Xé nhỏ hai cánh gà xong, Liễu Chi Nhàn bưng bát cháo bí đỏ lên, “Quả nhiên bạn trai tốt hơn em trai gấp trăm lần.” Hùng Dật Châu bóp cổ mình, “Bị thồn bánh gato đến chết rồi.” Khang Mạn Ni: “Ông tưởng mình đầu thai lại thì không ế chắc?” Hi San San: “Ha ha ha.” Hùng Dật Châu: “…” Liễu Chi Nhàn cầm lấy một xiên cánh gà, đặt vào tay Khang Chiêu, “Anh cũng ăn đi.” Khang Chiêu tháo găng tay ra nhận lấy, há miệng cắn một miếng, nước sốt dính bên môi. Cánh môi mỏng mím chặt, cơ hàm nhai hai bên chuyển động nhịp nhàng đều đặn, quyến rũ chết người. Có người đàn ông như thế ngồi cạnh thì ăn gì cũng thấy ngon. Xiên nướng cũng không nhiều, nhóm Hùng Dật Châu không định mở party trong phòng bệnh, chẳng qua là muốn khuấy động bầu không khí, khích lệ Liễu Chi Nhàn mà thôi. Hùng Dật Châu và Khang Mạn Ni đi vứt rác, đúng lúc Hùng Lệ Cẩn và Liễu Tân Giác đến thay ca. Hai người bị cảnh trước mắt làm cho giật mình. Liễu Chi Nhàn giới thiệu Khang Mạn Ni, sau đó bốn người xách rác ra về. Khang Mạn Ni đứng cuối giường, vô tình nhìn sang giường bên, bỗng hô lên một tiếng, kéo Hùng Dật Châu ra hiệu bằng mắt. Hùng Dật Châu cũng nhìn sang. Hi San San bình tĩnh đẩy hai người đi, đánh mắt về phía Khang Chiêu và Liễu Chi Nhàn, ý là: Nhân vật chính cũng đang ở đây, đừng làm ồn. Hai người nhanh chóng hiểu ý, nhìn nhau một cái rồi cùng đẩy nhau rời khỏi phòng bệnh. Khang Chiêu đi tới bãi đậu xe lấy xe, Hi San San đậu xe ngay gần đây, đợi bọn họ đi rồi thì mình mới đi. Khang Mạn Ni kìm nén kích động. “Là người đó hả? Là người đó đó hả?” Hi San San cũng giả vờ căng thẳng theo, “Là người đó đó, người đó đó.” Khang Mạn Ni cười hì hì như tìm được đồng minh. Hùng Dật Châu xoa ngực thở dài, “Chị tôi thê thảm quá, sinh bệnh mà cũng gặp trúng bạn gái cũ.” Hi San San: “Thảm là bạn gái cũ mới phải chứ.” Khang Mạn Ni: “Đúng vậy.” Hùng Dật Châu: “… May mà mình không có bạn gái cũ.”. Truyện Khoa Huyễn Khang Mạn Ni không chút khách sáo, “Cái đồ con trai vô vị như ông thì đến ‘bạn gái tương lai’ cũng không có đâu, không cần nghĩ nữa.” Anh chàng vô vị bỗng giơ tay khóa cổ Khang Mạn Ni, đè người cô xuống giả vờ đánh cô nàng. Khang Mạn Ni phối hợp gào khóc. Hi San San kinh hãi nhìn hai người. “Hai đứa, không phải là đang hẹn hò đấy chứ?” Hùng Dật Châu buông tay ra, Khang Mạn Ni đứng dậy sửa lại tóc tai. Khang Mạn Ni: “Chị đừng có đùa ghê thế chứ.” Hùng Dật Châu: “Đúng thế, con tim bé bỏng của em không chịu nổi mất.” Khang Mạn Ni lại chế giễu cậu vì danh từ tự luyến phi logic “con tim bé bỏng” này. Hi San San nghe xong, tổng kết nói: “Hai đứa mà không đến với nhau thì đúng là gieo họa nhân gian, quá ồn ào, không sánh so bằng.” Hùng Dật Châu đáp cho qua: “Được rồi, em sẽ cân nhắc.” Khang Mạn Ni cười nhạt: “Ấy ấy, từ chối.” Hi San San im lặng mỉm cười. *** Bà Lý giường bên vào nhà vệ sinh rót nước, nhân tiện nói chuyện với Hùng Lệ Cẩn: “Vừa nãy mấy đứa nhà chị náo nhiệt thật.” Đội ngũ thịt