vào tay anh ta đứng vững, vừa muốn đáp lại, đã bị một cổ lực lượng kéo ngã về bên cạnh, đụng vào lồng ngực kiên cố, cô giương mắt, Lục Xuyên đang ôm cô, dùng một loại ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn chằm chằm Trần Chi Thành, ngoài cười như trong không cười: “Anh là ai?”