nướng ban nãy chỉ thì thầm nói chuyện, còn không rõ bằng tiếng người ngoài hành lang. Hùng Lệ Cẩn muốn tiếp lời, nhưng Liễu Chi Nhàn đã cắt ngang cuộc trò chuyện theo phép lịch sự như với khách hàng. “Đúng thế, là em trai em gái với bạn thân, vì rảnh nên đến thăm bệnh.” Hùng Lệ Cẩn không biết hai người kia, chỉ cười phụ họa. Bà Lý thuận miệng tán gẫu, hỏi thăm chức vụ và nơi làm việc của Liễu Tân Giác. Bà ta nói mình biết địa chỉ này, trước đây chồng của bà từng đến đó công tác. Liễu Tân Giác mới hỏi ông Lý nhậm chức ở đâu. Bà Lý thờ ơ nói ra cấp bậc đủ để đè ép Liễu Tân Giác. Liễu Tân Giác tâng bốc mấy câu. Bà Lý lại chuyển mục tiêu sang Hùng Lệ Cẩn, nghe bảo “tự mở một tiệm may sườn xám nhỏ” thì bà ta rầu rĩ than, nói dạo này thợ may nhiều quá, nghề may khó mà phát đạt được. Hùng Lệ Cẩn cười gượng nói phải, nhẹ nhàng đổi đề tài sang con gái đối phương. Bà Lý tự hào nói con mình làm phóng viên ở đài truyền hình địa phương, lại còn “vô tình” nhắc là đã quen Khang Chiêu từ lâu rồi. Lập tức Hùng Lệ Cẩn tái mặt. Bỗng bà nhớ đến năm ngoái khi Liễu Tân Giác nằm viện, y tá trong bệnh viện có nhắc đến thân phận bạn gái của Khang Chiêu. Hình như là phóng viên ở đài truyền hình. Liễu Tân Giác “khiêm tốn” nói: “Làm phóng viên cũng giỏi, không giống con gái nhà tôi, chỉ biết trồng hoa cắt cỏ cho người khác.” Liễu Chi Nhàn chỉ muốn nằm xuống xoay người lại, khỏi phải nhìn thấy mấy người này. Bà Lý cười nhẹ: “Đúng thế, vườn hoa nhà tôi là do cháu nhà làm đấy.” Chỉ một câu trần thuật đơn giản nhưng lại làm như Liễu Chi Nhàn vào nhà họ Lý làm hầu gái. Hùng Lệ Cẩn ngạc nhiên, Liễu Tân Giác cũng sững sờ. Bị ánh mắt chất vấn của cha mẹ nhìn đến, Liễu Chi Nhàn đau đầu đáp, “Dì Lý đây là khách quý của công ty con.” Bà Lý thở dài, “Con gái làm nghề này đúng cực, toàn đất bùn cỏ dại, hầy, lỡ tiếp xúc nhiều với thuốc trừ sâu thì liệu có ảnh hưởng đến chuyện sinh con sau này không?” Liễu Chi Nhàn lễ phép nói: “Công việc bón phân, phun thuốc về cơ bản đều do nông dân trồng hoa đảm nhiệm, tôi chủ yếu là giám sát. Hơn nữa tôi cũng khám sức khỏe rồi, ngoài vấn đề nhỏ ở tuyến giáp ra thì còn lại đều rất khỏe mạnh, chuyện sinh con thì thuận theo tự nhiên thôi.” Phép khích tướng rất có hiệu quả với Liễu Chi Nhàn, nửa câu sau là ăn miếng trả miếng, đừng nói bà Lý, ngay đến bố mẹ cô cũng kinh ngạc. Bà Lý đang định nói gì đó thì bên ngoài có người, Khổng Mân tiến vào. Bà bận đến tận giờ này mới có thời gian ghé thăm. Với vợ chồng nhà họ Liễu thì Khổng Mân là khách không mời, hai người luân phiên khiêm tốn cám ơn, hơn nữa ở trước mặt người cùng lứa xuất sắc, sự khiêm tốn ấy còn nặng nề hơn việc đối mặt với hậu bối như Khang Chiêu. Bà Lý khoanh tay đứng bên trông, vẻ rất thảnh thơi, tạo nên hình ảnh tương phản với vợ chồng nhà họ Liễu. Sự khinh bỉ chê bai con gái của bà ta trước mặt Phàn Kha và Liễu Chi Nhàn hồi trước giờ áp lên hết Liễu Chi Nhàn và bố mẹ cô. Khổng Mân hỏi han bệnh tình của Liễu Chi Nhàn, bà Lý làm người trung gian, khoa trương nhấn mạnh nghề nghiệp và địa vị xã hội của ba người nhà họ Liễu. Trông có vẻ vô tình nhắc đến, thực chất câu nào cũng có mục đích. Khổng Mân không tỏ vẻ ngạc nhiên, có thể trước đó Khang Chiêu đã nhắc đến chuyện nhà cô rồi. Khổng Mân nói, áp lực công việc của anh Liễu ít, bình thường đi làm cũng có thể có nhiều thời gian bầu bạn với người nhà; Chị Liễu mở tiệm thời gian tự do, đóng cửa tiệm là có thể uống trà múa quảng trường với các chị em, âu cũng tốt; Tiểu Liễu còn trẻ mà đã có quyết đoán cùng năng lực tự lập nghiệp, tiền đồ vô lượng. Một tràng lời khen đúng thực tế đã xoa dịu ba người nhà họ Liễu, cũng khiến bà Lý á khẩu không trả lời được. Khổng Mân chào nhà họ Liễu xong thì đến bên giường bên cạnh thăm Lý Kinh Mạn, cũng an ủi bà bạn mình. Bên kia rèm vọng tới âm thanh yếu ớt của Lý Kinh Mạn, không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, nghe được bao nhiêu. Từ lúc xuất hiện cho đến khi rời đi, Khổng Mân luôn giữ lễ vừa phải, từng câu từng chữ như khiến người khác tắm gió xuân. Liễu Chi Nhàn lại thở dài, có mẹ như thế hèn gì con trai cũng vậy. Cảm giác vượt trội của việc nhặt được kho báu lấp đầy tâm trí, Liễu Chi Nhàn cầm điện thoại gửi biểu tượng cảm xúc hôn gió cho Khang Chiêu. Một lúc sau Liễu Tân Giác về nhà, Hùng Lệ Cẩn ở lại trực đêm. Hiện tại Liễu Chi Nhàn đã có thể tự đi lại, không còn gì phải lo, thành thử hai mẹ con lại chẳng có chuyện để nói. Nhưng Lý Kinh Mạn có mẹ ở bên nên Liễu Chi Nhàn cũng muốn có người ở cùng, dựng nên một ảo ảnh không bị bỏ rơi. Cô không muốn làm kẻ lạc loài. Cảm giác so sánh này vừa ngây thơ lại rất thực tế. Đặc biệt Liễu Chi Nhàn rất tập trung khi “đấu” với bạn gái cũ của bạn trai, đảm bảo mình xuất hiện trước đối thủ tiềm năng trong tình trạng tốt nhất. Hùng Lệ Cẩn lại không nghĩ nhiều như vậy, trước lúc tắt đèn, bà thấp giọng nói với âm lượng chỉ đủ hai người nghe thấy. “A Nhàn, con thấy tình hình tối nay thế nào? Hôn nhân xem trọng chuyện môn đăng hộ đối, dù nhà họ không để tâm gia cảnh nhà ta, nhưng kiểu gì bạn bè họ hàng cũng không vừa mắt nhà ta.” Liễu Chi Nhàn nằm ngửa, ánh đèn trần chói lóa khiến mắt cô cay xè. Bố mẹ luôn đặt ra những tình huống tiêu cực để nhắc nhở cô phải đề phòng trước khi chuyện xảy ra, nói là vì lợi ích của cô, nhưng lại không hay đó lại là sự đả kích ngầm. Liễu Chi Nhàn không muốn tốn công thay đổi suy nghĩ nữa, cô đáp lại một cách tiêu cực: “Chưa chắc đã kết hôn.” Hùng Lệ Cẩn giật mình, “Con cũng đã 26, chẳng mấy năm nữa là đến 30, phụ nữ quá ba mươi có con là bị xem sản phụ lớn tuổi đấy con à.” “… Tắt đèn ngủ thôi, con mệt rồi.” Liễu Chi Nhàn rúc vào trong chăn, điều hòa trong phòng để ở nhiệt độ thấp, cô quấn chăn thật kín. Chắc Khang Chiêu đã chở Hùng Dật Châu và Khang Mạn Ni về trấn Nam Ưng, rảnh rỗi nhắn tin cho cô. [Ôm nào.] Như có pháo hoa nở trong đêm đen, tâm trạng của Liễu Chi Nhàn đã vui trở lại. Xưa nay Khang Chiêu nhắn tin rất nghiêm túc, ít khi dùng biểu tượng cảm xúc, nếu dùng thì cũng không sử dụng kèm trong một tin nhắn, không sót một dấu chấm câu, không dư một khoảng cách, nghiêm chỉnh y hệt đang viết hồ sơ báo cáo. Chỉ hai chữ đơn giản lại thêm dấu chấm hết, bỗng đem lại cho cô cảm giác cấm dục. Và dĩ nhiên là chưa thỏa mãn được Liễu Chi Nhàn. Cô trả lời: Qua loa quá Khang Chiêu nhắn lại biểu tượng cảm xúc thương thương. Một biểu tượng nhỏ bé, ngũ quan không đủ lại không có cử động, khác hẳn với anh. Nhưng lại giống phong cách nghiêm túc ấy một cách lạ kỳ. Liễu Chi Nhàn tạm thời quên đi chuyện không vui vừa rồi. Vẫn chưa đủ, muốn nghe giọng Khang Chiêu gửi tới yêu cầu gọi video, Liễu Chi Nhàn từ chối. Mẹ em đang ở đây Cặp đôi đang yêu nóng lòng muốn bày tỏ tình cảm, nhưng lại thiếu chút ăn ý. Khang Chiêu đổi thành tin nhắn thoại: “Anh tưởng em ngủ rồi, ngoan, nghỉ ngơi sớm đi.” Con chữ ở giữa rất ít khi xuất hiện, Liễu Chi Nhàn suýt tưởng mình nghe lầm, nghe lại mấy lần mới chắc chắn. Được chiều chuộng, cô như hóa thành chú mèo ngoan ngoãn mềm mại, thu mình trong vòng tay anh để được yêu thương. Người đàn ông này quá tri kỷ. Thỉnh thoảng những lúc Liễu Chi Nhàn không thấy anh là cô lại có cảm giác khủng hoảng, cứ cảm thấy người bạn trai này không tồn tại, dù tồn tại cũng không thuộc về mình. Cô chỉ muốn được nhanh nhanh gặp anh. Khang Chiêu chạy đi chạy về giữa hai nơi, xin nghỉ mấy ngày, đoán chắc công việc trong đồn dồn lại không ít, Liễu Chi Nhàn cũng đã mệt, không muốn làm phiền anh thêm, gửi biểu tượng cảm xúc hôn gió rồi tắt máy ngủ. Một lúc sau, điện thoại bên gối rung lên. Chắc là tin nhắn của Khang Chiêu. Liễu Chi Nhàn có chút tâm lý nhỏ. Cô không muốn cuộc trò chuyện kết thúc bằng tin nhắn của mình. Cuối cùng cô cũng mặc kệ, đợi hôm sau tỉnh lại, có lẽ cô sẽ nhận được một tin nhắn mới, cũng là một cuộc gọi buổi sáng cực kỳ đúng giờ. Không ngờ sáng hôm sau, Liễu Chi Nhàn nhận được ba tin nhắn. Hai tin nhắn từ tối qua —— “Ni Ni mới nói với anh, vợ của con trai đẻ được bốn chú mèo con, bao giờ em về có thể đi thăm.” “Ngủ rồi à? Chúc ngủ ngon.” Tin nhắn mới nhất là vào sáu giờ hơn, thời gian thức dậy bình thường của Khang Chiêu —— “Lát nữa bác sĩ kiểm tra phòng, có thời gian xuất viện chắc chắn thì nói anh biết.” Biết thế tối qua cô đã không trái tính rồi. Liễu Chi Nhàn xếp bằng ngồi trên giường, y tá đến kéo rèm lên. Liễu Chi Nhàn đã có thể sinh hoạt bình thường, còn Lý Kinh Mạn ở giường bên vẫn phải nằm, hôm qua nghe bảo phải sau 24 tiếng mới được xuống giường. Hùng Lệ Cẩn thu dọn chăn gối, đem bữa sáng đến cho cô rồi về nhà. Bác sĩ đến kiểm tra, hỏi tình hình thế nào rồi cho phép cô làm thủ tục xuất viện. Liễu Chi Nhàn nhanh chóng thay áo bệnh viện, thu dọn đồ đạc, thanh toán viện phí, mãi đến trưa mới xong. Sáng nay Phàn Kha đến thăm bệnh, nhân tiện có thể chở cô về trấn Nam Ưng. Phàn Kha lấy danh nghĩa công ty tặng hoa và lẵng trái cây cho mẹ con nhà họ Lý, lúc ra về thuận tay xách giùm hành lý của Liễu Chi Nhàn. Lý Kinh Mạn nửa tình nửa mê nằm trên giường, trông như con cá bị đánh ngất. Bà Lý hờ hững nói: “Con nói xem sao người ta lợi hại thế nhỉ, thằng nào cũng chăm chút cho nó.” Lý Kinh Mạn chậm rãi đáp, “Mẹ lại muốn con bị nổi nhọt à?” Bà Lý la lên: “Này này nói gì đấy, không phải mẹ cổ vũ con đây sao. Gặp phải kỳ phùng địch thủ thì con người ta mới mạnh mẽ lên được.” Trên xe Phàn Kha, Liễu Chi Nhàn kiểm tra danh sách công việc trong ngày, phát hiện đã đến lúc vườn hoa nhà Khang Chiêu và nhà bà Lý cần tu sửa. Cô nói với Phàn Kha một tiếng. Phàn Kha nói, nhà bà Lý tiêu rồi. Phản ứng đầu tiên của Liễu Chi Nhàn là, mới đầu xuân sao có chuyện cây cối tiêu được, nghĩ thêm chút nữa thì mới hiểu ra. Cô hỏi: “Hủy từ khi nào vậy?” Phàn Kha dừng xe đợi đèn đỏ, sờ cằm nói, “Cũng mới hôm qua thôi, tự dưng nói muốn chấm dứt hợp tác với tôi.” “…” Liễu Chi Nhàn kéo dây kéo túi xách. Phàn Kha lại nói, “Có điều hợp đồng với ông chủ Hứa vẫn làm ăn ổn.” Liễu Chi Nhàn: “…” Trưa ngày Liễu Chi Nhàn xuất viện, Khang Chiêu lại vào núi. Hai người lỡ mất dịp. Anh gọi điện cho cô, nói đã để cây Bình An lên ban công nhà trọ chỗ cô, xin phép thành “cư dân thường trú”. Cây cối ngoài cửa lùi dần về sau, Liễu Chi Nhàn cười đáp: “Duyệt.” Khang Chiêu như cố ý đưa điện thoại ra xa, khiến âm thanh của người khác cũng lọt vào ống nghe. “Viện Viện, anh yêu em.” —— Đại Chí cũng sắp vào núi cùng anh. Giọng nói dễ nghe của Khang Chiêu trở lại, là nụ cười nhạt. “Nghe thấy không?” Quả nhiên là cố ý để cô nghe thấy. Liễu Chi Nhàn vui vẻ nghịch đầu dây kéo, chiếc vòng ngọc trở nên trong suốt dưới ánh mặt trời. Cô bình thản nói: “Sao anh không nói với em?” Bên kia đáp khẽ, “Em cũng biết mà, còn cần anh nói sao?” Liễu Chi Nhàn sẵng giọng: “Xảo trá.” Khang Chiêu nói: “Anh sẽ nhớ em.” Liễu Chi Nhàn cười: “Lặp lại lần nữa.” Đầu kia có người gọi anh, Khang Chiêu nói với người kia: Đang gọi điện với vợ, đợi một lát. Tim Liễu Chi Nhàn như đánh trống, *thình thịch thình thịch* vọng vào màng nhĩ. “Ai là vợ anh?” Phàn Kha liếc cô, cười nhạo báng. Liễu Chi Nhàn cúi đầu nên không để ý. Khang Chiêu ở bên kia nói: “Ai đáp thì là người đó.” Liễu Chi Nhàn: “Anh phải nói cho rõ, chứ ai biết là ai.” Khang Chiêu: “Anh nào phải Khang Hi hậu cung ba ngàn người.” “… Ờ.” Liễu Chi Nhàn chun mũi. Cô chưa bao giờ là đối thủ nói lại Khang Chiêu. Nhưng Khang Chiêu là người vẫn biết phải trái, biết cách kiềm chế, tuy có ưu thế ăn nói và cũng thường ngấm ngầm khiêu khích, song lại không xâm phạm đến lòng tự trọng của cô. Hơn nữa cũng chẳng phải tranh cãi về vấn đề nguyên tắc, cho nên Liễu Chi Nhàn vẫn vui vẻ. Khang Chiêu nói: “Thế là em đáp rồi nhé.” Xem đi, Liễu Chi Nhàn lại rơi vào cạm bẫy dịu dàng của anh. Liễu Chi Nhàn: “Đi sớm về sớm, vợ con anh chờ anh về nhà ăn cơm.”